Đế Cuồng

Chương 486: Đường cong tuyệt mỹ



Nhưng Kiếm Minh không hề ra tay, chỉ đứng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, bắt đầu súc thế.

Độc Cô Minh cảm giác được rằng so với Chu Dật và Hỏa Vân tử, tên kiếm khách này càng đáng sợ hơn. Không hiểu vì sao từ động tác của y, hắn lại thấy một sự quen thuộc vô cùng.

“Mười ba hình thái võ đạo phàm trần dung hòa làm một?”

Tròng mắt hắn co rút lại khi chứng kiến kiếm đạo vận từ gã kiếm khách kia bắt đầu lan tỏa ra bốn phương tám hướng, mặt dù vẫn ẩn tàng chưa bộc lộ ra toàn bộ nhưng mười ba loại hình thái võ đạo đi kèm bên trong hắn không thể nào nhận sai được.

“Thú vị, Nhất Kiếm Cô Hành là do ta sáng tạo ra, vậy mà lại có người ở thánh giới bắt chước được sao? Chẳng lẽ ta đúng là Minh chủ đời thứ nhất của bọn họ?”

Những tin tức tổng quát về tình hình Di địa và thánh giới đã được phàm thể ở Bắc Vực nghiên cứu rất kỹ. Hắn dĩ nhiên biết chuyện đám tông chủ Tu Chân Liên Minh đang tìm kiếm mình, đòi phò tá tôn mình lên làm Minh Chủ. Có điều, hắn không phải gã tu sĩ non nớt mới bước chân vào tu luyện giới mà lại dễ dàng tin tưởng có chuyện tốt đến thế tự dưng dâng thẳng đến miệng mình.

Tu Chân Liên Minh kia xét về quy mô quá mức khổng lồ, chí ít cũng phải mạnh gấp mười lần yêu tộc Bắc Vực, cường giả nhiều như mây. Vì tồn tại từ thái cổ đến nay, qua bao lần cấm kỵ vẫn chưa bị diệt vong nên chắc chắn tồn tại rất nhiều nhóm lợi ích kiểu như gia tộc, hội nhóm riêng biệt đứng đằng sau thao túng.

Cứ nhìn Bắc Vực thì hiểu mức độ ảnh hưởng của những nhóm lợi ích này. Ngay cả sự trở lại của một Thiên Long Thần mà còn bị họ ngó lơ, thậm chí chống đối ra mặt thì nói gì đến hắn, một tu sĩ Đạo Đài nhỏ bé?

Nếu bảo phải lựa chọn tin tưởng thì hắn thà đặt niềm tin vào một thiên kiêu trẻ tuổi như Diệp Khang còn hơn, vì đơn giản những thiên kiêu trẻ tuổi chưa có công danh sự nghiệp, bọn họ đang khát khao tìm được một vị minh công đủ sáng suốt để phò tá.

Còn những nhóm lợi ích kia đã đạt đến đỉnh danh vọng, bây giờ tự dưng bảo họ phải từ bỏ quyền lực, đưa hết tâm huyết công sức mà tổ tiên ngàn đời của mình xây dựng đặt vào tay kẻ khác, ai mà cam lòng cho được?

Vì những lẽ này, trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, biết được đầu đuôi chân tướng, hắn tuyệt đối không muốn gánh thêm cái nồi thứ hai nào nữa.

- Các ngươi rất mạnh, địa vị lại rất cao…

Độc Cô Minh nhìn ba gã anh kiệt đang phô diễn chiến lực trước mặt, chậm rãi nói:

- Nếu ngày bình thường gặp được các ngươi ta nhất định dùng lễ mà đối đãi…

Giọng nói hắn cất lên, hai cổ tay đang buông thõng từ từ xoay tròn.

Theo động tác xoay cổ tay, hai quả cầu hắc bạch lần lượt xuất hiện trong lòng bàn tay phải và trái. Quả cầu màu trắng tỏa ra sinh cơ nồng đậm, mà quả cầu màu đen lại tràn ngập khí tức tử vong.

- Có điều các ngươi lại chủ động gây hấn với ta. Muốn giết sư phụ ta, đả thương sư tỷ ta. Tu Chân Liên Minh cái gì chứ? Các ngươi cho rằng ta thèm muốn cái chức Minh chủ gì đó đến mức có thể bỏ qua người thân bên cạnh mình sao?

Chứng kiến khí tức của Độc Cô Minh không ngừng dâng lên, mái tóc tím đang phủ kín nửa gương mặt bên phải bỗng nhiên bị gió thổi bay phấp phới, lộ ra xương cốt trơ trọi trong đó, thậm chí đến con mắt đầy máu bao phủ bên trong hốc mắt cũng hiện ra mồn một, Hỏa Vân tử không khỏi ngưng trọng.

Đinh trưởng lão thấy bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ của Độc Cô Minh thì đau lòng vô cùng, đứng trong kết giới do Sơ Tuyết tạo ra mà tự trách liên tục, dù rằng tình cảnh của hắn bây giờ chẳng hề liên quan đến lão.

- Quang Minh Thánh Hỏa và Thái Dương Thần Lực chuyên dùng để trị yêu nghiệt tà ma! Chết đi!

Hỏa Vân tử lạnh lùng nói, mặt trời khổng lồ sau lưng tỏa ánh sáng hoàng kim rực rỡ, từ bên trong cất lên tiếng hót thánh thót của loài thần điểu nào đó. Kế đến mặt trời khổng lồ này bắn ra một cột sáng về phía Độc Cô Minh, muốn dùng ánh sáng hoàng kim của mình thiêu rụi hắn.

Độc Cô Minh vẫn biểu tình lãnh đạm, hắc bạch khí ở hai tay không ngừng xoay vần, sau đó dần dần biến lớn hóa thành hai hư ảnh dòng sông khổng lồ, một đen ngòm tràn đầy tử khí, một lại lấp lánh tinh quang trông cực kỳ bất phàm.

Tinh Hà Chuyển là món thần thông cấp cao đầu tiên mà hắn tu luyện được, thuộc về tầng đầu tiên của Cửu Chuyển Thiên công. Một khi sử dụng nó sẽ giúp cho hắn có sức phòng ngự cực kỳ dẻo dai, hấp thu toàn bộ công kích của địch nhân sau đó phản ngược lại.

Mà Huyết Hà Chuyển là món thần thông đối nghịch với Tinh Hà Chuyển do hắn ngộ ra khi bị sinh tử kiếp quấn lấy. Tất nhiên, công năng của nó cũng khác biệt hoàn toàn tinh hà khi mà sở hữu sức ăn mòn thôn phệ vô cùng mạnh mẽ, cắn nuốt sinh cơ cùng nguyên lực của địch nhân rồi biến thành chất dinh dưỡng của mình.

Hư ảnh dòng sông tinh hà vạn trượng bao phủ lấy thân thể hắn, hấp thu toàn bộ đao khí do Chu Dật đánh ra. Hấp thu càng nhiều thì những tinh điểm trên đó càng sáng rực rỡ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào đã biến thành một trời sao thật sự.

Mà hư ảnh huyết hà cũng rất khủng bố, va chạm với cột sáng thần thánh đến từ Hoả Vân tử, sau đó uốn lượn xung quanh như một con mãng xà siết chặt lấy con mồi. Chẳng mấy chốc đã cắn nuốt toàn bộ hoả khí và thái dương lực trong đó.

Hoả Vân tử biến sắc.

Mắt thấy huyết hà phá giải Thái Dương Chuyển Luân quyết và Quang Minh Thánh Hoả của mình một cách dễ dàng, thậm chí còn dựa lực lượng cắn nuốt được bắt đầu bành trướng kích thước, từ hình dáng dòng sông biến thành mãng xà há miệng muốn nuốt luôn mình thì liền cắn răng dùng đến hậu chiêu cuối cùng.

Hai tay gã bắt ấn quyết, liên tục đánh ra đạo thuật kỳ dị nào đó. Chỉ thấy mặt trời khổng lồ sau lưng gã đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó mọc ra hai cánh, hoá thành hình dáng một con kim ô ngẩng đầu cất tiếng kêu vang vọng thiên địa.

Mãng xà do huyết hà biến thành ngay lập tức bị tiếng thét của kim ô này chấn tan phân nửa, tuy nhiên vẫn rít gào lao đến tấn công nó. Cả hai ác chiến một hồi cuối cùng bất phân thắng bại, cùng nhau tan rã.

Phía bên kia, hư ảnh dòng sông tinh hà hấp thu đao khí của Chu Dật đến cực hạn, bắt đầu có dấu hiệu muốn nổ tung.

Đúng lúc này Chu Dật như hoá điên lao tới, song đao trên tay chém loạn xạ không theo bất kỳ quy tắc nào. Nhìn động tác của gã tuy rất giống với lúc Kim Phát Nữ thi triển Thập Bát Cuồng Đao nhưng xét về độ cuồng loạn thì lớn hơn rất nhiều.

Sau khi tiến vào trạng thái vong ngã, ngoài ý nghĩ duy nhất muốn dùng đao trên tay chém nát đại địa, chém nát trời xanh, chém sạch mọi sinh linh, chém tan đại đạo ra thì gã chẳng còn bất kỳ tạp niệm nào.

Dường như không đạt được điều này gã sẽ không dừng lại, trừ phi bản thân gã chết đi.

Tuy nói là thử chiến lực, nhưng cách thử chiến lực này của Chu Dật cũng không khỏi quá doạ người.

Hoả Vân tử sau khi bị phá tan thần thông liền muốn lao tới tấn công Độc Cô Minh nhưng khi thấy Chu Dật điên cuồng đến vậy thì cũng đành lui bước, tạm thời nhường chiến trường lại cho gã.

Sát! Sát! Sát!

Chu Dật gào rống như mãnh thú bị thương, đao đạo vận thôi diễn đến cực hạn, phá tan mọi quy tắc về đao pháp, thậm chí còn ẩn ước vượt khỏi mười ba hình thái võ đạo thông thường.

Dù rằng xét về trình độ luyện đao Độc Cô Minh cũng là bậc tông sư, nhưng lúc này đây chứng kiến Chu Dật biểu hiện như vậy, hắn cũng không khỏi thán phục.

- Tốt! Tinh Hà trở về!

Theo hiệu lệnh của hắn, tinh hà đang muốn nổ tung kia ngay lập tức thu nhỏ lại vô số lần, cuối cùng biến thành một thanh đại đao lấp lánh tinh quang, từ nó toả ra hơi thở bạo tạc khiến ai nấy kinh hãi không thôi.

Dường như một khi nó nổ tung thì sẽ đủ sức khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây phải chôn cùng, chẳng ai thoát nổi.

Hoả Vân tử thấy vậy cấp tốc lui lại phía xa.

Sơ Tuyết và Đinh trưởng lão cũng vậy.

Chiến trường lúc này chỉ còn lại Chu Dật đang điên cuồng lao đến chỗ Độc Cô Minh, đao khí dày đặc chém nát cả không trung, băm nát vạn vật.

Ngoài ra còn thêm Kiếm Minh đang đặt tay lên chuôi đao, ngưng thần súc thế, áp súc mười ba hình thái võ đạo vào thanh kiếm trong tay. Dù gã chưa động nhưng ai cũng hiểu một khi gã động thì thiên địa nhất định sẽ biến sắc, càn khôi đảo lộn.

Một kiếm dốc tuyệt sát dốc hết mười thành tu vi của bậc anh kiệt như Kiếm Minh sẽ lợi hại đến đâu? Liệu có vượt qua sức sát thương khủng bố mà Nhất Kiếm Cô Hành của Độc Cô Minh thể hiện ra năm xưa hay không?

Độc Cô Minh không biết, hắn cũng không quan tâm.

Bàn tay phải xương xẩu của hắn nắm lấy chuôi thanh đại đao do hư ảnh tinh hà hiển hoá ra, chậm rãi vuốt ve nó, hai mắt bắt đầu nhắm nghiền lại.

Trong sát na này hắn hồi tưởng lại Độc Cô Cửu Trảm đã từ rất lâu mình không sử dụng, từ cách thi triển đao pháp, đến những cảm ngộ vi tế trong đó, cùng với ý cảnh và hình thái võ đạo.

Khoảnh khắc Chu Dật lao tới, dùng khí thế không gì cản nổi của mình muốn phanh thây hắn thành trăm vạn mảnh, hắn mới đột nhiên mở bừng mắt, đại đao lấp lánh tinh điểm trong tay chém ra một đường cong tuyệt mỹ.

Tế Vũ!

Ánh đao như vệt chiều tà lướt qua đường chân trời, giữa ráng chiều hoàng hôn đỏ rực, mường tượng mang theo một cơn mưa đầy phong tình phủ kín nhân gian, khiến những người quan chiến nảy sinh cảm giác mỹ lệ mà thê lương, đắm chìm vào loại đao ý tiêu hồn này.

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."