Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 45



Một ngôi nhà cổ với cách bài trí cũ kỹ như này, dường như cách thành phố hiện đại rất xa, nó gần như chỉ còn tồn tại sâu trong ký ức của bà nội và bà ngoại mà thôi.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa cười giải thích: “Hình như người ở đây lúc trước là một cụ già.”

Dì ấy biết những gì cư dân mạng không nói ra, nhưng căn nhà sạch sẽ sáng sủa với đồ điện gia dụng mới tinh không thuộc về dì ấy.

Căn nhà nhỏ với một phòng khách, cách bài trí cũ kĩ, phòng ngủ hướng về phía có ánh nắng, ban công được ghép bằng những tấm ván trát xi-măng không kín, có lẽ vị chủ cũ rất thích hoa, những bông hoa mọc trên chậu hoa đã khô héo từ lâu.

Con mèo già dựa vào một chậu hoa hồng hình bầu dục, cuộn tròn lại, giữa bụng nhỏ của nó hình như còn có một loại cây lâu đời - đậu đỏ núi, là loại quả màu đỏ thường có trong tiệc mừng, hơn mười năm trước gần như nhà nào cũng trồng loại quả này.

Hình ảnh con mèo nằm trong chậu hoa là hình ảnh rất nhiều người thích xem, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có một nỗi buồn thoáng qua đập vào mặt.

Nghe thấy tiếng động ở cửa ban công, nó lập tức mở mắt. Mắt nó lập tức sáng rực lên, như sắp đứng lên lười biếng vươn vai, sau đó meo meo làm nũng với chủ vậy.

Nhìn thấy Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa, nó cong lưng, ánh mắt trở nên hung ác dữ tợn, gầm gừ.

“Không ổn lắm, đây không phải đang uy hiếp, mà nó thực sự chuẩn bị tấn công đấy.”

“Sao lại như thế? Dì Bánh Nướng, có phải dì vô tình kích thích gì nó rồi không?”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa đứng ở xa không dám đến gần, cẩn thận giơ điện thoại lên: “Streamer, cô mau hỏi nó xem rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lương Cẩm Tú đã nghe được.

Con mèo già nói: “Cút đi, cút đi, nếu không ta cắn cô đấy.”

Không phải cút ngay, mà là cút đi.

Cô còn chưa kịp nói gì, đã có người đập mạnh cửa.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa đành phải đi ra mở cửa trước.

Ngoài cửa là một bà lão với mái tóc hoa râm, là hàng xóm ở đối diện.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa khó hiểu hỏi: “Bác à, bác tìm cháu có chuyện gì à?”

Dì ấy mới chuyển đến đây hơn một tháng, đã gặp vị hàng xóm đối diện này vài lần, nhưng cùng lắm cũng chỉ gật đầu cười, chưa từng nói chuyện.

“Tôi không tìm cháu.” Bác gái hàng xóm mặc một chiếc áo cộc tay mới tinh màu đỏ đậm có in hoa, bà ấy phấn khích nhìn vào camera: “Streamer, streamer, cô có nhìn thấy tôi không? Tôi là fans trung thành của cô đó! Ôi, hôm nay tôi có việc, nên giờ mới phát hiện ra cô đang livestreams, thấy bối cảnh nhìn quen quen, không ngờ lại đúng thật.”

Sau khi giải thích xong bà ấy nhìn Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa với vẻ mặt hâm mộ: “Cháu may mắn thật đấy, ngày nào tôi cũng thắp hương trước khi bốc thăm mà vẫn không trúng.”

Lương Cẩm Tú chủ động nói: “Cảm ơn bà đã thích cháu.”

Nếu đã đến rồi thì cũng không thể đuổi người đi được, Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa đành khách sáo nói: “Bà ơi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu tiếp tục nhé.”

Bác gái hàng xóm xua tay: “Không cần làm phiền streamer, tôi biết tại sao lại như thế này.”

Bà ấy chạy bước nhỏ ra ban công, nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá con mèo già: “Trông hơi giống - Mimi. Mày còn nhận ra tao không?”

Con mèo già cũng bớt lo lắng hơn: “Meo.”

Lương Cẩm Tú tập trung tinh thần: “Nó nói nó nhận ra.”

Bà ấy gật đầu một cái, thở dài: “Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra. Mới bao lâu đâu mà con mèo xinh đẹp trước kia lại biến thành như này rồi. Nếu ông Vương còn sống, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Ông Vương là chủ căn nhà này, đây là căn nhà được đơn vị phân cho ông ấy.

Ông ấy có một đứa con trai, từ nhỏ đã nổi tiếng đẹp trai, mày rậm mắt to, nhưng đáng tiếc là không đi học đàng hoàng, cả ngày chỉ biết trốn học đi chơi với một đám đầu đường xó chợ.

Ông Vương đã đánh anh ta rất nhiều lần vì chuyện này.

Đánh mãi cuối cùng quan hệ bố con cũng xuất hiện vấn đề.

“Đây là việc nhà người ta, nên tôi cũng không dám hỏi cụ thể.” Bác gái hàng xóm thở dài: “Sau khi cậu ta lớn lên cũng không tìm vợ cho đàng hoàng, mà lại tìm một người góa phụ có con riêng. Chuyện này khiến ông Vương cảm thấy cái mặt già của mình bị mất hết rồi. Thằng nhóc độc thân hơn hai mươi tuổi, lại tìm một góa phụ hơn bốn mươi, người không biết chuyện còn tưởng bên trong có gì đó mờ ám đấy.”

“Con ông ấy nói, góa phụ biết lạnh biết nóng, biết đau lòng cho người khác. Cuối cùng hai bố con họ cãi nhau to, rồi cắt đứt quan hệ bố con.”

“Đúng lúc này Mimi xuất hiện, tôi nhớ hình như ông ấy đã mua nó với giá hai mươi tệ. Từ nhỏ nó đã rất hiểu chuyện, một người một mèo bầu bạn với nhau. Đến nay, để tôi tính chút.”

Bác gái hàng xóm bấm tay.

Đã mười năm rồi.

Trước kia hầu như đều gọi con mèo là Mimi.

Ba năm trước, ông Vương lâm bệnh nặng. Sau khi con trai ông ấy biết chuyện thì đã về thăm, nhưng lại bị ông Vương đuổi ra khỏi nhà, cậu ta vẫn ở bên góa phụ kia, nghe nói hai người không đăng ký kết hôn, chỉ ở với nhau như vậy thôi.

Nửa năm trước, nhóm bạn già chơi cờ cùng nhau lại phát hiện đã đến giờ rồi vẫn không thấy ông Vương xuống, cảm thấy không ổn, nên đã gọi thợ phá khóa đến. Quả nhiên, ông Vương đã đi rồi, nhìn như đang ngủ vậy, không hề đau đớn gì.

Mimi nằm cạnh gối của ông ấy.

Cho dù khi còn sống quan hệ có như nào thì ông Vương cũng chỉ có một đứa con trai.

Đám tang được làm rất đơn giản, con trai ông Vương không khóc, từ đầu đến cuối đến cả một giọt nước mắt cũng không rơi.

Người chết là hết, vậy còn Mimi thì phải làm sao?

Làm hàng xóm nhiều năm, lại tận mắt chứng kiến đám tang, bác gái hàng xóm đau lòng cho Mimi. Dường như biết chủ nhân đã đi rồi, nên mấy ngày đó, nó chỉ nằm trên giường ông Vương, không ăn không uống, ai sờ cũng không phản ứng. Nếu bế nó đến trước bát cơm thì đợi sau khi buông tay nó sẽ lại chạy về giường.

Nơi đó có mùi hương của chủ nó.

“Lúc đầu tôi cũng muốn nhận nuôi nó, nhưng, mèo lại hơn người.” Bác gái hàng xóm lau nước mắt: “Tôi nói cũng không có tác dụng. Con trai con dâu tôi rất kiêng kị, vốn dĩ mèo đã tà tính rồi, hơn nữa lại còn là mèo của ông cụ mới qua đời, nuôi trong nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, dù sao cũng thấy rất rợn người.”

“Tôi đã nói với con trai ông Vương rồi. Lúc còn sống, bố cậu ta nuôi Mimi như con, mình có thể ăn gì cũng được, nhưng phải mua thức ăn cho mèo tốt nhất cho Mimi. Hy vọng cậu ta có thể đưa nó về chăm sóc cho tốt, để ông Vương có thể yên tâm ra đi, cậu ta đồng ý rồi ôm Mimi đi trước mặt tôi.”

Nói đến đây, cuối cùng gần như đã rõ chân tướng rồi.

Còn lại, thì phải hỏi Mimi.

Nghe thấy có người có thể nói chuyện với nó, con mèo già âm u Mimi lập tức được tiếp thêm một chút sức sống.

“Cậu ta không hiếu thuận với chủ nhân, cũng không đối xử tốt với ta. Con cậu ta thường xuyên bắt nạt ta, giật lông, véo tai ta.”

“Còn cho ta ăn cơm thừa canh cặn, mặn chát, nước trong chậu mấy ngày liền không thay, còn đặt cái ổ của ta ở bên ngoài không cho ta vào trong phòng.”

“Nên ta tự chạy về đây.”

Mặc dù bác gái hàng xóm đã đoán được đáp án, nhưng vẫn thấy khiếp sợ, lẩm bẩm: “Xa như vậy, sao mày về được vậy?” . Truyện Xuyên Không

Bà ấy biết khu của con trai ông Vương sống, ở đầu bên kia thành phố, muốn đến cũng phải đi vài chuyến xe bus.

Mimi hơi xấu hổ: “Ta chạy về chứ sao.”

Thật ra nó đã lạc đường rất nhiều lần.

Đến lượt Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa hỏi: “Thế nên không phải mày muốn đuổi tao, mà mày muốn ở lại đây?”

Mimi đúng tình hợp lý nói: “Đương nhiên! Nếu ta không làm thế, cô sẽ để ta vào chắc?”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa: “...”

Tâm trạng dì ấy rất phức tạp, bóng dáng đêm nào cũng xuất hiện khiến dì ấy cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy.

Hóa ra là giả.

Còn tại sao con mèo già lại hung dữ với dì ấy, không cần hỏi cũng biết. Nó vẫn coi đây là nhà mình, còn dì ấy là một vị khách không mời mà đến xâm phạm vào lãnh thổ của nó.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa bình tĩnh lại: “Vậy sau này mày định thế nào? Bây giờ căn hộ này không phải là của chủ mày nữa, tao thuê rồi.”

Dì ấy không thể dọn đi được.

Căn hộ này rất gần tiệm bánh nướng, hơn nữa trong đây còn chất đầy nguyên liệu làm bánh nên dọn đi sẽ rất rắc rối.

Trước khi phiên dịch, Lương Cẩm Tú sợ con mèo già giống chú chó trung thành Điểm Điểm không biết chủ nhân đã qua đời, nên đã cố tình hỏi trước một câu, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn cô mới nói tiếp: “Con người có quy tắc của con người, chủ nhân của mi đã qua đời rồi, bây giờ dì này mới là chủ nhân thật sự của căn hộ này, không ai có thể đuổi dì ấy đi được.”

“Ý dì ấy là sẽ tìm một người nhận nuôi mi. Mi có đồng ý không?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lương Cẩm Tú lại cảm thấy có gì đó là lạ, người xưa nói mèo già thành tinh, nghĩa là mèo có linh tính.

Năm nay Mimi mười tuổi, chỉ số IQ tương đương với trẻ con loài người, nhìn xem nó thông minh thế nào khi giả vờ đáng thương để vào nhà, nhưng nếu nó thông minh như vậy thì sao phải đuổi người tốt bụng thu nhận nó chứ?

Thật khó hiểu!

Mimi do dự một lúc rồi nói: “Nơi này có mùi của chủ nhân, ta không muốn đi đâu cả. Ta có thể ở lại đây không?”

Tuổi thọ của một con mèo chỉ khoảng mười lăm tuổi mà thôi. Nói cách khác, Mimi chỉ còn có thể sống khoảng 5 năm nữa, rất khó có thể chấp nhận thêm chủ nhân mới, đối với nó mà nói thì dù môi trường sống có tốt đến đâu cũng không thể bằng nơi này được.

Việc này đành hỏi dì kia vậy.

Mọi người trong phòng livestream đều cảm hơi khó, sôi nổi khuyên.

“Nói cũng đã nói rồi, dì Bánh Nướng, dì tha thứ cho nó một lần đi.”

“Nó thật đáng thương, chắc chắn ở bên ngoài đã phải chịu khổ rất nhiều rồi. Giữ nó lại đi, tôi sẵn lòng cung cấp tất cả thức ăn mèo đóng hộp cho nó.”

“Mọi người đừng có bắt cóc đạo đức(*), thử đổi vị trí mà nghĩ xem, tôi đồng cảm với Mimi, cũng công nhận nó là một con mèo trung thành. Nhưng trước đó nó lừa gạt tình cảm của dì Bánh Nướng, xong còn lấy oán trả ơn ngày nào cũng đánh dì ấy, gây ra bao nhiêu rắc rối trong cuộc sống hàng ngày cho dì ấy.”

(*) Bắt cóc đạo đức: Đề cập đến một hiện tượng trong đó con người nhân danh đạo đức sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc tấn công người khác và gây ảnh hưởng đến hành vi của họ.

“Đúng đúng, đừng ép buộc. Tôi xin nhận nuôi, sẵn lòng nhận bất kỳ thử thách nào của mọi người.”

“...”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa không để ý khu bình luận, dì ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con mèo già: “Mày có thể ở lại, nhưng về sau không được đánh người, ai cũng không được đánh, còn phải nghe lời nữa.”

Con mèo già Mimi gật đầu, cẩn thận nói: “Ta đối xử với cô như vậy mà sao cô vẫn muốn cho ta ở lại?”

“Tại sao ư?” Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa lắc đầu: “Tao cũng không biết! Có lẽ là... Tóm lại để mày ở lại thì cứ ở lại đi, trước kia tao đối xử với mày thế nào thì sau này vẫn đối xử như thế.”

Dì ấy nghĩ ra nguyên nhân rồi, nhưng không nói vì cảm thấy như vậy quá lập dị.

Vì dấu vết của sự chờ đợi trong bóng đêm để lại trong lòng, còn vì, đôi mắt lanh lợi vào buổi sáng ngày đó.

Nó cuộn tròn ở cửa suốt một đêm, không phải vì đợi dì ấy, mà là qua khe cửa, nó có thể cảm nhận được mùi hương không còn nhiều nữa của chủ nhân.

Khoảnh khắc mở cửa, có lẽ nó đang buồn ngủ, tưởng dì ấy là chủ nhân.

Ánh mắt lúc đó của nó, tràn ngập nỗi nhớ vô tận, nhưng sau khi thấy rõ không phải là chủ nhân thì lại hóa thành nỗi bi thương sâu đậm.

Lúc đó dì ấy đã khóc.

Dù có mệt dù có khổ dì ấy cũng không khóc, nhưng chỉ bằng một đôi mắt lanh lợi kia, nước mắt dì ấy lại chảy ra.

Đến nay khi nhớ tới trong lòng Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa vẫn chua chát, không khách khí nói: “Những gì cần nói tao đã nói rồi, ở lại hay không tùy mày.”

Con mèo già Mimi chớp mắt: “Cô phải chuẩn bị tâm lý. Ta rất kén ăn, nhất định phải mua đồ hộp, thức ăn, thanh cho mèo tốt nhất cho ta.”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa thẳng tay chọc thủng nó: “Mày còn kén ăn cơ à? Là ai liếm sạch mảnh vụn bánh nướng trên mặt đất?”

Con mèo già nheo mắt: "Tình huống khác nhau, cô trả lời ta trước. Cô có làm được không?”

Bác gái hàng xóm sợ Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa đổi ý, lập tức nói: “Mỗi tháng tôi bỏ ra 500 tệ. Không cần khách sáo với tôi, tôi với ông Vương đã là hàng xóm, đồng nghiệp cũ mấy chục năm rồi. Nếu không phải con trai tôi không đồng ý, tôi đã đưa nó đi từ lâu rồi.”

Loại chuyện này đương nhiên không thể thiếu mọi người trong phòng livestream rồi.

“Dì Bánh Nướng cho tôi xin tài khoản đi, tôi chuyển tiền sang cho dì.”

“Nhìn địa chỉ IP là ở cùng một thành phố, dì nói địa chỉ đi tôi bao hết đồ.”

“Không thể để mỗi mấy người làm người tốt được. Tôi mở một quán cơm ở cùng một thành phố. Chị gái, nếu được chị gái có thể đến quán tôi ký hợp đồng mỗi ngày cung cấp cho quán tôi 200 cái bánh nướng.”

“...”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa dứt khoát từ chối: “Cảm ơn mọi người nhưng không cần đâu.”

Dì ấy không có tiền, nhưng có nguyên tắc riêng của bản thân, cũng không đến nỗi không có cơm để ăn, nên mèo của dì ấy sao lại có chuyện để người khác nuôi được.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa dung dữ nhìn vào mắt con mèo già Mimi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đồng ý.”

Cùng lắm thì bán nhiều bánh nướng một chút.

Con mèo già Mimi đột nhiên kiêu ngạo kêu lên: “Được rồi, chính thức thông báo với cô, cô đã vượt qua bài kiểm tra của ta rồi.”

Lương Cẩm Tú phiên dịch với vẻ mặt hoang mang.

Tất cả mọi người cũng hoang mang.

Bài kiểm tra này hình như hơi vô nghĩa.

Vẻ mặt con mèo già Mimi hưng phấn, nhếch cao đuôi nhảy xuống khỏi chậu hoa, đi đến trước mặt Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa, lạnh lùng nói: “Người xúc phân, tránh ra, cô cản đường của bổn mèo rồi.”

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa lập tức không vui: “Không đấy.”

Khí thế này như phi tần gặp mặt trong ngõ hẹp ở hậu cung vậy.

Nhưng chỗ này rộng như vậy, chẳng lẽ lại không đi qua được sao?

Con mèo già Mimi hùng hổ tỏ vẻ bất mãn: “Được, không tránh đúng không? Rồi sẽ có lúc cô phải khóc.”

Nó đổi hướng khác, đi đến cái tủ cao thấp trong phòng khách, nâng móng vuốt lên, ra lệnh: “Dời nó ra chỗ khác.”

Rất nhiều người trẻ chưa từng nghe qua đến kiểu đồ nội thất như cái tủ cao thấp này. Đúng như tên gọi của mình, nó được ghép bởi một cái tủ cao và một cái tủ thấp, cái tủ cao bây giờ là tủ quần áo, bên trong để quần áo với chăn đệm, tủ thấp dùng làm bàn, bên dưới là một cái tủ kính nhỏ dùng để bày rượu và đồ lặt vặt.

Cái tủ cao thấp không biết đã được kê ở góc tường bao nhiêu năm rồi, sơn loang lổ, đến cả người thu mua đồng nát cũng không cần.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa không thèm quan tâm đến đồ có bệnh kia.

Nhưng Lương Cẩm Tú lại nhỏ giọng nói: “Nghe nó dời cái tủ kia đi.”

Trong phòng livestream có người phản ứng rất nhanh.

“Đằng sau cái tủ cao thấp đó có cái gì sao?”

“Chắc là đồ chủ cũ để lại.”

“Ôi, đừng ôm hy vọng quá lớn! Chắc không phải là đồ gì đáng giá đâu.”

Một ông lão về hưu, tiền lương hưu nhiều nhất cũng chỉ được mấy ngàn tệ, cho dù ăn mặc tiết kiệm cũng không tích được bao nhiêu, hơn nữa nếu có thì cũng đã bị con trai ông ấy lấy đi từ lâu rồi.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa và bác gái hàng xóm mỗi người nâng một bên, dùng hết sức kéo nó ra ngoài.

Đằng sau tủ, mạng nhện dày như vải bố, bên trên bám đầy bụi.

Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa lấy chổi đến, sau khi quét hết thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

Có một cái hang được che bằng những tấm ván gỗ.

Bác gái hàng xóm nhìn niên đại của thứ kia, giải thích: “Nó được dùng để đặt đá trấn nhà có thể bảo vệ khách trong nhà đấy.”

Vài chục năm trước họ đều là nông dân, đến khi ở nhà lầu có rất nhiều thói quen đã ăn sâu vào trong xương cốt không thay đổi được.

Ví dụ như việc dán tranh ông Táo trong phòng bếp, hay lúc lắp xà nhà sẽ dán một lá bùa màu đỏ được viết bằng chu sa lên trên.

Bố cục của hai nhà cũng khá giống nhau, khi bác gái hàng xóm mới chuyển đến cũng định đặt một viên đá trấn nhà lên trên tường, nhưng sau đấy lại sợ phá hỏng vách tường nên mới bỏ.

Ván gỗ để che cửa hốc được dính bằng hồ nhão, rất chắc chắn, cũng may ba lớp gỗ dán đã mục nát nên chỉ cần đập một cái là vỡ.

Trong hốc đặt tượng Thần Tài.

Bên dưới tượng Thần Tài có hai cuốn sách mỏng.

Một cái là sổ tiết kiệm, cái còn lại là giấy chứng nhận bất động sản đỏ rực.

Khu bình luận lập tức cứng lại, sau đó, nổ tung.