Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 145: Cô nhi oán



Trước mắt cảnh tượng không còn là cái cánh cửa làm bằng gỗ màu đỏ thẫm kia, mà là một cái phòng ở có chút hơi có vẻ phế phẩm , cửa chính lan can rách mướp.

Tôi nhìn thấy cửa chính phía trên treo một phiến gỗ.

Phía trên viết vài cái chữ to.

‘Ái tâm cô nhi viện.’

Cô nhi viện, nơi này lại là cô nhi viện.

Cảnh sắc chung quanh trắng xóa hoàn toàn mông lung, tình huống thấy không rõ bốn phía chân thực, bởi vậy cũng là không rõ ràng, đây lại là quá trình tiếp xúc ký ức bên trong linh hồn, tôi cũng phán đoán không tốt cái cô nhi viện này cụ thể tọa lạc ở đâu.

Giờ phút này tình trạng trong cô nhi viện, một mảnh tiêu điều, khắp nới bên trên công trình đều bịt kín một lớp tro bụi.

Bậc thang Màu đỏ trơn bóng bên trên rơi đầy những phiến lá khô héo, còn có chút nước mưa tích tại bậc thang phía dưới cùng. Trong sân vốn nên là mặt cỏ xanh tốt, giờ phút này lại là trụi lủi.

Từng đợt gió lạnh buốt thổi qua, tôi phảng phất có thể cảm thấy mình lông tơ theo những cái lá cây khô héo lắc lư kia cùng dựng đứng lên.

Cửa chính Cô nhi viện bên trên có vẻ như dán giấy giống như giấy niêm phong .

Trên chiếc xích đu đổ nát bên cạnh,có một thứ gì đó khiến tôi chú ý.

Có một thân nản nhỏ trên người mặc một chiếc áo bằng vải hoa, mái tóc đen dài lẽ ra phải mềm mại buông xuống sau lưng.

Đây … là con búp bê đó!

Không, tôi híp mắt lại, cô ấy còn lớn hơn nhiều so với con búp bê mà tôi thấy ở nhà Diệp Dao . Nói là con búp bê, chẳng bằng nói là một đứa bé gái!

Con bé cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi bên trên xích đu, hai chân không có mặc giày hoặc là bít tất đang đong đưa lắc lư .

Tôi sững sờ nhìn qua cái bóng lưng kia, con bé đưa lưng về phía tôi, ngồi bên trên xích đu, đu tới đu lui.

Đột nhiên, con bé giống như là phát hiện cái gì, dừng lại động tác của mình, thân thể có chút cứng đờ, đầu chậm rãi hướng phía tôi quay lại.

Làm tôi cảm thấy rùng mình, hai chân như nhũn ra , thời điểm con bé quay đầu, thân thể cũng không theo cùng.

Cho nên tôi từ mặt sau nhìn, đầu của nó giống như là bị một bàn tay vô hình vặn lại, cường ngạnh chuyển động, giống như xoay 180 Độ!

Hành động này, khiến cho tôi trong đầu không khỏi hiện lên một hình tượng.

Chính là cái con rối kia, bị những người khác đối đãi tàn nhẫn như thế, không có chút nhân tính nào.

Khi khuôn mặt của cô gái sắp lộ ra trước mắt tôi, đột nhiên một luồng sáng trắng dữ dội từ đâu lao vào mắt tôi, vẻ chói lòa khiến tôi nhanh chóng phải nheo mắt.

Tôi vội vàng dùng tay vừa che lại, muốn đợi ánh sáng chói ngời kia biến mất về sau,sẽ ngẩng đầu nhìn một chút rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng không đợi tôi đem để tay xuống, bên tai truyền đến rất nhiều tiếng cười nói của trẻ nhỏ lọt vào.

“Tiểu Như! Mau tới bắt ta nha, ta cũng sẽ không để cậu đuổi tới đâu!”

“Rõ ràng cậutên bại hoại này, cậu thích lấy búp bê của Tuyết Tuyết, nhanh trả lại cho cô ấy !”

“Cái kia…… Ta có thể chơi xích đu một hồi có được không, rất nhanh thôi”.

Tôi nghe được từng tiếng truyền vào bên tai , tay chậm rãi buông xuống.

Trước mắt đã không còn là nguyên bản tiêu điều, Nó không còn là vẻ ngoài trầm mặc, vô hồn, đổ nát và không bóng người như ban đầu mà trực tiếp biến thành một khung cảnh phồn hoa.

Đỉnh đầu ánh nắng ấm áp sáng tỏ, chiếu sáng cái cô nhi viện này.

Vừa rồi mấy tiểu hài đồng, tất cả đều là bên trong cô nhi.

Tôi xuyên qua từng cây cột rào chắn kim loại tạo dựng kia, thấy được tràng cảnh bọn chúng trong sân chơi đùa giỡn.

Từng đưá trẻ đều là còn nhỏ như vậy, ăc mặc cũng mười phần giản dị.

Làm thời điểm tôi nhìn thấy bọn chúng, trong lòng không khỏi thắt chặt.

Những đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu.

Vậy mà tất cả đều là cô nhi, không có cha mẹ, hoặc là vứt bỏ.

Đúng lúc này, con mắt của tôi chú ý tới cái thân ảnh kia một chút, giờ phút này, cô bé đang đối mặt với tôi, đứng trước xích đu, cùng cậu bé trai ngồi trên xích đu chơi đùa bàn bạc.

Thanh âm của cô bé rất nhỏ, rất nhỏ, cũng rất mềm mại, một mặt dáng vẻ rất sợ hãi, có chút rụt rè, nhìn xem cậu bé bên trên xích đu .

Cậu nhóc kia ngay từ đầu còn không vui, thậm chí dùng tay đi đẩy cô ấy, thân thể bé nhỏ của con bé mềm mại khẽ đảo, trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.

“Ta không cho ngươi chơi đâu!”

Cô bé bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị té ngã, bàn tay trước một bước tiếp xúc đến mặt đất, vì chống lên thân thể, bàn tay non mềm chà trên đất bị đất cát mài ra tia máu.

Cũng chính là động tác này, tôi xem như thấy rõ, gương mặt của nữ hài mặc áo hoa này.

Ngoài ý liệu của tôi chính là, dung mạo của cô bé rất đáng yêu, rất tinh xảo.

Thật, như là một búp bê bé con, có thể là do cô ấy đang mặc một bộ quần áo hoa màu đất, khiến cho hơi thở mỏng manh của cô ấy bị đè nén rất nhiều.

Tôi nhìn thấy cô ấy bị đẩy ngã trên mặt đất, đang muốn, đi qua chỉ trích cậu bé trên xích đu kia,ngay lập tức tôi choáng váng trước hành động của những đứa trẻ bên cạnh.

Bọn chúng không ai ra giúp nữ hài áo nát vải hoa lấy lại công đạo, ngay cả cô bé mới giúp một cô bé khác đoạt lại búp bê cũng là con mắt đều không có nhìn cô bé một chút.

Mấy người bọn chúng vây tại một chỗ, xì xào bàn tán, sau đó lại giống người vô sự, tản ra riêng phần mình chơi tiếp.

Tôi xem như thấy rõ, cô bé này bị cô lập.

Mặc dù nguyên nhân cụ thể tôi không biết, thế nhưng cô bé áo hoa vải nát bị cô lập và đối đãi lạnh lùng, tôi toàn bộ thấy ở trong mắt.

Nhưng vào lúc này, một nam nhân cao gầy đi tới.

Hắn dáng dấp rất phổ thông, khuôn mặt đại chúng , nếu trong biển người mênh mông, không thể nào nhận ra được.

Hắn nện bước chân dài, đi vào bên cạnh bậc thang trơn bóng, mang trên mặt biểu tình dữ tợn, hắn kéo cuống họng, giận dữ hét: “Hôm qua là ai đái dầm?!”

Tôi nhìn thấy tất cả hài tử ánh mắt toàn chuyển dời đến trên thân cô bé áo hoa kia , trong lòng tôi lập tức còi báo động vang lớn, nghĩ sẽ chạy tới ngay, lại phát hiện hai chân của mình hoàn toàn không cách nào xê dịch.

Tôi có thể làm, có vẻ như chỉ có thể làm bên thứ ba, người đứng xem, đến dùng con mắt đem cái ký ức này, cái lịch sử này ghi chép lại.

Nhưng tôi lại không cách nào thay đổi.

Hoàn toàn chính xác, chuyện này dù sao cũng là đã từng, là vết tích đồ vật đã tiến vào quá khứ lịch sử, tôi chỉ là người, tôi làm sao có thể thông qua loại phương thức này, thay đổi quá khứ được?

Gã nam nhân kia tướng mạo hung ác trong nháy mắt đem ánh mắt quét về phía cô bé mang áo vải hoa nát.

“Xú nha đầu! Lại là ngươi! Ta thấy ngươi là đang tìm cái chết!”

Nữ hài vốn là bởi vì bàn tay bị thương mà hai mắt rưng rưng, bây giờ thấy nam nhân hung ác hướng phía mình đi tới, nước mắt đầy trong mắt nhanh chóng ào ào chảy ra.

“Không phải ta, không phải ta à…… Ta không có đái dầm, Từ viện trưởng, ta thật không có.”

“Từ viện trưởng?”

Chẳng lẽ nam nhân này, lại chính là viện trưởng cái cô nhi viện này?

Đều nói tùy tâm sinh tướng, gã Từ viện trưởng này trưởng thành bộ dáng , tôi lần đầu tiên đã cảm thấy hắn không giống người tốt, cũng không phải người hiền lành.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy Từ viện trưởng trực tiếp đem con bé từ dưới đất một tay kéo lên, một cái tay khác không biết từ nơi đó rút ra một cây gậy không thô không trơn nhẵn , đối với cái mông cô gái bé nhỏ mà liền quất tới!

“Để ngươi đái dầm! Để ngươi đái dầm! Ngươi cũng mấy tuổi còn đái dầm? Là ngu ngốc hay là thiểu năng?”

Mỗi một câu nói cũng khó khăn nghe muốn chết, tôi hung hăng nhíu chặt lông mày, nói thật…

Cây gậy đánh xuống, nhưng cây gậy rất mạnh, cả đám trẻ trong sân đều thu mình sang một bên, im lặng trơ mắt nhìn cô gái bị đánh. Không ai giúp con bé, không có một ai.

Tôi nhìn thấy màu đỏ bắt đầu loang ra từ lưng chiếc quần vải hoa bị hỏng vốn dĩ đã sạch sẽ,tôi nhìn thấy cái cảnh này , thật lại quá đau lòng, quá phẫn nộ!

Đây là lạm dụng trẻ em! Người đàn ông này như thế nào mà xứng đáng là chủ nhiệm cô nhi viện?

Đột nhiên, trong đầu của tôi lóe lên tràng cảnh vừa rồi cô nhi viện một mảnh tiêu điều , lúc ấy tôi không có coi nhẹ cái phiến cửa lớn kia bên trên dán giấy niêm phong.

Xem ra, sự tình kết quả mọi chuyện tôi đã biết.

Cô nhi viện này khẳng định bởi vì một ít sự tình mà bị niêm phong, cái giấy dán niêm phong kia khẳng định là cục cảnh sát.

Về phần là chuyện gì……

Tôi nín thở, cố nén đau đớn trong lòng co lại , nhìn xem vị trí bờ mông nữ đồng dần dần hướng bốn phía lan tràn màu đỏ tươi tầm mắt của tôi trong nháy mắt mơ hồ.

Con bé ở kia thét chói tai vang lên, không ngừng mà kêu khóc, nói cho Từ viện trưởng, cô ấy không có đái dầm.

Nhưng lại không có tác dụng gì.

Lúc này, bên ngoài gian phòng tôi lại nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc kể lể của bé gái , cùng tiếng la khóc hiện tại trùng điệp lại với nhau.

Thật sâu tuyệt vọng, quả là nhanh muốn xông ra chân trời, thậm chí muốn ở trên bầu trời lưu lại từng tầng từng tầng mây đen thật dầy, che lại tất cả ánh sáng.

Mãi đến khi cô bé áo hoa khóc không ra lời, thoi thóp ngất đi, Từ viện trưởng này bên trong cơn giận mới bỏ qua con bé, đem con bé quăng ra trên mặt đất, giống như là ném rác rưởi.

“Ta xem ngươi về sau còn dám đái dầm hay không!”

Vừa nói vừa dùng chân hung hăng đạp hai lần thân thể của cô bé, mới tức giận rời đi.

Bên trên Cây gậy trong tay của hắn, còn dính cả máu huyết tươi sống của nữ hài kia , trực tiếp khiến cây gậy màu vàng biến thành màu huyết hồng .

Tất cả chuyện tiếp theo, khiến cho tôi lần đầu tiên có loại xúc động muốn bóp chết đám hài tử kia .

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng suy nghĩ của tôi về họ đã hoàn toàn sai lệch ngay từ đầu.

Bọn chúng nhìn thấy con bé nằm kia không nhúc nhích, máu me khắp người, không ai đi lên giúp , càng không có người đi điện thoại gọi xe cứu thương, mà là đứng ở một bên, vây quanh.

Trong đó, bé gái bị cướp búp bê sợ hãi nói:” Viện…… Viện trưởng sẽ không biết là ta đái dầm chứ”?

“Tuyết tuyết, ngươi yên tâm đi, viện trưởng sẽ không trách tội ngươi.”

“Đúng nha, đúng nha, viện trưởng cho rằng đó là cô ta tè dầm, dù sao cô ta thường xuyên đái dầm mà, để cô ta giúp ngươi cản một lần cũng không có cái gì vấn đề.”

“Thế nhưng …… cậu ấy vì cái gì không nhúc nhích , cậu ta còn sống chứ?”

Cậu bé trai trước kia tại bên trên xích đu chơi đùa không thèm để ý chút nào nói: “cô ta nhất định là đang giả chết, như vậy cô ta có thể đào thoát khỏi trách phạt của viện trưởng , chúng ta đi thôi, sắp ăn cơm rồi!

“Nhưng cậu ấy.”…..cô bé gái tên Tuyết Tuyết vẫn là rất lo lắng nói.

“Ai nha, ngươi yên tâm đi, đợi chút nữa ăn cơm cậu ta sẽ đến đúng giờ.”

Tôi cảm giác lòng của mình giống như là bị đông cứng lại.

Ngay cả đến hô hấp, cũng giống như bị dị vật tắc lại, tôi không chút do dự tin tưởng, sắc mặt mình bây giờ nhất định hết sức khó coi.

Cái này…… Chẳng lẽ cái này, chính là kết cục của bé gái kia sao?

Một đám trẻ kéo bè kết phái cô lập một cô bé không nói, biết rất rõ ràng Từ viện trưởng là người có bạo lực khuynh hướng còn đem chuyện đái dầm này giá họa cho cô bé.

Rõ ràng cô ấy đã là cả người là máu, bọn chúng vì cái gì còn có thể nói ra là cô bé giả chết, câu nói này?

Ngây thơ thuần lương? Các cô nhi Đáng yêu thiện lương ?