Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 86



Đêm khuya.

Ngay cả ban ngày cũng không ai sẽ để ý đến một con giẻ cùi nơi nào cũng có thể nhìn thấy.

Chữ trên tờ giấy được viết từng nét một, ngay ngắn chỉnh tề, như thể đang đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần một sai lầm liền vạn kiếp bất phục.

Tối nay Lương Cẩm Tú có hai nhiệm vụ. Đầu tiên là phối hợp với tên buôn người là chị Hoa tìm hiểu tình hình trong làng, tốt nhất là tìm ra cụ thể nhà nào hộ nào có phụ nữ bị buôn bán, như vậy đợi khi cứu viện đến thì tranh thủ cứu tất cả ra.

Thứ hai, cảnh sát không thể lặng lẽ tiến vào thôn, tất nhiên sẽ kinh động đến dân làng. Những người phụ nữ chưa thuần phục đó sẽ bị mang giấu trong núi lớn, Lương Cẩm Tú là người mới tới sẽ đi theo.

Tất cả mọi tội ác sẽ phải đối mặt với sự phán xét của pháp luật vào tối nay.

Nhưng nếu như thế thì quá nhẹ đi.

Trước kia khi nhìn thấy những tin tức tương tự, Lương Cẩm Tú sẽ thở dài.Bọn buôn người đáng chết, sao không phán tử hình? Sau khi thực sự trải nghiệm, cái cảm giác này càng tăng lên hàng chục, hàng trăm lần.

Những tên đàn ông đó không coi những người phụ nữ bị bán đến là vợ mà chỉ như những món hàng và cỗ máy sinh con.

Bọn họ càng đáng chết.

Bắt lại cũng chỉ đơn giản bị phán mấy năm, đối với người phụ nữ đã bị hủy cả một đời mà nói là quá nhẹ quá nhẹ rồi.

Chị đại bàng thoải mái hơn Lương Cẩm Tú rất nhiều. Sau khi dạy cho kẻ ác một bài học, nó quay người bay lên núi, định tự thưởng cho mình một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya để chuẩn bị cho trận chiến ác liệt sắp ập đến.

Núi ở đây rộng hơn nơi nó sinh sống, con mồi càng nhiều hơn.

Ngay khi phát hiện một con nai nhỏ đang đi ra ngoài tìm thức ăn, cái cây lớn bên dưới đột nhiên rung chuyển dữ dội, theo sau là một tiếng gầm thấp và những chú chim phành phạch bay loạn.

Là một con gấu đen khổng lồ.

Chị đại bàng không dám gây sự với con gấu đen đó. Nó nặng mấy trăm ki-lô-gam, da sần sùi thịt đen, dù có bắt được cũng không ngậm tha đi được.

Con gấu đen đang khóc. Dưới chân nó là một con gấu con bụ bẫm đang nằm, gấu con không động đậy, bốn cái chân không còn, máu thịt lẫn lộn.

“Con tôi! Con của tôi! Là mẹ không bảo vệ được con.”

“Đám con người kia, ta phải giết hết các người.”

Ánh trăng xuyên qua cành cây, bóng trăng thưa thớt rơi trên mặt đất. Con gấu đen mẹ to cỡ một ngọn núi nhỏ vừa đánh vừa đâm vào thân cây.

Chị đại bàng đáp xuống ngọn cây gần đó, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi sửng sốt: “Do con người làm sao?”

Không thể ngậm một con gấu đen trưởng thành, đừng nói đến gấu đen con vì dù có đói đến đâu cũng sẽ không bắt được, bởi vì gấu đen quá bảo vệ đàn con của mình.

Khi gấu con ra đời, gấu mẹ sẽ ngừng sinh sản trong thời gian dài. Khi ra ngoài gấu mẹ sẽ cõng gấu con trên lưng và toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đến khi chúng có thể tự sinh tồn. Nó đã từng tận mắt nhìn thấy một con gấu mẹ vì bảo vệ con của mình đã chiến đấu với hàng chục con sói hoang, dù cho bị cắn đến máu chảy đầm đìa vẫn không lùi bước.

Gấu đen mẹ giờ đang nổi cơn thịnh nộ, gặp cái gì cắn cái đó, nó cất tiếng gầm thấp và trèo lên cây.

“Cô bắt không được tôi đâu!” Chị đại bàng như một cao thủ với khinh công tuyệt đỉnh, nó dễ dàng đổi sang cây khác, nghiêm túc nói: “Cô có muốn báo thù không?”

Trong bầu trời đêm xa xôi, một đàn chim sợ hãi đột nhiên bay lên.

Sau khi xác định phương hướng, chị đại bàng bay lên trời: “Nếu muốn báo thù thì hãy đi cùng tôi.”

Cuối cùng cảnh sát cũng đã bắt đầu hành động!

Như đã phân tích trước đây, chưa kịp đến gần làng đã có tiếng chó sủa.

Nhà nào cũng nuôi một con chó, là con chó biết canh nhà giữ sân.

Môi trường khác nhau sẽ tạo ra những con người khác nhau, và cũng tạo ra những chú chó khác nhau. Lúc trước Lương Cẩm Tú còn nghĩ đến việc lừa chúng ra ngoài, ngăn chúng sủa vào ban đêm.

Kết quả là cô vừa nói một câu, con chó đó đã cảnh giác sủa gâu gâu, cắn ống quần của Trương Đại Nha kéo về phía cô.

May mắn là không ai ngoài cô hiểu tiếng động vật, nếu không danh tính của cô đã bị lộ.

Con chó ở ngoài làng là con đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân. Nó ngay lập tức cảnh giác đứng dậy, nghe ngóng một lúc, nó gần như điên cuồng kêu to báo nguy.

“Nhiều người quá, nhiều người đến quá!”

Cũng giống như dân làng, bình thường mặc kệ có đối phó với nhau thế nào thì họ cũng tuyệt đối nhất trí đối với thế giới bên ngoài.

Từng con chó lần lượt thức dậy cũng theo đó mà sủa lớn cảnh báo, kéo cửa sổ, kêu gọi chủ nhân mau chóng bỏ chạy.

Cả làng đều tỉnh rồi.

Chó trong cả làng cùng nhau lớn tiếng sủa, chỉ có thể có hai loại tình huống, một là có dã thú lớn vào làng, hai là có người ngoài tới.

Vào mùa này không thể nào có dã thú, nếu có thì những con chó đã lao ra ngoài từ lâu. Vậy thì là cảnh sát đến?

Mà cảnh sát đến đây chỉ có một mục đích.

Trong những năm qua, ngày càng có nhiều dân làng ra ngoài, thông tin được mang về cũng ngày càng nhiều. Đất nước hiện đang tăng cường nỗ lực trấn áp tội phạm buôn người, nếu những kẻ buôn bán phụ nữ ở đây bị bắt, rắc rối sẽ rất lớn.

Các ngọn đèn lần lượt được thắp lên.

Không cần hướng dẫn, mọi dân làng đều biết phải làm gì.

Những người phụ nữ trong nhà đã ngoan ngoãn thì họ muốn làm gì thì làm, những người không nghe lời thì nhanh chân chạy vào núi. Chỉ có họ mới biết rằng có một cái hang núi chuyên dùng để che giấu người.

Trương Đại Nha thậm chí còn chưa kịp mang giày: “Em gái, nhanh lên. Nhanh mang người đi trốn, cảnh sát tới rồi.”

Bản thân bà ta không sao.

Vì lòng trung thành, những con chó xem chủ nhân mình là trời bắt đầu tấn công. Trong đêm, chúng chạy về phía cổng làng từ bốn phương tám hướng.

Thứ chào đón chúng là họng súng đen ngòm.

Tất cả những người tham gia hành động tối nay đều là tinh anh. Vì để nhanh chóng bắt người và đảm bảo an toàn cho những nạn nhân mà hàng trăm người đã được điều động.

Cho dù trong máu của dân làng vẫn còn chảy dòng máu săn bắn của tổ tiên đi nữa thì sao có thể là đối thủ của họ?

Diệp Yến luôn không ngủ. Hai con súc sinh uống rượu rồi đánh nhau, rất nhanh tiếng ngáy ngủ đã vang lên khắp nơi, cô ấy lại thoát được một kiếp.

Có thật là cảnh sát sẽ đến cứu cô ấy không?

Chắc chắn là thế, cũng chỉ có cảnh sát mới có thể huấn luyện ra được giẻ cùi nhỏ thông minh như vậy.

Khi nghe thấy tiếng chó sủa liên tục không ngừng vang lên, cô ấy kích động đến run rẩy khắp người. Nhưng chưa được một lúc thì phía phòng bên cạnh truyền đến tiếng loảng xoảng, hai tên súc sinh thất tha thất thểu chạy tới. Một tên mở ổ khóa trên dây xích, một tên cầm dao làm bếp trong tay kề lên cổ cô ấy, hung tợn ra lệnh: “Không được kêu, ngoan ngoãn mà đi theo. Nếu không ông đây sẽ cho cô chảy máu.”

Đôi mắt của anh ta hung dữ đến nỗi như đang phát sáng.

Người phụ nữ mới được mua về này chưa phải chịu đòn roi, còn cứng lắm, cần phải dùng biện pháp tàn nhẫn nhất.

Cơ hội thoát khỏi chốn ma quỷ đang ở ngay trước mắt, cũng có lẽ là cơ hội duy nhất. Diệp Yến vô thức muốn kêu cứu, chỉ cần có thể thoát ra ngoài, dù cho có chặt đứt tay chân, cô ấy cũng bằng lòng.

Lời nói vừa đến trên miệng, cô ấy chợt nhớ đến dòng chữ viết trên tờ giấy: Không được phản kháng!

Hai tên súc sinh vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô ấy.

Người anh cầm dao đưa cho em trai, thúc giục: “Mau đưa người đi, ở nhà để cho anh.”

“Hay là anh đi trước đi?” Người em nghe thấy tiếng chó sủa chói tai, nghiến răng nói: “Trước đây chuyện gì cũng đều do anh gánh, lần này đến lượt em.”

Thế trận lớn như thế này trước đây chưa từng có. Nếu ở nhà xác suất cao sẽ bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn. Dù có chống cự được hay không thì nhất định cũng phải chịu tội.

Trong nhà bắt buộc phải có người, không thể đi cùng nhau.

Hai anh em này lại sắp bắt đầu một màn tình anh em sâu đậm mà hoàn toàn không biết rằng đó là con đường không có lối về.

Cuối cùng, người em đã thuyết phục được người anh.

Ở nhà Lưu Đại Phúc, bà lão ngủ không sâu. Vừa nghe thấy tiếng chó sủa đầu tiên bà ta đã tỉnh. Bà ta ngồi dậy, càng nghe càng cảm thấy không đúng bèn vội vàng choàng áo chạy sang phòng con trai: “Đại Phúc, mau thức dậy! Con mau nghe thử xem đó là tiếng gì?”

Trong nhà có một cây hồng gần trăm tuổi.

Lưu Đại Phúc trèo lên ngọn cây mấy lần, nhìn thấy đèn lần lượt sáng lên, nhìn thấy có người kéo phụ nữ chạy về phía sau làng.

“Nhà chúng ta không sao đâu.” Lưu Đại Phúc nhìn người phụ nữ điên với gương mặt mù tịt, an ủi người mẹ già của mình.

Hai người họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, cũng đã đổi tên. Cô ta lại điên điên khùng khùng không nói được mấy câu trọn vẹn. Cảnh sát có thể làm gì được?

Bà lão gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, bước từng bước nhỏ mang giấu dây xích các thứ dùng để trói người.

Sau một loạt tiếng than khóc tưởng như đang giãy giụa trước cái chết, tiếng chó sủa dần dần im bặt, sau đó vang lên tiếng bước chân nhanh chóng và mạnh mẽ.

Sắc mặt của Lưu Đại Phúc thay đổi. Lão ta nhanh chóng trèo lên cây lần nữa, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng đoàn quân màu xanh lục trước cửa nhà mình.

Cửa lớn bị đá tung, lão ta vừa nhảy xuống còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đá xuống đất, ngay sau đó hai tay bị ép ra sau lưng kèm theo một đôi còng tay lạnh ngắt.

Lưu Đại Phúc ra sức giãy giụa: “Cứu tôi với, cảnh sát giết người rồi! Cảnh sát còn chưa hỏi rõ tốt xấu đã muốn giết người rồi!”

Lúc trước khi cảnh sát đến, chỉ cần họ ra tay thì lão ta sẽ la hét như thế này. Sau đó mọi người đều sẽ tập trung, nói nếu cảnh sát có bản lĩnh thì bắt hết tất cả bọn họ đi.

Bà lão càng dữ dội, lắc đầu một cái tóc trở nên rối bù, bước từng bước nhỏ dùng đầu húc cảnh sát: “Là giết người đấy, cảnh sát muốn giết con trai tôi. Mọi người mau đến cứu người.”

Xét thấy bà ta là một bà lão tuổi đã cao, dù gì cảnh sát cũng lịch sự hơn, nhẹ nhàng đẩy bà ta ra rồi còng tay.

Bà ta bắt đầu lăn qua lăn lại: “Không còn luật pháp à? Cảnh sát chưa hỏi phải trái đúng sai vừa đến đã bắt người, ngay cả một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi như tôi cũng không buông tha.”

Một cảnh sát không nhịn được cười lạnh nói: “Bà đã làm gì bản thân bà không biết hay sao?”

“Tôi đã làm gì, tôi đã làm gì chứ?” Bà lão chỉ sợ không có ai để ý: “Giết người rồi còn phóng hỏa?”

Lại có người đến, hai người lính toàn thân trang bị vũ trang và một cô gái trẻ trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Bà lão giật mình, vô thức nhìn cô gái lâu một chút, hình như hơi quen mặt nhưng cũng lạ mặt. Bà ta chưa từng gặp cô ấy trong làng, chẳng lẽ là của ai đó mới mua sao?

Dần dần bà ta nhận ra có điều gì đó không đúng, đôi mắt cô gái trẻ ngấn lệ, ngoan ngoãn dựa vào người phụ nữ điên đang run rẩy rúc vào góc.

Lúc bị bắt đi, bà ấy còn trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng, còn cô ấy mới bảy tuổi.

Trong khoảng thời gian hơn mười năm, một người đã trưởng thành, một người lại trở nên hốc hác, tóc bạc cả một đầu.

Na Na chỉ nhìn một lần là nhận ra được mẹ cô ấy.

Hơn mười năm qua, cô ấy chưa từng một ngày quên mẹ. Ảnh chụp dần dần chuyển vàng nhưng hình dáng của mẹ đã khắc sâu vào xương tủy của cô ấy. mỗi ngày cô ấy đều nhìn hình, sợ rằng có một ngày gặp được lại không nhận ra mẹ nữa.

Mỗi tháng cô ấy đều đi đến đồn cảnh sát một lần, hỏi cùng một câu hỏi và nhận được cùng một câu trả lời.

Đến khi chị gái cảnh sát tiếp đón cô ấy tốt nghiệp, rồi kết hôn sinh con.

Vẫn chưa có tin tức của mẹ.

Cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ. Chỉ cần còn sống ngày nào cô ấy sẽ đi tìm mẹ ngày đó. Mẹ chắc chắn sẽ trở về, cô ấy có thể cảm nhận được mẹ cũng đang nhớ cô ấy và tìm cách quay về.

Giây phút này thật sự đã đến.

Nước mắt sớm đã làm mờ đôi mắt và cổ họng.

“Mẹ, mẹ ơi.”

Mẹ cô ấy có một đôi bàn tay khéo léo, biết đan rất nhiều hoa văn trên áo len, biết làm tấm ren bọc ghế sofa, biết rất nhiều bài hát thiếu nhi dịu dàng, cơ thể luôn luôn có hương thơm.

Lưu Đại Phúc và bà lão đồng thời run cầm cập, sợ hãi nhìn nhau. Khó trách nhìn quen quen, cô gái này nhìn rất giống người phụ nữ điên lúc mới được mua về.

Người phụ nữ điên muốn chạy thoát hơn so với bất kỳ ai bị mua về trong làng. Dù bị đánh đập nhiều lần, dù có bị lột quần áo, bị dọa bán cho một ông già độc thân trong làng, bà ấy vẫn chọn bỏ chạy khi có cơ hội.

Vô số lần bà ấy quỳ xuống van xin nói ở nhà có một cô con gái mới bảy tuổi, chỉ cần bọn họ thả bà ấy ra, dù có bán nhà bán máu, bao nhiêu tiền cũng được.

Sau khi bị điên, bà ấy không nhớ được ai nữa, cũng đã quên gần hết sự việc, duy nhất chỉ nhớ mình có một cô con gái tên Na Na.

“Mẹ, mẹ ơi, con là Na Na đây! Mẹ nhìn con, nhìn con đi.” Cuối cùng Na Na cũng lớn tiếng bật khóc. Cô ấy quỳ xuống đất, nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò của mẹ: “Con vẫn luôn tìm mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, con đưa mẹ về nhà.”

Khi nghe thấy từ nhà, trên mặt người phụ nữ đột nhiên tràn đầy hoảng sợ. Bà ấy dùng hết sức lực đẩy Na Na ra, chui vào đống củi trong phòng bếp như một con mèo bị dọa sợ, tuyệt vọng cầu xin sự thương xót: “Tôi không về nhà nữa, thật đấy! Tôi không về nhà nữa! Đừng đánh tôi! Tôi, tôi sinh con cho anh.”