Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 68: Đại trưởng lão đã về rồi!



Lúc này một đám người đi vào, có khoảng sáu người đàn ông trung niên tuổi khoảng năm mươi đến năm lăm, người nào người nấy khuôn mặt hồng hào, làn da căng mọng, ă mặc sang trọng quý phái, nhìn là có thể thấy được là bậc quyền quý.

Sau khi nhóm sáu người đi vào trong phòng họp thì đám người Hoàng Sơn hội giật nảy mình, không nghĩ là đám người này lại đến đây nhanh như thế.

- Oh Hội Hoàng Sơn hôm nay tụ họp đông đúc vui vẻ ghê.

Một người đàn ông cất giọng mỉa mai đám người

- Tôn gia chủ đấy ah, mời ngồi, mời ngồi

- Người đâu, mang ghế cho các vị gia chủ ngồi.

Đám giai nhân lục tục mang sáu cái ghế để vào mấy chỗ trống cho mấy vị gia chủ của sáu gia tộc ngồi quanh bàn họp.

- Chà lần đầu được ngồi ở Hoàng Sơn hội cảm giác nó khác hẳn, không biết các vị đang họp bàn việc gì vậy? chúng tôi ngồi đây có ảnh hưởng gì đến các vị không vậy?

Một vị gia chủ cất lời.

- Không việc gì, không việc gì, các vị cứ ngồi tự nhiên, vả lại chuyện chúng tôi đang bàn cũng có liên quan đến các vị. Các vị bớt chút thời gian ngồi họp cùng chugns tôi là vinh dự cho chúng tôi lắm rồi.



Hoàng hội trưởng cất lời, mặc dù có chút hèn mọn, nhưng ông ta không thể không làm như thế, nếu để đám gia chủ này tức giận thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, mặc dù Hội Hoàng Sơn lớn, nhưng so ra vẫn kém mấy đại gia tộc này, bọn họ bên ngoài thâu tóm kinh tế, bên trong gia tộc nào cũng có rất nhiều cao thủ, nếu để đơn đả độc đấu với một gia tộc thì Hoàng Sơn hội cũng không e sợ, nhưng nếu các gia tộc này liên hợp với nhau thì coi như thảm, vả lại bây giờ việc cấp thiết là giải quyết vấn đề quan trọng cho hội, nên không thể phân tâm, bởi thế mà lúc cần co thì có thể co, lúc giãn có thể giãn. Đấy là cả một nghệ thuật, những người có tâm cảnh thấp khó mà làm được.

Bởi vậy không phải ngẫu nhiên mà Hoàng Hùng Sơn được lên làm hội trưởng, trong hộ hoàng có rất nhiều người xuất chúng, nhưng để đạt đến một cái tầm như Hoàng Hùng Sơn thì chưa có ai cả.

Các vị, chắc hẳn chúng tôi đang bàn về việc gì chắc hẳn các vị cũng đã đoán được phần nào, bởi vậy trong cuộc họp này rất mong các vị gia chủ cho lời khuyên để chúng tôi co thể hoàn thành nhiệm vụ thành công.

Lúc này Hoàng Công Thái cũng cất giọng hòa ái và nhún nhường, cũng có vẻ hơi hạ thấp thân phận của mình, việc quan trọng bây giờ không phải gây xích míc với mấy vị tộc trưởng, mà là cần được sự thông cảm của các gia tộc này.

- là việc gì mà cần chúng tôi cho lời khuyên, lâu nay hội Hoàng Sơn vốn không để chúng tôi vào mắt còn gì, sao lại phải chờ chúng tôi cho lời khuyên chứ.

Oh, Đặng gia chủ sao lại nói thế, chúng tôi có nào dám không để các vị vào mắt, chẳng qua khoảng cách địa lý quá xa bởi vậy mà không thường xuyên đến bái phỏng các vị được, qua đây rất mong được các vị thông cảm cho, sau này nhất định chúng tôi nhất định sẽ thường xuyên đến bái phỏng các vị.

Hoàng hội trưởng cất lời trấn an, và xoa dịu một vài vị gia chủ.

Lúc này Tôn gia chủ cất tiếng

- Các vị, chuyện chính của chúng ta hôm nay không phải là xỉa xói lẫn nhau, những chuyện trước kia hãy cho qua đi, chúng ta cần liên hợp lại với nhau để xử lý việc quan trọng trước mắt.

Tôn gia là một đại gia tộc lớn nhất trong hai thành phố Thanh An, và Đô Thành còn Đặng gia là gia tộc bé nhất trong lục đại gia tộc này, bởi vậy mà địa vị của Tôn gia là rất lớn, lời nói cũng rất có trọng lượng trong đám đại gia tộc này.

Nghe được lời nói của Tôn gia chủ thì năm gia chủ còn lại cũng không còn nói gì nữa. Tiếp theo Hoàng Hùng Sơn bảo Trương Thế Quang trình bày lại toàn bộ sự việc truy sát Nguyễn Cảnh Thạc, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện các vị gia chủ này khịt mũi tỏ vẻ khinh thường ra mặt nhưng họ cũng không nói gì, chỉ riêng Tôn gia chủ rơi vào trầm mặc. Thấy vậy Trịnh gia chủ Trịnh Toàn cất tiếng tiếng hỏi thăm.



Tôn Bình Nguyên, ông có vẻ suy tư như vậy, chẳng lẽ có điều gì không ổn hay sao, lại có chuyện mà lục đại gia tộc của chúng ta không thể ghánh vác được hay sao.

- Không có chuyện gì, thật ra tôi chỉ băn khoăn về thiếu niên kia mà thôi, nhân tài thường xuất hiện trong các gia tộc của chúng ta, nhưng một thiếu niên xuất chúng như vậy im hơi lặng tiếng xuất hiện mà chúng ta không hề hay biết, điều đó nói lên cái gì.

Chỉ có một cách giải thích đó là thiếu niên đó có cao nhân chỉ giáo, các vị thử nghĩ xem, thiếu niên đó đã có năng lực như vậy, thử hỏi sư phụ của hắn sẽ như thế nào, và bên cạnh sư phụ của hắn còn có những nhân vật nào nữa.

Lúc này Tôn Bình Nguyên thể hiện mình là người nhìn xa trông rộng, ông ta không phải sợ thiếu niên kia, cái mà ông ta lo là những người đứng sau thiếu niên kia, nhưng mà ông ta đâu hay biết rằng Thanh Sơn chỉ có một mình mà chẳng có vị sư phụ nào cả, có chăng thì có ba người bên cạnh hắn, cha, mẹ và người hàng xóm, nhưng không ai có thể biết được ba người đó cảnh giới là như thế nào, ông ta lại tiếp tục.

Không biết Hoàng hội trưởng đã điều tra ra lai lịch của thiếu niên kia là gì? và quan hệ của hắn cùng tên họ Nguyễn kia là gì hay chưa?

- Chúng tôi đã cho người điều tra, chắc là cũng sắp có thông tin rồi.

Trong khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Mời vào!

Một người đàn ông tuổi khoảng bốn mươi bước chân vào trong phòng họp, trên tay ông ta mang theo một chồng tài liệu

- Đại trưởng lão đã về rồi sao?