Đế Vương Thiên Ái

Chương 52: Hành trình du ngoạn (1)



Thị vệ đáp vâng, dựa theo yêu cầu của Hạ Trầm Yên đi lấy chúng. Sau khi nướng thịt thỏ xong, hương vị cũng không tệ lắm, Lục Thanh Huyền bẻ cho nàng một cái đùi thỏ.

Làn gió mang hơi mặn từ biển cả bao la thổi vào mát rười rượi, Hạ Trầm Yên muốn Lục Thanh Huyền đưa khăn tay cho nàng, Lục Thanh Huyền cúi đầu hỏi: “Ăn xong chưa?”

“Ăn xong rồi.”

Lục Thanh Huyền cầm khăn tay nhẹ nhàng lau miệng cho nàng, hai người cách nhau rất gần, ánh mắt chàng rơi vào môi nàng, ngón tay khẽ lướt qua môi nàng dịu nhẹ. Hạ Trầm Yên chăm chú nhìn lông mi của chàng, khi hai tầm mắt đối diện nhau Hạ Trầm Yên liền quay đầu sang chỗ khác, chiếc khăn vừa mới lau dầu mỡ lập tức dây lên mặt nàng.

Hạ Trầm Yên: “……”

Lục Thanh Huyền bật cười, chàng lấy thêm một chiếc khăn mới lau mặt cho nàng. Nhóm thị vệ đã đi ra xa, lửa trại cháy kêu “Lách tách”, ánh lửa màu đỏ chiếu vào người họ. Lục Thanh Huyền chợt nghĩ đến bài thơ 《 Điểm giáng thần kỳ 》 của Dị An cư sĩ [1]. Hai câu thơ cuối viết rằng, “Kiến hữu nhân lai, miệt sạn kim thoa lưu, hoà tu tẩu, ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu. [2]”

[1] Lý Thanh Chiếu: hiệu là Dị An cư sĩ, là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, với lối dùng hoa mĩ, bà đứng đầu trường phái Uyển ước từ, được xưng tụng là Thiên cổ đệ nhất tài nữ.

[2] Nghĩa của câu thơ trên là: Chợt thấy có khách nhân đi tới, hoảng hốt không để ý chỉ mang vớ xấu hổ chạy đi, ngay cả trâm vàng trên đầu cũng trượt xuống, dựa vào cửa quay đầu nhìn lại, ngửi thanh mai trước cửa để che dấu.

Sau khi vết dầu trên mặt Hạ Trầm Yên được lau sạch, nàng liền tựa đầu vào ngực chàng.

“Nhịp tim chàng đập nhanh quá.” Hạ Trầm Yên nói, Lục Thanh Huyền nhướng mày nhìn nàng.

“Càng lúc càng nhanh hơn rồi.” Nàng nói, Lục Thanh Huyền cúi đầu hôn lên má nàng.

Sóng biển nhấp nhô, biển cả và bầu trời gặp nhau, tiếng sóng vỗ vào đá ngầm nghe thật tuyệt vời. Hóa ra là như thế này sao, Lục Thanh Huyền nghĩ, bởi vì mỗi lần nhìn thấy nhau đều sẽ rung động cho nên chúng ta dù đã ở bên nhau nhiều năm nhưng vẫn xao xuyến như lần đầu tiên gặp thanh mai.

Hạ Trầm Yên nhìn đại dương mênh mông vào ban đêm một lát, sau đó hai người rút vào trong lều. Hạ Trầm Yên nằm trên ngực chàng lắng nghe những cơn gió thổi qua bãi cát rộng lớn bên ngoài lều, giống như những con ngựa phi nước đại trên thảo nguyên.

Hạ Trầm Yên nói: “Cảm ơn chàng, vì đã đi cùng ta rời khỏi kinh thành.” Nếu nàng một mình chu du thiên hạ, có lẽ đôi khi sẽ cảm thấy cô đơn.

“Không cần cảm ơn, Trầm Yên.” Lục Thanh Huyền ôm nàng, cái ôm của chàng rất ấm áp không để nàng cảm thấy gió sương.

Hạ Trầm Yên nói: “Ngày mai ta muốn ngắm bình minh, chàng nhớ gọi ta dậy sớm một chút.”

“Được.”

“Gió thổi qua lều phần phật nhưng ta lại cảm thấy rất yên tĩnh.”

“Có lẽ là vì lòng nàng cảm thấy bình yên.”

Bọn họ tán gẫu vu vơ, câu được câu không mà trò chuyện với nhau nhưng lại không thấy nhàm chán. Hạ Trầm Yên nghĩ, nếu là người khác nói chuyện với nàng như thế này nàng chắc chắn sẽ không mở miệng. Mây đen cuồn cuôn, bầu trời đêm và mặt biển giao nhau, căn lều đóng kín giống như một thế giới thu nhỏ chỉ chứa hai người họ.

Ngày hôm sau khi Hạ Trầm Yên bị đánh thức, Lục Thanh Huyền đưa cho nàng một cốc nước. Nước vẫn còn ấm, Hạ Trầm Yên ngái ngủ nói cảm ơn và nhận lấy uống một ngụm. Nàng nhìn thấy mặt trời dần dần nhô lên bên ngoài lều, mặt nước nhảy múa với ánh sáng như những mảnh vàng.

Cơn buồn ngủ dần dần tan biến Hạ Trầm Yên nhìn đến mê mẩn, nàng cầm quyển nhật ký lên và ghi lại vài nét chữ. Lục Thanh Huyền đưa cho nàng một cái bánh ngọt, sau khi ăn bánh ngọt xong Hạ Trầm Yên đóng quyển nhật ký lại.

Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Tiếp theo nàng muốn đi đâu?”

Hạ Trầm Yên nhìn xung quang rồi chỉ vào một hướng có khói bếp dâng lên, “Ta muốn đi lại đó xem một chút.”

“Được.”

Họ đi bộ về hướng đó, mặt trời chiếu xuống in bóng họ lên bờ cát. Bầu trời trong xanh như ngọc, làn gió mằn mặn ẩm ướt ùa về phía họ quyện với mùi hương cỏ cây không tên. Họ đi đến hướng mà Hạ Trầm Yên chỉ, quả thực có một số hộ gia đình đang kiếm sống bằng nghề đánh cá trên biển, nói bằng tiếng địa phương mà họ nghe không hiểu.

Cũng may là trong số những thị vệ mà hai người dẫn theo, có một người rất thành thạo tiếng địa phương. Vùng biển rộng lớn này cách kinh thành không xa nên các chính sách được truyền đạt đến đây rất nhanh, những ngư dân này đang nói về nhiều cải cách trong những năm gần đây.

“Họ nói lao dịch đã giảm bớt,” Thị vệ nói, “Cuộc sống theo đó cũng trở nên dễ dàng hơn. Sau khi Tân đế lên ngôi đổi niên hiệu, bọn sợ Tân đế còn trẻ sẽ càn quấy nhưng không ngờ rằng Tân đế vẫn tiếp tục áp dụng chính sách thuế khóa khoan dung như trước đây.”

Hạ Trầm Yên gật đầu, trò chuyện với người đánh cá vài câu rồi rời đi. Họ lại đi đến hồ Động Đình, đây là một nơi rất nổi tiếng vì khi đi qua hồ này các nhà thơ đời trước đã dừng lại để viết nên những trang thơ rất tráng lệ.

Hạ Trầm Yên ngắm một lát, thở dài nói: “Hóa ra đây là hồ Động Đình.”

Lục Thanh Huyền biết nàng đang nghĩ gì, nàng đang nghĩ về những bài thơ đó. Chàng không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ thỉnh thoảng nàng sẽ đọc một vài tập thơ.

Chàng gọi nàng một tiếng, Hạ Trầm Yên liền quay đầu lại. Chàng gạt rèm che mặt của nàng ra rồi cúi đầu hôn lên trán nàng, Hạ Trầm Yên mở to mắt sau đó nàng từ từ nhắm mắt lại tiếp nhận sự chúc phúc này.

Bên tai là tiếng gió rất nhỏ và tiếng cười của Lục Thanh Huyền dịu êm như tiếng đàn, chàng lại hôn thêm một cái nữa: “Đêm nay vẫn ngủ trên xe ngựa à? Nàng có muốn đến mặt hồ ngắm một lát không?”

Chàng biết nàng không thích mưa, có lẽ nàng cũng không thích nước, nhưng trong lúc viết những bài thơ đó bao giờ nhà thơ cũng ngủ trên thuyền, chàng nghĩ nàng vẫn có thể chấp nhận được. Quả thật Hạ Trầm Yên đã đồng ý, Lục Thanh Huyền liền kêu mọi người thuê một chiếc thuyền nhỏ.

Người chèo thuyền chống một cây sào dài dừng lại dưới bờ, Lục Thanh Huyền lên thuyền con trước sau đó đưa tay về phía Hạ Trầm Yên, Hạ Trầm Yên đặt tay mình lên lòng bàn tay chàng vững vàng lên thuyền. Người chèo thuyền đẩy cây sào dài đưa thuyền ra ngoài hồ, Lục Thanh Huyền quan sát một lát rồi nói: “Để ta thử xem.”

Người chèo thuyền đưa cây sào dài qua: “Khách quan, ngài phải cẩn thận chút, cây sào này nhìn đơn giản nhưng không dễ chèo đâu ——”

Hắn nói giữa chừng liền dừng lại, bởi vì Lục Thanh Huyền chèo vài cái rất thành thạo giống như đã luyện tập trong nhiều năm. Chàng mỉm cười với người chèo thuyền, “Ta đưa ngươi trở lại bờ, chúng ta muốn thuê chiếc thuyền này của ngươi một đêm, có được không”

“Được chứ, tất nhiên là được.” Chủ thuyền vui vẻ làm ăn, nịnh nọt nói, “Công tử học nhanh quá……”

Lục Thanh Huyền không ngắt lời người chèo thuyền, chàng kiên nhẫn đưa người chèo thuyền trở lại bờ sau đó lại chống sào ra ngoài.

“Có mệt không?” Hạ Trầm Yên ngồi trong khoang thuyền cỡ mũ che mặt xuống.

Hồ nước lấp lánh trong sương mù mênh mông lập tức lọt vào tầm mắt của nàng, tuyệt đẹp như một bức tranh tiên cảnh. Có phải vì muốn nàng cởi mũ che mặt xuống để nhìn rõ hơn nên chàng mới đặc biệt chèo thuyền chăng?

“Không mệt.” Lục Thanh Huyền nói, “Đợi thuyền ra tới giữa hồ, chúng ta có thể cùng nhau thưởng ngoạn phong cảnh.”

Giữa hồ nước không có chủ thuyền nào khác, chắc là do nhóm thị vệ đã cho bạc để bọn họ rời đi, Hạ Trầm Yên nghiêng đầu nhìn chàng một cái, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về hồ nước. Ở trên bờ, nhóm thị vệ đang ăn trái cây nhàn rỗi tán chuyện vu vơ.

“Dạo này công tử cười nhiều quá rồi, lúc ở kinh thành ngài cười rất ít, bây giờ thậm chí còn cười với một người chèo thuyền nữa cơ.”

Một thị vệ khác hỏi: “Sao công tử lại yêu thích phu nhân đến như vậy? Năm đó, công tử đuổi…… ờm…… toàn bộ thiếp thất ra ngoài đã khiến ta rất kinh ngạc rồi, không ngờ bây giờ ngài lại tự nguyện bỏ đi tôn vinh của mình để bồi phu nhân ra ngoài đi chơi.”

Thị vệ thứ ba liếc hắn, “Ngươi còn quá nhỏ thì làm sao hiểu được tình yêu là thế nào.”

“Vậy ngươi có hiểu không?”

“Ta cũng không hiểu, nhưng ta có biết một chuyện cũ.”

“Chuyện cũ gì vậy?” Mọi người vểnh tai lên.

Thị vệ đó không muốn nói nhưng lại không chịu được ánh nhìn của mọi người, liền làm một động tác im lặng: “Ngày tuyển tú đó, công tử đã đợi ở đó rất lâu là bởi vì có người nhắc đến phu nhân với công tử.”

Mọi người há hốc mồm, “Đây không phải là vô nghĩa hả? Mỹ danh của phu nhân lan xa khắp thiên hạ ai ai cũng biết. Ngày hôm đó, ai cũng muốn đến điện Quang Hoa để xem phong thái của phu nhân một chút.”

Không phải vậy đâu, thị vệ đó nghĩ, Bệ hạ —— vốn đã quen với mỹ danh đó—— sao Bệ hạ có thể chỉ vì một câu ca dao “Hạ Cơ là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ” mà trì hoãn việc triệu kiến quần thần mấy canh giờ để kiên nhẫn chờ ở đó được?

Rõ ràng là trước lúc đó Đình úy đã nhắc tới nàng, Đình úy nói rằng: “Bệ hạ, thần có nhìn thấy một nữ tử rất xinh đẹp trong phòng riêng ở tửu lầu, nàng ấy đi cùng Hạ Trầm Hoài, sau khi hỏi thăm thần mới biết được nàng ấy chính là tiểu thư của Hạ gia.”

Lục Thanh Huyền đáp lại một cách thờ ơ, thị vệ cúi đầu đi theo sau chàng.

Đình úy: “Nữ tử này có một vẻ đẹp rất lạ thường.”

Lục Thanh Huyền thoạt nhìn không có hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “Lạ thường như thế nào?”

“Đôi mắt của nàng ấy cực kỳ đẹp, khí chất cũng…… Rất tuyệt vời.”

Lục Thanh Huyền vẫn đi về phía trước, dường như chàng không không hề bị lay động.

Đình úy: “Giống với mèo trắng mà Bệ hạ nuôi năm đó.”

Thị vệ thấy Lục Thanh Huyền dừng lại, Lục Thanh Huyền: “Qua một thời gian nữa sẽ tổ chức tuyển tú, thế trong danh sách ứng cử có tên của tiểu thư Hạ gia không?”

Thái giám: “Hồi bẩm Bệ hạ, tên của nàng ấy được ghi ở trang đầu tiên trong danh sách ạ.”

“Rất tốt.” Lục Thanh Huyền nói, “Trong doanh binh có việc còn chưa xử lý xong, hôm tuyển tú nhớ nhắc trẫm ở lại xem một chút.”

Thái giám đáp vâng, thị vệ đi theo sau bọn họ nghe ra ngữ khí Bệ hạ vẫn thờ ơ như cũ. Quả thật đúng như lời nói của chàng, chàng chỉ là định đi xem một chút mà thôi, xem nữ tử danh chấn thiên hạ này có đúng như lời Đình úy đã nói hay không, giống như con mèo trắng mà chàng đã nuôi năm đó.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Có người đẩy nhẹ vào thị vệ đó, “Dưa của ngươi sắp rớt xuống đất luôn rồi kìa.”

Thị vệ cúi đầu nhìn thấy nước dưa hấu đang nhỏ xuống ống quần của mình, hắn vội vàng chộp lấy miếng dưa cắn hai cái rồi hỏi: “Trong các ngươi có ai biết con mèo mà công tử nuôi không?”

“Mèo gì? Chưa nghe bao giờ.” Mọi người đồng loạt lắc đầu.

“A Quang biết đó, phụ thân của hắn cũng làm thị vệ trong cung.” Thị vệ ngồi trong góc nói.

“A Quang đâu rồi?”

“Đi rửa tay rồi.” Thị vệ ngồi trong góc nói, “Mỗi lần nhắc tới con mèo của công tử hắn đều thở dài thườn thượt.”

“Tại sao chứ?”

“Không biết nữa, có lẽ là do con mèo đó…… dễ thương quá chăng?”

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm hồ Động Đình, đêm nay không có trăng cũng không có sao, Hạ Trầm Yên nằm trên boong thuyền hóng gió cảm nhận làn gió hiu hiu thổi qua mặt hồ.

“Trời sắp mưa rồi.” Lục Thanh Huyền hỏi, “Có muốn trở lại bờ không?”

“Không cần đâu, mặc dù không có khung cảnh ‘Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà [3]’, nhưng chúng ta có thể ngắm khung cảnh ‘Hoạ thuyền thính vũ miên [4]’ cũng không tồi.”

[3] Câu gốc là: 滿船清夢壓星河 (Đầy thuyền mộng đẹp lướt ngân hà), được trích từ bài thơ Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ của nhà thơ Đường Ôn Như.

[4] Câu gốc là: 畫船聽雨眠 (Trong thuyền tranh nghe tiếng mưa ngủ), được trích từ bài thơ Bồ tát man kỳ 3 của nhà thơ Vi Trang.

Lục Thanh Huyền ngồi cạnh nàng không phản bác, khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống Lục Thanh Huyền đang vuốt mái tóc dài của nàng. Bỗng có một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay của chàng, chàng lập tức dùng ống tay áo che chắn cho Hạ Trầm Yên rồi bế nàng lên.

“Mưa rồi.” Chàng nói, “Vào khoang thuyền nghe mưa rơi thôi, coi chừng bị cảm đấy.”

Hạ Trầm Yên tựa đầu vào ngực chàng, chàng ôm nàng di chuyển thật nhẹ nhàng vào trong khoang thuyền sợ làm nàng bị thương. Vì là thuyền đón khách nên bên trong khoang thuyền được trải chăn đệm rất êm ái, Hạ Trầm Yên nằm trong này nghe tiếng mưa rơi xuống nhanh chóng trở thành một cơn mưa tầm tã, giống như một bài ca dao.

Hơi ẩm tiến vào, Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Có muốn thắp đèn không?”

“Không muốn.”

Lục Thanh Huyền không thắp đèn, chỉ lấy tay che lên tóc nàng.