Dễ Cháy Dễ Nổ

Chương 14



Trong phòng ồn ào ầm ĩ, gà bay chó sủa.

Trên bàn còn có một người nữa tên Hoàng Hiểu Vũ cũng là người trong đoàn xe, mặc dù anh ta cũng bất mãn với việc Diệp Cảnh mang theo người tới đây nhưng mà không dám oán giận ra miệng. Chỉ thầm thấy may mắn vì mình không có bạn tình, cũng không thích làm chuyện vớ vẩn.

Muốn làm anh em với Diệp Thần thì nhân phẩm phải đoan chính mới được.

Cãi nhau thành ra thế này, ai cũng không có tâm tư chơi bời nữa. Diệp Cảnh rời đi, mọi người cũng giải tán. Đổng Trạch vừa dỗ vừa mắng, kéo vợ anh ta rời đi.

Diệp Cảnh ra khỏi phòng riêng, đang định đi xuống lầu thì đáy mắt liếc thấy một thân hình mảnh khảnh quen thuộc.

"A Kha, em ở đây à." Lương Tư Duệ đi tới nhìn thấy Thư Kha, thở dài nhẹ nhõm.

“Sao vậy?”

Lương Tư Duệ cười lấy lòng: "Thấy em đi toilet lâu quá, sợ em lạc đường, nên ra đây để đón em."

Thư Kha:……

Lương Tư Duệ đi tới bên người Thư Kha, cùng cô ra ngoài. Nhìn liếc qua bộ lễ phục trên người cô, quan tâm hỏi: "Có lạnh không? Điều hoà mở thế này có bị lạnh không?"

"Không sao." Thư Kha nhàn nhạt nói: "Mở này được rồi, thoải mái lắm."

Một tiếng nhỏ vang lên, Diệp Cảnh bật lửa châm điếu thuốc. Anh dựa người vào lan can, hai mắt nheo lại, nhả ra một ngụm khói. Làn khói trắng đục bay ra, hai mắt anh hết sức thâm thúy nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người đang rời đi kia.

Người phụ nữ mặc lễ phục lộng lẫy, người đàn ông tây trang sang trọng, cả hai dáng vẻ hào phóng, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ưu nhã. Ở trong mắt người ngoài, đây là một đôi kim đồng ngọc nữ của xã hội thượng lưu. Đặc biệt là người phụ nữ kia, lễ phục màu lam nhạt đính kim cương như sao trời, phụ trợ cho khí chất thần tiên của nàng, hào quang tỏa ra bốn phía, so với mấy minh tinh chiêu bài của chương trình lớn thì nổi bật hơn nhiều lần. Những người đi qua cô đều ngoái đầu lại nhìn.

"Anh Cảnh, sao lại đứng ở chỗ này? Cùng đi không?" Hoàng Hiểu Vũ đi tới, nhìn thấy Diệp Cảnh dựa vào lan can hút thuốc thì gọi.

Diệp Cảnh lấy thuốc ra kẹp ở giữa hai ngón tay, nhàn nhạt nói: "Tôi còn có việc, cậu đi trước đi."

"À, được rồi. Em đi trước đây." Hoàng Hiểu Vũ không hỏi nhiều, cũng không ở lại, quay người rời đi.

Fuck, Điệp Thần làm sao thế, vẻ mặt thì bình tĩnh đấy nhưng mà...

Trong ánh mắt kia giấu sát khí, đầu lọc của điếu thuốc lá kia bị cắn nát. Đặc biệt là kiểu nửa cười nửa không kia, mang tới cảm giác ớn lạnh —— anh ta hoài nghi có phải trong ngực anh có giấu thuốc nổ không, giây tiếp theo sẽ lôi ra, nổ chết tất cả cẩu nam nữ trên đời này!



Người ta vẫn chỉ là một đứa bé, trái tim hoảng loạn, sợ quá... Hoàng Hiểu Vũ vội vàng xuống lầu, thoát khỏi mảnh đất đầy nguy hiểm này. Cũng không biết dây thần kinh nào của Diệp Thần bị hỏng, dẫn vợ người ta tới bắt gian thì cũng thôi đi, sao lại còn làm ra vẻ như chính mình bị lừa tình thế kia?

Có phải ngày này sang năm bọn họ phải đi viếng mộ Đổng Trạch không vậy...

Diệp Cảnh nhìn chằm chằm hai người đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên. Anh đứng thẳng lên đi về hướng đó.

Diệp Cảnh đi tới phía sau Thư Kha, mái tóc đen nhánh của người phụ nữ được búi lên, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc cổ trắng nõn duyên dáng như thiên nga.

Thân hình người đàn ông cao lớn, khí thế áp bách, cảm giác tồn tại mãnh liệt đến mức người khác không thể nào bỏ qua. Lương Tư Duệ lập tức nhìn thấy anh.

Anh ta nhìn thấy Diệp Cảnh ngậm thuốc lá đi tới, biểu cảm cà lơ phất phơ, quần áo giản dị, khí thế như lưu manh.

Anh ta nhớ người đàn ông này, sự cố lật xe lần trước người đàn ông này chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn như đang ẩn giấu gì đó, anh có một ánh mắt không mấy thân thiện. Lấy ấy anh ta tò mò mối quan hệ của anh cùng Thư Kha, nhưng không dám hỏi. Ấn tượng của anh ta với anh rất kém.

Hôm nay oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau.

Hơn nữa, anh hình như đang đi về phía bọn họ...

Thư Kha đang ưu nhã ăn cơm. Không muốn nói chuyện phiếm với Lương Tư Duệ, cô đặt hết tâm tư vào việc thưởng thức mĩ vị của bàn đồ ăn, trong đầu thì nhớ lại cảnh tượng trong phòng riêng lúc nãy, suy nghĩ rối bời.

Cô không có ý định tìm hiểu anh, nhưng lại vô ý nhìn thấy một mặt nào đó của anh.

Cô chỉ mê luyến thân thể anh, định rằng sau khi thưởng thức được rồi sẽ rút lui. Nhưng đối với việc nắm bắt nhân cách thì lại là sự kéo dài hấp dẫn.

Cô không cần cũng không muốn.

Một bàn tay nóng như lửa đốt chạm vào vai cô, Thư Kha ngẩng đầu, lúc này mới hoàn hồn. Sắc mặt của Lương Tư Duệ ngồi đối diện rất khó coi.

Không cần quay đầu nhìn cô cũng biết hơi thở này thuộc về ai.

Phải, là Diệp Cảnh.

Bàn tay Diệp Cảnh từ đầu vai cô di chuyển tới cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, bắt cô ngẩng đầu đối mặt với anh.

"Anh làm gì vậy!" Lương Tư Duệ lớn tiếng quát.

Diệp Cảnh không để ý tới anh ta, hai mắt nhìn chằm chằm Thư Kha, ngón tay vuốt ve cằm cô, khóe miệng cong lên, giọng nói ngả ngớn: "Đêm hôm đó tôi không thoả mãn được em sao? Đổi mục tiêu mới?"

Thư Kha không có phản ứng gì, Lương Tư Duệ kích động đứng dậy, cả giận nói: "Anh không biết tôn trọng người khác hay sao hả!"

"Ý của hai chữ tôn trọng là: vâng theo yêu cầu trong lòng của đối phương." Diệp Cảnh cười, bắt lấy tay Thư Kha, đá văng ghế, kéo cô đứng lên, dùng sức túm mạnh.

Ba giây sau, Thư Kha rơi vào trong ngực anh, bị cánh tay chắc khỏe của anh ôm lấy, thân thể dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||

Một tay anh ôm cô vào trong lòng, một tay khác nắm lấy cằm cô nâng lên, cười bỉ ổi vô lại: "Em muốn tôi cho, đó không phải là một loại tôn trọng à?"

Lương Tư Duệ sắp bị tức chết đến nơi rồi, anh ta tiến lên định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mới lên đã bị Diệp Cảnh bắt lấy vạt áo. Diệp Cảnh buông Thư Kha ra, nắm chặt Lương Tư Duệ, anh đi lên từng bước, Lương Tư Duệ bị anh ép lùi về phía sau, anh ta kêu lên: "....Bảo vệ? Bảo vệ đâu?"

Rầm một tiếng vang lên, anh ta bị Diệp Cảnh ấn ngồi trở lại trên ghế, anh cười lạnh đánh giá anh ta: "Đừng nóng chứ, tôi với cô ấy còn chưa giải quyết xong. Anh đợi chút đi."

Thư Kha đối diện nói: "Lương Tư Duệ, đây là chuyện của tôi với anh ta, anh đừng xem vào."



Diệp Cảnh hừ cười buông Lương Tư Duệ ra, kéo ghế ngồi xuống, nhấc chân bắt chéo, bật lửa lên châm thuốc sau đó ném bật lửa xuống, hút một hơi nhả khói về phía Thư Kha, cười nói: "Trùng hợp thật đấy, tôi cũng chưa ăn cơm. Mời tôi một bữa?"

Phục vụ cùng bảo an đã chạy tới đây.

Nếu như là người bình thường gây rối thì bọn họ đã đi lên đuổi ra ngoài rồi.

Nhưng Diệp Cảnh lại có khuôn mặt vừa vô cùng đẹp trai lại vừa lưu manh, bọn họ không biết nên làm sao.

Nhìn anh không giống người bình thường, khí chất của anh mạnh mẽ, giống như phú nhị đại bất cẩn đời thích làm xằng làm bậy, thậm chí còn giống đại ca xã hội đen nữa.

Diệp Cảnh lạnh lùng liếc mắt một vòng, mấy người đứng đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trên người người đàn ông này viết ba chữ to tướng: Không dễ động!

Thư Kha không hiểu rốt cuộc là Diệp Cảnh có ý gì, nhưng trước mắt chỉ có thể ra chiêu nào thì phá chiêu đó thôi, cô mỉm cười: "Được, anh muốn ăn gì? Phục vụ, menu."

Thư Kha nói với Lương Tư Duệ: "Đừng để ý, đây là bạn của tôi.

"Bạn —— tình." Diệp Cảnh có ý kéo dài giọng sửa lại.

Thư Kha:……

"Mong em dùng từ cho đúng, cô Thư."

Thư Kha cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nhìn về phía Lương Tư Duệ: "Ngại quá, hẹn anh hôm khác nhé. Tôi muốn ôn chuyện với bạn đã."

"A Kha..." Lương Tư Duệ không vui, muốn nói lại thôi.

"Chúng tôi có chuyện riêng muốn nói, anh đi trước đi, được không?" Cô dứt khoát hạ lệnh đuổi khách.

"Người này..." Sao anh ta có thể để Thư Kha ở lại cùng với một người đàn ông nguy hiểm như vậy được? Nhưng mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thư Kha cùng với ánh mắt chói lọi đuổi anh ta đi kia.

Một người được dưỡng ra từ gia đình giàu có lúc nào cũng chú ý tới thể diện, anh ta không có được khí thế thổ phỉ giống như người đàn ông kia, cũng không thể ẩu đả với người đàn ông kia trước mặt mọi người. Huống chi, Thư Kha bình tĩnh như vậy, anh ta lại không phải bạn trai Thư Kha, chẳng qua chỉ là một người theo đuổi mà thôi...

Anh ta không có bất kỳ lập trường gì để can thiệp vào chuyện giữa hai người họ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt mối quan hệ này, Lương Tư Duệ suy sụp rời đi.

Trong lòng không thể nào không có thất vọng cùng buồn bã, nữ thần trong mắt anh ta, ấy vậy mà lại có những mối quan hệ nam nữ loạn như vậy.

Lương Tư Duệ rời đi, mấy người đứng xem cũng rời đi.

Diệp Cảnh ném menu của người phục vụ vừa mới đưa sang một bên.

Thư Kha cười: "Không phải anh bảo muốn tôi mời cơm sao? Giờ không muốn ăn nữa à?"

Diệp Cảnh nhìn chằm chằm cô, hút tiếp một hơi thuốc.

Không tim không phổi, à không, lòng lang dạ sói. Người phụ nữ này bao nhiêu năm trôi qua rồi ấy vậy mà vẫn không chút thay đổi.

Nhưng anh đã không còn là tên ngốc năm xưa nữa!



Diệp Cảnh dập tắt điếu thuốc, cười lạnh: "Dạy cho cô một bài học. Về sau đừng đến chọc tôi."

Anh đứng dậy rời đi, đi qua bên ngươi Thư Kha, cúi người xuống, nói nhỏ bên tai cô: "Thiếu nợ, thì phải trả."

*

Âm nhạc thông qua loa hình lập thể vang vọng cả nhà, khi thì nhẹ nhàng uyển chuyển khi thì dâng trào cảm xúc.

Thư Kha dựa vào bồn tắm, lười biếng hút thuốc, nhìn ánh đèn hoa lệ của thành phố qua lớp cửa kính.

Bố mẹ không gọi tới chất vấn, xem ra Lương Tư Duệ không đem đoạn nhạc đệm tối hôm qua nói cho họ.

Ấn tượng của cô với anh ta chẳng có gì cả, cứ cắt đứt như vậy cũng tốt, dù sao cô cũng không muốn qua lại với anh ta. Chỉ là...lo ba mẹ cố ý sẽ gây ảnh hưởng.

Theo tính cách của cô, cô sẽ không rảnh rỗi mà đi giải thích riêng với Lương Tư Duệ để vãn hồi ấn tượng gì đó. Huống chi, chuyện Diệp Cảnh nói chính là sự thật, đúng là cô muốn giao lưu thân thể với anh.

Cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Ai cũng không phải bạn trai cô, cô không cần phải xin lỗi bất kỳ ai.

Tắm rửa xong, Thư Kha mặc áo ngủ bằng lụa, đi vào phòng vẽ tranh.

Khi đêm khuya yên tĩnh buông xuống, chính là thời điểm thích hợp nhất để cô vẽ tranh.

Nhạc chuông lỗi thời của Vu Điền Điềm vang lên.

"Ngài hoạ sĩ, chuyện làm ăn tới cửa này."

"Ừ?"

"Ông chủ của đoàn xe kia rất hài lòng với kỹ thuật chụp ảnh của cậu, chỉ định cậu làm người quay phóng sự cho đoàn xe người ta, thù lao tùy cậu ra. Cậu có nhận không?"

“……”

"Việc này cũng không bận gì, thời gian tự do, lại còn được chơi xe. Nhận công việc này, cậu có thể theo bọn họ đi chơi, rất vui không phải à?"