Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 104: Đêm Thứ Năm 1



Thịnh Kinh gần đây sắp có một chuyện vui.

Nghe nói ái nữ Thư Khuynh Mặc của Kiêu Kỵ đại Tướng quân đã chỉ phúc vi thân* với công tử Hoa Tỷ Thần của nhà Thừa tướng, năm đó Thư tướng quân và Hoa Thừa tướng đã trao đổi tín vật đính hôn với nhau, bây giờ con cái hai nhà đã lớn, một bên thì sắp hai mươi tuổi, một bên thì đã qua lễ cập kê một năm, nên chỉ còn đợi chọn ngày lành tháng tốt để đến đưa sính lễ, năm sau chờ tiểu thư Thư gia cập kê xong liền mời Khâm Thiên Giám giúp chọn ngày lành tháng tốt.

*Chỉ phúc vi thân: có nghĩa là một loại hôn nhân sắp đặt. Hai bên từ lúc còn trong bụng mẹ đã được cha mẹ hai bên hẹn nếu là một nam một nữ thì sẽ cho chúng kết hôn với nhau.

Người người trên các con đường ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao chuyện hôn nhân của hai đại thế gia, một bên là văn một bên là võ, có thể nói là một đoạn giai thoại, hơn nữa đôi này nam thì là công tử tuấn tú văn nhã, nữ thì là tiểu thư khuê các xinh đẹp dịu dàng, đúng là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, giai ngẫu thiên thành cẩm tú lương duyên.

Nhưng bản thân Thư Khuynh Mặc khi nghe thấy lời đồn tiểu thư Thư gia xinh đẹp dịu dàng lại không hề cảm thấy mình dịu dàng chút nào, thậm chí còn không cảm thấy hôn sự này là cẩm tú lương duyên...

Nàng là con gái của tướng quân, từ nhỏ nàng đã không thích vũ văn lộng mặc*, chỉ thích vũ đao lộng thương**...

*Vũ đao lộng mặc: là thành ngữ TQ, có nghĩa là cố ý chơi với chữ viết.

**Vũ đao lộng thương: chơi dao và kiếm

Mặc dù phụ thân đại nhân không thích con gái nhà mình suốt ngày tay chân đấm đá, luôn bảo nàng ở trong khuê phòng thêu hoa lá cây cỏ luyện đàn và vân vân, nhưng nàng vẫn lén học võ công của tổ tiên Thư gia. Mặc dù phụ thân cười nhạo nói nàng đây chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay công phu mèo ba chân, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình ít nhiều cũng là nữ hiệp biết chút võ công, nàng không có một chút hứng thú nào với vị thiếu gia mọt sách tay trói gà không chặt kia!

Nàng đã quen với việc mong chờ những kiểu đại hiệp giang hồ có râu quai nón, hào sảng và không bị gò bó được mô tả trong thoại bản/tiểu thuyết. Đối với việc lựa chọn phu quân tương lai, Thư Khuynh Mặc cảm thấy rằng mình vẫn thích một người nam nhân mét chín cao to lực lưỡng mạnh mẽ như trâu và có râu quai nón, có thể uống bát rượu lớn, ăn cả một miếng thịt to, cơ thể cường tráng giống như phụ thân, có nhiều khí phách nam nhi!

Sao bây giờ lại nhảy ra một cái chỉ phúc vi hôn*, nàng cũng có ấn tượng với tiểu công tử Hoa Tỷ Thần nhà Thừa tướng, khi còn bé hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau làm tiểu thư đồng phụng bồi hoàng tử công chúa đọc sách trong hoàng cung, nàng nhớ tiểu tử này suốt ngày ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt chỉ biết cầm sách đọc chi hồ giả dã**, đúng là một người mọt sách chỉ biết đi theo Thái phó hỏi cái này cái kia, nàng đường đường là nữ hiệp một giới sao có thể gả cho hắn chứ!

*Chỉ phúc vi hôn: Đính hôn từ trong bụng mẹ.

**Chi hồ giả dã: Là thành ngữ TQ. Có nghĩa là những người nói trào phúng thích nói theo nghĩa đen

Nhưng phụ thân đã trao đổi tín vật và định ra hôn sự, đúng là phiền não đến cùng cực, còn không hỏi xem nàng có đồng ý hay không, Thư Khuynh Mặc nhìn vào trong chiếc hộp gấm trên bàn trang điểm của nàng và cảm thấy bực mình, ngọc bội được chạm khắc rồng đen bên trong chính là tín vật đính hôn, khi còn nhỏ nàng vẫn rất thích nghịch ngọc bội tinh xảo quý giá này, nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy quá chói mắt, càng nhìn viên đá vỡ đen đen này càng cảm thấy xấu vô cùng, thực sự muốn ném tín vật đính hôn này đi...



Chờ đã, nếu ném tín vật...

Nếu không có tín vật, hôn sự này sẽ không thành phải không...

Thư Khuynh Mặc nổi lên ý xấu, không cần ném ngọc bội này đi, chỉ cần lén giấu nó đi và giả vờ không tìm thấy, nếu không có tín vật đính hôn, thì chuyện hôn sự này sẽ không được tính! Mặc dù phía nàng không có tín vật, nhưng tên Hoa mọt sách kia cũng có dạ minh châu gia truyền nhà nàng, vẫn không được...

Trừ khi hắn cũng không tìm được dạ minh châu, nhưng thứ quý giá như vậy chắc chắn sẽ được cất cẩn thận, nếu có kẻ trộm đi trộm dạ minh châu đó của hắn thì tốt quá, Thư Khuynh Mặc nghĩ nghĩ, cảm giác như giác ngộ ra được một điều thiêng liêng gì đó, tên trộm, không phải ở đây có sẵn một tên trộm sao, khinh công tốt, giỏi võ, luôn muốn cướp của nhà giàu chia nhà nghèo, nữ hiệp thỉnh thoảng trở thành một tên trộm nhỏ cũng không sao cả…

Nói làm là làm, Thư Khuynh Mặc bày mưu tính kế mấy ngày, lặng lẽ đi ra ngoài mua y phục dạ hành với danh nghĩa là đi mua của hồi môn, mua chuộc hạ nhân của Hoa phủ hỏi về cách bố trí phòng ốc ở hậu viện của Hoa phủ, còn mua một loại thuốc mê có tên gọi kỳ lạ là "Mê hồn đoạt phách" từ một tên lang băm bán hàng rong trên phố, tên thuốc này nghe rất cao siêu, nếu ném ra chắc chắn sẽ làm cho người ta hôn mê bất tỉnh...

Chuẩn bị xong mọi thứ, đã đến lúc hành động để trộm dạ minh châu!

Màn đêm thăm thẳm, chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm yếu ớt treo lơ lửng trên bầu trời, còn bị che khuất bởi những đám mây màu đen thỉnh thoảng bay qua bầu trời, cùng lắm chỉ có thể soi sáng được những cái bóng thưa thớt của cái cây, nhìn là biết là thời điểm tốt nhất để những tên trộm ra ngoài ăn trộm.

Muốn đi ăn trộm, à không, cướp của người giàu chia người nghèo, nữ hiệp Thư Khuynh Mặc khoác lên mình bộ y phục dạ hành đã chuẩn bị từ trước, Thư Khuynh Mặc nhìn mình ở trong gương, mặc bộ quần áo này vào nhìn qua rất có dáng dấp của một kẻ trộm, nhưng... Nàng nhìn vào gương, nhíu lại đôi lông mày thanh tú, người ở trong gương có một bộ ngực đẫy đà cao vút, cái eo mềm mại uyển chuyển như cây liễu, còn có một cái mông căng tròn, này... hình như có vẻ hơi quá chật và ôm sát cơ thể, nhưng y phục dạ hành bó vào người một chút thì mới dễ hành động, như vậy thì mới có thể linh hoạt phát huy tài năng được!

Thư Khuynh Mặc sử dụng khinh công gia truyền, một cái bóng lắc lư và nhảy ra khỏi khuê phòng của nàng, mặc cả bộ quần áo màu đen khiến nàng trở nên xinh đẹp hơn, dáng người mảnh mai lả lướt ẩn hiện trong màn đêm tối đen.

Chỉ mất thời gian hai chén trà*, nàng đã đến được phủ Thừa tướng, nàng thoắt một cái nhẹ nhàng nhảy lên cây liễu to rậm rạp bên ngoài bức tường của phủ Thừa tướng, từ xa có thể nhìn thấy bố cục của đình viện, còn có thể loáng thoáng thấy người hầu cầm đèn lồng đi tuần tra, năm bước một người bảy bước lại có một người, có nhiều người hầu nô tỳ như vậy chứng tỏ là kẻ tri thức lười nhác, nhiều lễ nghi phiền phức nhưng vẫn rất hiểu hưởng thụ. Như nhà bọn họ, luôn tôn sùng tính tự lập chịu thương chịu khó cần cù, dù thời tiết nóng hay lạnh cũng vẫn chăm chỉ rèn luyện thân thể, nhiều việc phải tự mình làm, đâu có nhiều người hầu phục vụ như vậy!

*Thời gian hai chén trà: khoảng 20 phút

Nàng đường đường là tiểu thư nhà Tướng quân, vậy mà cũng chỉ có hai tỳ nữ mà thôi!

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tin rằng những độc giả cũ nhìn sơ qua là biết truyện này được chỉnh sửa từ truyện "quyến rũ là công lý", truyện này được chỉnh sửa khá nhiều, sẽ thêm nhiều tình tiết mới, hy vọng mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn! Yêu yêu!