Dễ Cháy Dễ Nổ

Chương 15



"Công việc không bận, thời gian tự do, lại được chơi xe. Nhận công việc này, cậu có thể đi chơi với họ, không phải là rất thú vị sao?”

Thư Kha yên tĩnh một lát, nói: “Mình sẽ xem xét.”

Vu Điền Điềm: “Xem xét cái gì, đương nhiên là phải chọn đi ra ngoài chơi với đàn ông rồi!”

Cho dù Vu Điền Điềm cố hết sức xúi giục, Thư Kha cũng không đồng ý.

Cô hy vọng chuyện bất ngờ ngày hôm qua với Lương Tư Duệ không mang đến phiền phức cho cô, nếu không, cô thật sự không thể đưa ra quyết định của mình.

“Vậy trước tiên cậu suy nghĩ một đêm. Ngày mai đến công ty mình một chuyến, đoàn xe có người muốn nói chuyện với cậu.”

“Ai?”

"Không nói trước đâu. Ngày mai đến cậu sẽ biết.” Vu Điền Điềm cười thần bí, cúp điện thoại.

Thư Kha có chút tò mò, ai muốn nói chuyện với cô.

Diệp Cảnh? Sẽ không, không phải anh bảo cô đừng trêu chọc anh sao, làm sao có thể đặc biệt tìm cô nói chuyện.

Ngày hôm sau, Thư Kha vẫn đi. Cho dù không phải Diệp Cảnh, mọi chuyện liên quan đến anh, trong lòng cô đều có loại rục rịch không kiềm chế được.

“Ôi, ăn mặc đẹp như vậy.” Vu Điền Điềm đợi Thư Kha ở trước cửa công ty, trêu ghẹo nói: “Đây là chuẩn bị vì Diệp Cảnh sao?”

Thư Kha nhướng mày: “Là anh ấy?”

“Mọi người đang ở trong phòng họp nhỏ 304. Đi thôi.”

Khi Thư Kha đẩy cửa ra, tay nắm tay nắm cửa hơi chậm chạp, điều chỉnh lại tâm trạng. Không hiểu sao, có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn.

Cửa mở ra, người bên trong nghe thấy động tĩnh đứng lên, nhìn cô gái bên cạnh cửa, hai mắt sáng lên.

“Không hổ là gương mặt đại diện lớp 8 chúng ta! Nhiều năm như vậy, vẫn đẹp như thế! Không, là càng ngày càng đẹp!” Trương Thừa Triết đến gần Thư Kha, không hề che giấu lời khen ngợi và thán phục trong mắt.

Hôm nay anh ta đặc biệt chuẩn bị kỹ cho mình, ngày thường đều là trang phục bình thường, lúc này một thân âu phục đặt may cao cấp màu đen. Giày da dưới chân chà sáng bóng, tóc vuốt sáp, từng sợi tóc gọn gàng ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ. Cằm sạch sẽ, không có một chút râu. Cách ăn mặc của doanh nhân giới thượng lưu, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn hơi gầy của anh ta, có vài phần cảm giác của một doanh nhân thành công.

Thư Kha nhìn ngũ quan anh ta có chút quen mắt, hình như là bạn học cấp 3, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra tên.

“Cậu là?”



Lý Thừa Triết nhìn vẻ mặt thản nhiên lại mang theo chút mờ mịt của cô, anh ta không thể giả vờ nữa, chỉ có thể tự giễu giới thiệu mình: "Trương Thừa Triết. Chị đại quên tôi sao đấy à?”

Trương……Thừa……Triết……

Thư Kha nhớ, đúng có một người như vậy.

“Ôi chao, chị đại, tôi còn từng làm người hầu của chị, chị cứ như vậy quên mất yên ngựa trước đây hầu hạ chị sao?” Vẻ mặt Trương Thừa Triết thật thương tâm.

Thư Kha khẽ gật đầu, nói: “Nhưng anh đã phản bội tôi, anh rời khỏi tổ chức vì phụ nữ.”

Trương Thừa Triết vừa nghe, kêu khổ không ngừng: "Chị không thể chọn điều gì đó tốt để nhớ sao. Trên lớp tỷ khát nước, tôi lẻn từ cửa sau ra ngoài đi mua đồ uống cho chị. Chị trốn học bị bắt, tôi viết bản kiểm điểm cho chị. Những điều này chị quên rồi sao?”

Thư Kha cười.

Lý Thừa Triết vươn tay, lơ lửng giữa không trung.

Thư Kha vươn tay bắt lấy.

Lý Thừa Triết dùng sức nắm tay Thư Kha, đột nhiên hốc mắt có chút chua xót: “Lâu rồi không gặp….”

"Chị ra nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về cũng không nói mọi người biết một tiếng. Bao nhiêu năm qua hội bạn học chưa được nhìn thấy bóng dáng của chị, mọi người đều cho rằng chị gả đến Hoa Kỳ rồi, năm nào cũng thế trong đề tài nói chuyện của hội bạn học không thể thiếu chị.”

"Chị không lăn lộn trong giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết về chị?” Thư Kha cười nói.

"Đúng thế rồi còn đâu. Ai bảo chị là hoa khôi của lớp chúng ta! Hoa khôi trường trung học số 1 Nam Thành chúng ta!”

Ôn chuyện một hồi lâu, Trương Thừa Triết vào chủ đề chính: “Ảnh chị chụp cho đoàn xe tôi đều xem rồi, biết nhiếp ảnh gia là chị, tôi phải lập tức liên lạc với bên này, muốn tự mình gặp chị một lần.”

“Cậu là ông chủ đoàn xe?” Thư Kha hỏi, tay đua và nhân viên công tác cô cơ bản đã gặp qua.

“Vâng!” TrươngThừa Triết vui vẻ trả lời: “Tố chất thân thể tôi không được, chơi không nổi, nên sáng lập ra một đoàn xe.”

Khó trách, Thư Kha nhớ trong nhà Trương Thừa Triết rất giàu có, hình như là làm nghề sản xuất ô tô.

"Chị đại, chị xem tôi vẫn gọi chị đại là biết tôi tâm phục khẩu phục chị như thế nào, chuyện quay phóng sự lần này của đoàn xe, chị cũng không thể không giúp đứa em đúng chứ.” Nói xong, Trương Thừa Triết ân cần kéo ghế cho Thư Kha ngồi.

Thư Kha ngồi xuống, cười nói: “Cậu có tiền còn sợ không mời được nhiếp ảnh gia? Tôi chỉ là một tay nghiệp dư, chất lượng không thể đảm bảo được.”

"Sao có thể nói như vậy được, tổng giám đốc Vu đã cho tôi xem lý lịch của chị ở nước ngoài rồi, chị là người giành được giải thưởng lớn. Nghệ thuật không phân biệt gì, vẽ tranh và nhiếp ảnh, chị đều chơi được.”

“Cũng không phải là tôi không thể giúp.”

“Nói như vậy, bạn học cũ chúng ta nhiều năm không gặp, vất vả lắm mới có thể gặp nhau, đương nhiên phải trân trọng cơ hội.” Trương Thừa Triết cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, ánh mắt lộ ra vẻ thành thật của tuổi trẻ: "Chị đại, thế nào? Có bằng lòng giúp đỡ cho đàn em bé nhỏ này không?”

Tâm tư Thư Kha hơi hoảng hốt, dường như bị kéo trở về. Nụ cười trước mắt trùng hợp với nụ cười trên khuôn mặt ngây ngô kia.

Cô gật đầu: “Được.”

"Chị đồng ý rồi nhé! Hôm nay ký hợp đồng ở đây, buổi tối tôi gọi người của đoàn xe đến, mọi người cùng tụ tập ăn uống, tưng bừng.”

Trương Thừa Triết giống như sợ Thư Kha thay đổi, chạy đi tìm Vu Điền Điềm, thông qua pháp vụ của công ty ký kết hợp đồng ở ngay tại chỗ.

"Cho dù là anh em thì cũng phải rành rọt tiền bạc, các khoản trong này, chị đại xem có yêu cầu gì nữa thì cứ việc nêu ra!”

Thư Kha không khách khí, thêm vào mấy điều kiện bổ sung. Sau khi pháp vụ xem qua, Trương Thừa Triết cũng không xem kỹ, vung bút ký tên, hào phóng nói: “Chỉ cần không phạm pháp, chị muốn gì cũng được.”

Vu Điền Điềm đứng bên cạnh cười thầm. Mắt thấy nghiệt duyện của cô gái này với Diệp Thần, không dễ dàng cắt đứt như vậy.

Nói cô ấy tò mò cũng được, cười trên nỗi đau của người khác cũng được, cô ấy rất mong chờ nhìn thấy bạn thân lý trí của mình mất kiểm soát vì một người đàn ông, sau đó ngã vào hố.



Chuyện chính đã xong, trước khi rời khỏi công ty, Trương Thừa Triết gửi lời mời: "Chị đại, hay là chúng ta đi uống cafe trước? Chờ gần đến giờ, cùng nhau đi đến nhà hàng.”

“Tôi còn có việc, buổi tối tôi tự qua.” Thư Kha mỉm cười.

Xuống bãi đỗ xe, Trương Thừa Triết đưa Thư Kha đến chỗ cô đỗ xe.

“Vậy chị đại đi cẩn thận, tối gặp.”

“……”

Thư Kha lên xe, mở cửa sổ xe, nhìn người đàn ông đang chờ ở bên ngoài, nhẫn nại, vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi khi được gọi là chị đại sẽ cảm thấy rất cool ngầu. Nhưng cô gái hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nghe người ta gọi là chị đại……”

"Vâng?”

“Muốn đánh người.”

“……” Trương Thừa Triết vô tội chớp mắt.

Thư Kha lấy kính râm từ trong ngăn chứa đồ đeo lên, khởi động xe, trước khi rời đi, nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Nhớ đấy.”

Trương Thừa Triết liên tục gật đầu.

Anh ta đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe bốc khói của chiếc Audi màu trắng, thở dài nói: "Chị đại chính là chị đại, mười năm trôi qua, tính cách vẫn như vậy.”

*

Trương Thừa Triết đặt bữa tối tại một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, đặt mấy phòng, mọi người trong công ty đều đến.

Bảy giờ tối, Thư Kha đến rất đúng giờ. Trương Thừa Triết sắp xếp vị trí của cô ở bàn chính, mấy tay đua nòng cốt cũng đều sắp xếp ở bàn này. Nhưng họ đến trễ, lúc Thư Kha đến, nửa cái bàn vẫn còn trống rỗng.

Trương Thừa Triết ngồi bên cạnh Thư Kha, nói chuyện với cô, ba hoa chích chòe.

Đổi lại là người khác, Thư Kha sẽ ghét ba hoa, nhưng rất lâu sau đó, đột nhiên nghe người ta nhắc tới thời trung học, nỗi nhớ cứ lởn vởn trong lòng, thế nên sẵn sàng lắng nghe.

Trương Thừa Triết nhận điện thoại, đứng dậy: “Họ đến rồi, tôi ra ngoài đón. Chị đợi chút.”

Thư Kha mỉm cười: “Không sao, tôi không vội.”

Sau khi Trương Thừa Triết rời đi, Thư Kha nghĩ đến người kia sắp tới, nhấc túi xách lên, đi nhà vệ sinh trang điểm.

Trong thang máy, Trương Thừa Triết ôm bả vai Diệp Cảnh, haha cười nói: “Anh bạn, tối nay tôi đặc biệt sắp xếp cho cậu đó.”

“Ồ?” Diệp Cảnh lười biếng nhìn anh ta một cái.

“Cậu cũng là không trượng nghĩa gì, gặp Thư Kha cũng không nói cho tôi! Nếu không phải vì chuyện quay phóng sự, nhìn thấy tài liệu trong phòng hành chính, suýt chút nữa là tôi bỏ qua chuyện hoa khôi trường chúng ta quay về.”

Diệp Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Thư Kha thì làm sao?”

Nói giống như cô chỉ là một người không đáng nhắc đến.

“Tôi biết, cậu chắc chắn bực bội, cô ấy chắc là không nhớ cậu là ai. Mười năm rồi, cậu thay đổi lớn như vậy, cậu không nói thì ai nhận ra cậu.” Trương Thừa Triết haha cười nói: “Để tôi đoán xem, nếu Thư Kha biết, Diệp Cảnh bây giờ là Lưu Cẩn năm đó, một quân bài tốt được cô nắm trong tay nhưng lại bị vứt bỏ, bởi vì cô mà rơi từ học sinh đứng đầu lớp thành một tên cặn bã…..”

Ánh mắt Diệp Cảnh lạnh như băng chặn lại lời nói của anh ta.

“Mẹ nó, cậu thử vạch trần chuyện năm đó xem?” Hai tay anh đút vào túi quần, ánh mắt hung ác, cánh tay nổi đầy gân xanh.

Trương Thừa Triết kinh ngạc.



Vào phòng, Diệp Cảnh liếc mắt một cái nhìn thấy Thư Kha ngồi ngay ngắn đối diện, lông mày nhíu lại, sắc mặt trầm xuống vài phần, hỏi Trương Thừa Triết bên cạnh: “Sao cô ấy lại ở đây?”

Trương Thừa Triết cười nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm, làm quen mà. Sau này Thư Kha chính là nhiếp ảnh gia chính thức của đoàn xe chúng ta.”

Mấy tay đua khác nghe thấy điều này, lần lượt vỗ tay hoan nghênh.

“Đột nhiên xuất hiện tin tốt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng!”

“Vẻ đẹp trai của tôi cuối cùng cũng được thầy Thư khai thác rồi! Tôi tin thầy Thư!”

“Có Thư Kha ở đây, cũng không sợ mẹ tôi nói đua xe càng ngày càng xấu.”

“Chào mừng nữ thần! Nhiệt liệt chào mừng!.......Chào mừng bằng cả tay cả chân!”

“Cuối cùng ông chủ cũng sáng suốt một lần…..”

Mặt Diệp Cảnh vô cảm ngồi xuống.

Trương Thừa Triết ngồi bên cạnh Diệp Cảnh, nói với Thư Kha cách đó vài chỗ: “Đại —— Đại Kha!”

Đám đông: ………

Đại Kha là cái quái gì!

Thư Kha lộ ra nụ cười, cô không chấp nhặt với anh ta.

Trong lòng Trương Thừa Triết khổ sở, vừa rồi suýt chút nữa gọi chị đại, tuy đúng lúc thu lại, nhưng hiệu quả kia…… Chi bằng không gọi.

Anh ta cười, tiếp tục nói: “Kha Kha, hai người quan trọng nhất đêm nay, một là cô, một là Diệp thần.”

Nói xong, vỗ bả vai Diệp Cảnh bên cạnh: “Hai cậu có thể là người quen cũ đấy, tối nay nhất định phải uống thêm vài chén.”

“Ừm?” Vẻ mặt Thư Kha khó hiểu.

“Diệp Cảnh chính là Lưu…….A —— Lưu……..A ——”

______

Về việc xưng hô của Trương Thừa Triệt và Thư Kha, bọn mình sẽ sử dụng linh hoạt cả hai loại là chị - tôi và cô - tôi trong các trường hợp khác nhau ạ.