Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 101: Hồ Bân kiêu ngạo.



- Chỉ bằng vào nhân cấp tu vi mà cũng dám ra tay với ta sao?

Thanh niên nở một nụ cười ngạo nghễ, một tay xoay chuyển túm ngược lấy Lôi Báo ném thẳng vào vách tường. Cảnh tượng một thanh niên cao gầy chỉ dùng một tay đã ném được một tráng hán cao to lực lượng thật dọa người. Nhiều thực khách sợ hãi ôm miệng kêu to khi chứng kiến cảnh tượng.

Bản thân Tống Tiểu Cường cũng không ngờ hộ vệ của mình lại bị tên nhãi trước mặt ném như một trái bóng một cách dễ dàng. Phải biết rằng Lôi Báo là một trong những tinh anh được hắn ta tuyển lựa hết sức kỹ lượng, thực lực có thể xem là hàng đầu trong lực lượng lính đánh thuê của Tống gia.

- Cường Cường, đừng lo, còn có người của ta ở đây.

Vân thiếu lúc này cũng đã chạy đến, y vung tay ra hiệu cho hai hộ vệ của mình. Cộng với hai hộ vệ của Tống thiếu, đấy chính là bốn tên nhân cấp đỉnh phong. Nếu đem đi đánh nhau thì ngay cả Phi Ưng cũng phải kiêng dè.

Xui cho bọn họ, đối thủ lại là hoàng cấp cao thủ. Đây là chênh lệch giữa người thường và nội khí cao thủ, không dễ gì bù đắp được.

- Muốn đánh hội đồng sao? Tốt, bốn người các ngươi cứ lên hết đi, nhớ trổ hết bản lĩnh ra đấy nhé.

Tên thanh niên dùng một tay ngoắc ngoắc, thái độ trang bức đến cực hạn. Gã ta cảm thấy hình tượng của mình hiện tại rất tốt, biểu diễn màn để lấy hảo cảm của các tỷ muội trong tộc cũng không tồi tí nào.

- Huynh đệ, ra tay thôi.

Lôi Báo nén đau đứng dậy nghiến răng hô lớn. Gã đã nhìn ra tên thanh niên kia là cao thủ nội khí nhưng thân là hộ vệ thì không thể bỏ chạy được, chỉ có thể liều một phen.

Ba tên hộ vệ còn lại cũng là người thân chinh bách chiến, vừa nhìn đã biết thanh niên không phải loại dễ xơi nên cả đám ăn ý cẩn thận phối hợp với nhau.

- Chỉ là mấy con khỉ làm trò hề nhảy nhót thôi

Thanh niên đứng yên chắp một tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo cực điểm. Gã cảm giác mình thật oai phong, không thấy nhiều thực khách nữ đang nhìn gã bằng đôi mắt lấp lánh say mê hay sao.

Gầm lên một tiếng lớn, bốn hộ vệ đồng loạt xông vào. Bọn họ không dùng đến vũ khí, ẩu đả thông thường nếu phá luật sẽ khiến mọi việc phiền phức hơn.

Khí thế hung hãn là thế, bốn tên hộ vệ đến nhanh thì kết thúc cũng nhanh. Tên thanh niên vốn muốn thể hiện bản thân khi vừa ra đòn đã dùng đến tuyệt kỹ của mình. Gã ta tung người nhảy lên, tiếp đó là hàng loạt cú đá đẹp mắt. Chỉ trong một khoảng khắc, hai hộ vệ đã trúng đòn té văng.

- Lợi hại...

Vân Giả Văn từng xem qua các trận đấu giữa những tên lính đánh thuê. Y biết rõ muốn đánh bại đối thủ đơn giản như tên thanh niên kia có bao nhiêu độ khó. Mà bốn tên hộ vệ kia lại là những người có thân thủ và võ công thuộc hàng tốt nhất của gia tộc họ nữa chứ.

Ngay cả Tống Tiểu Cường lì lượm cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Bên cạnh cha của gã đúng là có cao thủ nội khí, nghe nói là tu vi hoàng cấp gì đó. Chỉ là lão già kia cao cao tại thượng, khi không có chuyện gì cấp thiết thì lão ta chẳng hề đụng đến ngón tay. Thế mà Tống gia còn phải cung phụng lão cứ như lão tổ tông, Tiểu Cường hắn nhìn mà chướng mắt. Đến hiện tại, hắn chân chính hiểu tại sao người ta lại làm giá đến vậy rồi.

Nhìn mà xem, bốn tên hộ vệ cao cấp chỉ vài chiêu đã nằm lăn ra đất, cứ y như người lớn chơi đùa với trẻ nhỏ. Tống Tiểu Cường chợt có suy nghĩ, phải chăng hắn ta nên đuổi hết lính đánh thuê đi để tuyển mộ vài tên cao thủ nội khí nhỉ. Tuy có thể sẽ tốn kém hơn rất nhiều song chất lượng hoàn toàn vượt trội nha.

Đáng tiếc vị Tống thiếu gia này không hề biết cái giá để thuê một cao thủ nội khí làm việc cho mình khủng bố thế nào. Nếu không thì tại sao cha của hắn yêu thương hắn như thế mà vẫn không thể sắp xếp cho hắn một người bên cạnh.

Rất nhanh, chưa đầy một hiệp bốn tên hộ vệ đã bị đánh bị thương, không thể ngồi dậy. Tên thanh niên phủi phủi bụi trên người, cố tạo ra một phong cách cao thủ. Gã nhìn về phía Vân Giả Văn mỉm cười rồi bước đến.

- Ngươi... Ngươi...muốn làm gì? Đây là Huyền Kinh, ngươi dám đụng đến ta thì ngươi sẽ chết không có đất chôn đâu. Á, Cường Cường, mau cứu ta.

Vân thiếu thấy đối phương đã đến trước mặt thì tâm tình sợ hãi run lên, cái gì công tử hào hoa đều mất sạch cả. Y cố gắng cầu cứu Tống Tiểu Cường, tiếc là Tống thiếu cũng như tượng đá, không nhúc nhích tí nào.

- Bân đệ, đất khách quê người, đừng gây thêm chuyện không đáng.

Một thanh niên dáng vẻ chững chặc trong đám thanh thiếu niên đúng lúc này chợt lên tiếng nhắc nhở. Địa vị của hắn có vẻ không thấp, tên thanh niên kia vừa nghe thấy giọng nói của đối phương thì cánh tay vừa giơ lên liền lập tức đình trệ. Sắc mặt tên thanh niên trở nên khó chịu, gã không phục đáp lại:

- Hồ Bắc, ngươi đừng nghĩ mình lớn tuổi thì tự cho bản thân có quyền ra lệnh cho người khác. Chúng ta là người Triệu quốc, tại sao phải e ngại đám giun dế ngoại bang? Ngươi thật cho rằng ai cũng hèn nhát như ngươi sao?

Trước thái độ đáp trả hung hăng của Hồ Bân, Hồ Bắc lắc đầu nói:

- Ta là nghĩ tốt cho đệ và các huynh đệ tỷ muội khác. Hai tên công tử kia có hộ vệ tu vi huyền cấp đỉnh phong, chắc chắn không phải dạng người tầm thường. Nếu chúng ta hành động lỗ mãng thì sẽ dẫn đến phiền phức, không chừng gặp địch nhân cường đại.

Không tệ! Tiểu Hắc nhìn tên thanh niên tên Hồ Bắc trong mắt lóe lên tia tán thưởng. Suốt từ đầu đến cuối, Tiểu Hắc đều không có ý định ra tay giúp đỡ. Nó đang mong chờ tên Hồ Bân kia ra tay để mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Không phải hai tên Tống Tiểu Cường và Vân Giả Văn kia khinh thường sự lợi hại của cao thủ nội khí à, lần này coi như được kiến thức một phen rồi đi.

- Hừ, đừng giả nhân giả nghĩa ở đây. Bây giờ ta đánh tàn phế hai tên này thử xem ai dám làm gì ta. Yên quốc bình phu, chỉ toàn là phế vật.

Cao ngạo sỉ nhục đến cực điểm. Ánh mắt thực khách nhìn Hồ Bân đầy căm ghét. Gây sự ở quốc gia người ta còn buông lời lăng mạ? Nếu không phải tên thanh niên vũ lực cường hãn thì đã có người đứng ra dạy bảo hắn ta rồi.

- Vô tri

Hồ Bắc thở dài. Tên biểu đệ này của gã là một nhân tài hiếm có của gia tộc, chỉ tiếc là tính khí quá bốc đồng. Thiên hạ này thiên tài có nhiều không? Câu trả lời là nhiều hơn cả nước biển và cát trên sa mạc cộng lại. Cơ mà thực sự trưởng thành đến cấp độ cường giả thì lại vô cùng ít ỏi. Phần lớn đều bị chết yểu ở nơi xó xỉnh nào đó.

Biểu hiện của Hồ Bân chính là ví dụ sáng chói cho những kẻ đang tiến xa trên con đường tìm chết. Nếu Tống gia và Vân gia quyết tâm muốn đám người Hồ gia chết thì bọn họ sẽ chạy thoát được sao. Kiến nhiều sẽ cắn chết voi, dù cho hai gia tộc kia không có nhiều cao thủ nội khí nhưng nếu dùng số lượng với vũ khí hiện đại thì họ chắc chắn sẽ lôi được kẻ đích chôn cùng.

Đó là còn chưa tính đến việc quân đội Yên quốc sẽ không để yên cho kẻ nào dám lộng hành ở lãnh địa của mình. Một tiểu gia tộc thôi, không phải đại gia tộc hay tông môn, các ngươi tưởng mình là ai? Cho dù là địa cấp cao thủ, nếu gặp cả một quân đoàn cũng phải xoay người tránh né. Nói chi vài tên hoàng cấp nho nhỏ như Hồ Bân chứ. Đúng là thanh niên chưa trải đời, không biết chữ tử viết như thế nào.

Hồ Bắc chỉ lên tiếng chứ không có ý ra tay ngăn cản nên Hồ Bân càng được nước lấn tới. Gã cũng không phải là một tên mất trí, chỉ là muốn giữ sĩ diện cho mình, đã bước lên lưng cọp thì không thể leo xuống được. Chí ít, Hồ Bân cũng phải đánh gãy tay của đối phương rồi mới hạ tràng trong danh dự được. Chỉ cần không gây trọng thương quá đáng thì có lẽ bọn người nước Yên ti tiện này sẽ không gây dám gây khó dễ cho Hồ gia của gã.

Suy nghĩ như thế Hồ Bân liền vung tay định một chưởng đánh xuống Vân Giả Văn thì một giọng nói khô ráp vang lên:

- Người của Triệu quốc thì hay lắm sao? Cứ tưởng là kẻ nào ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một tên hoàng cấp sơ kỳ.

Ánh mắt mọi người chuyển dời đến nơi phát ra giọng nói thì thấy ngay cửa quán xuất hiện một tên tráng hán lực lưỡng vô cùng. Nhìn thân thể của tên này, nhiều nữ nhân cũng cảm thấy tim mình đập nhanh thêm một chút.

- Trời ơi, anh ta là vận động viên thể hình sao mà cơ bắp đẹp đến thế?

- Yêu mất, tôi thấy mình rung động mất rồi.

- Hừ, sao không nhìn lại nhan sắc của cô một chút. Không thấy mỹ nữ đứng bên cạnh anh ta à? Tỉnh mộng đi.

Đủ loại bàn tán xôn xao, Hồ Bân nhíu mày lại. Gã vốn cho rằng mình đang rất soái, giống một nam thần. Kết quả không biết tên kia ở đâu chui ra thu hút hào quang của gã khiến Hồ Bân không thể chấp nhận được. Có điều cô nàng đứng bên cạnh tên to xác lại cực kỳ xinh đẹp, Hồ thiếu gia gã chưa từng gặp nữ nhân nào lại có đẹp đến thế, gã cảm thấy yết hầu mình bỗng trở nên khô khốc, hô hấp cũng dồn dập.

Không chỉ đám thanh niên mà ngay cả Tống Tiểu Cường cũng nhìn cô nàng kia như với ánh mắt si mê. Vân Giả Văn thì hừ lạnh, miệng lẩm bẩm:

- Có gì hay ho, bộ đẹp là câu dẫn hết nam nhân sao?

Dù không muốn thì Vân thiếu vẫn phải công nhận nhan sắc của nữ nhân kia quá xuất sắc, gã không thể nào phản bác. Duy nhất chỉ có Tiểu Hắc là không bị ảnh hưởng gì cả, nó nhìu mày khẽ nói:

- Kỳ quái, tại sao ta lại cảm giác khó chịu khi nhìn vào cô ta? Với lại, trông dáng vẻ thì cô ấy cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, tại sao tu vi lại đạt đến hoàng cấp hậu kỳ. Là thiên tài của thế lực lớn chăng?

"Khà khà, đồ nhi, ngươi còn chưa đến tuổi phát dục nên không bị mị thuật của cô ả tác động đến thôi? Minh Nhãn Thuật của con chỉ nhìn ra được tu vi mạnh yếu của một người, lại không thể xem xét rõ được độ tuổi của đối phương. Kỳ thật tuổi ả ta đã vượt qua ba mươi, bề ngoài kia chỉ là tu luyện một loại dưỡng nhan thuật và cùng với kỹ năng trang điểm để che lấp dấu vết thời gian mà thôi"

Nghe sư phụ của mình giải thích, Tiểu Hắc liền rùng mình một cái. Hóa ra là một a di giả trang, hèn chi tu vi cao cấp đến vậy nha. Tiểu Hắc biết thiên hạ này không thiếu người có thể đạt được hoàng cấp hậu kỳ dưới ba mươi tuổi, nhưng mà những kẻ đó ai không là minh châu trong tay các thế lực lớn. Một thiên tài cỡ đó sẽ đi lung tung để nó dễ dàng bắt gặp hay sao? Lại còn không có một cao thủ nào đi theo bảo vệ nữa chứ.

Suy luận của Tiểu Hắc không khác sự thật là bao. Hầu hết các thiên chi kiêu tử đều được bảo bọc như vàng, nhiệm vụ của họ là chỉ việc nỗ lực tu luyện, còn lại tài nguyên như võ học, công pháp, đan dược, binh khí thì đều có tông môn hay gia tộc cung cấp đầy đủ cả. Trừ khi có các cuộc thi thố nhằm cọ sát ra thì hầu như chẳng ai có cơ duyên bắt gặp những hạt giống quý giá này cả.

- Con bà nó, nếu ca ca to xác kia biết mình đang bảo hộ một a di hơn mình cả chục tuổi, lại còn có tu vi cao cường thế thì không biết hắn ta sẽ có biểu cảm thế nảo nhỉ?

Phải công nhận, Tiểu Hắc rất thích cảm giác biết trước mọi chuyện rồi ngồi ăn dưa đến thỏa thích. Nhân sinh thật thú vị nha, vậy mà lão sư phụ mình suốt ngày cứ giảng giải cái gì ý chí kiên định, dứt bỏ phàm tâm. Bỏ đi phàm trần rồi chẳng phải sẽ chán chết hay sao? Đừng đùa, tiểu ca đây chơi còn chưa có đủ a.

- Ngươi là ai mà dám lớn tiếng với bổn thiếu gia? Ta cứ khinh thường các ngươi thì sao, Triệu quốc là vương của thế giới, ai dám không phục?

Hồ Bân dùng khí lực lớn tiếng đáp trả, gã không biết tu vi tên lực lưỡng kia thế nào. Dù sao thì trông cũng còn trẻ, có lợi hại mấy cũng không thể áp đảo thiên tài Hồ gia như gã được.