Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 85



Bé cú mèo thứ tư mang đến tin tức về mục tiêu chính lần này: Người mẹ bị bắt của Na Na.

Ba con vật đều có ưu điểm riêng của từng con, chị đại bàng phụ trách sức mạnh, giẻ cùi nhỏ không nổi bật, thuận tiện để mật báo tin tức.

Còn về bé cú mèo thứ tư, Lương Cẩm Tú vốn không nghĩ sẽ mang nó theo.

Tuy nhiên, sau khi xem vài bộ phim điện ảnh và bản tin về nạn buôn người suốt đêm, nó rưng rưng nước mắt đòi được tham gia hoạt động giải cứu này.

Người bị lừa bán thật đáng thương, những tên buôn người thật đáng hận.

Vì vậy nói trẻ con vẫn là những đứa trẻ ngoan, chẳng qua chúng bị mấy bộ phim truyền hình làm lệch lạc đi.

“Tinh thần của mẹ Na Na quả thật là có vấn đề. Em cố ý rặn hai cục phân vào trong nồi của bọn họ mà bà ấy cũng không có phản ứng gì.” Bé cú mèo thứ tư vừa mở miệng đã kinh người.

Lương Cẩm Tú: “Rồi sau đó…”

Bé cú mèo thứ tư bay đến bệ cửa sổ phòng sau, đắc ý: “Hai mẹ con tên súc sinh kia không phát hiện nên mỗi người đã uống hai bát lớn.”

Trước đây nó chỉ xem những bộ phim truyền hình náo nhiệt, trước giờ không bấm mở những bộ phim vừa nhìn đã biết không thú vị. Trong nhận thức của nó thì không có người xấu.

Nó không có sức mạnh dũng mãnh như chị đại bàng nhưng lại có một bộ não khôn ngoan.

Sự trừng phạt thật sự chỉ vừa mới bắt đầu!

Tên buôn người là chị Hồng chột dạ lẩm bẩm: “Sao, sao lại như vậy? Chắc chắn là bị đàn ông đánh.”

Lương Cẩm Tú không thể nhịn được nữa: “Bà nghĩ chỉ vì bị đánh thôi ư?”

Một người phụ nữ, chồng mình đột ngột qua đời, bà ấy lại không tái hôn, mang theo con gái sống nương tựa vào nhau, vốn cho rằng đây đã là khó khăn lớn nhất.

Nhưng bên dưới khó khăn vẫn còn địa ngục.

Bà ấy bị đưa đi làm công cụ sinh đẻ, danh dự bị chà đạp, tùy ý bị đánh mắng, tất cả mọi thứ không tới lượt tự mình quyết định.

Con gái của bà ấy phải làm sao đây, mất đi bố mẹ khi nó chỉ mới bảy tuổi.

Đối với một người mẹ mà nói thì có lẽ không còn điều gì tuyệt vọng hơn thế nữa.

Tất cả mọi chuyện đều là do người phụ nữ trước mặt gây ra.

Tên buôn người là chị Hồng không dám nhìn vào mắt Lương Cẩm Tú: “Xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi! Tôi không phải con người, tôi sẽ cố gắng chuộc tội.”

Lương Cẩm Tú quay người đi, không nhìn bà ta nữa. Cô sợ cô không khống chế được bản thân mình ra tay với bà ta.

Có một số tội ác vĩnh viễn không có cách nào để tha thứ.

“Còn một chuyện nữa, bà già đó gọi một ông lão bị chột một con mắt đến." Bé cú mèo thứ tư chỉ có thể hiểu được lời nói của Lương Cẩm Tú, nhưng nó đã được nhồi nhét rất nhiều tác phẩm truyền hình về chủ đề buôn người, dựa theo tình huống bây giờ có lẽ có thể phân tích ra chân tướng: "Chắc chắn bà ta muốn bán mẹ của Na Na đi để gom tiền mua cô.”

Lương Cẩm Tú mạo hiểm đến đây, về công, cô muốn hợp tác với cảnh sát để chấm dứt địa ngục trần gian này, về tư, cô vì mẹ của Na Na.

Cô chỉ sợ nghe được tin tức người đã không còn.

May thay người vẫn còn sống.

Khi cô biết người muốn mua mẹ Na Na đến rồi, cô đặc biệt liếc nhìn mấy cái thì phát hiện đó là một bà già đầu trộm mắt chuột.

Lương Cẩm Tú không hề do dự: “Thông báo đi! Giẻ cùi nhỏ sẽ đi báo tin, lại bảo chị đại bàng chú ý hơn một chút. Một khi phát hiện có gì đó không ổn thì nghĩ cách ngăn chặn.”

Cách làm này của cô là đúng.

Bé cú mèo thứ tư diễn sâu, giơ cánh lên chào: “Yes Madam.”

Trong sân, hơn chục gã độc thân hoặc ngồi xổm hoặc đứng thẳng. Bọn họ không nỡ rời đi, sợ người khác giành trước một bước.

“Xong rồi, Căn Cường đến rồi. Gã chết tiệt này có tiền, chúng ta chắc chắn không thắng được gã.”

“Tôi có một cách! Một nhà không được thì hai nhà ba nhà gộp chung tổng cộng chắc cũng đủ chứ. Tôi đầu tiên, ai muốn mua cùng tôi thì giơ tay.”

“Phân chia sao đây, một người mấy ngày?”

“Cậu ngốc à, đương nhiên là sau khi sinh con. Nếu không thì ai biết sinh ra là con của ai.”

“Vậy người bỏ tiền nhiều nhất thì xếp trước hay sao?”

“...”

Nếu không tận mắt nhìn thấy bóng tối thì vĩnh viễn sẽ không biết đâu mới là giới hạn thấp nhất sau khi mất đi nhân tính.

Lương Cẩm Tú nghe mà nghiến răng nghiến lợi, toàn thân lạnh buốt. Cô không dám nghĩ nếu lúc này bản thân thực sự rơi vào cảnh ngộ như vậy thì nên làm gì.

Dù sao thì không phải ai cũng có can đảm để chết.

Cho dù có can đảm thì có thể buông tay người mình bận tâm được không?

Bé cú mèo thứ tư lượn vài vòng rồi lặng lẽ đáp xuống góc sân.

Trương Đại Nha giống như nhiều bà lão trong làng, rất tiết kiệm. Trong nhà họ có những cái lọ sành chuyên dùng để đựng nước thải, tích đủ rồi sẽ đổ cùng một lúc, đợi sau khi lên men sẽ thành phân bón tự nhiên, nhất là vườn rau của nhà nên không thể thiếu.

Tâm trạng của đám người độc thân kích động. Căn Cường có tiền nên bọn họ chỉ có thể hợp tác, lại chỉ vì ai trước ai sau mà tranh giành quyết liệt nên hoàn toàn không chú ý tới cái lọ sành trong góc tối đang lung lay tới đây.

Bé cú mèo thứ tư giữ khá vất vả. Nó cố dùng hết sức mới miễn cưỡng bay được vào giữa đám người, buông móng vuốt!

Nó không nhẹ tay một chút nào nhắm chuẩn vào một cái đầu tương đối lớn, đáng tiếc độ chính xác của nó không thể so sánh với chị đại bàng.

Gã đàn ông nghe thấy tiếng gió thì vô thức nhảy sang một bên. Anh ta chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì thì lọ sành vỡ thành từng mảnh, nước thải hôi thối bắn tung tóe khắp người anh ta.

Những người ở gần đó cũng không khá hơn là mấy.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con cú mèo đã bay ra xa.

Trên núi có rất nhiều cú mèo, nhưng nó quắp lọ đựng nước thải để làm gì?

Không còn thời gian để nghĩ nhiều, mọi người đều bịt mũi bỏ chạy vì mùi hôi, trên người ít nhiều bị dính một chút.

Ở nhà Lý Đại Phúc bây giờ đang diễn ra một cuộc giao dịch.

“Thiếu số tiền này thì không được, ông cũng biết đó, ban đầu khi chúng tôi mua đã tiêu hết của cải.” Bà lão lôi người phụ nữ điên vẻ mặt mù mờ qua rồi giới thiệu bà ấy như thể đang bán gia súc: “Mặc dù không thể sinh con, tuổi tác cũng hơi lớn một chút nhưng ông hãy nhìn làn da của nó, phơi nắng thế nào cũng không đen, lại nhìn eo nó đi. Tôi nói chứ cả làng này cũng không tìm được người gầy như vậy. Ông có thể lấy được một cô vợ như vậy, ông bà tổ tiên cũng yên tâm.”

Đúng như bé cú mèo thứ tư suy đoán.

Bà lão đã hơn bảy mươi tuổi, chỉ còn sống được mấy năm, con trai không có con, bà ta chết không thể nhắm mắt.

Bà ta định về nhà bố mẹ đẻ vay một ít tiền, cộng thêm số tiền tiết kiệm mấy năm qua cùng với số tiền bán người phụ nữ điên vô dụng này.

Người đến mua là người làng bên. Lúc còn trẻ mắt của ông ta nổi nhọt, cứ tưởng qua một thời gian sẽ tự khỏi, không ngờ lại làm mù mắt. Cả con mắt thối rữa như quả đào héo, ở giữa có một đường mỏng, người ngoài gọi ông ta là Mắt Quỷ.

Mắt Quỷ kích động đến mức nôn khan mấy cái, liên tục xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi. Tôi bỏ thêm chút tiền mua cô gái trẻ tuổi kia là được rồi.”

“Đâu chỉ có một chút tiền. Tình hình hôm nay, ông cũng thấy rồi, có bao nhiêu người chờ mua, nếu ông có nhiều tiền thì sớm đã mua rồi.” Bà lão chọn bán cho Mắt Qủy tất nhiên có lý do. Bà ta trợn mắt nói thần bí nói: “Có mấy lời vốn dĩ không đến lượt tôi nói. Nó chỉ là một con gà không thể đẻ trứng nhưng sửa soạn sơ sơ thì có thể biến thành một con gà đẻ ra tiền.”

Con mắt già nua duy nhất còn sót lại của Mắt Quỷ sáng lên, ông ta bước tới nhéo cằm người phụ nữ điên.

Ánh trăng mờ ảo làm mờ đi dấu vết của thời gian.

Người phụ nữ có làn da trắng ngần và khuôn mặt sáng sủa, mơ hồ giống như quay trở lại khoảnh khắc gây chấn động toàn bộ gã độc thân trong làng mười mấy năm trước.

Bà lão biết có hy vọng: “Nhuộm lại tóc, thoa chút kem, mua mấy bộ quần áo đẹp thì có người đàn ông nào mà không động lòng?”

Đàn ông chỉ nghĩ đến hai việc, nối dõi tông đường sau đó là phụ nữ.

Nhiều gã độc thân như vậy, cũng không thể nhịn cả ngày chỉ nói chuyện phiếm được, nhưng nếu có một người phụ nữ thì sao?

Bà lão suy nghĩ chuyện này đã lâu, nhưng không hạ được quyết tâm. Nó đã sống trong nhà của mình hơn mười năm, cũng xem như một nửa người trong gia đình, hơn nữa ngày sau con trai sẽ phải lấy vợ.

Truyền ra ngoài không dễ nghe.

Mắt Quỷ thì khác, chỉ là một ông già độc thân, không có người thân hay bạn bè nên không bị mất mặt.

Mắt Quỷ nghiến răng nghiến lợi ra một con số: “Nếu được, tôi lập tức đưa người đi.”

Bà lão vui đến vênh vang sảng khoái gật đầu.

Chị đại bàng còn chưa nhìn thấy người phụ nữ thì đã nghe thấy tiếng hét đau lòng của bà ấy.

Bà ấy điên rồi. Địa ngục này để lại vết sẹo sâu trong lòng bà ấy, bà ấy sợ đàn ông. Tuy không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nhưng bà ấy biết rằng sắp xảy ra chuyện xấu.

Người phụ nữ sống chết ôm chặt khung cửa, bà ấy chỉ có thể nói lời cầu xin sự thương xót: “Tôi không chạy, tôi không chạy nữa! Đừng đánh tôi.”

Bà lão còn cung cấp dịch vụ sau khi mua hàng, ra lệnh cho con trai: “Đại Phúc, lấy dây ra."

Một bóng đen lớn cuộn tròn và xuất hiện ngay lập tức cùng với tiếng gió hú.

Chị đại bàng tức giận đến sắp phát điên rồi.

Điều này còn đáng ghét hơn cả kẻ hái hoa!

Tốc độ lên tới 300 km khiến Mắt Quỷ trên mặt đất không kịp có phản ứng. Một tiếng hét thảm vang lên, người đã bay lên không trung, trong nháy mắt đã cách xa hơn mười mét.

Bà lão: “...”

Đại bàng bắt người rồi?

Tình huống tương tự đã từng xảy ra, những con đại bàng đói khát thường bắt trẻ em, bắt dê, bắt gà, bắt bê.

Nhiều năm không nhìn thấy, tuy bà ta kinh ngạc nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Bà ta lấy hơi đang định gọi người thì Mắt Quỷ từ trên trời rơi thẳng xuống.

Ông ta quằn quại trên mặt đất vì đau đớn.

Người không mang đi được rồi.

Trong sân cách đó không xa, Diệp Yến nghe được tiếng kêu thảm thiết, sợ hãi rúc vào góc tường, ôm chặt hai chân. Nếu có thể cô ấy muốn được chìm vào màn đêm không bao giờ ra ngoài.

Hai anh em uống rượu say bí tỉ nhà hàng xóm nghe thấy tiếng thì chạy ra ngoài, rất nhanh đã trở về, tiếp tục cuộc tranh cãi lúc nãy.

“Em bỏ ra nhiều tiền nhất! Anh à, nhường cho thằng em này đi.”

“Mày cũng biết gọi tao là anh à? Mày còn trẻ về sau còn nhiều thời gian, anh mày không thể đợi nữa. Nếu lại đợi thì sẽ không đợi được lúc con trai trưởng thành.”

Diệp Yến bị hai anh em mua.

Cô ấy là một cô gái nông thôn, cô vốn luôn làm việc ở thị trấn nhưng lương quá thấp. Có một người đồng hương đã tìm cho cô một công việc tốt ở thành phố - trông trẻ.

Công việc bảo mẫu này rất tốt, một tháng có thể kiếm được mấy nghìn tệ, còn không cần phải nhìn sắc mặt.

Trong lòng cô ấy tràn đầy khát khao ảo tưởng, không cần phải làm việc quá lâu. Trong hai ba năm, cộng với tiền tiết kiệm của mình, cô ấy gần như có thể tiết kiệm được một khoản tiền trong thị trấn.

Kết hôn bây giờ mà không có nhà sẽ bị chê cười. Theo phong tục, bên nữ không cần phải lo nhà cửa xe cộ nhưng cô ấy luôn cảm thấy nếu cứ như vậy mà gả đi thì sẽ không thể ngóc đầu lên được, lời nói cũng không có trọng lượng.

Cô ấy nghĩ ngược lại, để người đàn ông ở nhà của cô ấy, cùng nhau trải qua thế giới của hai người. Bố mẹ chồng có thể thỉnh thoảng đến ở cùng nhưng không thể thường xuyên ở.

Lỡ như không tiếp tục được nữa thì người phải dọn ra khỏi nhà là người đàn ông.

Đáng tiếc, còn chưa chạm được một góc của ước mơ thì đã bị bán tới nơi này.

Cuộc đời này của cô ấy xong rồi.

Diệp Yến sờ sờ dây xích lạnh lẽo trên chân mình, cô ấy chỉ còn một việc có thể tự quyết định - chết.

Hai anh em tiêu hết của cải muốn để cô ấy lần lượt sinh con cho họ.

Bên cạnh truyền đến không biết là tiếng đập đĩa hay bát, hai người đàn ông đánh nhau rồi.

Diệp Yến càng trở nên sợ hãi, cô ấy bị bán tới đây hai ngày trước. Bởi vì hai anh em kia tranh chấp nên thoát được một kiếp. Nhưng tối nay, tối nay thì sao?

Tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, hình như có máu, người anh hét lên đau đớn, sau đó người em cũng hét lên.

Đánh chết mới tốt!

Cánh cửa sổ vỡ chợt bị gõ nhẹ vài tiếng.

Một con chim to như chim ác là bay tới.

Buổi tối sao lại có chim?

Diệp Yên nheo mắt lại, hình như là một con giẻ cùi nhỏ. Cô ấy đang định tiếp tục nghe tiếng đánh nhau bên cạnh thì chợt nhận ra mình đã bỏ qua điều gì. Cơ thể cô ấy run rẩy kịch liệt, cô ấy nhìn vào cổ con giẻ cùi nhỏ.

Trên đó treo một cây bút và một mảnh giấy mỏng.

“Chíp chíp.”

Giẻ cùi nhỏ kêu khẽ, như muốn nói điều gì đó, xuôi theo khung cửa sổ mà vào, ngẩng cổ ra hiệu cho cô ấy tự mình ra tay.

Trên tờ giấy có một dòng chữ nhỏ thanh tú.

“Đừng sợ, ghi tên của cô và số điện thoại của người nhà vào đây. Đêm nay cảnh sát sẽ đến cứu cô! Chú ý, lúc người đàn ông mang cô vào núi thì đừng phản kháng.”

Diệp Yên kích động đến mức phải dán mình vào tường mới đứng vững.

Có người đến cứu cô ấy, có người cứu cô ấy!

Cảnh sát đến cứu cô ấy rồi!