Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 159: Thắng thảm.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Thời khắc nguy hiểm nhất cũng chính là lúc sinh lộ mở ra.

Kẻ nắm bắt được cơ hội này không nhiều, do đó kỳ tích không dễ xuất hiện. Tiểu Hắc chính là tự lựa chọn chui vào con hẻm cụt để tạo ra cơ hội cho mình.

Đúng vậy, các người không nghe sai đâu. Nếu tiếp tục bỏ chạy, Tiểu Hắc có thể bị Đới Hoan đánh lén, dùng nội khí từ xa bào đến chết.

Do đó, lựa chọn tốt nhất chính là khi linh lực vẫn còn đủ để đánh một kích sát thủ thì phải dẫn dụ kẻ địch vào trận địa của mình. Đối phương là một kẻ săn mồi, khoái cảm lớn nhất cũng chính là tự tay đập chết phản kháng của Tiểu Hắc.

Tương kế tựu kế, Tiểu Hắc đã chấp nhận dũng cảm đánh một trận với địa cấp cường giả. Và để giành lợi thế, nó không thể không dùng đến độc Phổ Nhĩ. Loại độc này có thể khống chế bằng nội khí nhưng sẽ phát tác ngay khi ngươi sơ hở. Điểm lợi hại chí mạng này đã được Tiểu Hắc lợi dụng rất chính xác.

Ngoài ra, có một thứ mà Tiểu Hắc đã kinh nghiệm sâu sắc chính là đám cao thủ nội khí dưới đất có thể linh hoạt như sóc, rất khó đối phó. Cơ mà khi đang trên không trung thì bọn chúng sẽ trở nên bó tay bó chân, trái ngược hoàn toàn với nó.

Kết hợp hai điểm đó và sự điên cuồng cố chấp của Đới Hoan, Tiểu Hắc mới thành công thắng hiểm. Nếu không bị độc Phổ Nhĩ xâm nhập khi bị trọng thương thì e là một đao cuối cùng của kẻ địch đã đủ cho Tiểu Hắc bị chấn nát cả nội tạng. Dù là vậy thì nó cũng đang bị trọng thương rất nặng, còn bị thanh huyết kiếm đang cắm vào người mình hoành hành.

Trong giây phút trước khi chạm đất, Tiểu Hắc dù đã nổ lực vận dụng Ngự Phong Thuật nhưng vẫn té một cú thật đau. Nó định rút thanh huyết binh khí đang cắm vào người của mình ra thì bỗng thần sắc trở nên trầm trọng. Một tên huyền cấp đã kịp chạy đến, có điều nhìn thấy Đới Hoan bốc cháy như bó đuốc còn nửa thân dưới đã bị cắt lìa thì gã ta run rẩy không dám xông lên.

Nếu không phải nhìn thấy thanh huyết đao đang cắm vào người Tiểu Hắc thì có lẽ tên xăm mình huyền cấp đã tức tốc bỏ chạy trối chết. Còn giờ đây gã ta liền giữ khoảng cách âm thầm quan sát và phát tín hiệu cho đồng bọn cứu viện.

- Đúng là một tên chết nhát.

Tiểu Hắc lau máu tươi trên khóe miệng, nhưng chốc lát nó lại ho ra một ngụm máu to, toàn thân như sụp đổ đến nơi. Cảnh tượng này làm cho tên huyền cấp nhíu mày, trong đầu cũng phân vân do dự.

Tên địa cấp chỉ huy đã vẫn lạc, nếu có thể giết chết hung thủ đem thủ cấp về thì gã sẽ có thể lấy công chuộc tội. Phải biết rằng Thiên Huyết Môn là tà phái, hành xử cực đoan, trừng trị những đệ tử phạm sai lầm rất nặng.

Đưa ra quyết định, tên huyền cấp từ từ từng bước tiến lên. Thấy Tiểu Hắc không có phản ứng gì, gã lại càng mạnh dạn hơn. Đến khi khoảng cách không đến vài thước, bỗng chợt gió lớn ở đâu nổi lên, một loạt bụi màu xám không biết ở đâu bao lấy gã ta.

- Muốn lấy mạng của lão tử không dễ vậy đâu. Khụ khụ...

Ho càng lúc càng kịch liệt, Tiểu Hắc cố gắng dùng linh lực phong bế chỗ bị thương lại. Cảm thấy thanh huyết binh khí vẫn ương ngạnh, nó thầm thở dài, vội vàng dùng Ngự Phong Thuật chạy đi. Nó không còn thời gian, cũng không còn đủ sức để dùng pháp thuật được nữa, thoát thân được cũng là vạn hạnh rồi.

Vừa rồi Tiểu Hắc chính là tương kế tựu kế dùng độc Phổ Nhĩ còn sót lại để bẫy tên huyền cấp kia. Nếu không với tình trạng của nó thì có đánh nhau cũng là lành ít dữ nhiều.

Người ta thường nói họa vô đơn chí. Vừa bỏ chạy chưa được vài giây đã có một tên huyền cấp chạy đến, hắn ta phát hiện không khí rung động thì vội đuổi theo. Dưới tình trạng thương thế đã rơi vào cảnh báo động, Tiểu Hắc cảm thấy phía trước mặt mình tối dần đi. Tốc độ cũng vì thế mà chậm dần lại, trong khi đám huyền cấp lại đuổi ráo riết.

Cuối cùng, không thể nào duy trì Ngự Phong Thuật được nữa,Tiểu Hắc chỉ có thể cố gắng di chuyển một cách khó nhọc. Linh lực cạn kiệt cũng không thể duy trì việc phong bế vết thương khiến cho thanh huyết đao có cơ hội vùng vẫy hoành hành.

- Không...Tiểu Hắc ta không thể chấm dứt tại đây...

Nói đến kiên cường, đứa trẻ với vóc dáng nhỏ bé gầy nhom kia chưa từng biết đầu hàng số phận. Đổi lại là một người khác chắc chắn đã ngã gục từ lâu nhưng Tiểu Hắc vẫn cố gắng bước đi, nó không bao giờ từ bỏ.

Phía sau nó, một tên huyền cấp đã kịp thời đuổi đến, nhìn thấy đối phương đã sức cạn lực kiệt thì gã ta mỉm cười đắc thắng. Tên này cũng không vội vàng, gã thích thú nhìn con mồi vùng vẫy, yếu ớt từng chút một.

Phải công nhận rằng đám người Thiên Huyết Môn này thật sự quá biến thái, sự biến thái đó vừa giúp cho xú danh của bọn chúng trấn áp không ít người đồng thời cũng trở thành khuyết điểm chí mạng. Không phải Đới Hoan vì sự biến thái khát máu cực điểm mới mất mạng hay sao? Đổi lại là một kẻ cẩn thận sợ chết thì e là kế hoạch của Tiểu Hắc đã không thể nào thành công được.

- A di đà Phật

Ngay lúc này hai bóng người một cao một nhỏ đang chậm rãi khoan thai đi đến, đồng thời hai tiếng phật hiệu vang lên, Hóa ra là Giác Năng và Giác Văn, tiểu hòa thượng vừa thấy Tiểu Hắc liền hô to với sư huynh của mình:

- Sư huynh, người đó chính là Hắc Báo đại ca.

- Được rồi, cứ để đó sư huynh lo liệu.

Giác Năng ra hiệu cho Tiểu Văn lui ra rồi mỉm cười ấm áp chắp tay lên tiếng:

- A di đà Phật! Thí chủ, xin đừng gây thêm tội nghiệp.

- Hòa thượng thúi, cút mau

Tên huyền cấp đang vui vẻ thì bị mất hứng liền tức giận mắng to, một tay đánh ra nội khí, rõ ràng hắn ta không hề muốn nhiều lời. Thấy thế, Giác Năng thở dài, lại một gậy dập tới vừa nói:

- Chúng sinh trầm mê quá nặng a. Tại sao lần nào bần tăng cũng phải ra tay điểm hóa thế này?

Nói thì chậm, còn thực tế một gậy chủa Giác Năng lại nhanh đến cực độ. Nếu Mộc Bình nhìn thấy sợ rằng cũng phải than thở, bởi vì cái tốc độ kia gần như không thua kém sái kiếm của anh ta. Có điều, Mộc Bình vẫn là hoàng cấp cao thủ, còn Giác Năng lại là địa cấp đỉnh phong. Nếu ở cùng tu vi thì e là Giác Năng không thể nào so sánh.

Phải biết rằng Vô Danh Kiếm Pháp của Mộc Bình là một bộ võ học rất lợi hại ở phàm tục. Khi tu luyện đến cao thâm thì tầng áo nghĩa của kiếm học lại càng thâm ảo, thiên hạ vô địch thủ.

Trận chiến kết thúc chỉ trong một chiêu. Nói chính ra thì không thể gọi là trận chiến khi chênh lệch hai bên quá lớn, căn bản chính là địa cấp đỉnh phong phủi tay cũng có thể đánh cho một tên huyền cấp khóc gọi cha gọi mẹ a.

- Sư huynh quá đỉnh, sư huynh lợi hại.

Một bên Tiểu Văn đứng hô sáu sáu sáu cổ vũ vô cùng khí thế. Với nó thì chỉ cần sư huynh ra tay thì gần như không ai có thể địch lại.

- Vẫn còn vài tên, sư đệ đợi chút.

Giác Năng phân phó một câu liền lập tức khinh công biến mất tại chỗ. Tiểu hòa thượng cũng không rảnh rỗi liền lo lắng chạy đến bên Tiểu Hắc hỏi han:

- Hắc Báo đại ca, ngươi thấy sao rồi? Đừng lo, sư huynh của ta y thuật do lão sư phụ truyền lại, cũng không tệ nha.

- Đa ... tạ. Tiểu hòa thượng...nếu ...ta...có thể cứu được...hãy đem ta đến...Vạn Kim thương hội...Liêu quốc. Còn ...nếu...chẳng may ta chết đi...xin ngươi ...hãy đưa ta về nước Yên...tìm một chỗ để chôn xuống.

Tiểu Hắc mỉm cười thở khó khăn, những lời thều thào cũng không khác gì trăn trối.

Sinh ra làm kiếp con người đã không có song thân...

Chỉ mong khi nằm xuống có thể nghìn thu ôm trọn đất quê hương...

Không còn linh lực duy trì, lớp hóa trang của Tiểu Hắc chợt biến mất, cả vóc dáng cũng trở về nguyên bản. Sau đó Tiểu Hắc ngã gục xuống trước sự bất ngờ của tiểu hòa thượng.

Vài phút sau, Giác Năng đã trở lại, kết quả của mấy tên huyền cấp còn lại của Thiên Huyết Môn thì chắc ai cũng đã rõ. Tiểu Văn lúc này đang ôm Tiểu Hắc khóc bù lu bù loa cả lên.

- Đứa trẻ này...Ồ, cải trang thật tinh vi. Nào, đừng khóc nữa, để sư huynh xem tiểu tử còn cứu chữa được không.

Cứu người như cứu hỏa, Giác Năng không dám chậm trễ. Chỉ là nhìn thấy thanh huyết đao cắm sâu vào trong bụng Tiểu Hắc thì anh ta lập tức chau mày lại.

- Sư huynh, sao huynh không rút thanh đao này ra?

Tiểu hòa thượng bên cạnh như con gà nhỏ sốt sắng hỏi. Lắc đầu cười khổ, Giác Năng bèn lên tiếng giải thích:

- Thứ binh khí của Thiên Huyết Môn rất là tà dị, một khi cắm vào người sẽ thôn phệ máu huyết. Nếu không rút ra thì người đó chắc chắn sẽ bị nó hút đến khô kiệt, nhưng mà rút ra sẽ khiến cho kinh mạch trực tiếp rối loạn, có thể tử vong tại chỗ.

Không rút cũng chết, rút cũng khả năng cao là tử vong. Là một tăng lữ, Giác Năng rất khó xử. Ngay khi anh ta còn chần chừ không biết giải quyết thế nào thì điểm sáng bên trong đan điền của Tiểu Hắc chợt khẽ động.

Một lực hút nhẹ nhàng vô ảnh vô tung tỏa ra, khi chạm đến những huyết quang của thanh huyết đao thì nó bỗng mạnh mẽ hút lấy. Chỉ chưa đầy vài hơi thở, cả thanh huyết đao đã không còn màu đỏ nào nữa mà màu sắc chẳng khác nào một thanh đao bình thường. Điểm sáng sau khi hút xong huyết tinh từ thanh đao cũng trở lại an tĩnh như cũ, tựa như chưa từng có gì xảy ra cả.

- Sư huynh, thanh đao đổi màu..

- Kỳ quái, theo ta được biết thì loại huyết binh khí tà tính này không thể nào hóa giải được. Trên người vị thí chủ này đúng là có nhiều bí mật nha.

Chắt lưỡi tỏ ra hứng thú, Giác Năng cũng không lãng phí giây phút nào, liền dùng nội khí nhẹ nhàng kéo thanh đao ra, rồi lập tức cầm máu lại. Sau khi băng bó cực nhanh, anh ta liền lấy một viên đan dược bỏ vào miệng Tiểu Hắc. Lúc này, Giác Năng mới thở phào nói:

- Kỳ tích, tiểu thí chủ này mất máu nhiều vậy mà vẫn chống đỡ được. Sinh mệnh thật ngoan cường.

- Đúng vậy, vị đại ca...à không tiểu ca ca này rất lợi hại nha. Nếu không có tiểu ca ca thì đệ cũng khó lòng thoát thân được.

Tiểu hòa thượng không khỏi tấm tắc khen ngợi Tiểu Hắc. Nó đã thuật lại chi tiết đại khái câu chuyện cho sư huynh của mình, đến ngay cả Giác Năng cũng bất ngờ cho rằng khinh công lợi hại nhất mà anh ta từng gặp cũng không thể nào bình an cứu người từ tầng cao như thế được. Đó chẳng khác nào những pha kỹ xảo trên phim truyền hình mà thôi.

- Kỳ tài trong thiên hạ rất nhiều, có thể sư phụ của tiểu thí chủ này cũng là một tuyệt thế ẩn sĩ giống sư tôn chúng ta.

Giác Năng đối với Tiểu Hắc cũng chỉ là hứng thú thoáng qua, không có ý tứ tìm hiểu sâu thêm. Mỗi người sinh ra đều có bí mật, có cơ duyên của mình, không nên đố kỵ, càng không thể cướp đoạt. Mọi thứ đều có duyên phận và nhân quả cả.

.......................................................

Tại trung tâm của độc sư đoàn phe chủ chiến nằm ở một khu vực được bảo vệ cực kỳ cẩn mật, một đám lão già đang tụ lại bàn tán với nhau.

- A Bỗ Nhĩ, ngươi cho rằng trưởng giáo đang có tính toán gì đây?

Một lão già khuôn mặt cực kỳ hung ác với đầy tàn nhan đen thui lên tiếng. Đứng kế lão là một lão già che kín cả dung mạo đáp lại:

- Trưởng giáo xưa nay đều thần bí như thế. Lần này cũng nhờ mưu kế của ngài mà phe chúng ta mới quật khởi, nước Liêu mới có thể đưa quân chinh phạt Yên quốc. Thời thịnh thế của chúng ta sắp mở ra rồi.

Cả một đám đều nói chuyện rất sôi nổi, đa số đều tỏ ra rất kính sợ với vị trưởng giáo kia. Một số kẻ có chút kín tiếng thì không quá nhiều lời, đến cuối cùng mọi người cũng kết thúc cuộc họp mặt, ai nầy ra về.

Một lão già cao gầy trong đám cao tầng sau khi rời khỏi tổng bộ liền rất nhanh di chuyển đến một trang viên nhỏ. Khi vừa bước vào, lão ta đã thấy xác người ngổn ngang, tất cả đều là người dưới trướng của lão ta. Sắc mặt lão ta giờ trở nên khó xem đến cực điểm, nhất là khi trông thấy mục dạng của đám người đang đứng đối diện.

- Trưởng giáo, không ngờ lại gặp ngài tại đây.

Trước mặt lão ta là một thanh niên mặc áo đen có một ký hiệu đóa hoa màu trắng kỳ dị trông rất anh tuấn, có vẻ chỉ vừa ngoài ba mươi, nét mặt mang theo một cổ hắc khí vờn quanh. Kế bên gã là một tên thanh niên toàn thân xăm mình, khuôn mặt có một vết thẹo dài, đôi mắt mang theo huyết tính như của dã thú không chút che giấu.

Gã thanh niên mỉm cười như trêu đùa rồi khẽ cất lên một giọng nói nhẹ nhàng ma mị:

- Mộc Lạp ngươi ở bên cạnh ta làm tay trong cũng đã lâu. Vốn ta muốn giữ lại mạng của ngươi thêm một thời gian nhưng hiện tại đành phải ủy khuất ngươi rồi.

Không đợi lão giả cao gầy lên tiếng, tên thanh niên xăm mình đã gầm lên rồi như một bóng đen vũ bão lao tới.