Đế Chế Đại Việt

Chương 240: Thời đại hậu lê (1)



Trận chiến phía Nam đã bước qua tháng thứ ba. Chiến tranh tiêu hao vô số sức người, sức của của Đại Việt, mỗi ngày chiến tranh là mỗi ngày Đại Việt tiêu hao tiềm lực của chính mình. Một quốc gia gánh chịu một cuộc chiến tranh cũng phải cố gắng hết sức chứ đừng nói là Đại Việt một lúc phải đương đầu cả hai mặt trận. 

Mặc dù chưa có kết quả từ đàm phán thế nhưng Lý Anh Tú đã tuyên bố toàn bộ quần đảo Sắt sáp nhập vào Đại Việt đổi tên thành xứ Trấn Ninh, là một phần không thể thiếu của lãnh thổ Đại Việt. Bên kia Phạm Tu dưới sự giúp đỡ của Trần Thủ Độ và Nguyễn Cảnh Chân cũng bắt đầu sắp xếp lại dân cư, đặc biệt đưa người dân vào khai thác mỏ diêm tiêu chuyển lượng lớn về Đại Việt, sớm ngày cung cấp cho chiến trường. Đặc biệt nhất chính là trong một tháng không hiểu vì lý do gì mà các quý tộc tại quần đảo Sắt lại tự tàn sát lẫn nhau, có người vì bị đồng bạn cắm sừng, có người vì bảo vật, có người vô tình bị trúng tên của người kia chết trong lúc đi săn,... tóm lại quý tộc chính là chết, chết đến mười phần không còn lại một phần. Lúc này bọn hắn mới nhận ra rằng Đại Việt luôn luôn đứng yên nhìn bọn hắn đấu từ từ thu thập tàn cuộc, mà những người đã kích động, xúi dục bọn hắn đều tiêu thất như chưa từng xuất hiện vậy. Lúc này bọn hắn mới ngỡ ra tất cả đều là âm mưu của Đại Việt thế nhưng đã muộn, chỉ có thể cúi đầu mà tuân lệnh Đại Việt mà thôi.

Thu được số lượng lớn diêm tiêu đưa về Lý Anh Tú lập tức ra lệnh đẩy mạnh sản xuất thuốc súng, một phần đưa sang Bravia để tranh thủ sự ủng hộ, một phần lại đưa về mặt trận phía Nam, bởi vậy Trần Quốc Tuấn ở phía Nam đánh nhau chưa bao giờ thiếu thuốc súng cả. 

Một điều đáng mừng nữa chính là máy móc đưa từ Bravia cuối cùng cũng đã đến nơi, Lý Anh Tú cho người chở về xứ Giác Long, nơi đó đã sớm xây nên một công xưởng theo lối hiện đại, tất cả một trăm cỗ máy đều được sắp xếp vào đây. Chỉ là hiện tại Đại Việt đang thiếu nhân lực trầm trọng, nên nhà máy cũng chưa thể hoạt động được.

“Đinh, thành công lên thời đại văn minh Hậu Lê. Ban thưởng lượt triệu hoán danh nhân (2), dân cư (1 vạn), Thiên tử quân (1000), lương thực (1 vạn), gỗ (1 vạn),...”

“Đinh, hệ thống thăng cấp, sửa đổi thủ phủ, mời ký chủ kiểm tra”.

“Đinh, trại lính thăng cấp, mời kiểm tra”.

“Đinh, mục trường thăn cấp, mời kiểm tra”.

...

Đang ngủ yên giấc bống nhiên hệ thống liên tục vang lên thông báo làm Lý Anh Tú bừng tỉnh. Nha, hệ thống có phải có khẩu vị độc đáo, thông báo toàn là ban đêm. Thế nhưng rất nhanh Lý Anh Tú liền giật mình, thăng cấp, hệ thống vậy là thăng cấp rồi?

Ầm.

- Bệ hạ, bệ hạ.

Viên bách hộ đứng gác ở trướng cửa chỉ thấy một bóng trắng vọt qua, bệ hạ vậy mà như có khinh công chạy nhanh như gió chỉ để lại hắn cùng mấy tên cung nữ sững sờ nhìn theo bóng lưng. Chợt hắn tỉnh hồn lại quát lên.

- Còn chờ cái gì, mau đuổi theo. Bệ hạ, chờ thần với.

Cả điện Long Thụy loạn thành cái chợ, Lý Anh Tú như vận động viên điền kinh chạy phía trước, đằng sau là Cấm quân và cung nữ hớt hãi chạy theo, người nào không biết liền có thể nghĩ rằng hoàng cung đang tổ chức thế vận hội, Olympic gì đó đây.

Lý Anh Tú mới mặc kệ ba bảy hai mốt gì, hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu, hắn biết rằng khi Đại Việt đạt được đến thời đại Hậu Lê tuyệt đối sẽ là một bước nhảy vọt về chất, chỗ tốt tuyệt đối không ít. 

Lý Anh Tú đi đến cung Long An mới dừng lại. Đám Cấm quân lúc này mới đuổi kịp thè lưỡi thở như chó. Viên Bách hộ nói.

- Bệ hạ, ngài đêm tối, lại...chạy quá nhanh rồi.

Lý Anh Tú mới mặc kệ đám thuộc hạ cực khổ ra sao đấy, hắn nói.

- Canh gác phía bên ngoài, không có lệnh của Trẫm không ai có được phép vào bên trong.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú một mình đi vào cung Long An, đi đến Thủ Phủ, hắn đã thật lâu không ghé vào đây rồi. Đi vào bên trong mọi thứ vẫn như cũ, có chăng chỉ là có thêm vài thứ trang trí ví dụ như mười hai bộ nhạc khí treo trên vách tường kia. Đi vào bên trong bệ đá cổ Lý Anh Tú liền sững sốt.

- Lạc Long Quân, sao ngài lại ở đây?

Ở trong bệ đá cổ lúc này không ai khác chính là Lạc Long Quân, vẫn uy nghiêm như cũ ngồi xếp bằng ở đó. Nhìn thấy Lý Anh Tú đi đến Lạc Long quân vẫn là hài lòng gật đầu nói.

- Mỗi lần người thăng cấp thời đại, thần thức của ta liền có thể xuất hiện một chút. Thấy được ngươi xây dựng Đại Việt lớn như vậy ta vẫn rất yên tâm. Quả nhiên Lục đạo thần chọn ngươi chính là không nhầm.

- Lục đạo thần vì sao lại chọn ta? Vì ta tài giỏi nha.

Lý Anh Tú lập tức đắc ý, phải biết cả Việt quốc chính là chín mươi hai triệu người, làm sao một mình hắn được chọn trúng đây. Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hắn Lạc Long Quân lắc đầu nói.

- Lục đạo thần nói chọn ngươi bởi vì ngươi là người hoang tưởng nhất đây.

- Ách! Tốt. Xem như ta chưa nói gì.

Lý Anh Tú đen mặt, Lục đạo thần ngươi lại chơi ta như vậy nha, ý nói là kẻ thân kinh, ăn rồi chỉ ngồi đó hoang tưởng. Cơ mà nhìn lại lúc trước chẳng phải hắn chính là như vậy sao? Quên đi.

- Lạc Long Quân ngài lần này không phải chỉ đến để trêu chọc ta như vậy nha.

Lý Anh Tú nhăn mặt nói. Lạc Long Quân gật đầu đáp.

- Trêu chọc là do ngươi tự tìm kiếm. Thần thức của ta ở chính bên trong hệ thống, ngươi thăng cấp liền có thể nhìn được thấy ta mà thôi. Thực tế ta chỉ muốn nhìn xem ngươi xây dựng địa phương như thế nào, Hải Việt tộc có thể an ổn sinh sống cuộc sống mới hay không.

Lý Anh Tú chính là biết những cư dân Đại Việt của hắn chính là Hải Việt tộc thông qua bệ đá cổ giáng lâm lên thế giới này. Lý Anh Tú chợt nhớ đến một chuyện vội hỏi.

- Đúng rồi, Lạc Long Quân, ngài biết hệ thống có ban thưởng cho ta một cái trứng vàng rất lớn, nhìn không giống trứng vịt, trứng gà hay trứng khủng long nhưng không nói rõ công dụng của nó là gì. Ngài biết sao? 

Lạc Long Quân ngạc nhiên, quả trứng vàng? Dường như bên trong hệ thống hắn cũng không có sắp xếp thứ này nha. Chợt nghĩ đến điều gì Lạc Long Quân bật cười nói.

- Không ngờ thứ này hắn cũng cam lòng cho ngươi. Ngươi bây giờ không cần biết đến, chỉ cần biết cố gắng ấp nó thật tốt, sau này đối với ngươi và Đại Việt đều có chỗ tốt.

- Ta quỳ, ngài đừng chơi trò đánh đố này với ta được không. Ít nhất cũng phải cho ta biết ấp như thế nào chứ? Ta cũng không phải là gà mẹ.

Lý Anh Tú thật bất bình, bắt hắn từ Địa Cầu đến thế giới này, giờ lại bắt hắn làm gà mẹ đi ấp trứng, làm gì có cái lý đó. Lạc Long Quân cười cười nói.

- Đơn giản, không cần ngươi tự mình ấp, đem quả trứng chôn xuống đất, mỗi ngày lại nhỏ xuống một giọt máu, sau mười tuần tự nhiên sẽ nở.

Nga, mỗi ngày một giọt máu, mười tuần chính là bảy mươi ngày, bảy mươi giọt máu, trời ạ, ta ấp hấp huyết quỷ sao? Tốn biết bao nhiêu cc máu nha. Lý Anh Tú bị dọa sợ mất mật. Lạc Long Quân nói.

- Đừng quá lo lắng, đây là quà tặng từ một người bạn già của ta, cố gắng ấp trứng cho tốt, tuyệt đối ngươi sẽ không lỗ. Được rồi, thời gian của ta đã đến. Ngươi cố gắng xây dựng Đại Việt, đừng phụ lòng ta.

Nói rồi Lạc Long quân liền tan biến đi, Lý Anh Tú muốn giữ cũng giữ không được. Lạc Long Quân vừa biến mất hệ thống tựa như sống dậy vang lên thông báo.

“Thủ phủ thay đổi hoàn tất, mời ký chủ lựa chọn nền kiến trúc, văn hóa Lý-Trần hoặc Hậu Lê?”

- Lựa chọn vẫn giữ nguyên văn hóa Lý-Trần đi.

Lý Anh Tú quyết định giữ nguyên lại bản sắc văn hóa Lý-Trần, so với văn hóa mang đậm tính phật giáo, văn hóa dân gian phát triển hòa hợp của thời Lý-Trần văn hóa mang đậm tính phong kiến, Nho giáo của thời Hậu Lê thích hợp cho việc cai trị hơn không ít. Thế nhưng Lý Anh Tú cũng không định để Đại Việt hoàn toàn đi theo con đường phong kiến, hắn lại càng thích một văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc như lúc này hơn, huống chi sau này không có sự cản trở của Nho giáo thủ cựu Lý Anh Tú thực hiện cải cách cũng sẽ dễ dàng hơn không ít. Lý Anh Tú lại nói tiếp.

- Y phụ liền lựa chọn hỗn hợp giữa thời Lý-Trần và hậu Lê đi.

Dù sao trang phục đa dạng cũng tốt, thời trang mà, luôn phát triển, Lý Anh Tú cũng không muốn đất nước của mình bị gò bó trong một khuôn khổ.

“Đinh, đang trong quá trình thay đổi, đến sáng ngày mai sẽ hoàn thành”.

Trên trời từng ánh sáng vàng nhỏ như hạt bụi dần dần rơi xuống phủ khắp không chỉ Thăng Long mà còn cả trên khắp toàn bộ lãnh thổ Đại Việt, kể cả xứ Trấn Ninh mới được xác nhập, chỉ có xứ Thuận Hóa, phủ Tân Bình bị Tây Gốt tạm chiếm là không nhận sự ảnh hưởng mà thôi. Lý Anh Tú đi ra phía bên ngoài đưa tay đón lấy một hạt sáng, miệng lẩm bẩm.

- Đến, để cho Đại Việt ta tiếp đón một thời kỳ mới đi”.