Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 11: Ra oai phủ đầu (1)



Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

“Loảng xoảng.”

Chén trà bị ném ở trên bàn, ngay tức khắc bọt nước văng khắp nơi, ẩmướt cả bề mặt của Luyện Kim Vân Sam (tên một loại gỗ) thượng hạng.

Nhị phu nhân tức giận ném ly trà đến trên bàn, tức giận quát: “Khá lắmLiễu Tịch Nhược, đều đã giờ nào rồi, vẫn còn chưa tiến đến thỉnh an,thật đúng là không đặt Nhị phu nhân ta đây vào trong mắt, chẳng lẽ cònmuốn người làm Nhị nương này đi mời nàng đến hay sao?”

“Tỷ tỷcần gì nổi giận, ngày hôm trước Tịch Nhược mới vừa trở về, chắc hẳn cònchưa có hiểu biết quy củ của Liễu phủ chúng ta, lần đầu tiên khó tránhkhỏi sẽ có chút tình huống, đến lúc đó lại nói với nàng một tiếng làđược.” Tam phu nhân dùng lời nói dịu dàng khuyên nhủ.

“Sao ta lại không biết tam phu nhân hiền lành đến bực này nhỉ, lần đầu tiênthỉnh an còn làm gương không tốt, thì sau này sao có thể làm tốt, chỉ sợ sau này sẽ càng thêm không cách nào quản giáo thôi.” Nói xong, bưng trà tỳ nữ bưng tới một lần nữa lên nhấp nhẹ một ngụm lại nói, “Ừ! Là tỷ tỷquên, từ trước đến nay muội muội vẫn mặc kệ loại chuyện này, làm sao cóthể hiểu biết khó xử của tỷ tỷ ta đây. Làm một người phu nhân thì đơngiản, nhưng phải làm chủ nhân một hậu viện sẽ rất khó khăn đó.” Nói xong còn dùng ánh mắt khinh miệt liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái.

Tam phu nhân nghe nói như thế, nháy mắt vẻ mặt trở nên xanh mét. Nhưnglại lập tức nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường nói: “Nhị phu nhân nói phải, muội muội suy xét thiếu chu đáo, vẫn là tỷ tỷ suy xét đầy đủ, trách không được lão gia yên tâm giao toàn bộ sự vụ lớn nhỏ của Liễuphủ cho ngươi xử lý, muội muội ta đây, quả thật là không có bản lĩnh như vậy, cũng chỉ có thể chờ bên cạnh lão gia, để cho ông ấy an tâm là được rồi. Nhưng mà nói gì thì nói, nữ nhân vẫn là đừng quá thông minh lanhlợi thì tốt hơn, mấy ngày trước đây lão gia còn nói phu nhân thông minhlanh lợi giỏi giang, thích hợp làm chủ mẫu một nhà, mà muội muội ta cũng chỉ cần ở bên cạnh lão gia mỗi ngày thôi!” Tam phu nhân còn đặc biệtnhẫn mạnh hai chữ “Mỗi ngày“.

Nhị phu nhân lại càng không caohứng rồi. Cả Liễu phủ ai không biết, Nhị phu nhân quá mức hung hãn ươngngạnh, mặc dù có quyền lực chưởng quản Liễu phủ, nhưng lại không đượcLưu Chấn Toàn sủng ái .

“Nhanh đi gọi Nhị Tiểu Thư dậy.” Nhịphu nhân hét lớn một tiếng, nha đầu bên người bỗng sợ tới mức khẽ runrẩy, thương cảm thay cho tiểu nha đầu bỗng nhiên bị Nhị phu nhân xem như nơi trút giận này.

Tam phu nhân hé miệng khẽ chu, trong mắt hiện lên một chút thần sắc vui vẻ.

“Hừ.” Liễu Tịch Nhiễm nãy giờ vẫn một mực ngồi bên cạnh bất mãn hừ lạnh một tiếng, “Nhị Tiểu Thư cái gì, căn bản chính là đồ giả mạo, mà hiệntại ngay cả đồ giả mạo cũng không làm được, còn làm sao lừa gạt tiền tài được đây. Thật sự là đáng giận!”

“Đại tỷ, không thể nói nhưvậy phụ thân đều nói là sự thật, ngươi không cần nói nữa, bằng không lỡnhư bị nào đó người có ý xấu nghe được, truyền tới lão gia bên kia cònkhông biết biết sinh ra cái tình trạng hỗn loạn gì tới đâu.” Liễu TịchHọa ngồi một bên nói.

“Ta sợ cái gì, phụ thân luôn luôn thương yêu ta nhất, chẳng lẽ còn có thể vì dã nha đầu lai lịch bất minh này mà trừng phạt chúng ta hay sao?”

“Đại tỷ, ta tin tưởng phụ thâncó thể không che chở nàng, nhưng mọi việc đều phải có chút chứng cớ nữa, không có chứng cớ chúng ta có thể làm gì với nàng chứ?”

“Ai nói ta không chứng cớ, năm đó nàng ...”

“Tịch Nhiễm, không được nói lung tung, nếu lão gia đều đã nói là Nhịtiểu thư, vậy thì nhất định là Nhị tiểu thư, há lại có thể để cho cácngười nói lung tung.”

Vâng ạ Liễu Tịch Nhiễm kinh hãi, vừa rồi nếu không phải Nhị phu nhân đúng lúc ngắt lời nàng, chuyện năm đó hạichết Tịch Nhược sẽ bị nàng nói ra trong lúc nhất thời nóng vội.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía Liễu Tịch Họa. Đãthấy vẻ mặt nàng ta hết sức lạnh nhạt, không khỏi tự trách mình đa nghi. Mà lúc này tỳ nữ bị sai đi gọi Liễu Tịch Nhược kia đã vội vàng chạytiến vào, khom gối nói: “Hồi Nhị phu nhân, Tam phu nhân, nô tỳ tiến đếnmời Nhị Tiểu Thư, nhưng mà tỳ nữ của nàng nói, Nhị tiểu thư đang nghỉngơi không thể quấy nhiễu.”

“Cái gì? Nghỉ ngơi?” Nhị phu nhân gầm lên một tiếng.

“Thật sự là buồn cười, chẳng lẽ ta đường đường là Nhị phu nhân Liễuphủ, còn không mời nổi một tiểu nha đầu như nàng ta, ngược lại ta muốnxem tới cùng là nàng có cái bản lĩnh gì, còn có thể nghỉ ngơi nữa.”

“Đúng, nương không thể để mặc tính tình của nàng như vậy nữa, ngày đầutiên vào phủ này nên cho nàng một trận ra oai phủ đầu, bằng không thì về sau còn phải thế nào nữa.” Liễu Tịch Nhiễm ở bên cạnh châm ngòi thổigió nói.

“Đi, chúng ta đi nhìn xem tiện nha đầu kia, lại cóthể đang nghỉ ngơi như thế nào.” Nói xong lập tức mang theo mọi ngườinổi giận đùng đùng đi đến sân của Liễu Tịch Nhược.

Từ rất xaHoa Khê đã nghe thấy một đợt âm thanh gào to, vội vàng đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thưcùng với một nhóm hạ nhân đủ loại hình dáng thong dong đi đến.

Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm, rằng lần này phiền toáirồi, tiểu thư, nếu quấy rầy đến người, người cũng không nên oán ta đây,là người nói không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải giấu tài đấy nhé.

“Thỉnh an Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư!” Đang nghĩ ngợi, mọi người đã nổi giận đùng đùng thong dong đến trước mặt Hoa Khê rồi, Hoa Khê lập tức vội vàng khom lưng vấn an, cũng nhanh chóngnghĩ ra đối sách tốt hơn ở trong đầu.

“Tiểu thư nhà ngươi đâu, vì sao không đi ra nghênh đón, chẳng lẽ còn muốn ta đi vào mời nàng sao?”

“Nhị phu nhân hiểu lầm rồi, tiểu thư cũng không phải cố tình không đira nghênh đón, là vì hôm qua tiểu thư quá mức vui mừng nên vẫn không ngủ yên, (Ừm, quả thật ngủ không được, rảnh rỗi đến mức phá hỏng nóc nhà.)trong chốc lát trúng gió bị phong hàn, sáng nay không xuống được giường, cho nên mới không đi thỉnh an người.” Này không hổ là Hoa Khê, trongtình huống hoảng hốt như vậy lại có thể mặt không đỏ tim không đập nóidối, lý do bịa đặt ra cũng càng ngày càng có tiêu chuẩn, không thể không khiến người ta bị thuyết phục, không biết đây có phải là nhờ có LiễuTịch Nhược “Chăm sóc” mấy năm qua mới có thể luyện thành công lực hômnay không.

“Ừm? Bị cảm phong hàn?” Tức giận trong mắt Nhị phu nhân càng ngày càng nhiều.

“Ngày hôm qua còn rất tốt, lúc này lại trúng phong hàn, chắc chắn là sợ tội bịa ra cớ đó!” Liễu Tịch Nhiễm khinh thường nói.

Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhiễm, nghĩ thầm, ngươi chính là hung thủ đẩytiểu thư nhà ta xuống dưới vách núi đen năm đó, nếu không phải tiểu thưta sợ ngày sau nhàm chán, ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn rồi, còncó thể ở trong này cằn nhằn, làm hỗn loạn sự thanh tĩnh của người sao.Ta ngăn cản vì muốn tốt cho các ngươi, bằng không thì quấy rầy tiểu thư, chết như thế nào cũng không biết đâu.

Nghĩ thì nghĩ, nói tới nói lui. Hoa Khê bất đắc dĩ đành phải giả thành bộ dạng của một tiểu nha đầu thương cảm.

“Phu nhân, nô tỳ thật sự không có lừa người, quả thật là tiểu thư bị nhiễm phong hàn.”

“Ừ? Vậy ý ngươi là nói bản phu nhân oan uổng ngươi rồi.”

“Phu nhân, nô tỳ không có ý này.”

“Vậy ngươi có ỵ́ gì, ngày hôm qua người còn rất tốt làm sao hôm nay cóthể đột nhiên bị phong hàn chứ? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi thích rangoài vào buổi tối?” Nói xong thì chế nhạo cười, mọi người sau lưng bàta cũng bắt đầu cười theo.

Hoa Khê nhịn xuống kích động muốnmột chưởng đánh chết hai người bọn họ, nói: “Nhị phu nhân chê cười, nửađêm làm sao tiểu thư có thể ra ngoài chứ? Chỉ là tối hôm qua phòng tiểuthư đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, thể chất tiểu thư vốn yếu ớt,lại thêm gió lớn thổi nữa cho nên mới có thể đột ngột sinh bệnh.”

“Động to? Vô duyên vô cớ làm sao có thể xuất hiện một cái động to như thế?”

“Cái này, nô tỳ cũng không biết, chắc là nhà cửa này đã lâu năm thiếu tu sửa gây ra.”

“Hừ! Lâu năm thiếu tu sửa, gian phòng ốc này mỗi ngày đều có người đếnchuyên môn dọn dẹp, nếu thật sự là lâu năm thiếu tu sửa sao ta lại không biết.” Chỉ cần suy nghĩ đến việc, mỗi ngày lão gia nhất định phải đếnnơi này ngồi một cái, nàng lại tức giận đầy mình.

“Nhất địnhlà ngươi tỳ nữ này ở trong này nói chuyện giật gân, giải vây cho chủ tửnhà mình.”

“Nóc nhà quả thật là có một cái động to, nô tỳ cần gì phải lừa gạt Nhị phu nhân chứ?”

“Tránh ra, bản phu nhân muốn đi vào.” Nhị phu nhân đã không còn kiênnhẫn nữa, gấp gáp không thể chờ, muốn vào ra oai phủ đầu với Liễu TịchNhược. Nhưng sao Hoa Khê có thể đồng ý tránh chứ, vội vàng vươn một cánh tay ra che ở trước mặt nàng.