Đế Cuồng

Chương 408: Mệnh lệnh



Diêm La bên dưới biểu tình hoảng sợ.

Chỉ y mới hiểu cỗ sức mạnh thần bí kia là thuộc về một cường giả Kiếp cảnh chân chính. Đã kinh ngạc vì việc nhân giới có cường giả hạng này tiềm phục thì thôi, Bất Động càng làm y khó tin hơn vì chiến lực cực kỳ mạnh mẽ của mình. Chẳng những dám ngạnh kháng với một cường giả Kiếp cảnh hàng giá hàng thật, mà thậm chí còn đang tạm thời thắng thế.

- Ngươi... Ngươi đúng là to gan bằng trời, đại nghịch bất đạo, dám dùng cách này để tăng tiến tu vi!

Với kinh lịch của mình cùng sự nhạy bén với quỷ khí, Diêm La rất nhanh đã hiểu ra nguồn gốc chiến lực của Bất Động.

Điểm đáng sợ của Bất Động không nằm ở chân thân tại Trung Thổ này mà nằm ở U Minh cấm địa Nam Hoang, nơi đang phát ra từng trận gào thét như oan hồn đòi mạng.

- Ngươi vì không có khí vận gia trì nên không cách nào đột phá Chủ cảnh được, lực nguyền rủa đến từ tiên tộc ngươi cũng vô pháp phá giải. Vì vậy ngươi đã tạo ra một phân thân khác tách biệt hoàn toàn so với bản thể, trùng tu lại từ đầu. Còn bản thể đặt sang một bên không ngừng tìm cách đồng hoá lực nguyền rủa kia, biến nó thành của mình. Tiếng thét vừa rồi ở U Minh cấm địa là do bản thể của ngươi phát ra! Mà ngươi... Mà ngươi...

Diêm La nghiến răng:

- Mà ngươi vì đồng hoá lực nguyền rủa, không tiếc sử dụng tàn hồn của những minh vương chết trận năm xưa, ngay cả Minh Hoàng cũng bị ngươi luyện hoá, bên trong dường như tồn tại cả ý chí Minh tổ.

Bất Động cười lạnh, thế công không hề giảm đi, thanh song đầu đoản đao trên tay lại cường hoành phá đi một tầng kết giới đang chặn mình lại.

- Ngươi hiểu vấn đề rồi đó! Ta thường nói với U Minh rằng luận về trí tuệ, thiên tư cảm ngộ, ngươi chỉ xếp dưới ta và hắn, hoàn toàn vượt qua đám Quân Đồ Lợi cả chục lần. Vậy mà nó lại luôn không tin, xếp ngươi dưới chót trong thập minh vương, còn cho rằng ngươi quá nhút nhát, thích cầu toàn, sẽ khó thành đại sự được... Nào ngờ từ thái cổ đến nay, rốt cuộc chỉ có mình ngươi hiểu được ta muốn làm gì, rất đồng điệu trong cảm qua về cách tu hành..

Ngừng một chút, y nói tiếp:

- Đúng vậy, bản thể ở U Minh cấm địa được ta dùng hồn rất nhiều tồn tại tối cao năm xưa ở Minh Giới để dung hợp lại, sáng tạo ra một hồn phách mới. Những tồn tại này lúc còn sống chiếm được rất nhiều khí vận của minh giới, trong đó lớn nhất phải kể đến ý chí và tàn hồn của Minh tổ người khai sáng Minh tộc ta. Những vị này dù rằng chết đi nhưng khí vận vẫn không mất đi, chỉ là suy yếu vô hạn. Ta qua trăm vạn năm dày công nghiên cứu, rốt cuộc tìm ra cách kích phát lại những khí vận này, còn nghịch chuyển nguyền rủa, biến nguyền rủa thành chúc phúc, dùng thời gian trăm vạn năm liên tục chúc phúc bản thân, hồi phục dần dần khí vận minh tộc, hình thành đạo giới có hình dáng cổ minh giới như ngươi thấy. Thậm chí nhờ vậy, ta còn lần mò ra con đường tín niệm do Mãn Lâu Thiên Đế để lại, dùng con đường này kết hợp với lực đạo, cho ta chiến lực vượt trội hoàn toàn những tu sĩ trong thời đại sau thượng cổ.

Tình trạng của Bất Động rất giống với Độc Cô Minh.

Con đường lực đạo là đường lối tu hành phổ biến xuyên suốt từ thái cổ đến tận ngày nay. Xen lẫn trong đó là những con đường khác do những nhân vật tuyệt thế mở ra, song những con đường này quá khó tiếp cận, biến những nhân vật kia trở thành tồn tại độc nhất trên con đường của họ. Xứng danh là "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả", chẳng ai bắt chước nổi.

Nếu nói có con đường nào khác có độ phổ thông như lực đạo, thì đó chỉ có thể là con đường luyện thể. Luyện thể rất dễ, ai cũng làm được, tiếp cận được, nhưng để đi đến đỉnh phong như Thể Thần Tây Phong bộ lạc thì trong lịch sử chưa từng thấy qua.

Phải đến khi con đường đạo vận được Thẩm Yến sáng tạo ra, tình thế này mới tạm thời thay đổi. Chúng sinh lại có thêm một phương hướng tu hành khác, thậm chí có thể tu luyện song song với lực đạo hay luyện thể, giúp mặt bằng chung của tu sĩ được đẩy lên rất cao.

Đại thế thay đổi, kẻ không chịu thích ứng sẽ trở thành lạc hậu.

Mà nói một cách công bằng, cũng không hẳn là họ không chịu thích ứng, mà là tình thế không cho phép. Nhờ có bọn họ trấn trụ mà thế lực phía sau lưng mới có thể tồn tại và phát triển, nếu bây giờ trùng tu chưa chắc đã bắt kịp đám hậu bối, mà rủi ro dành cho thế lực của mình lại quá lớn, nên mới chấp nhận bỏ qua.

Tầng lớp tu sĩ thế hệ trước của Diêm La, Ngoan Đồng nếu đối đầu trong cùng cảnh giới với những Thẩm Yến, Diệp Chính chắc chắn không bao giờ thắng nổi.

Bất Động hiện tại tuy chưa bắt kịp con đường đạo vận nhưng lại dùng con đường tín niệm để thay thế, xem như không thuộc nhóm cường giả lạc hậu. Nhờ đó dù chưa đạt đến Kiếp cảnh nhưng vẫn có thể chống đỡ được, thậm chí duy trì thế giằng co với vị cường giả giấu mặt đang cùng mình giao thủ.

Tiếng thở dài sườn sượt vang lên giữa thiên không bao la, sức mạnh thần bí lập tức gia tăng gấp bội phần, cùng Bất Động quyết đấu một trận.

Lần so kè này diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong tích tắc.

Ngay cả Chủ cảnh cũng không có tư cách cảm thụ chi tiết cuộc va chạm này, chỉ mơ hồ cảm nhận được uy nghiêm Kiếp cảnh đang phủ kín Di địa, nhưng đến từ địa phương nào thì bọn họ không lần mò ra nổi, mà sự thật dù người thần bí kia có cho thì bọn họ cũng không dám làm vậy.

Năm mươi vạn năm trôi qua, kể từ lúc Hồng Trần Kiếp Chủ khai phá ra cảnh giới này, Kiếp cảnh vẫn đang là nấc thang cuối cùng trên con đường tu luyện mà chúng sinh lục giới từng biết đến. Dù rằng thời điểm hiện tại đã có rất nhiều cường giả đẳng cấp này được sinh ra, nhưng bọn họ chắc chắn đều được tộc đàn của mình xem như thần minh, nhận được sự tôn kính đến tột cùng.

Với hạng cường giả như vậy, tuy có khác chủng tộc, ân oán sâu bao nhiêu, thì từ tận đáy lòng cũng nảy sinh cảm giác nể phục và kính sợ, không dám khinh nhờn.

- Không hổ là Kiếp cảnh, trừ phi ta cùng bản thể dung hợp lại với nhau, đột phá vách ngăn cuối cùng này, bằng không về lâu về dài cũng không thắng nổi một Kiếp cảnh chân chính..

Bất Động chứng kiến toàn bộ dư chấn do Tụ Linh chú tạo thành dù cương mãnh bá đạo, giai đoạn đầu không ngừng thắng thế nhưng rốt cuộc sau cùng vẫn bị sức mạnh thần bí kia nhẹ nhàng hoá giải, không khỏi cảm thán.

Kế tiếp y thu tay lại, không hề quan tâm tới Diêm La trọng thương đang gục người dưới đất, hướng về phương xa truyền âm:

- Ra mặt rồi sao? Ta luôn cảm thấy trên Di địa có một Kiếp cảnh đang ẩn thân. Hoá ra xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...

- Đạo hữu, nước sông không phạm nước giếng. Ta đến đây với tư cách một kẻ qua đường. Mọi việc liên quan đến chính trị, lợi ích, hãy cứ để đám hậu bối của chúng ta lo... Mặc dù ta đến từ thánh giới nhưng lại rất quan tâm đến chúng sinh Di địa, rất muốn bù đắp cho cho bọn họ, sẽ dùng sự công tâm để hành động, đạo hữu không cần phải thử ta!

Vị cường giả kia nhẹ nhàng trả lời.

Bất Động lạnh nhạt đáp:

- Được! Hy vọng đạo hữu nhớ kỹ những lời này. Đồng thời ta cũng muốn đạo hữu cảnh báo cho những kẻ đang có dị tâm đến từ thánh giới biết rằng bọn chúng nên an phận. Từ nay về sau, ta cùng với Thần Tiêu chính là thủ hộ giả của Di địa, nếu có kẻ nào quá phận thì đừng trách ta xuống tay độc ác! Quy tắc của Bất Động ta có lẽ đạo hữu cũng đã từng nghe qua, động vào ta, giết huyết mạch mười đời, gà chó không tha!

- Được, việc này dễ nói...

Vị cường giả kia trầm tư hồi lâu, nhẹ nhàng trả lời rồi thu lại khí tức của mình.

Sau khi khí tức của ông ta biến mất, biểu cảm của Mạnh lão ở Đông Hải cũng trở nên âm trầm hẳn.

Hạ Thương Lan hỏi:

- Là chuyện gì?

Mạnh lão đáp:

- Ngoan Đồng đại nhân hạ lệnh, toàn bộ Chủ cảnh ở thánh giới mau chóng rút về. Cả Đế cảnh cũng vậy. Trong vòng ba trăm năm chỉ cho phép Ứng Kiếp tu sĩ trở xuống tới Di địa. Tuy nhiên cũng không được vọng động trừ phi gặp phải tình huống bất khả kháng. Mệnh lệnh có hiệu lực kể từ giờ phút này, một ngày sau kẻ nào bất tuân sẽ bị Ngoan Đồng đại nhân ra tay trực tiếp tiêu diệt!

Chỉ cho tất cả một ngày để thực thi. Nhưng đây cũng khá hợp lý khi đối tượng ông ta nhắm đến là những Giới Chủ và Đế giả. Bọn họ đủ sức đáp ứng điều này.

Ngừng một lát, Mạnh lão nhìn Hạ Thương Lan thở dài:

- Con hãy ở lại đây thực hiện kế hoạch Tiêu thiên sư phân phó. Phò trợ Tiêu gia Nam Hoang đoạt lấy đại cục. Nhớ đừng chủ quan khinh địch, bằng không sẽ trả giá đắt...

Sau khi Hạ Thương Lan gật đầu bái tạ, Mạnh lão cũng dứt khoát xoay người biến mất.

Ở đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều, hiện tại nơi đây chỉ còn sót lại mấy người Bất Động, Thần Tiêu, Diêm La, thiếu niên Thao Thiết.

Diêm La gục dưới đất, trầm mặc rất lâu mới mở miệng:

- Bất Động, hôm nay ngươi thắng ta bại, muốn chém cứ chém, muốn giết cứ giết.