Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 50



Hai con cũng được, thậm chí bà Hà còn mừng thầm mình lại có thêm một nhóc dễ thương, lại còn giống nhau như đúc.

Nhưng ba con, thì lại cảm thấy hoàn toàn khác nhau.

Rốt cuộc là con nào đây?

Thậm chí bà Hà còn gặp ác mộng, mơ thấy tâm can bảo bối thật của mình lưu lạc ở bên ngoài, không ăn không uống, còn bị một đám mèo hoang bắt nạt, luôn tủi thân gọi bà nội cứu.

Lương Cẩm Tú nghe mà trợn mắt há mồm.

Đến nhà bà Hà rồi.

Trong viện trồng đầy hoa màu, có đậu đũa, dưa leo, cà tím, cà chua, chỗ góc tường còn có cả ngô màu hồng phấn, có thể thấy được lúc còn trẻ bà là một nông dân giỏi.

Nghe thấy có người đi đến, ba con mèo đen chạy vào nhà nhanh như chớp, nhanh đến mức không nhìn rõ được hình dáng của chúng nó.

Tổng giám đốc Hà gọi to: “Bà nội, có khách đến.”

Có một bà cụ gầy gò đi từ trong phòng ra, bà ấy mặc một bộ quần áo kiểu cũ. Nếu không biết bà ấy có cháu trai với giá trị con người lên đến trăm triệu, thì rất dễ nhầm bà ấy thành một bà cụ nông thôn bình thường.

Bà Hà nheo mắt, liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của Lương Cẩm Tú: “Từ quê lên?”

Bà ấy tưởng cô là khách ở quê lên.

Lương Cẩm Tú uể oải chào hỏi: “Cháu chào bà ạ, cháu tên là Lương Cẩm Tú.”

Mấy hôm trước cô gọi video với bạn cùng phòng đại học, ba người họ ba miệng một lời, nói bây giờ cô đậm chất quê cha đất tổ, rất mộc mạc.

Nhưng cô không muốn mộc mạc, mà lại muốn xinh đẹp.

Tổng giám đốc Hà giới thiệu: “Bà nội, đây là chuyên gia động vật, có thể nghe hiểu tiếng mèo, bà gọi ba con mèo ra đi.”

“Ồ, có thật không? Vậy thì tốt quá.” Bà Hà vốn định nói vài câu về việc nhà hoa màu gì đó, nhưng không có gì quan trọng bằng tâm can bảo bối thật của bà ấy cả.

Lương Cẩm Tú nhẹ giọng gọi lại, khẽ nói: “Cháu hỏi bà mấy câu đã.”

Trên đường cô đã nghĩ rồi.

Ba con, chỉ có một con là thật, hai con là giả.

Dù có giống nhau đến đâu thì mèo cũng không thể có thói quen giống nhau được, tính cách lại càng không thể.

Đi ra ngoài sân, chắc chắn mèo con không nghe được, lúc này Lương Cẩm Tú mới hạ giọng hỏi: “Ba con mèo này, bà sắp xếp chúng nó theo thứ tự, xem con nào giống con bà bị mất nhất.”

“Con thứ ba giống nhất.” Bà Hà hơi phấn khích trước bầu không khí này. Bà ấy thần bí nhìn xung quanh, như đang kiểm tra xem có kẻ địch nào không.

Con thứ ba cào cửa để về.

Tư thế lúc cào cửa của nó giống hệt trong trí nhớ của bà ấy.

Lương Cẩm Tú gật gật đầu: “Được, vậy bà đem nó ra trước đi.”

Bà Hà chìa tay ra, xấu hổ nói: “Bà, bà không biết là con nào.”

Lúc đó bà ấy nhớ kỹ rồi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, đã không phân biệt được con nào rồi.

Lương Cẩm Tú: “...”

Tổng giám đốc Hà nói chuyện thay bà nội: “Đừng nói là bà nội, thị lực của tôi là 1.5, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, ba đứa chúng nó đổi vị trí là tôi lập tức không phân biệt được ai với ai rồi.”

Bạn gái tổng giám đốc Hà nói tiếp: “Nếu tôi dùng kéo cắt một chút lông làm ký hiệu, thì bây giờ có thể phân biệt được ai với ai, nhưng muộn rồi, không biết con nào với con nào.”

Ba người đồng thời thở dài, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lương Cẩm Tú.

Lương Cẩm Tú cảm thấy lúc này như đang phân biệt Mỹ Hầu Vương thật giả vậy.

Trước khi làm rõ, cô không thể tùy tiện nói chuyện với ba con mèo được, cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Ba con có đoàn kết với nhau không?”

Bà Lý gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có hai con đoàn kết, thường xuyên kết hợp để bắt nạt con còn lại.”

Lương Cẩm Tú cau mày.

Có gì không đúng lắm.

Mèo là loài động vật có ý thức lãnh thổ rất cao, thích hành động một mình, đương nhiên, một con đực một con cái là ngoại lệ, mèo hoang bên ngoài nhìn như kết thành hội, nhưng không được lâu, rất nhanh sẽ giải tán.

Bây giờ đã biết ba con mèo đen đều là đực, không có chuyện chung sống hòa bình.

Hai con bắt nạt một con, liên minh?

Lương Cẩm Tú trầm giọng nói: “Lấy con bị bắt nạt đến đây đi.”

Bà Hà như nhận được thánh chỉ, lập tức chạy từng bước nhỏ, một phút sau, bà ấy ôm một con mèo đen con ra.

Nhìn thấy ba người, con mèo đen con hình như hơi sợ người lạ, vùi đầu vào ngực bà Hà, ngoan ngoãn kêu meo meo.

“Thật nhiều người.”

“Ta là thần tiên trên trời, có thể nghe hiểu tiếng động vật.” Mặt Lương Cẩm Tú trầm như nước, cô dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm con mèo đen con: “Rõ ràng mi không phải con mèo con nhỏ bị mất của bà Hà, tại sao lại muốn giả mạo nó?”

Lương Cẩm Tú quyết định lừa nó trước.

Con mèo đen A sợ ngây người, ngơ ngác nhìn Lương Cẩm Tú, hơn nửa ngày sau lại rúc vào lòng bà Hà: “Không phải, là tôi mà.”

“Ha ha.” Lương Cẩm Tú giống như một vai ác cười âm hiểm, tiến lên một bước nhéo lỗ tai nó: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt. Bây giờ ta cho mi một cơ hội lập công, ăn ngay nói thật, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Bà Hà đau lòng chết đi được, lẩm bẩm: “Đừng động thủ đánh đứa nhỏ nha.”

Lương Cẩm Tú phiên dịch: “Bà nội nói, bà ấy không thích mèo con nói dối, không cần mi nữa.”

Bà Hà: “Tôi không có, tôi chưa nói, tôi muốn mà.”

Lương Cẩm Tú: “Bà nội nói, đếm đến ba, nếu không nói sẽ ném mi ra ngoài.”

Bà Hà: “...”

Mèo đen A khoảng ba tháng tuổi, mới từ mèo con thành mèo trưởng thành, nó tủi thân nhìn bà Hà, rồi lại cẩn thận nhìn Lương Cẩm Tú, đôi mắt trở nên ướt dầm dề.

Nó muốn khóc.

Nó quả thật không phải.

Nó được sinh ra trong một cái sân bỏ hoang, mẹ chỉ sinh ra mỗi một con là nó, nên đặt nó trên lòng bàn tay còn sợ đau.

So với những con mèo con thường xuyên bị đói, nó được nuôi khá mũm mĩm.

Nhưng một tháng trước, mẹ đột nhiên trở nên hung dữ, hết cắn lại đánh đuổi nó ra khỏi sân.

Nó bắt đầu lang thang.

Không có mẹ yêu thương, cuộc sống của nó lập tức từ bảo bối biến thành cỏ cây, nó cũng những con mèo lang thang khác tranh thùng rác, vì có thể ăn một chút nên thường xuyên bị đánh.

Mẹ chính là lý do nó đến đây.

Nó rất nhớ mẹ, trở về mấy lần, nhưng nhìn ánh mắt xa lạ và hung ác của mẹ, nó dần hiểu ra, nó không thể trở về cuộc sống trước kia nữa rồi.

Nó bị một con người bắt lấy, nhốt vào lồng sắt.

Con người dường như cũng không có ác ý, cho nó uống nước sạch, ăn bánh bao trắng, mặc dù mất đi tự do, nhưng cũng không tồi.

Những ngày lang thang, nó đã nhìn thấy rất nhiều con mèo sống chung với con người.

Con nào cũng rất béo.

Hôm sau, con người mang đến hai người, không còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy người lớn tuổi nhất kia ôm lấy nó khóc lớn. Nó không hiểu bà ấy nói gì, nhưng nó cảm giác được phần yêu thương đã đi xa kia dường như quay lại rồi.

Bà ấy rất giống mẹ.

Nói đến đây, con mèo đen A đáng thương cầu xin: “Tôi thật sự không cố ý giả mạo. Bà nội, đừng ném cháu đi được không.”

Nó thật sự không muốn lang thang nữa, nó thích bà nội.

Lòng bà Hà như sắp nát rồi, liên tục đảm bảo: “Không ném, không ném! Bà cũng thích nhóc.”

Đợi con mèo đen A bình tĩnh lại, Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao hai con còn lại cùng bắt nạt mi?”

Bé mèo đen A tủi thân nói: “Hai đứa nó cùng một hội.”

Tình yêu thương đã lâu không thấy lại quay về, bé mèo đen A vô cùng quý trọng. Nó sợ lại mất đi lần nữa, nên đi theo bà nội một tấc cũng không rời, nhưng thời gian hạnh phúc cũng chỉ kéo dài trong một buổi tối.

Hôm sau, có một con mèo đen gần như giống nó đến.

Con mèo đen B biết chuyện thì giận tím mặt, lúc bà nội ngủ nó tấn công, muốn đuổi con hàng giả này đi.

Con mèo đen A đầu tiên là yếu thế đau khổ cầu xin, có người cũng nuôi hai con mèo, nó hứa sẽ ngoan ngoãn, thậm chí sẵn lòng nhận nó làm lão đại.

Lương Cẩm Tú vội vàng ngắt lời nó: “Nó nói nó mới là con mèo bị mất của bà nội?”

Bé mèo đen A nghĩ: “Chắc là vậy.”

Mèo đen B không chính miệng nói, nhưng nó tự trở về lại còn rất quen thuộc với hoàn cảnh.

Bà Hà kích động sắp hỏng rồi: “Bảo bối, con có thể nhận ra nó là con nào sao?”

Con mèo đen nhỏ gật đầu thật mạnh.

Mèo chúng nó không chỉ nhìn vẻ ngoài.

Vẻ ngoài giống nhau, nhưng mùi không giống nhau.

Có vẻ như vấn đề đã được giải quyết.

Tổng giám đốc Hà tâm tư kín đáo, dường như đang nghĩ gì đó: “Vậy cuối cùng đứa thứ ba đến là như nào, bạn của B?”

Mèo đen con A phiền muộn lắc đâu: “Cháu không biết.”

Mèo đen B không cho phép nó ở lại đây, sau khi cầu xin vô ích, hai con bùng nổ đại chiến, đánh nhau lông mèo bay khắp nơi, cuối cùng kinh động đến bà Hà.

Đợi bà ấy đi rồi, mèo đen B lại tiếp tục khởi xướng chiến tranh, nhất định phải đuổi nó đi.

Bé mèo đen A bị đánh đến tức giận, cũng không khách khí nữa, dù sao nó cũng đã lang thang một thời gian, có chút kinh nghiệm đánh nhau, mặc dù sức lực không lớn như mèo đen B, nhưng cũng không kém là bao.

Chúng nó đánh như thế suốt một đêm, đến hừng đông, mèo đen B hùng hổ nhảy ra sân.

Sau đó, mèo đen C đến.

Lương Cẩm Tú phân tích: “Nó là bạn của mèo đen B, hoặc anh em.”

Khả năng đằng sau có vẻ cao hơn.

Khi bé mèo đen được bà nội nhặt được lúc đi dạo, chỉ là một con mèo lang thang, mà bình thường cũng có thể tự do ra vào, nên có thể duy trì liên hệ với người thân trước kia cũng là chuyện bình thường.

Im lặng nửa ngày bạn gái tổng giám đốc Hà sờ cằm: “Tôi nói một câu nhé, nếu như bà nội nói, thì mèo đen C tự mình đến, lại còn cào cửa, cũng chính động tác này đã đánh động bà nội… Nếu mèo đen B tìm bạn hoặc anh em đến giúp, thì tại sao không cùng nhau về, mà sao mèo đen C lại biết cào cửa?”

Lương Cẩm Tú vốn tưởng rằng đã tra ra manh mối chân tướng, cho nên khi nghe cô ấy nói cô hơi bối rối, rồi chân thành nói: “Cô phân tích thật chuyên nghiệp.”

Bạn gái tổng giám đốc Hà khẽ cười: “Bình thường tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám, hihi.”

Lương Cẩm Tú dứt khoát nói: “Vậy tiếp theo giao cho người nửa chuyên nghiệp là cô vậy, tôi phụ trách phiên dịch.”

Quá nhức não rồi.

Bạn gái tổng giám đốc Hà làm việc nghĩa thì không chểnh mảng, lập tức tiến vào trạng thái, cô ấy hỏi bé mèo con A như thẩm vấn phạm nhân: “Mi có cảm thấy đây là lần đầu tiên mèo đen C đến nhà bà nội không?”

Con mèo con lắc đầu không chút do dự.

Mèo đen C có vẻ khát nước, chuyện đầu tiên khi vừa vào cửa là chạy đi uống nước, tự nhiên giống như trở lại nhà mình.

Uống no rồi thì liên thủ với mèo đen B để đánh nó, nếu không phải bà nội xuất hiện kịp thời, thì chắc chắn nó đã bị thương rồi.