Đế Quân

Chương 103-104: Chuyện Xưa Của Thường Vị Nhiên




Hơn nữa nàng thật giống như đợi đã lâu rồi, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn yêu thương.
- Thần tiểu thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới.
Mắt thấy Thần Dạ đi ra, Thường Vị Nhiên mừng rỡ kêu lên.
Xung quanh đông người, bọn họ cũng có chút ít ánh mắt tham lam lập tức thu hồi trở về, nói giỡn, nữ tử này dĩ nhiên là đang đợi Thần Dạ, bọn họ làm sao còn dám càn rỡ.
- Như thế nào, ngươi là sợ ta không đến?
Thần Dạ cười, khoác vào chiếc xe lăn nói:
- Gọi ta là Thần Dạ đi, chung quy cũng là gặp mặt lần thứ ba rồi, gọi tên liền thoải mái một chút.
Thường Vị Nhiên quay đầu lại cười ngọt ngào:
- Ta thật sợ ngươi không đến, ngày đó ngươi còn không đáp ứng. Đúng rồi, người kia đi đến nhà ngươi tìm ngươi phiền toái không có gì đi?
- Hắn à?
Thần Dạ cười khổ:
- Không có chuyện gì, đuổi đi rồi!
Huyền Vũ kẻ điên kia quả nhiên trở lại hoàng cung đại náo một trận, sau đó lại la hết muốn tới Thần gia hạ sính lễ, náo loạn đến sôi sùng sục, cuối cùng cũng không biết như thế nào liền an tĩnh lại.
Nghĩ đến lại là Huyền Lăng công chúa mới có thể để cho Huyền Vũ an tĩnh đi?
Ra khỏi hoàng thành, môt mực hướng tây, sau khi đi ước chừng mười hai dặm liền thấy sơn cốc theo lời Thường Vị Nhiên.
Sơn cốc sâu thẳm, mà kỳ hoa nụ hoa còn chưa có nở ra, nhưng xác thật như Thường Vị Nhiên nói là có chút kỳ quái!
Thế gian tất cả nụ hoa đều là sinh trưởng ở trên cành hoa, nhưng nụ hoa này không có cành, nó giống như là trực tiếp từ trong vách núi chui ra.
Nụ hoa không nở nhưng lại có một cỗ thanh u hương vị nhàn nhạt truyền ra.
- Hoa nở rồi, hoa nở rồi, Thần Dạ, ngươi mau nhìn!
Ước chừng đợi hơn mười phút sau, nụ hoa rốt cuộc nở ra, Thường Vị Nhiên vui vẻ kêu to, nếu không phải hai chân của nàng bất tiện sợ là liền muốn trực tiếp lên vách núi, đến khoảng cách gần để nhìn.
Nụ hoa từ từ mở ra, không lâu lắm, cánh hoa từ trong đó chậm rãi hiện ra, một cỗ sinh cơ bừng bừng bắt đầu theo gió tung bay...
Ánh mắt của Thần Dạ cùng Thường Vị Nhiên chợt như ngừng lại ở trên kỳ hoa, lại không cách nào di động rồi.
Khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, hóa thành tiên hoa chói mắt, kinh ngạc mà nhìn thấy ở một bên kỳ hoa thế nhưng lần nữa diễn sinh ra một cái nụ hoa, sau đó nhanh chóng nở ra...
Một cái nụ hoa nhưng lại nở ra hai đóa tiên hoa...
- Hoa khai tịnh đế!
Hai đóa tiên hoa lấy ngạo nhiên chi thế mà tận tình triển hiện ở trong thiên địa!
Tiên hoa thành thục, mùi thơm nhanh chóng tản ra, không đến một hồi cả cái sơn cốc này đều tràn ngập mùi thơm này, mà giờ khắc này rõ ràng nhìn thấy ở dưới mùi thơm, mỗi một nơi trong sơn cốc phàm là có thực vật tồn tại, những thực vật này đều lấy tốc độ nahnh chóng trở thành, nở hoa rồi lại kết quả!
Trong lúc nhất thời, cái sơn cốc này phảng phất như tới mùa xuân, vạn vật hồi phục...
Hai đóa tiên hoa tuy là nở ra độc lập nhưng giữa bọn nó lại có gắn bó thật chặt, một đóa hơi lớn hơn một chút, cánh hoa hơi kéo dài ra một chút, đem một đóa tiên hoa khác kéo vào.
Nhìn qua giống như là nam tử đưa bàn tay nhẹ nhàng ôm người yêu sâu đậm.
- Thật kỳ diệu a!
Thân là nữ tử, đối mặt với cảnh như thế tự nhiên là so với nam nhân càng thêm xúc động!
Thần Dạ kìm lòng không được mà gật đầu, kỳ hoa như thế quả thật là hiếm thấy.
- Thần Dạ, có thể giúp ta đem chúng nó mang tới không?
Thần Dạ khẽ ngẩn người ra, liền nghĩ cũng không nghĩ nhiều mà tung người nhảy ra lướt hướng vách núi.
Kỳ hoa như thế, tịnh đế thịnh kahi, nếu như lấy đi không khỏi có chút phá hư phong cảnh, chỉ là để ở chỗ này tóm lại là sẽ có người đem nó mang đi, cái yêu cầu này của Thường Vị Nhiên cũng là hợp tình hợp lý!
Càng là đi tới gần kỳ hoa, cỗ mùi thơm này càng thêm nồng nặc khiến cho Thần Dạ đang ở chỗ vách núi có kỳ hoa cơ hồ khiến cho hắn đều có chút chịu không nổi.
Cũng không phải là có độc, mà là vô luận cái gì một khi quá mức đều sẽ khiến cho người ta khó chịu.
Đứng ở gần nhìn tiên hoa, hoa nhìn kiều diễm nhưng đồng thời cũng vì vậy mà cấp cho Thần Dạ một loại cảm giác quỷ dị, phảng phất hoa này không nên xuất hiện ở trong thế gian.
Đưa tay đem hoa hái đi, Thần Dạ phiêu thân mà xuống.
Ở chỗ sinh trưởng mà hoa bị hái đi, thực vật trong cả sơn cốc cũng theo phương hướng của Thần Dạ rời đi mà thân thể cong xuống, bộ dáng kia phảng phất như bọn chúng đang cung tiễn kỳ hoa rời đi...
- Thường cô nương, cho cô!
Thường Vị Nhiên từ từ nhận lấy hoa, sau đó... Cực kỳ cẩn thận mà đem chúng nó tách ra.
Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, rõ ràng phát hiện lúc đem hoa tách ra, thực vật khắp sơn cốc đều có một cỗ cảm xúc bi thương từ trong cơ thể bọn nó phát tán ra, hơn nữa tiên hoa kiều diễm trng nháy mắt màu sắc mất đi rất nhiều...
- Thần Dạ, ngươi có cảm thấy ta làm như vậy rất tàn nhẫn hay không,hơn nữa, quá không biết yêu rồi?
Thường Vị Nhiên không nhìn Thần Dạ, nhưng phảng phất biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Thần Dạ mân mân cái miệng cũng không có nói gì.
Thường Vị Nhiên thanh lãnh cười một cái, thanh âm đột nhiên đề cao mấy phần mà quát lên:
- Cái sơn cốc này chính là một thế giới, hoặc là nơi này chính là một cái gia tộc.
- Tất cả thực vật đều là thành viên trong gia tộc, hoa này, chính là gia trưởng của bọn nó. Gia trưởng có việc, thành viên trong nhà tự nhiên là bi thương, điểm này ta rất đồng ý, song...
Nhìn thực vậ trong cái sơn cốc này, Thường Vị Nhiên hờ hững nói:
- Các ngươi chỉ biết là chính mình bi thương nhưng có nghĩ tới hay không, hoa này tồn tại ở đây sẽ để cho người hoặc vật khác mang tới thương tổn?
Thần sắc của Thần Dạ hơi kinh hãi!
- Thế gian vạn vật đều có sinh tử định luật, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có gia quyến của người chết bi thương thống khổ, nếu nói tàn nhẫn bất quá là thủ đoạn sinh tồn của mỗi một người. Các ngươi nói ta tàn nhẫn, ha hả, đó chỉ là các ngươi còn chưa đủ cường đại, nếu là các ngươi đủ cường đại, người khác làm sao có thể xúc phạm tới các ngươi được?
Lời này nghe rất chói tai nhưng không thể phủ nhận là rất có đạo lý!
Thế gian này, nhược nhục cường thực!
Mỗi người tu luyện cũng chính là vì chính mình càng thêm cường đại, sau khi cường đại thì có ích lợi gì? Vinh hoa phú quý tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể không bị những người khác tùy ý khi dễ.
Thường Vị Nhiên nói không sai, nếu như kỳ hoa trong tay nàng, hoặc những thực vật khác trong sơn cốc so với Thường Vị Nhiên cùng Thần Dạ càng thêm cường đại hơn, như vậy kỳ hoa làm sao có thể bị hái xuống, sau đó lại bị tách ra đây?
Tàn nhẫn, cố nhiên là tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thật!
Nhưng là từ một loại phương diện khác cũng có thể nói ra được, trong lòng Thường Vị Nhiên đã có chỗ hơi bất đồng với những người khác, Thần Dạ đã có thể nhìn thấy được méo mó ở trong lòng nàng.
Song hoa ở song thủ, trong mơ hồ lộ ra vẻ tịch mịch, lộ ra vẻ đau thương, cũng là một loại bi phẫn thật sâu.
Nhìn bọn nó, Thường Vị Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng nói:
- Tình chỉ một chữ, đả thương người nhất. Đem các ngươi tách ra chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt,ít nhất các ngươi sau này sẽ là tồn tại càng thêm rực rỡ, bởi vì các ngươi khát vọng một lần nữa gặp nhau, trong lòng một khi có chấp nhất, thời gian cũng chẳng thể khiến cho người ta sợ hãi rồi.
- Thần Dạ, ta từ nhỏ sống ở trong một cái gia tộc giàu có, mặc dù phụ thân sớm qua đời nhưng mẫu thân cùng với gia gia, còn có những thúc bá khác đều vô cùng sủng ái đối với ta, để cho ta có cuộc sống không buồn không lo.
- Ta cho là cả đời này sẽ vui vẻ lớn lên, sau đó tìm một người mình thích, cùng nam tử mà mình yêu trở thành vợ chồng, sau đó tất cả sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Nhưng ta không nghĩ tới...
Thường Vị Nhiên thê lương cười một tiếng:
- Cho đến một ngày ta mới biết được gia gia cùng các thúc bá yêu thương ta cũng không phải bởi vì phụ thân ta qua đời quá sớm mà sinh lòng thương tiếc, bọn họ sủng ái đối với ta hoàn toàn bởi vì ta là thân nữ nhi, hơn nữa có dung mạo tuyệt sắc để cho nam tử khắp thiên hạ đều động tâm không dứt.
- Bọn họ rất tốt với ta, cưng chiều ta, cho ta mọi thứ tốt nhất, để cho ta cầm kỳ thi họa không gì là không làm được, liền là hi vọng một ngày kia lấy dung mạo cùng tài năng của ta đi đả động một người có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho bọn hắn.
- Một ngày kia gia gia cùng các thúc bá thân thiết nhất của ta mang theo người kia đến trước mặt của ta, quả nhiên hắn đã bị ta hấp dẫn, từ đó hắn liền triển khai theo đuổi không bỏ.
- Nhưng mà ta thật sự không thích hắn, càng chán ghét hết thảy, đều là có mục đích trao đổi.
Ánh mắt của Thường Vị Nhiên đã là cực kỳ lạnh lẽo:
- Sau khi hắn biết được ta đối với hắn căn bản là sẽ không động tâm, hắn liền vận dụng quyền thế trong tay của hắn, mà đám gia gia cùng thúc bá đã ép ta, ép ta gả cho nam tử kia.
- Ta không đồng ý nhưng mà khi đó đã không có người để ý đến ý nghĩ của ta, trong nhà thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, hoa kiệu của hắn liền muốn tới cửa rồi...
- Mọi người trong nhà ở trong mắt ta đã trở thành người xa lạ, vô luận ta cầu khẩn như thế nào thủy chugn không có người nào thương tiếc ta nửa phần, ta đã tuyệt vọng... Ta không muốn gả cho một người mà mình không thiachs, càng không muốn trở thanfhmootj vật phẩm, thành công cụ để người khác lợi dụng.
- Ta ở dưới sự giúp đỡ của mẫu thân trốn ra khỏi gia môn, nhưng mà một cái nữ tử yếu đuối như ta có thể trốn đi nơi nào?
Thường Vị Nhiên tự giễu cười một tiếng, hờ hững nói:
- Đối mặt với vô số người đuổi theo, tâm của ta đã chết...
Thường Vị Nhiên chỉ vào trên đỉnh phiến sơn cốc kia thản nhiên nói:
- Ta liền từ phía trên nhảy xuống, ta rất muốn chết nhưng mà lại không chết, chỉ là hai chân tàn phế. Như vậy rất tố, ta đã tàn phế, người nọ liền mất đi hứng thú, kiệu hoa trở về, bố trí cũng biến mất, mà ta cố nhiên mất đi hai chân nhưng từ đó ta đạt được tự do.
Thần Dạ yên lặng, tự giác trở thành một thính giả, hắn biết chuyện như ở trên thế giới sẽ không chỉ có một, tình yêu nam nữ vốn nên lưỡng tình tương duyệt, song đa số thì là nhân vật chính sẽ bị trở thành một loại trao đổi nào đó mà mạnh mẽ tương liên ở một chỗ.
Thường Vị Nhiên rất kiên cường, có can đảm lấy hành động của mình đi đổi lấy cuộc sống mình muốn, nữ tử như vậy không thể nghi ngờ là làm người ta kính nể.
Tựa như nghe được thương tiếc cùng cảm thán trong lòng Thần Dạ, Thường Vị Nhiên lắc đầu nói:
- Ta đã tự do, ta cũng không vì vậy mà hối hận về hành động của mình, nhưng hận ở trong lòng ta làm sao có thể hóa giải được?
- Nếu không phải bọn họ ép ta, ta vì sao lại có biến hóa như thế, ta hận... Nhưng mà dù ta có hận đi nữa thì lại như thế nào? Bọn họ là thân nhân của ta, là người thân nhấ của ta, bọn họ thật xin lỗi ta, chẳng lẽ ta cũng có thể dùng thủ đoạn cực đoan đi trả thụ bọn họ sao?
Tâm thần Thần Dạ chấn động, lời này chính hắn cũng đã từng nói!
- Thần Dạ, cái nhà này ta không sống nổi nữa rồi.
Thường Vị Nhiên quay đầu lại nhìn Thần Dạ sâu kín nói:
- Ta muốn rời đi, nhưng mà gia tộc hiện tại lại gặp khốn cảnh thật lớn, bọn họ đau khổ cầu khẩn... Thần Dạ, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
- Nếu là ta, gia tộc cũng là không cách nào dứt bỏ được.
Trong lòng Thần Dạ thở dài nặng nề, hắn so sánh với Thường Vị Nhiên thì phải may mắn hơn nhiều, ở trong nhà chỉ có một Thần Nguyên đang ép hắn, nhưng chỉ có một người, cũng có lúc khiến cho Thần Dạ khó có thể thừa nhận.
Bất kể có thừa nhận hay không, có lúc chỉ có thể thừa nhận.
Tế ngộ của Thường Vị Nhiên có thể gọi là đau đớn, nhưng mà Thần Dạ cũng không thể để nàng buông tha cho gia tộc của mình, hắn chỉ là ngoại nhân không thể quản đến chuyện của nhà nàng.
- Không cách nào dứt bỏ!
Thường Vị Nhiên tự giễu mà cười một tiếng nói:
- Nếu có thể dứt bỏ là tốt, nói như vậy ta sớm rời đi rồi, cần gì còn muốn lưu lại nơi làm cho người ta không thể căm hận bằng này.
- Thần Dạ, hoa khai tịnh đế, nếu bị chúng ta chiếm được, như vậy liền mỗi người một đóa đi!
Vừa nói, Thường Vị Nhiên đem đóa kỳ hoa thoạt nhìn lớn hơn kia đưa cho Thần Dạ.
- Hoa song sinh, mà nay chúng ta một người một đóa, hi vọng mượn nó có thể duy trì quan hệ của chúng ta trong đó.
Thần Dạ không có nhận lấy, hắn nói:
- Hoa đã tách ra, cũng đừng làm cho chúng nó tách ra quá xa.
- Thì ra là ở trong lòng người vẫn là không đem ta trở thành bằng hữu.
Đôi mắt của Thường Vị Nhiên buồn bã, thấp giọng nói.
Nghe vậy Thần Dạ trầm tư nói:
- Còn là câu nói kia, bằng hữu hai chữ quá mức trân quý, một khi trở thành bằng hữu liền phải cho đối phương một chút hứa hẹn, mà hiện tại ta còn không thể cho người khác quá nhiều hứa hẹn.
- Ngươi làm sao biết không phải là ta cho người hứa hẹn?
Ánh mắt của Thường Vị Nhiên có chút trống rỗng:
- Từ nhỏ đến lớn ta đều không có bằng hữu, từ nay về sau ta cũng không thể có được những bằng hữu khác, chẳng lẽ ngươi liền keo kiệt tâm của mình như thế?
Thần Dạ lắc đầu, quả thật tế ngộ của Thường Vị Nhiên làm cho người ta thương tiếc, nhưng thương tiếc này không thể trở thành cái cớ cùng lý do để cho người ta mù quáng, Thần gia hiện tại đang bị nhìn chằm chằm vào, hơn nữa Thần Dạ hắn càng bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, bất kỳ vô ý nào đều có thể vạn kiếp bất phục!
Thần Dạ phải cẩn thận một chút, Thường Vị Nhiên nàng... Nói cho cùng ở trong lòng Thần Dạ vẫn còn có một phần đề phòng.
Đây cũng không phải là Thần Dạ không chịu tương giao, mà là sự thật chính là như vậy!