Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8070: Bọn họ muốn xây cầu chứ không phải là lấp biển!



Hơn nữa hắn chính là người phù hợp nhất với Vũ Khuynh Mặc! Đây là định mệnh! Người hầu của Vũ Khuynh Mặc và thư ký của Hậu Thư Hạo trao đổi ngắn gọn vài câu. Hai chiếc xe nhanh chóng lái đến Thiên Môn - một thành phố cảng phía Nam thủ đô. Hai chiếc xe dừng lại ở một bến tàu mà nhà họ Hậu thuê để sử dụng. Lúc này, có nhiều thùng lớn được đặt sẵn trên mặt đất, chúng được xếp cao ngất như một quả đồi. Hậu Thư Hạo xuống xe trước. Bước từng bước lớn. Với tâm trạng phấn khích. Đứng bên ngoài chiếc Hummer Limousine. Chiếc Hummer Limousine này là xe của Vũ Khuynh Mặc. Tất cả những chiếc xe của cô ta đều là loại này. Dù ở quốc gia nào trên thế giới, cô ta cũng sẽ không sử dụng dòng xe khác. Cô người hầu xinh đẹp mở cửa xe. Vũ Khuynh Mặc mặc một bộ đồ bó sát màu oải hương bước ra khỏi xe. Khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc, Hậu Thư Hạo cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hắn đều ngắm hình của Vũ Khuynh Mặc. Việc này đã trở thành thói quen của hắn. Hắn không biết thời gian đã bao nhiêu ngày, bao nhiều giờ trôi qua rồi mà hắn chưa được gặp Vũ Khuynh Mặc. Bây giờ khi được nhìn thấy người thật, đột nhiên hắn cảm thấy cả người nhẹ như lông hồng. Phiêu diêu bay bổng. Đây chính là tình yêu! Đây là tình yêu hắn đã giấu kín trong lòng suốt hơn hai mươi năm. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Hậu Thư Hạo đang định nói, Vũ Khuynh Mặc đã đi lướt qua hắn như một cơn gió. Cô ta bước đến chỗ những chiếc thùng khổng lồ trước mặt, lạnh nhạt hỏi: “Đây là cái gì?” Chương 364: Đây là quà anh tặng em “Đây là quà anh tặng em”. Hậu Thư Hạo muốn thể hiện bản thân trước mặt Vũ Khuynh Mặc, lập tức yêu cầu thư ký bên cạnh gọi nhân viên qua. Để họ mở các thùng hàng trước mặt Vũ Khuynh Mặc ra. Hậu Thư Hạo cười nói: “Anh biết gần đây em đang muốn xây dựng một dự án mới ở thành Thiên Môn”. “Nên đặc biệt vận chuyển một lô vật liệu xây dựng từ nước ngoài về”. “Lô vật liệu xây dựng này đều là hàng chất lượng tốt, tổng trị giá lên đến hơn năm tỷ!” Hậu Thư Hạo nở nụ cười rạng rỡ. Thật ra, nguyên liệu chứa trong các thùng hàng này đều là do tập đoàn Lăng Tiêu đặt mua từ nước ngoài về. Do Hậu Thư Hạo và Chu Minh Thiệu đã thông đồng với nhau để đánh tráo hàng hóa trên tàu chở hàng. Hậu Thư Hạo tự chi năm mươi triệu để mua một lô bê tông cứng. Bây giờ ở cảng phía bên Thành Hải, những thứ mà Âu Dương Diểu Diểu và các nhân viên nhận được chỉ là một đống đồ bỏ đi! Những vật liệu này có số lượng rất lớn lại không thể vứt bừa bãi. Chỉ đơn giản là tìm một nơi để lưu trữ chúng thôi cũng cần một không gian rất lớn, tốn rất nhiều nhân lực và phí lưu kho cũng rất nhiều! Nếu làm mất rồi còn phải chịu trách nhiệm pháp lý! Đống đồ bỏ đi này, nếu như dùng để lấp biển thì sẽ đem lại hiệu quả rất cao. Nhưng đáng tiếc là tập đoàn Lăng Tiêu không làm thế được! Bọn họ muốn xây cầu chứ không phải là lấp biển! Các nhân viên từ từ mở những thùng chứa hàng ra. Hậu Thư Hạo giống như hiến dâng vật quý, đứng ở trước những thùng hàng này. Mở bằng hai tay. Hắn, rạng rỡ. Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ như ánh nắng. Hắn, mong chờ. Mong chờ nụ cười xinh đẹp mỹ miều của Vũ Khuynh Mặc. Tuy nhiên, Vũ Khuynh Mặc vẫn vô cảm.