Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 27: Thôi xong



Buổi sáng hôm sau Ngữ Ngưng thức dậy lúc Cổ Tịch vẫn còn đang ngủ say sưa, nàng với tay lấy chiếc áo choàng ngủ yêu thích của mình mặc vào, sau đó bước xuống giường nhặt nhạnh những thứ mà tối qua hai người ném xuống. Đồ đạc nàng soạn cho Cổ Tịch đều bị rơi tơi tả dưới giường, nàng ngồi ở dưới sàn nhà buốt lạnh, cẩn thận gấp lại hết quần áo rồi cho vào một cái ba lô lớn.

Lần này Cổ Tịch đi phải mất ba tháng sau nàng mới trở về, Ngữ Ngưng nói không nhớ không thương là nói dối, chỉ là nàng không muốn khiến Cổ Tịch nặng lòng về mình. Sau khi xếp đồ cho Cổ Tịch xong, Ngữ Ngưng đi vào nhà tắm, nhanh chóng tắm cho sạch hết dấu tích ngày hôm qua để đi làm.

Ngữ Ngưng lần này mới chậm rãi nhìn nhan sắc nàng trong gương, đến tận bây giờ nàng mới sợ mình nhan sắc phai nhạt đi. Cổ Tịch lại đương tuổi xuân nồng, trông không khác gì khổng tước xòe đuôi muôn phần ngạo nhân, đã lâu lắm rồi Ngữ Ngưng mới chú ý đến nhan sắc của mình đến vậy.

Nhìn thế nào Ngữ Ngưng cũng thấy mình không hợp với Cổ Tịch, nàng đi vào bên trong nhà tắm, xả nước từ vòi sen xuống mái tóc mềm mượt của mình. Dấu hôn của Cổ Tịch vẫn nhàn nhạt ẩn hiện trên cánh tay, trên ngực, trên eo, tuy là ái tình lấn tâm nhưng Cổ Tịch lại không đặt ấn kí lên cổ hay chỗ khác, điều này cũng khiến cho Ngữ Ngưng nhẹ nhõm đi một phần.

Sau khi tắm xong, Ngữ Ngưng choàng một cái khăn tắm dày rồi đi ra bàn trang điểm, đã bao lâu rồi nàng không thật sự dùng phấn. Hàng ngày Ngữ Ngưng chỉ qua loa đánh phấn lên mặt, nhìn xem lô lốc lọ dưỡng da trên bàn trang điểm của Cổ Tịch cũng đủ biết Cổ Tịch quan trọng nhan sắc đến thế nào.

Ngữ Ngưng đánh phấn lót lên mặt, mặc dù nàng đã lâu chưa xài nhưng nàng biết phải phối như thế nào mới đẹp, các cô nương nhà thế gia, ai cũng thạo những việc cơ bản như vậy. Chải chuốt một lúc cũng mất của nàng hơn hai mươi phút, Ngữ Ngưng chậm rãi lấy bên hông bàn trang điểm một chiếc máy uốn tóc. Nàng thành thục uốn lấy mái tóc xoăn nhẹ của mình thành gợn sóng, nàng thấy hài lòng với dung mạo phản ánh lại trong gương liền đứng lên định mở tủ lấy quần áo thì thấy Cổ Tịch đang ngồi trên giường nhìn mình nãy giờ.

- Hôm nay chị không tiễn em.

Cổ Tịch nhíu mày, dỗi hờn nói. Rõ ràng là quyết định không tiễn nàng đi mà lại trang điểm đẹp đến như vậy, Cổ Tịch bước xuống giường mặc cho thân thể nàng đang xích lõa, đi lại gần Ngữ Ngưng, đem theo cả bình dấm lớn đổ xuống đất.

- Chị trang điểm đẹp như vậy.. Còn không chịu đi tiễn em.

Ngữ Ngưng mỉm cười, nàng không nói gì chỉ đi lại gần tủ đồ lấy ra mấy bộ đồ công sở của mình. Nàng hưng phấn lựa ra một bộ phù hợp với mình, bình thường nàng nào có dáng vẻ hào hứng đến vậy, qua loa mặc một bộ là xong. Nhìn thế nào Cổ Tịch cũng thấy chướng mắt, nàng nói:

- Bộ bên phải đẹp rồi, chị mặc bộ bên phải đi.

Trong hai bộ, Cổ Tịch chọn bộ kín cổng cao tường bên phải, thế nên Ngữ Ngưng quyết định ôm bộ bên trái đi vào nhà tắm thay. Sau khi thay xong lại khiến mắt Cổ Tịch đỏ một phen, là ghen đến đỏ mắt.

- Chị... hôm nay chị có hẹn với ai? Ngữ Ngưng.. Ngữ Ngưng..

Cổ Tịch như vong hồn bám theo sau đuôi Ngữ Ngưng, Ngữ Ngưng của nàng đẹp đến thế làm gì, bình thường không phải đã rất xinh đẹp rồi sao. Cổ Tịch lẽo đẽo theo sau Ngữ Ngưng nói gì mà chị bình thường đẹp hơn, chị bình thường đẹp nhất, Cổ Tịch yêu chị lúc bình thường nhất. Ngữ khí trẻ con như vậy, thừa biết là ghen tị đến lú lẫn.

Lúc trêu Cổ Tịch, Ngữ Ngưng cứ cười mỉm mãi thôi, nàng phát hiện trêu Cổ Tịch làm tâm tình của nàng rất hào hứng. Cho đến khi nàng bước xuống xe nàng vẫn giữ dáng vẻ cười cười đó nhìn Cổ Tịch đang phụng phịu mặt nhìn nàng, cho đến khi chiếc xe màu bạc kia khuất xa tầm nhìn, nụ cười của nàng mới ngưng lại.

Các nhân viên của IKEA biết sếp của mình hôm nay khác lạ hơn mọi ngày, lại còn.. rất đẹp! Thế nên họ cứ khen Ngữ Ngưng mãi, nhưng Ngữ Ngưng chẳng để tâm, công việc cứ thế mà làm. Chiều nay một giờ Cổ Tịch sẽ lên đường, em gái của Ngữ Ngưng cũng vậy, vậy mà nàng lại bận tiếp đối tác không thể đến được. Lòng nàng bồn chồn, chỉ muốn nhìn Cổ Tịch thêm một lần cuối.

Sau giờ nghỉ trưa, khi nàng đang ngồi ở phòng họp đợi đối tác đến thì nghe Sở Quan báo nàng:

- Bên đối tác bị trễ máy bay thưa sếp, chắc mai mới tới được.

Thế nên Ngữ Ngưng nghĩ cũng không nghĩ, nàng cầm túi xách đứng lên đi ra thang máy, nàng phải nhìn Cổ Tịch một chút, một chút thôi cũng được. Chiếc xe nàng để ở trong bãi giữ xe lâu rồi chưa động tới, khi Cổ Tịch ở đây nàng chỉ sử dụng xe của Tịch, đưa đi chở về, chưa bao giờ Cổ Tịch chậm trễ.

Nàng chạy một mạch đến trường đại học Thiên Tân, chỉ thấy bóng của các chiếc xe bus đang đậu ngay ngắn trên đường, đang chuẩn bị xuất phát. Nàng đậu xe ở bên đường nhìn một lúc, cuối cùng cũng thấy xe bus rời khỏi. Xe thì rời khỏi nhưng Cổ Tịch nàng không thấy đâu, nhưng nàng thấy trái tim nàng cũng được xoa dịu đi rất nhiều, dù gì cũng tính là nàng đã tiễn Cổ Tịch.

Nhã Thư tuy khác lớp nhưng vận dụng sắc đẹp của mình nàng liền thuận lợi ngồi gần Cổ Tịch, trên đường đi thủy chung chỉ dựa vào Cổ Tịch mà ngủ, thiên hạ nàng chẳng lo gì cả, chỉ muốn cùng Cổ Tịch đi hết con đường này.

Đến trại tập huấn ở ngoại ô, Cổ Tịch ôm chiếc ba lô to mà Ngữ Ngưng chuẩn bị cho nàng đi xuống, nhanh nhẩu điểm danh rồi đợi cho các quản sinh diễn giải cho các nàng nội quy, phân chia phòng. Một phòng có sáu sinh viên, chia ra hai khu nam nữ, nam hướng tây còn nữ thì hướng đông. Cổ Tịch được phân ở phòng E203, nàng bước vào bên trong phòng, trước hết chọn cho nàng một giường sau đó dọn dẹp nó.

Cổ Tịch cũng không muốn làm quen với nhiều người, chỉ đại khái đem tên mình nói ra, sau đó chỉ dọn dẹp phòng, bày biện đồ đạc lên giường. Nàng lục trong túi nhỏ của ba lô thì thấy một cái máy điện thoại kiểu nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay, rất nhỏ. Ngữ Ngưng thật là chu đáo, Cổ Tịch nhìn điện thoại mà thấy ấm lòng.

Nhã Thư thì bị phân ở khu E311, khá xa so với chỗ của Cổ Tịch, nàng ấy ấm ức bực dọc đòi đổi phòng nhưng quản sinh không cho. Nói nàng là học lại thì phải ở chung với những người học lại, Nhã Thư gân cổ lên cãi nàng mới không phải học lại, nàng là học cải thiện điểm. Nhưng nói thế nào quản sinh cũng không cho đổi, nàng mặt mày buồn thiu nhìn Cổ Tịch, có phải đi chuyến này uổng công rồi không.

Buổi sáng, mới sáu giờ đã nghe lệnh tập trung. Cổ Tịch nhanh nhẩu thức dậy, đi vào nhà tắm chung thay bộ đồ thường của nàng ra bằng bộ quân phục. Nàng cột tóc cao lên, chỉnh lại áo quần rồi nhanh chóng gia nhập cùng mọi người. Dù sao nàng cũng hai mươi lăm tuổi rồi, tính ra là chị của tất cả bọn sinh viên năm nhất này thì đúng hơn.

Nhã Thư nhìn từ xa đã thấy bóng dáng cao cao của Cổ Tịch, lòng nàng thầm kêu gào, Cổ Tịch a, nữ thần a, càng nhìn càng thấy đẹp.

Giảng viên môn giáo dục quốc phòng là một thầy đầu hói, bụng phệ, dùng chất giọng ồm ồm của mình, ông nói:

- Hôm nay lớp các em rất may mắn nhé, trợ giảng của chúng ta là một người rất đặc biệt. Chắc các em ở đây cũng thấy qua một lần hay nghe tên rồi.

Bên dưới các bạn hào hứng vỗ tay, còn nghĩ trợ giảng của mình là diễn viên hay ca sĩ gì đó. Khi thấy Nghiên Mạn Hy đi từ trong bước ra, tiếng reo hò còn vang dội hơn nữa. Này là nữ thần của sở cảnh sát nha, ai cũng nghe danh và muốn gặp thực tế, không ngờ lại giảng dạy mọi người đến tận ba tháng. Càng nghĩ mọi người càng phấn khích, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

Chỉ có Cổ Tịch nhìn Nghiên Mạn Hy chằm chằm, Nghiên Mạn Hy cũng nhìn nàng. Cả hai đều tự hỏi tại sao đối phương lại có mặt ở đây, thôi, kì này xong rồi.