Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 64: Mâu thuẫn tâm lý



Cậu ta đâu? Nam sinh đó đâu rồi?

Con mắt của tôi không ngừng mà tìm kiếm bốn phía hình ảnh cậu nam mập kia, làm thế nào đều không thấy.

Tối hôm qua cảm giác bất an lại lại lần nữa đánh tới, nơi này không có…… Bên ngoài không có, có phải trong nhà hay không?

Trong lòng tôi ngược lại hi vọng, cậu ta đã có được câu trả lời mình muốn, trở lại âm phủ, thế nhưng là trực giác của tôi lại nói với mình, cũng không đơn giản như vậy.

Do dự một hồi lâu, tôi cau mày, đẩy đám người ra, hướng phía chú cảnh sát đứng bên kia đi đến.

Mấy người bọn họ đứng đó ghi chép thảo luận thứ gì, còn thỉnh thoảng hướng hai cỗ thi thể kia chỉ chỉ, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm trọng.

Bất kể như thế nào, tôi vẫn là phải xác định một chút, hai vợ chồng này, có phải là cha mẹ của nam sinh hay không.

“xin lỗi vì sự xáo trộn.”

Giọng của tôi thành công hấp dẫn đến lực chú ý của bọn họ, tôi nghiêm túc hỏi: “Nhà họ có phải có cậu con trai học lớp mười hai, vóc người mập mạp, đeo kính, không cao lắm, học tập tại nhị trung không ạ?”

Cảnh sát nghi hoặc quét mắt tôi một chút, sau đó mang theo cảnh giác nói: “Cô là……”

Trong lòng tôi run lên, nói gấp:” Tôi và con trai họ có quen biết, chỉ là tôi tạm thời còn không biết tên của cậu ta, trước đó đã có giúp hắn, tôi cũng từng học cao trung cũng tại nhị trung đọc.”

Cảnh sát giống như là hiểu rõ tình huống, hướng phía tôi nhẹ gật đầu, sau đó lại phối hợp cùng đồng sự mình bắt đầu thảo luận.

Kỳ thực tôi chính là muốn vào nhà bọn họ đi xem một chút.

Cậu ta có ở lại trong đó hay không.

Thế nhưng là theo tình huống trước mắt, chỉ sợ làm không được, tôi đều đã nói đến như vậy, bọn họ cũng không cho tôi đi vào, thì nhất định không có dễ dàng như vậy.

Nếu tôi mạnh mẽ sử dụng một số lý do và có ý định đột nhập, họ sẽ bị coi là những người sai phạm.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tôi nhìn chăm chú hướng phía bốn phía nhìn một chút, cũng không có thấy linh hồn vợ chồng kia, có thể thấy được bọn họ đã đi âm phủ.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, cậu nam sinh còn ở nơi này.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời bắt đầu sáng lên, Vốn dĩ mọi người còn đang trong ngủ mê, giờ đại bộ phận đều rời giường chuẩn bị đi làm, người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, tôi vẫn là từ bỏ ý nghĩ vào trong nhà nam sinh, tôi định đi ra cửa tiểu khu cùng tìm kiếm một chút chiếc xe buýt kia xem hắn còn ở đó hay không.

Tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tôi không cách nào thể giúp họ khi họ còn sống, vì vậy tôi chỉ có thể đưa họ đi theo hướng tốt nhất có thể.

Chiếc vòng tay trên cổ tay tại có chút phát nhiệt, tôi cảm nhận được, giơ cổ tay lên, nhìn thấy bên trong chảy xuôi ánh sáng đỏ lóng lánh.

Tiểu gia hỏa, con có ý nghĩ là giống ta nhau sao?

Hồng quang bỗng nhiên lóe lên, khóe miệng tôi lộ ra nụ cười vui mừng, trong lòng cũng dần qua dâng lên không ít tự tin, hướng phía cư xá chạy bộ tới.

Ngay tại hướng phía nhà ga mà tôi chuẩn bị đi, con mắt của tôi lập tức nhìn về phía ghế dài hôm qua tôi cùng cậu con trai kia ngồi xuống, một cái thân ảnh quen thuộc co quắp ở đó!

Giờ khắc này tâm tình tôi không cách nào diễn tả bằng ngôn từ! Rõ ràng tìm không thấy mới xem như chuyện tốt, điều đó có nghĩa hắn đã đi âm phủ, hắn đạt được trả lời chắc chắn, trong lòng tha thứ cho cha mẹ, đồng thời hắn cũng sẽ không biết, ba mẹ của mình nhảy lầu tự sát.

Thế nhưng, cậu ta an vị ở nơi đó, đem thân thể tròn vo mình vo lại, cúi run rẩy.

Nhất thời làm cho tôi cảm thấy không ổn, còn không chỉ phát hiện ra cậu ta, mà là đã nhận ra thân thể của cậu ta đầy tử khí bên trên.

Xảy ra rồi!

Nó đã hoàn toàn biến thành màu đen. Đen như là bầu trời đêm tối,màu đen như mực, mang theo khí tức nặng nề chán nản, cơn oán niệm này cùng cảm giác tuyệt vọng quả thực như là một tòa núi nhỏ, muốn đem tôi hung hăng áp đảo trên mặt đất, như nuốt lấy tôi.

Ánh sáng đỏ trên vòng tay lại lóe lên lần nữa, nhiệt độ có chút trở nên càng nóng bỏng, tôi giống như là tâm linh tương thông, trở về tiểu gia hỏa nói một câu:” Ta biết, hắn đã thay đổi.”

“Yên tâm, Bảo Bảo, ta sẽ không lại chỗ hắn quá gần.”

Lòng tôi bắt đầu co rút đau đớn, hôm qua thời điểm mình nhìn thấy hắn, trên người hắn khí tức vẫn tinh khiết như vậy, trắng noãn không có chút tạp chất, một tia màu xám đều không có.

Qua thời gian ngắn ngủi một ngày.

Hắn đã biến thành ác linh…… Tôi không chấp nhận được sự thật này, thật sự là không chấp nhận được.

Hắn rõ ràng là thấy được thi thể cha mẹ mình, biết bọn họ tự sát, mới có thể lấy tốc độ cực nhanh biến thành ác quỷ.

Tôi lặng lẽ hướng phía băng ghế dài chỗ hắn đi đến, vòng tay đỏ còn đang không ngừng tản mát ra nhiệt lượng, tôi biết tiểu gia hỏa là đang lo lắng mình, ngón tay vội vàng vuốt ve mặt ngoài, trấn an nói:” Đừng lo lắng ta, ta có chừng mực.”

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Tôi không có sát lại hắn quá gần, mà tại ghế gỗ ngồi cách ra một khoảng, lo lắng dò hỏi, vị trí này còn tốt nhờ bị một mảnh nhỏ rừng cây che lại, giống như dc che giấu, trở thành điều kiện có lợi để tôi thành công tiếp cận hắn.

Từng tiếng nghẹn ngào truyền đến, tiếng khóc tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, thanh âm mờ mịt, mà âm điệu lại thay đổi, trở nên rất thô, tóm lại chính là mười phần khó nghe.

Hắn vo tròn, chung quanh thân thể, bao phủ một tầng sương mù màu đen, không ngừng sôi trào.

“Cậu……thế nào rồi?”

Tôi lại lên giọng hỏi thăm, hắn vẫn là không đáp lại, vẫn như cũ, ở bên kia co ro thút thít.

Còn tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nếu không…… Tôi để An gia gia……

Không được!

Tôi vội vàng xua đi ý nghĩ này, không thể chuyện gì cũng phải làm cho An gia gia đến xử lý, tôi đã nợ ông rất nhiều ân tình, trước đó chuyện Dương Ý, còn có chuyện Vương Hồng Duệ, nói thật đều bởi vì tôi hiếu kì, mỗi lần tôi cần giúp đỡ, kết quả là, tôi đều mượn An gia gia hỗ trợ.

Lần này, chuyện của nam sinh này, tôi nghĩ nên tự mình đến giải quyết, không thông qua bất luận người nào.

Nhưng trong lòng tôi lại không có căn bản, trước đó tôi gặp được quỷ, không ngoại lệ, đều là chút thiện lương trói giữ họ lại, ba lần gặp được ác quỷ, sắc quỷ cũng đều bên cạnh mình, tôi không có nguy hiểm tính mạng.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi một mình đối mặt ác quỷ.

Sắc quỷ nói với tôi, không thể tiếp xúc với một người biến thành linh hồn ác quỷ, bởi vì bọn hắn không có nhận biết thiện lương, trong mắt bọn họ, hết thảy mọi người đều là những đối tượng cần phải bị tổn thương và bị bức hại.

Tôi không nghĩ từ bỏ, tôi nuốt ngụm nước miếng, nhìn nam sinh nọ.

“Tôi là hôm qua cùng cậu nói chuyện phiếm, cậu ngẩng đầu nhìn tôi một chút, tôi tới tìm cậu”.

“Ha ha ha, ngươi tới làm cái gì?”

Hắn rốt cục ngẩng đầu lên, tôi bị hình dạng hắn làm giật nảy mình!

Con mắt hắn thay đổi tối tăm mờ mịt, Đôi mắt màu xám của cậu ta chuyển thành màu đỏ tươi như máu, không có con ngươi trong mắt, một mảnh máu đỏ, khuôn mặt màu xám và trắng, một số lượng lớn gân đen được nâng lên, và các tĩnh mạch của anh ta giống như một mạng nhện, phủ đầy Cả khuôn mặt. Không, nói chính xác, là toàn bộ thân thể!

Cậu ta vừa nói chuyện, bên trong miệng đen nhánh còn phun ra từng đoàn từng đoàn hắc khí, cừu hận nhìn qua tôi, cười khặc khặc.

Cười lên.

Mang theo tiếng khóc nức nở lại tiếng cười, khiến tôi không khỏi rùng mình.

“Ngươi không phải nói, ta sẽ có được đáp án sao. Chết tiệt! Câu trả lời đến từ đâu? Bây giờ họ đã chết! Chết rồi! Ha ha ha … woo, ta không muốn họ chết, không muốn.”

“Một câu thật xin lỗi, khó như vậy sao?”

Hắn lại khóc, lại cười, cảm xúc một hồi kích động, một hồi sa sút, quả thực tựa như cái tên điên tinh thần phân liệt.

Trong lòng tôi đối với cậu ta e ngại, nhưng đang nhanh chóng giảm bớt.

Trong mắt của tôi, cậu ta tựa như đứa con trai cô độc bất lực, chỉ là muốn lấy được tình yêu từ cha mẹ mình, không đạt được, muốn nghe bọn họ xin lỗi, không nghe được, hôm qua tôi thật vất vả thuyết phục cậu về nhà, vậy mà đã mất đi ba mẹ của mình.

Tôi không biết nên làm sao cùng cậu ta giao tiếp, tôi rất áy náy, nói thật, tôi hối hận hôm qua để cậu đi về nhà, nhưng tôi cũng sẽ không dự báo tương lai mọi chuyện lại phát sinh như vậy.

Nếu cậu ta không quay về, không nghe được câu xin lỗi, vẫn như cũ không cách nào tha thứ cho cha mẹ của mình, từ đó mà biến thành ác quỷ.

Cậu ta quay về lại gặp kết cục bi kịch này.

Con mắt của tôi rung rưng, tôi rất muốn an ủi cậu ta, lại không cách nào làm được.

Bởi vì tôi biết, lời an ủi của mình, đã không được một chút hiệu quả.

Nhưng tôi vẫn dự định, dự định an ủi cậu ta một chút, hi vọng có thể có tác dụng.

“Tôi…… Tôi rất xin lỗi, lại có được kết quả như vậy, cái này không trong dự liệu của tôi, Tôi nghĩ rằng người lớn rất mạnh mẽ và họ sẽ không tự tử.”.

Tôi dừng lại và tiếp tục: “Thật ra,cậu đã có câu trả lời, phải không? Phải không nào? Bố mẹ cậu phải đưa ra quyết định như vậy vì cảm giác tội lỗi của họ. Họ chọn hình thức này, họ … thực sự họ muốn xin lỗi cậu. “

Nói ra những lời này tôi, cảm giác có chút trái lương tâm, có lúc, tự sát không nhất định là hối hận, áy náy, mà là bởi vì trốn tránh.

Cậu nam sinh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi.

“ chị nói là sự thật sao? Bọn họ thật cảm thấy mình sai lầm rồi sao? Ta đã làm sai điều gì? Bọn họ chỉ cần có thể yêu thương ta nhiều một chút, ít đánh mắng ta một chút, ít trừng phạt một chút, ta đã thỏa mãn…”

Cậu ta mở ra hai tay của mình, lăng lặng nhìn qua, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Nhưng bọn họ đã chết, chị biết không, mắt của ta trợn tròn mà nhìn bọn họ từ trên ban công nhảy xuống.”

Tôi mở to hai mắt, tôi hoàn toàn không nghĩ tới, cậu ấy thấy được toàn bộ quá trình!

“ em rất áy náy, nếu như em không tự sát, bọn họ có phải sẽ không phải chết hay không.”

Nội tâm của cậu rất mâu thuẫn, đem tất cả sai lầm cũng bắt đầu hướng trên người mình, hắn bắt đầu cảm thấy, là do mình tự sát, tạo thành cái chết của cha mẹ mình.

Nhưng cậu ta lại rất oán hận thái độ cha mẹ đối với chính mình, loại tương phản lại mâu thuẫn trong lòng này, nhanh chóng để cậu trở thành một ác quỷ.

Ngay tại lúc tôi không biết làm sao, mà cậu nam sinh kia lại kia rơi vào vòng lặp mâu thuẫn vô hạn của nội tâm, chợt hai giọng nói mờ mịt bay tới.

“Tiểu chương……”

Tôi kinh ngạc, còn tưởng rằng đối thoại giữa mình cùng nam sinh kia bị người qua đường nghe được, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hướng âm thanh truyền tới!

Là linh hồn một đôi vợ chồng, vẻ mặt bọn họ buồn thiu, làn da tái nhợt, trong ánh mắt tối tăm mờ mịt mang theo đau thương cùng hối hận.

Ở giữa vầng trán của bọn họ, tôi nhìn ra bóng dáng của nam sinh nọ.

Trong lúc lòng tôi đã vô vọng, một lần nữa dấy lên hi vọng!

Cha mẹ của cậu ấy, tìm đến cậu ấy!