Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 16



Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu cho rằng nghe nhầm: “Hả, nhóc béo bảo nhà ở là của bạn gái tôi?”

Lương Cẩm Tú cũng ngơ ngác: “Đúng thế.”

Hai người cách màn hình mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu sau, Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu liên tục xua tay: “Không thể nào, tôi thậm chí còn chưa gặp chủ nhà, càng không quen biết.”

Lương Cẩm Tú cảm thấy khả năng nắm bắt suy nghĩ của người này có vấn đề, đính chính: “Nhóc béo nói, chủ nhà chính là người bạn gái hiện tại mà cậu đang qua lại, à, đã tính là vị hôn thê.”

Trong phòng stream có người bối rối, có người ý thức được điều gì đó trước một bước.

“Tình huống gì đây, chú chó nói nhà ở là của chị chủ, anh chủ lại nói nhà ở là thuê. Rốt cuộc ai nói dối?”

“Có khả năng cả người và chó đều không nói dối không?”
“Nếu không đoán sai thì Đột Nhiên Giàu là người bên ngoài, sau đó tìm vị hôn thê dân bản địa Ma Đô nhỉ.”

“...”

Khi sự thật quá phũ phàng, bộ não sẽ trốn tránh nó theo bản năng.

Lòng Khi Nào Đột Nhiên Giàu đã rối loạn, ánh mắt cậu ấy rã rời, nói cho mọi người trong phòng stream,càng giống là nói cho mình: “Tôi, tôi nộp gần ba năm tiền thuê nhà.”

Lương Cẩm Tú không biết nên nói gì, nghe rất phức tạp. Cô là streamer thú cưng, không phải streamer tình cảm, thậm chí kinh nghiệm tình cảm bằng không, nhạt nhẽo nói: “Chắc nhóc béo không nói dối.”

Động vật gần như rất ít nói dối, hơn nữa, giọng điệu nhóc béo không giống.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu nhếch miệng, giống cười, càng giống khóc.

Thực ra, cậu ấy có rất nhiều mối nghi ngờ, nghi ngờ rất lâu như một câu đố luôn làm cậu ấy băn khoăn, bỗng nhiên có người nói đáp án cho cậu ấy, chợt hiểu rõ tất cả.
Cậu ấy xuất thân từ nông thôn, còn là mồ côi bố. Mẹ cậu rất có năng lực, bố đi rồi bèn mang theo cậu đi đến nơi khác làm công, sau khi dành dụm được một ít thì trở về quê mở một siêu thị nhỏ.

Cuộc sống không giàu có, nhưng có thể đảm bảo chi tiêu cơ bản.

Cậu ấy học tập rất nỗ lực, tiểu học đến trung học phổ thông chưa bao giờ rơi khỏi top 10 của lớp, tiếc rằng thi đại học không thể phát huy tốt, chỉ thi đậu trường 211(*) bình thường.

(*) Dự án 211 là một dự án về các trường đại học và cao đẳng tổng hợp trình độ cao do Bộ Giáo dục Trung Quốc khởi xướng vào năm 1995. Với mục đích nâng cao tiêu chuẩn nghiên cứu của các trường đại học cấp cao và xây dựng chiến lược phát triển kinh tế xã hội.

Tới gần lúc tốt nghiệp, cậu quyết đoán lựa chọn thi lên thạc sĩ, thuận lợi thi đậu trường 985(*) trọng điểm. Sau đó nữa, ở Ma Đô, cậu tìm được công việc không tệ và lấy được hộ khẩu.
(*) Dự án 985 (985工程) hay còn gọi là “Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới”, được Đảng Cộng sản và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998.

Số phận dường như bắt đầu để ý đến cậu, ngẫu nhiên có một cơ hội, cậu quen biết Tiểu Nhụy.

Tiểu Nhụy là cô gái địa phương lớn lên ở Ma Đô, vẻ ngoài ngọt ngào, nói chuyện cũng ngọt. Cậu ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu Nhụy cũng vậy, cô nói thích khí chất ngây thơ thật thà chất phác trên người cậu, có cảm giác an toàn.

Bố mẹ Tiểu Nhụy không đồng ý.

Lý do rất đơn giản, công việc, bằng cấp mà cậu rất tự hào ở thị trấn nhỏ quê nhà, ở Ma Đô chẳng tính là gì.

Tiểu Nhụy đã cãi nhau một trận với bố mẹ, dọn ra khỏi nhà.

Cậu ấy cảm động và nơm nớp lo sợ.

Đơn vị cậu ấy công tác ở vùng ngoại thành, tiền thuê nhà một tháng hai nghìn. Tiểu Nhụy ở nội thành, hai nơi cách nhau rất xa, đương nhiên không thể để cô ấy vất vả chạy qua chạy lại.

Nhà ở nội thành quá đắt, vừa ý, đều tầm bảy tám nghìn.

Một tháng tiền lương của cậu miễng cưỡng được hai mươi nghìn.

Sau đó vẫn là Tiểu Nhụy thông qua sự giới thiệu của bạn bè tìm được căn hộ hai phòng ngủ này, trang trí tinh xảo đầy đủ tiện nghi, giá chỉ cần bốn nghìn năm!

Hơn nữa, khoảng cách với nơi công tác của Tiểu Nhụy chỉ hai con đường lớn, đi đường chỉ mất mười mấy phút.

Còn gì hạnh phúc hơn việc không cần dậy sớm chen chúc tàu điện ngầm vào giờ cao điểm chứ?

Mâu thuẫn duy nhất nằm ở nhóc béo.

Tiểu Nhụy yêu sạch sẽ, ngày mùa đông còn phải tắm rửa hai lần, nhóc béo rụng lông làm cô ấy phát điên, cảm thấy đâu đâu cũng bẩn, kiên quyết muốn tiễn nhóc béo đi.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu vừa van xin vừa dỗ dành. Từ nhỏ cậu ấy không có bố, khó tránh khỏi phải chịu bắt nạt, là chú chó Đại Hoàng trong nhà, đưa đi đón về. Trước kia chưa gặp được Tiểu Nhụy, nhóc béo và cậu ấy sống nương tựa lẫn nhau, là người thân khác của cậu.

Hai người vì chuyện này cãi nhau không ít.

Cũng may nhóc béo rất hiểu chuyện, biết bạn gái không thích nó, chỉ cần cậu không ở nhà, nó ngoan ngoãn ở lại ban công, không ồn ào không quậy.

Mãi cho đến tháng trước.

Tiểu Nhụy bỗng nhiên nói với cậu, chủ nhà đã đến, sau khi phát hiện nhóc béo thì rất tức giận, hoặc là trả phòng, hoặc là tiễn đi.

Lúc này, Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu không thể không thỏa hiệp, bởi vì, rốt cuộc không tìm thấy nhà ở thích hợp như này, cậu ấy không thể phá vỡ cuộc sống hiện có bởi vì nhóc béo.

Mọi người trong phòng stream hừng hực tán gẫu.

“Có phải sự thật hay không, tìm lý do gì đó xem chứng nhận bất động sản là biết.”

“Không cần phải phức tạp như vậy, phí điện nước, phí bất động sản, mấy cái đó đều có thể nhìn thấy tên chủ hộ.”

“Cô gái Ma Đô bày tỏ sự thấu hiểu về cách bảo vệ tài sản trước hôn nhân, nhưng không tiếp nhận được việc tiễn chó đi.”

“...”

Lương Cẩm Tú nhìn bình luận đến phát ngốc, không tiện cúp video, cũng không tiện phát biểu ý kiến, gần như nói chủ mới cũng không thích hợp. Cô đang suy nghĩ phải làm thế nào, bên kia video mở cửa, một cô gái trẻ tuổi trang điểm phong cách Tây đi vào.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu cất điện thoại theo bản năng, nhưng không cúp.

Lương Cẩm Tú do dự một lát, quyết định cúp, chưa được sự cho phép đã nghe người khác nói chuyện riêng là bất lịch sự.

Sau đó, vừa mới có động tác, khu bình luận ngay lập tức điên rồi.

“Đừng mà, đừng cúp.”

“Một người viết thư máu xin đường cúp, ăn dưa mới ăn được một nửa, mong người trồng dưa hiểu cho.”

“Streamer, nếu bạn cúp, tui gửi report ngay!”

“Ủng hộ report!”

“...”

Lương Cẩm Tú: “...”

Được rồi.

Thật ra, cô cũng khá tò mò cốt truyện kế tiếp tiến triển thế nào.

Trong video, truyền đến giọng kinh ngạc của cô gái trẻ tuổi: “Ơ, nhóc béo làm sao vậy? Nhìn như khóc.”

Nhóc béo phát ra tiếng y như âm thanh nhổ nước miếng: “Đừng giả vờ giả vịt nữa đi, sau lưng một kiểu trước mặt một kiểu.”

Tình cảm là qua lại, dù là người hay động vật.

Lần đầu tiên gặp mặt, nhóc béo ngay lập tức cảm nhận được bạn gái của bố cực kỳ phiền chán nó, rõ ràng nó chẳng làm gì.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu khó nhọc cười: “Có lẽ vì bị tiễn đi nên đau lòng ấy mà.”

“À, nó còn khá hiểu nhân tính. Nhóc béo, mẹ đã gặp chủ mới của con, rất tốt, sống ở tầng một, có cái sân không nhỏ, đến lúc đó con thoải mái vui chơi.” Tiểu Nhụy ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu chú chó, kết quả nhóc béo hất đầu, cô sờ vào khoảng không: “Sau khi đi, con phải ngoan ngoãn phải nghe lời nhé, mẹ cùng bố sẽ đi thăm con.”

Một màn này, Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu đã từng vô cùng mong đợi.

Cậu ấy hy vọng Tiểu Nhụy có thể tiếp nhận nhóc béo biết bao.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu quay đầu, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Tiểu Nhụy, em đưa số điện thoại chủ nhà cho anh đi.”

Tiểu Nhụy hơi hoảng loạn: “Hả, anh muốn số điện thoại làm gì?”

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu nhìn ra.

Trước kia cậu từng đòi rồi.

Tiền thuê nhà rẻ như vậy, cậu ấy nghĩ dịp Tết Âm Lịch sẽ đến thăm hỏi hằng năm để bày tỏ sự cảm tạ của mình với chủ nhà, còn có đường ống nước bị rò rỉ, thợ sửa chữa không tìm thấy chỗ rò, muốn xem bản vẽ thiết kế.

Tiểu Nhụy chưa cho, nói người chủ nhà ở nước ngoài, lệch múi giờ, hơn nữa tính cách quái gở, tùy tiện gọi điện thoại có khi sẽ không cho bọn họ thuê nhà nữa.

Cậu không nghĩ nhiều.

“Anh muốn nói chuyện với chủ nhà về nhóc béo.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu nhìn thật sâu vào đôi mắt của người yêu: “Nhóc béo không phá nhà, cũng không đại tiểu tiện ở nhà. Anh muốn tâm sự với chủ nhà, xem có thể châm chước một chút hay không.”

Tiểu Nhụy nhăn mày: “Đừng kiếm thêm việc được không? Không phải tất cả mọi người đều thích chó giống như anh. Đổi vị trí tự hỏi đi, nhà ở đang sạch sẽ có con chó, dù chú ý vệ sinh như thế nào, lông chó cũng bay loạn chứ. Chó ra khỏi cửa, thùng rác nào cũng bới loạn, nhìn gì ngửi đó, đều có vi khuẩn đúng không nào.”

Địa vị của hai người, là không bình đẳng.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu hiểu rõ, lấy điều kiện của Tiểu Nhụy có thể tìm rất nhiều người ưu tú hơn so với cậu.

Cậu vẫn luôn nhân nhượng.

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu cảm thấy hơi mệt. Cậu không muốn ngụy trang nữa, không muốn nói bóng nói gió nữa, trong mắt cậu nổi lên một tầng sương mù: “Tiểu Nhụy, nhà ở là của em, đúng chứ?”

Trong điện thoại không có âm thanh một lúc lâu, thế nên rất nhiều người trong phòng stream cho rằng rớt mạng.

Không khí hiện trường như mất kết nối.

Tiểu Nhụy vẫn duy trì tư thế giảng đạo kiêu ngạo, ánh mắt lại bắt đầu trốn tránh: Ch-chồng ơi, anh đang nói gì vậy?”

“Ngày đầu tiên chuyển đến, giám đốc bất động sản thân thiết gọi em là cô chủ Ngô. Em chưa bao giờ để anh trả tiền điện nước, không sợ cúp điện.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu ngây dại nhìn thắm thiết người con gái anh yêu: “Tiểu Nhụy, em thật sự yêu anh ư?”

Khi phát hiện một con gián, trong nhà sớm đã có một đám, khi một điểm đáng nghi được giải thích, những cái còn lại sẽ sáng tỏ toàn bộ.

Tiểu Nhụy chưa bao giờ thấy Đột Nhiên Giàu như vậy, ánh mắt cậu ấy bi thương, theo đôi mắt cô xuyên vào trong tim cô. Cô yếu ớt nói: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích. Thực ra em không muốn giấu giếm, là bố mẹ em – anh cũng biết, bọn họ vẫn luôn phản đối hôn sự của hai ta.”

Một số lời, cô không dám nói, quá tổn thương người rồi.

Thực ra nhà cô là hộ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, không chỉ có một căn nhà này, mà khoảng bảy căn!

Quy đổi thành giá thị trường, cũng đủ vài đời không lo cơm ăn áo mặc.

Cho dù cô có giải thích thế nào, bố mẹ vẫn cho rằng Đột Nhiên Giàu có ý đồ khác.

Cô hiểu rằng bố mẹ lo lắng, đồng thời xác nhận, Đột Nhiên Giàu tuyệt đối không phải người như vậy. Cô thương lượng để tìm cơ hội sống sót trong khe hở của hai bên, rốt cuộc cũng đi đến một bước cuối cùng.

Tiểu Nhụy càng nói càng tủi thân, òa khóc: “Nhìn anh vất vả kiếm tiền, không nỡ ăn không nỡ uống, mỗi quý trả tiền thuê nhà, lòng em khó chịu muốn chết. Em không động đến tiền nhà, vẫn luôn để ở trong tài khoản. Em vốn nghĩ, chờ ngày kết hôn em sẽ làm anh bất ngờ bằng chuyện căn nhà này.”

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh biết, vì chuyện chúng ta, em chịu tủi thân không ít.”

Tiểu Nhụy nhào vào vòng ôm quen thuộc giống như trước, không yên tâm nói: “Vậy anh tha thứ cho em?”

“Anh căn bản không giận dữ vì chuyện này, căn nhà này cho người khác thuê ít nhất bảy nghìn, cách nơi làm việc của em lại gần. Mà anh là đàn ông, làm trụ cột gia đình là điều hiển nhiên.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu nhẹ nhàng đẩy bạn gái ra, thở dài rất dài: “Tiểu Nhụy, anh muốn dọn ra, tự mình bình tĩnh một thời gian.”

Tiểu Nhụy không dám tin trợn to mắt: “Chồng ơi, anh không yêu em sao?”

“Anh không biết.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu cười khổ lắc đầu, cậu cầm lấy dây dắt chó, vẫy tay: “Nhóc béo, đi thôi.”

Người Tiểu Nhụy khẽ run, chưa bao giờ có khủng hoảng bao vây cô như vậy. Trong lúc hai người qua lại, cho dù cô làm sai điều gì đó, Đột Nhiên Giàu nhiều nhất chỉ không để ý đến cô.

“Em biết rồi!” Tiểu Nhụy kéo lấy dây dắt chó, chú Golden sức lực to lớn gần như bằng sức nặng của cô nên lảo đảo một cái: “Vì nó đúng không? Thế mà lại chia tay với em vì một con chó anh? Anh điên rồi à?”

Khi nghĩ thông suốt điểm này, oán giận tồn đọng giữa hai người cuối cùng cũng bùng nổ.

“Không sai! Em không thích nó, nhưng vì anh, em còn chịu đựng sự chán ghét tiếp nhận.”

“Em bịa ra lời nói dối để anh đồng ý tiễn chó đi, biết vì sao không? Bởi vì chúng ta sắp kết hôn, kết hôn sẽ muốn có con, em không hy vọng con lớn lên trong môi trường lông chó bay loạn khắp nơi.”

“Chồng, dù nó quan trọng, cũng chỉ là một con chó, không phải người.”

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu lẳng lặng nghe cô ấy phát tiết xong, nhẹ giọng nói: “Không sai, nhóc béo quả thực không phải người.”

Nó không phải người, lại toàn tâm toàn ý yêu cậu sâu sắc.

Cô gái cậu toàn tâm toàn ý yêu sâu sắc, lại lấy cách như vậy tiễn người bạn tốt nhất của cậu đi.

Hơn hai năm, cậu dường như không thật sự bước vào trái tim cô.

Trong điện thoại, truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng và cô gái phẫn nộ hô to.

- -

Vị trúng thưởng cuối cùng: Tulip.

Tulip hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, nhưng làn da chăm sóc rất tốt, trắng gần như phát sáng lên, cùng bác ấy xuất hiện trong ống kính – thế mà lại là chú Golden lớn.

“Á, còn chưa ra khỏi câu chuyện vừa rồi, lại đến cái khác.”

“Đừng nói với tui lại là tìm chủ mới cho chó.”

Tulip che miệng cười khẽ: “Mọi người yên tâm đi, tôi không thuê nhà, cũng không định bỏ rơi Đại Bảo...”

Vừa nói được đến đây, Golden lớn dường như bởi vì nghe được chủ kêu tên của mình, bỗng nhiên hưng phấn mà nhảy dựng lên. Nó vui vẻ quay vòng, chạy đến bên này rồi bên kia ngôi nhà, bởi vì mặt đất quá trơn nên ngã một cú chó ăn “cớt” đúng tiêu chuẩn, vừa bò dậy tiếp tục vui vẻ, vừa lớn tiếng kêu gâu gâu.

Không có ý nghĩa cụ thể, chỉ giống như người ta la lớn khi gặp việc vui.

“Đại Bảo, mẹ có việc, không có thời gian chơi với con, ngoan nào, không được làm ồn.” Tulip cố gắng làm nó yên lặng, kết quả Golden lớn càng hưng phấn, chạy tới như kiểu múa lân rung đùi đắc ý nhảy nhót lung tung.

Tulip bất đắc dĩ ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Video xuất hiện cái vườn nhỏ vô cùng tinh xảo, đường lát đá cuội uốn lượn, cây hoa hồng to bằng miệng bát có đóa hoa đầy màu đỏ rực và sương đọng trên lá cây, còn có núi đá hoa văn xinh đẹp, bên cạnh trồng đủ loại hoa lan.

“Đẹp quá đi, chiếc sân yêu thích trong mơ của tui.”

“Ngưỡng mộ cuộc sống của người có tiền, có thể sống ở nơi thế này, tui tình nguyện sống ít đi một năm.”

“Chị gái giàu có, thiếu người dắt chó đi dạo không, là loại tốt nghiệp trường chính quy và có cơ bụng ấy.”

Lương Cẩm Tú hỏi: “Cô muốn tư vấn về vấn đề gì?”

Tulip trở nên lo lắng sốt ruột: “Cô còn có con chó, gọi là Nhị Bảo, là một con Husky vừa mới nửa tuổi. Hôm trước nó đi lạc, muốn nhờ cháu giúp đỡ tìm một chút.”

Lương Cẩm Tú khó xử lắc đầu: “Có lẽ cháu không giúp được.”

Husky coi như giống chó khá có giá trị, lại vừa mới nửa tuổi, đi lạc, có nghĩa là xác suất lớn bị người khác nhặt đi.

Tìm cô hỗ trợ còn không bằng treo giải thưởng nhiều tiền hơn chút.

“Xin lỗi nhé, cô hơi vội chưa nói rõ ràng.” Tulip chỉ Golden lớn sủa nhặng lên cách cửa kính: “Hai đứa nó cùng nhau chạy đi, chỉ có nó tự mình quay về. Không phải cháu hiểu ngôn ngữ động vật à? Cô muốn nhờ cháu hỏi nó xem Nhị Bảo đi lạc ở nơi nào?”

Sự việc nghe như rất đơn giản.

Phát hiện cửa mở ra, Golden lớn Đại Bảo lập tức vụt ra, điên cuồng vui vẻ chạy quanh sân.

Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện, nó rất có chừng mực, khéo léo tránh tất cả hoa cỏ dưới đất.

Lương Cẩm Tú tò mò hỏi: “Nó vẫn luôn tăng động thế này sao?”

Golden lớn vừa chạy vừa kêu gâu gâu, dịch lại, có lẽ tương đương với một bài hát đã từng thịnh hành: Nhân dân ta ơi, hôm nay thật vui vẻ, vui vẻ vui vẻ, hey, vui vẻ.

“Trước kia không như vậy, mới đây không biết xảy ra chuyện gì.” Tất cả hy vọng của Tulip giờ phút này đều ở trên người Golden lớn, bác ấy vẫy tay: “Đại Bảo, lại đây, ngồi xuống.”

Golden lớn rất nghe lời, nó phanh gấp lại, xoay người chạy đến bên cạnh Tulip ngồi xổm xuống.

Nó duỗi dài cái đầu lưỡi màu hồng phấn, đôi mắt cong cong, cười vui vẻ rạng rỡ.

Lương Cẩm Tú luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dừng một lát nhẹ giọng nói: “Đại Bảo, em biết Nhị Bảo đi đâu không?”

Nụ cười trên mặt Golden lớn dần dần biến mất: “Gâu, gâu, gâu, gâu!”

“Em làm sao biết được thằng ngốc đó đi đâu?”

Lương Cẩm Tú sửng sốt: “Em không nhìn thấy?”

Đôi mắt Golden lớn nhìn sang chung quanh: “Không nhìn thấy mà, từ trước đến nay em không chơi với thằng ngốc đó.”

Tulip chỉ có thể nghe hiểu lời của Lương Cẩm Tú, vội vàng nói: “Không thể nào! CCTV cửa lớn khu dân cư rõ ràng quay được chúng nó cùng đi ra ngoài. Streamer, phiền cháu cẩn thận hỏi lại xem.”

Lương Cẩm Tú xua tay, cúi đầu gõ chữ, bảo Tulip đi vào phòng nói chuyện.

Chờ khi cửa đóng lại, xác nhận Golden lớn không nghe được, cô mới nghiêm túc nói: “Đại Bảo và Nhị Bảo bình thường quan hệ không tốt đúng không?”

Tulip liên tục gật đầu: “Vì việc này mà cô lo sắp chết, thật không ngờ rằng chó cũng sẽ ghen.”

Bác ấy đơn thân ly hôn, sống một mình, lại có vườn, tuy thiết bị an ninh khu dân cư rất tốt, nhưng khó tránh khỏi buổi tốt hơi sợ hãi, vì thế mới nghĩ đến việc mua chó.

Đại Bảo có giấy chứng nhận huyết thống, bố mẹ vô cùng thông minh.

Lúc vẫn còn là chó con, Đại Bảo đã học được cách trông nhà, nghe được bên ngoài có động tĩnh lập tức cảnh giác dựng lỗ tai lên, lớn tiếng kêu gâu gâu.

Về động tác đơn giản như bắt tay hay ngồi xổm xuống gì đó, chỉ mấy lần, nó đã học được.

Một dịp ngẫu nhiên, bác ấy đi ngang qua cửa hàng thú cưng, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Nhị Bảo.

Nó nghiêng đầu nhìn bác, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu bác là cái thứ gì, đôi mắt màu xanh dương trong veo mà nguy xuẩn, cực kỳ ngốc, cực kỳ đáng yêu.

Tulip mua không chút do dự.

Vừa khéo Đại Bảo cũng rất cô đơn, hai con có thể làm bạn.

Phản ứng của Đại Bảo ngoài dự đoán, điên cuồng sủa với Nhị Bảo. Nó phát hiện đuổi không đi, rầu rĩ không vui vài ngày, lượng cơm nhỏ đi không ít.

Lúc đầu Tulip nghĩ có lẽ không thân, qua một thời gian sẽ trở thành bạn tốt. Nhưng mấy tháng qua đi, thái độ của Đại Bảo vẫn không thay đổi. Lúc ăn cơm nó buộc phải ăn trước, nếu Nhị Bảo dám ló ra, sẽ chịu một trận đòn nặng.

Về phần hình ảnh hai chú chó cùng nhau chơi đùa vui vẻ trong tưởng tượng của bác ấy, căn bản không tồn tại.

“Nhị Bảo có lẽ còn nhỏ tuổi, không biết xem sắc mặt, vô cùng thích chơi với Đại Bảo.” Tulip thở dài: “Mỗi lần bị đánh đều kêu gâu gâu thảm thiết, qua một lúc lại quên ngay, vẫn như kẻ chuyên theo đuôi đi theo Đại Bảo. Vì việc này cô đánh Đại Bảo rất nhiều lần.”

Lương Cẩm Tú gật đầu, lại hỏi: “Cô thích Nhị Bảo hơn đúng không.”

Tulip không do dự, thậm chí trên mặt còn hiện lên nụ cười hiền từ đầy thích thú: “Đúng vậy.”

Con nít và con người là hai loại sinh vật hoàn toàn bất đồng, chó lớn và chó nhỏ cũng thế.

Mua Golden, vì trông nhà, Husky vừa đáng yêu vừa ngốc, là bác ấy liếc mắt một cái đã vừa ý.

“Đương nhiên, cô cũng yêu Đại Bảo, lòng bàn tay và mu bàn tay toàn là thịt.” Tulip liếc nhìn Golden vui vẻ bên ngoài: “Hai cách yêu khác nhau. Anh cả trưởng thành rồi, em còn nhỏ, thiên vị một chút rất bình thường.”

Lương Cẩm Tú về cơ bản đã có đáp án: “Lại kể cho cháu nghe một chút ngày đó sao lại lạc đi.”

“Được.” Tulip lại thở dài: “Ngày đó cô ra ngoài làm việc, về đến nhà chỉ có Đại Bảo ra đón cô, gọi vài tiếng Nhị Bảo không đến. Cô tìm khắp nhà, không tìm được, lại đến trong vườn, cũng không có. Nhị Bảo ngốc, mới nửa tuổi, bắt tay cũng chưa học được, càng không thể mở cửa.”

Nói tới đây, Tulip lấy ra chiếc máy tính bảng cho Lương Cẩm Tú xem.

Bác ấy cố ý giữ lại.

Vườn nhỏ tinh xảo có cổng rào hướng ra ngoài, cao khoảng hơn một mét, khu dân cư cao cấp an ninh tốt, không lắp khóa, chỉ có một chốt cửa tượng trưng bên trong.

Đại Bảo phe phẩy cái đuôi xuất hiện trên màn ảnh, nâng móng vuốt lên, cực kỳ thuần thục mở ra.

Tulip giải thích: “Đại Bảo biết mở cửa, nhưng chỉ cần cô không ở nhà, nó không bao giờ chạy ra ngoài.”

Đại Bảo đẩy cửa ra, nhìn bên ngoài, lại quay đầu nhìn xem, như thể đang chờ đại gì đó.

Vài giây sau, một con Husky lông xù màu đen bạc chạy tới, thân mặt cọ vào Đại Bảo, tò mò nhìn về phía ngoài cửa.

Sắc mặt Đại Bảo thờ ơ, đứng một lúc, bỗng nhiên đi ra ngoài cửa.

Husky không chút do dự lập tức đuổi theo.

Sau đó, hai chú chó cùng nhau biến mất khỏi phạm vi theo dõi.

Có đoạn video thứ hai, đến từ cửa khu dân cư.

Đại Bảo chạy phía trước, Husky chạy sát theo sau.

“Đoạn thứ ba cô không giữ, thời gian là hai tiếng sau, Đại Bảo tự mình quay trở lại.” Tulip nói xong chuyện này, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía ống kính: “Streamer, Đại Bảo có thể ghen tị nên cố ý không nói, cháu giúp cô hỏi lại cẩn thận một chút đi.”

“Dĩ nhiên phải hỏi, nhưng không thể hỏi trực tiếp.” Lương Cẩm Tú sờ cằm, như thám tử phát hiện manh mối cực quan trọng: “Cháu có một suy đoán táo bạo, Nhị Bảo có thể là do Đại Bảo cố ý làm lạc.”

Tulip: “Hả... Không thể nào.”

Lương Cẩm Tú đương nhiên không nói bừa. Đầu tiên điểm thứ nhất, Đại Bảo rõ ràng đã nói dối, hai chú chó cùng nhau đi ra ngoài, sao nó có thể không biết gì?

Đáp án chỉ có một.

Nó không biết con người có loại theo dõi công nghệ cao này.