Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 10: Lại học



Nhã Thư thong thả lôi trong cặp của mình ra một quyển sách, ngày mai thi mà hôm nay nàng mới bắt đầu học, cũng may tư chất thông minh, không thôi sẽ rớt môn một ngàn lần. Nàng lấy remote bật tivi thì thấy đang có tin hot, đã bắt được tên sát thủ hàng loạt "666", thế là quên bẵng đi quyển sách ngày mai cần thi.

Thật ra hoạt động truy bắt lần này thật sự công phu, ngay cả cảnh sát xinh đẹp Nghiên Mạn Hy cũng có mặt. Thật ra Nhã Thư không quan tâm đến việc của sở cảnh sát lắm, cho đến khi mỹ mạo của Mạn Hy được tán dương trên mạng. Web trường của nàng cũng không ngoại lệ, hẳn một topic lớn thảo luận về nàng ấy, nên nàng biết về nàng gái này, không phải quá rõ nhưng cũng tạm tính là biết một chút.

Tên sát thủ "666" này là một tên tinh quái, hắn chủ yếu giết hại nữ sinh. Ngày lễ đông chí vừa qua trường có tổ chức một buổi tiệc đêm giúp các học sinh xa nhà có thể vui chơi cùng mọi người, hôm đó Nhã Thư lái chiếc xe thể thao màu trắng của mình tới, ngay lập tức trở thành tâm điểm của vũ hội. Hôm đó nàng còn nhớ nàng được các anh vệ tinh vây quanh thế nào, tiệc tan nàng mới chạy xe về. Vốn Nhã Thư ở kí túc xá nhưng từ khi rộ lên tin giết người thì cha nàng không cho ở lại trường nữa, hôm đông chí nàng say đến bí tỉ, về tới nhà liền ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau.

Sau khi thức dậy bật điện thoại lên xem thì thấy một loạt tin nhắn đến, Thiến Trân cùng phòng với nàng bị sát hại, điện thoại của Nhã Thư rớt xuống đất vỡ cả góc ngoài. Thiến Trân mới hôm qua còn bảo rằng sau lễ sẽ chuyển chỗ làm, Thiến Trân còn nói nàng ấy còn muốn tìm nam bằng hữu, nàng ấy.. Lúc đó lông mao của Nhã Thư nhất loạt dựng đứng, nếu nàng hôm đó cùng Thiến Trân đi về phòng nghỉ trước có phải nàng cùng nàng ấy đều chết rồi không?

Hôm nay thấy hắn bị bắt nàng thật cảm thán, cuối cùng cũng tóm gọn được hắn. MC của đài BNN đứng giữa trung tâm thuyết trình về cuộc vây bắt "666", phía sau là hắn được trùm đầu dẫn vào bên trong xe tải chở tội phạm chuyên dụng. Vị MC đó cầm mic hỏi các nhân chứng vụ việc, có người run run kể lại lúc đó hắn ta đọ súng với cảnh sát như thế nào. MC đem mic đến xe cứu thương hỏi cô gái đang ngồi trên băng ca cứu thương, bên cạnh nàng ấy là một cô gái khác, vừa nhìn tim Nhã Thư liền giật thót lên một cái, cô gái này còn là ai nữa?

- Thật ra lúc đó hỗn loạn, tôi quá sợ hãi nên cũng không nhìn được gì- Ngữ Ngưng nói, cũng chẳng muốn bản thân lên sóng truyền hình làm gì.

MC không thể khai thác gì từ Ngữ Ngưng bèn chuyển mic qua chỗ khác, tìm một nhân chứng khác. Nhã Thư ngay lập tức gọi điện cho Ngữ Ngưng, tay Ngữ Ngưng chỉ bỏng một ít, thế mà Cổ Tịch lại không cho nàng sờ vào điện thoại, Cổ Tịch lấy điện thoại trong túi Ngữ Ngưng ra, cẩn thận bắt máy rồi đưa lên tai Ngữ Ngưng.

- Chị hai! Chị không sao chứ? Em mới thấy chị trên đài- Nhã Thư dồn dập nói.

- Không sao, chỉ bỏng một ít, sát dược liền được về thôi- Ngữ Ngưng liếc mắt qua nhìn Cổ Tịch, thấy Cổ Tịch ngồi bên cạnh mình liền cảm thấy an tâm không thôi. Có lẽ vốn dĩ nàng ấy là sự an tâm của nàng, Cổ Tịch hơi hơi cười, làm khẩu hình miệng: - Chị lo nói chuyện đi.

- Có cần em rước về không? Em đến ngay.

Ngữ Ngưng lắc nhẹ đầu mặc dù đang nói chuyện điện thoại: - Chị tự về được.

Sau khi bác sĩ sát dược tại chỗ cho Ngữ Ngưng liền cho về, Cổ Tịch lái xe lâu lâu lại nhìn qua Ngữ Ngưng một lúc, xác định nàng ấy không xảy ra biến chứng gì mới yên tâm. Ngữ Ngưng nhắm đôi mắt đẹp lại, thả lỏng cơ thể mình ra, chuyện hôm nay thật sự hù nàng chết mất.

Đây là lần đầu tiên Cổ Tịch được đến biệt thự Tiết gia, vốn biết Tiết Ngữ Ngưng là một người giàu có, nhưng nàng không nghĩ nàng ấy ở một nơi còn sang trọng hơn hoàng cung ngàn lần này. Biệt thự Tiết gia có cánh cổng sắt to, Cổ Tịch nghĩ rằng nếu bốn năm chiếc xe vào cùng một lúc vẫn được. Nhìn từ bên ngoài cửa thấy bên trong là một con đường rộng, hai bên trồng hoa, cây cảnh dọc lối đi. Ngữ Ngưng mở mắt ra, nói khẽ:

- Có thể chạy vào bên trong giúp chị được không? Hôm nay mệt quá, không muốn đi bộ vào trong.

Cửa sắt của Tiết gia mở ra, Cổ Tịch chầm chậm cho xe chạy vào trong, mất một lúc nàng mới có thể đến được nhà chính của Tiết gia. Trước cửa nhà chính là một sân to, chính giữa là bồn nước có tượng thần Vệ Nữ cao ngất. Cổ Tịch đỗ xe vào một bên, mở cửa xe cho Ngữ Ngưng, nói rằng:

- Chị về nghỉ mệt đi.

Ngữ Ngưng cười cũng như không cười, đeo lại túi xách của mình: - Em có muốn vào nhà dùng nước không?

- Lần khác nhé- Cổ Tịch mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt Ngữ Ngưng.

Lúc Ngữ Ngưng vừa vào tới bên trong Nhã Thư đã phóng từ trong phòng ra, hưng phấn hỏi chị mình vô số câu hỏi vô thưởng vô phạt về tên sát nhân 666, lấy đó làm tư liệu mai tám chuyện cùng các người bạn của mình. Ngữ Ngưng trả lời qua loa rồi về phòng, hôm nay còn mệt hơn các ngày nàng chạy dự án, cảm thấy vô duyên vô cứ dính vào rắc rối, nhưng cũng không phủ nhận mình thêm tán thưởng Cổ Tịch vài phần, tin tưởng vài phần.

Hôm nay Lý Tông Nguyên bảo với nàng rằng có muốn về dưới trướng ông không, Cổ Tịch lắc đầu: - Không phải pha trà vẫn tốt sao? Doanh thu lợi nhuận đang tăng dần, giàu có thì không thể, sống đời sống trung lưu hoàn toàn có thể.

- Con ngốc quá, ba ba già rồi, bao nhiêu người lăm le vị trí. Có con phụ giúp ba, ba sẽ đỡ lo hơn- Ông thật tình nói.

Cổ Tịch nhăn trán: - Nhưng con không biết làm kinh tế.

- TVC con làm rất tốt, doanh thu đang lên cao lắm, nếu còn lợi dụng việc này bước vào trong công ty, ba đảm bảo không ai hó hé gì- Lý Tông Nguyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, khóe mắt vì cười mà trở nên cong cong, phúc hậu.

Cổ Tịch làm sao không biết ông cố tình đẩy việc cho mình để được du ngoạn, sống cuộc sống thần tiên với Liễu ma ma của nàng. Ông vừa giao công việc cho người ông tin tưởng, lợi nhuận cũng không mất đi, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

- Nếu ba quyết định thế, thì là thế, dù sao buổi sáng con cũng rảnh- Cổ Tịch đương nhiên không nàng phụ quyết định của ông, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Chỉ cần thân phụ mẫu sống tốt, nàng liền có thể hi sinh mọi thứ.

- Vậy con bắt đầu đi học đi nhé, cũng nhanh thôi, con vừa làm, vừa học thêm coi như có văn bằng với người ta- Ông lôi trong cặp của mình ra một xấp hồ sơ để cho nàng chọn, rõ ràng là tính tất cả rồi, thế nên Cổ Tịch mỉm cười: - Ba cứ chọn cho con một trường đi.

- Thiên Tân nhé, bao nhiêu CEO từ đó đào tạo ra- Ông cười, đem hồ sơ của Thiên Tân đẩy trước mặt nàng.

Cổ Tịch sau bao nhiêu năm học ở hiện đại, về cổ đại lại phải học, sau khi quay về, một lần nữa lại học. Nàng thấy đường học vấn trên tay mình quá dài rồi.