Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 44: Báo cáo



Ở Nguyên Thụy, giờ làm việc bắt đầu lúc chín giờ, kết thúc lúc sáu giờ, vừa vặn có thể đưa Ngữ Ngưng đi làm rồi đón nàng về. Buổi sáng sau khi đưa Ngữ Ngưng đến chỗ làm Cổ Tịch liền chạy về công ty, một tuần này nàng đã làm quen được cơ bản, có thể nói những chuyện đơn giản nàng giải quyết được.

Tối qua vì gặp khó khăn trong việc soạn thảo hợp đồng nên Cổ Tịch đi vào thư phòng hỏi Ngữ Ngưng, chỉ thấy Ngữ Ngưng hạ mắt kính xuống nhìn nàng. Nàng hơi ngại ngùng nhưng cũng mặc, nếu nàng không làm được, ngày mai lên công ty còn khó xử hơn.

- Chỉ em soạn cái này với- Cổ Tịch đi lại gần Ngữ Ngưng, ngồi bên mép ghế của nàng ấy. Âu yếm ôm ngang hông, gác cằm trên vai.

Ngữ Ngưng chỉ nàng cách soạn thảo cơ bản, những điều khoản cần có trong hợp đồng, với cả chỉ nàng cách làm báo cáo trong tháng, mất tới mười giờ hai người mới xong. Lúc đó, Cổ Tịch bèn thưởng Ngữ Ngưng bằng cách ôm nàng ấy vào phòng ăn sạch.

Vì đã chuẩn bị xong nên Cổ Tịch mang tâm lý thoải mái đi vào Nguyên Thụy, Tiểu Hiệp thấy nàng bèn chào hỏi, sau đó nói: -Chị chuẩn bị hợp đồng chưa? Với báo cáo nữa, hai giờ chiều chị Huyền Cơ muốn họp, bốn giờ bên đối tác đến.

- Ừ, chị có chuẩn bị rồi- Cổ Tịch mỉm cười, sau đó đẩy cửa phòng đi vào bên trong. Cũng may tối qua Ngữ Ngưng đã chỉ dẫn nàng tận tình rồi, bằng không thể nào sáng đến cũng mang nhục vào người.

Làm một mạch đến tận một giờ chiều nàng mới chực nhớ ra mình chưa ăn cơm, vì vậy liền đi xuống căn tin mua chút gì ăn, vô tình đụng phải Tiểu Lam, thư kí bên người của Huyền Cơ. Nàng nghe Tiểu Lam đang cười đùa với bạn đồng nghiệp mà nàng còn chưa nhớ tên.

- Haha, hôm qua tớ rủ thêm hai đứa bạn nữa, vậy mà lão không đủ tiền trả đấy- Tiểu Lam làm như rất vui, cứ mải cười hô hố với bạn mình. Loại phụ nữ như Tiểu Lam đây là loại Cổ Tịch ghét nhất.

Bạn đồng nghiệp bên cạnh cũng cười đùa, nói rằng: - Biết ngay là lão nghèo kiết xác, vậy mà còn trèo cao nữa cơ, haha.

- Nghĩ sao tớ mà quen hắn, đúng là mơ ngủ! Hắn còn không biết hắn chỉ là thằng sửa điện, không biết xấu hổ- Tiểu Lam bát quái nói, sau đó nhận lấy cơm của mình rồi cười hô hố.

Cổ Tịch đứng đằng sau nên nghe họ nói, "Ê, lát họp đấy Tiểu Lam, cậu làm báo cáo chưa". Lúc đó mặt của Tiểu Lam tự nhiên trở nên tái mét, Cổ Tịch mỉm cười, cho chừa.

Không ngờ một lát sau chính nàng lại bị Tiểu Lam chặn lại lúc đang in báo cáo, Cổ Tịch nhíu mày nói: -Cô muốn gì?

- Cho tôi vài bản in của cô, tôi quên làm báo cáo rồi!- Tiểu Lam nhìn bản báo cáo hoàn chỉnh của Cổ Tịch, muốn giành lấy đem làm của mình đến nỗi mắt không rời khỏi.

Cổ Tịch đưa một bản in cho Tiểu Lam, ra vẻ hào phóng: - Này, cho cô.

- Cám ơn, không ngờ cô dễ thương vậy luôn- Tiểu Lam mỉm cười nhận lấy bản in báo cáo, nàng in thêm vài bản rồi đem vào phòng họp. Cổ Tịch sau khi in xong liền đi về phòng bếp của văn phòng, pha cho mình một ly trà rồi nhâm nhi. Đúng là đồ ngu, Cổ Tịch mắng thầm trong miệng.

Văn phong trong tài liệu cũng không phải của nàng mà là của Ngữ Ngưng, người bình thường muốn viết được một bản báo cáo hoàn chỉnh đến từng chi tiết như vậy, thật khó. Mà ban nãy Tiểu Hiệp cũng biết bản báo cáo của Cổ Tịch tròn méo ra sao rồi. Còn khen nàng rất giỏi, rất tài.

Trong phòng họp, Huyền Cơ cầm báo cáo trên tay đọc một lượt trước khi nghe hai team trình bày, nàng liền nhăn mày thành một đoàn, hỏi:

- Cái này của ai viết?

Tiểu Lam ấp úng một lúc, nàng gãi đầu: - Dạ.. em..

- Em viết? Nếu vậy chắc tôi phải đề xuất tăng lương cho em- Huyền Cơ cười cười, trong mắt lại hoàn toàn thanh lãnh, nàng không tin một tiểu nhân viên có thể viết được chuẩn xác đến vậy. Người viết được bản báo cáo này phải thật kĩ tính, và làm việc nghiêm túc, tầm mắt phải cao, không phải tuỳ tiện viết ra được.

Cổ Tịch gõ cửa phòng thu hút chú ý của team A, sau khi nàng ngồi vào bàn, team B của nàng cũng lục tục bước vào, ngồi bên phải của bàn họp. Mỗi lần họp đều có cảm giác như hai bên đối đầu chiến tranh với nhau. Cổ Tịch đem bản báo cáo của mình để trước mặt Huyền Cơ, dù sao giờ phút này Huyền Cơ cũng tạm thời nắm giữ ghế của Lý Tông Nguyên.

- Bản báo cáo này là của Cổ tiểu thư làm. Em còn dám nhận là của mình?- Huyền Cơ ý tứ khó chịu ngày càng tăng, lưng Tiểu Lam đổ một trận mồ hôi lạnh, nàng ấp úng nói: - Em.. em quên, xin lỗi sếp.

Huyền Cơ yên lặng không nói gì, ngày mai một lá thư cảnh cáo được phát đến cho Tiểu Lam, ở công ty này, nhận được ba lá thư như vậy là ban tử.

Tối đến Cổ Tịch thường bắt chiếc ghế con lại ngồi gần xem Ngữ Ngưng làm việc, trừ khi Ngữ Ngưng đang sáng tạo, còn lại liên quan đến sổ sách Ngữ Ngưng đều tỉ mỉ giảng lại cho Cổ Tịch. Một tuần chưa quen, nhưng nửa tháng Cổ Tịch cũng quen cách làm việc của Ngữ Ngưng. Cơ bản có thể trụ được trong cuộc đào thải khốc liệt của Nguyên Thụy.

Vì Cổ Tịch còn vướng phải lịch học, nên nàng phải sắp xếp học từ lúc sáu giờ, học đến chín mười giờ mới về đến nhà. Những lúc như thế này Mạn Hy và nàng thường lén lút gặp nhau, Cổ Tịch biết vậy là sai trái, nhưng chỉ cần Vịnh Thi về, nàng nghĩ mối quan hệ giữa nàng và các phu nhân sẽ ổn.

Dò hỏi một hai tuần Cổ Tịch cũng biết số điện thoại bên nước ngoài của Vịnh Thi, nàng phát hiện ra nàng ấy muốn sinh con cho 'Dĩnh nhà ta' của nàng ấy. Mà nàng ấy cũng muốn nghỉ dưỡng nên ở nước ngoài, Cổ Tịch hỏi Vịnh Thi liệu có thể về giúp nàng một lúc không nhưng Vịnh Thi từ chối. Nàng ấy nói, mang đứa con trong bụng nên nàng không dám, bảo Cổ Tịch thu liễm một chút đợi nàng sinh xong.

Vậy nên Cổ Tịch đành chỉ có thể ủy khuất Mạn Hy những phút giây gặp gỡ ngắn ngủi, ủy khuất Ngữ Ngưng chịu sự lừa dối từ nàng, ủy khuất Nhã Thư chờ đợi từng phút giây được học chung cùng nàng. Chờ đến Vịnh Thi về, sẽ ổn, phải không?

Mạn Hy hay phải trực đêm, thế nên khi gặp nhau hai người cũng chỉ có thể trộm được một vài phút nói chuyện với nhau. Nếu cần nói chuyện lâu hơn, Nhã Thư thường đi cùng hai nàng, ba người tạo thành một bộ ba ngoại tình kì quái. Nhã Thư che chở cho Mạn Hy ngoại tình cùng Cổ Tịch, Mạn Hy cũng tạo ra không gian riêng cho Nhã Thư cùng Cổ Tịch. Rất kì quái, theo kiểu người bình thường sẽ chẳng hiểu nổi.

Ít nhất Mạn Hy và Nhã Thư biết sự hiện diện của Ngữ Ngưng, biết tình cảm của Cổ Tịch và Ngữ Ngưng còn Ngữ Ngưng thì không. Cổ Tịch sợ với tính cách cứng rắn của Ngữ Ngưng, nàng ấy sẽ chịu không nổi mà ôm hận với nàng.

Mối quan hệ của cả bốn người càng ngày càng rối rắm, Cổ Tịch còn cảm nhận được một người phụ nữ nữa nàng phải thu thập về. Cầu mong cho ngày tháng qua nhanh, Vịnh Thi thuận lợi cùng lão công nhà nàng ôm tiểu hài về, có lẽ câu chuyện sẽ không còn căng thẳng nữa. Các nàng có thể sống cùng nhau như kiếp trước.