Đáp Lại Lời Yêu

CHƯƠNG 68



Sầm Diễn nhận ra thân thể cô hơi cứng đờ, cho dù rất nhỏ, gần như khó có thể phát hiện.

Anh hạ mắt nhìn xuống.

Ở góc độ cô không nhìn thấy, ánh mắt anh trở nên tối tăm, nhưng lập tức đã bị anh khắc chế.

“Thay quần áo, anh dẫn em đến một chỗ.” Anh bất giác nhỏ giọng nói.

Thời Nhiễm chớp chớp mắt.

“Đi đâu?” Đáy lòng trộm thở phào nhẹ nhõm, cô theo lời anh hỏi.

“Đến nơi sẽ biết.”

“……”

Biết được tính của anh, nếu đã không muốn nói thì có hỏi lại cũng không thể nào hỏi ra được, Thời Nhiễm không có ý định lãng phí lời nói chỉ rút tay mình từ lòng bàn tay anh ra, kiêu ngạo nói: “Vậy anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm rửa.”

Sầm Diễn gật đầu: “Được.”

Anh lưu luyến buông cô ra sau đó bước xuống giường rời đi.

Thời Nhiễm thấy anh đóng cửa phòng lại mới đứng dậy chuẩn bị vào phòng tắm.

Nhưng không ngờ…

“A…”

Chân mới chạm đất liền run rẩy, cô chật vật ngã xuống đất!

Sầm Diễn phát hiện sải bước nhanh quay trở về.

“Làm sao vậy?” Anh ngồi xổm xuống ôm lấy cô, chỉ thấy cô nhíu mày, ngũ quan xinh đẹp thiếu chút nữa vặn vẹo thành một thể.

“Ba —”

Lồng ngực Thời Nhiễm phập phồng dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến nỗi suýt chút nữa có khả năng sẽ rỉ máu, thẹn quá hóa giận, cô không chút nghĩ ngợi dùng sức đánh lên tay anh.

“Anh… Đồ lưu manh!” Thời Nhiễm nghiến răng cố gắng phát ra một câu, vẻ mặt thể hiện sự ghét bỏ cùng tính tình nhỏ xấu xa đồng thời bừng lên, “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Không cho chạm vào tôi!”

Tưởng chừng như rất tức giận.

Sầm Diễn… thoáng cái liền hiểu.

Yết hầu khẽ động, cổ họng còn có chút căng thẳng khó giải thích, anh hỏi: “Rất đau sao?”

Chuyện tối qua xảy ra đột ngột nhưng kỳ thật lại là thuận lý thành chương, áp lực cùng khổ sở của cô bộc phát, rất có nhu cầu cần một người để phát tiết cảm xúc.

Cô nhiệt tình, anh cũng vậy.

Từ huyền quan cuối cùng đến phòng ngủ, hai người không ngừng nghỉ lần nào.

Dưới loại tình huống nóng bỏng này, dục vọng từ sâu trong anh khó tránh khỏi không khống chế được lực đạo tốt, dấu vết để lại trên người cô vô cùng mạnh mẽ, chỗ đó của cô…

Những mẫu ký ức nhanh chóng hiện về rõ nét, khi Sầm Diễn mở giọng trầm xuống vài phần, ánh mắt tối như mực: “Anh đi mua thuốc.”

Giọng nói trầm thấp cộng thêm âm khàn đặc trưng của đàn ông vào lúc sáng sớm, trong nháy mắt lời nói phát ra, không khí lặng yên không một tiếng động bắt đầu phủ lên vài phần kiều diễm ái muội làm cho người nghe đỏ mặt.

Trong lòng Thời Nhiễm ngược lại toàn phiền não đấu đá lung tung, độ nóng trên mặt không kiểm soát được mà tăng cao, cô giận dỗi không nói một tiếng, mạnh tay đẩy anh ra sau đó nỗ lực đứng dậy.

Nhưng mà…

Giây tiếp theo cơ thể đã được bế bổng lên cao, anh ôm cô kiểu công chúa đi vào phòng tắm.

“Anh pha nước cho em.” Động tác dịu dàng đặt cô lên ghế, xoay người đến trước bồn tắm thay cô xả đầy nước nóng, lại kiểm tra nhiệt độ rồi nhỏ thêm vài giọt tinh dầu.

Anh muốn ôm cô lên một lần nữa.

Thời Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, thấy đáy mắt Sầm Diễn thoáng hiện lên ý cười như có như không.

“Ai cho anh cười!” Cô càng giận mà thở gấp, nhìn giống như đang cảnh cáo người khác nhưng kỳ thật không tự nhận biết bộ dáng của mình giống như đang làm nũng.

Tim Sầm Diễn bỗng nhiên mềm nhũn đến khó tin, nhìn cô thấp giọng nói: “Anh sẽ về nhanh.”

Thời Nhiễm nhấc chân muốn đạp anh.

Không ngờ người đàn ông đã sớm nhận ra, thậm chí còn nhanh hơn cô một bước bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, nhìn ôn nhu như không có lực đạo gì nhưng cố thế nào cũng không thoát được.

Mà ngón tay anh dán sát vào da cô xoa nhẹ, sự ấm áp lan khắp nơi.

Thời Nhiễm thầm nghĩ muốn rút về, nhưng anh vẫn cố ý giữ lấy.

Cô lại muốn đá anh lần nữa.

“Sẽ đá đau.”

Một câu bất ngờ không đầu không đuôi chẳng qua Thời Nhiễm vẫn hiểu, huống chi ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng đến vậy.

……Hạ! Lưu!

Quả nhiên đàn ông càng lạnh lùng cấm dục vào một số thời điểm nhất định càng không đứng đắn.

Thời Nhiễm tức giận đến bật cười.

“Sẽ không dễ chịu!” Cô buột miệng nói ra, phối hợp với vẻ mặt xem thường còn có vẻ ghét bỏ.

Sầm Diễn nghe vậy, liếc cô một cái.

Khóe môi anh khẽ gợi lên độ cong không rõ, anh không muốn cùng cô tiếp tục đề tài này, chỉ nói: “Chờ anh.”

Thời Nhiễm theo bản năng cho rằng ý của anh là chờ anh đi mua thuốc về.

Mãi đến những đêm sau này anh dùng hành động trực tiếp trả lời cho cô biết, khiến cô khàn giọng khóc….

Thân ảnh người đàn ông biến mất, nhiệt độ trên mặt Thời Nhiễm tăng cao không giảm, cô tự nhủ bất quá chỉ là ngủ một đêm mà thôi, nam nữ trưởng thành là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua là không biết có phải khúc mắc đã được gỡ bỏ một chút hay không, cô vậy mà…

“Đồ vô lại!” Mặc dù ngâm mình trong nước nóng thư giãn nhưng cô vẫn không nhịn được oán hận thấp giọng mắng một câu.

(EbookTruyen.Net)

Tô Thiển ngồi trong xe nhắm chặt mắt, thần sắc rất không tốt.

Người đại diện Dụ ca đến đón cô mua thuốc nhanh chóng trở về, tháo kính râm ra nói: “Em đoán xem anh vừa thấy ai ở hiệu thuốc?” Không đợi cô trả lời anh liền thông báo đáp án, “Sầm tổng, chính là người em thầm mến.”

Bất ngờ nghe được cái tên kia, tim Tô Thiển hung hăng run lên.

Dụ ca đem vẻ mặt sững sờ của cô thu vào mắt, ý vị thâm trường ném xuống tin tức nặng cân hơn: “Anh ấy không nhận ra anh, anh thấy anh ấy mua thuốc trầy da, loại thuốc này… bình thường giữa nam nữ… em biết mà.”

Giữa nam nữ…

Tô Thiển đương nhiên hiểu.

Cũng chính lúc này cô mới hậu tri hậu giác nghĩ đến Thời Nhiễm có một căn hộ ở gần đây.

“Em sẽ không phải đối với anh ấy còn chưa hết hi vọng chứ?” Dụ ca đột nhiên hỏi.

Tô Thiển hoàn hồn.

“Không có.” Cô quay mặt đi.

Dụ ca cũng không ép hỏi chỉ đưa thuốc tránh thai khẩn cấp và nước khoáng mua đến đặt vào tay cô, nhắc nhở: “Lần sau đừng uống rượu nữa, uống rượu dễ hỏng việc, em và…”

Anh dừng chút: “Cố Nhiên bên kia anh xử lý?”

Cố Nhiên chính là vị ảnh đế trẻ tuổi đã tag Tô Thiển muốn công khai theo đuổi cô đêm Sầm Diễn viết thư tay thổ lộ tình cảm với Thời Nhiễm trên Weibo, từ ngày đó về sau vẫn luôn quấn lấy cô, mà tối hôm qua hai người họ…

Tô Thiển gật đầu đáp lại: “Ừm, lái xe đi, đưa em về.”

Biết được trong lòng cô đang phiền muộn, Dụ ca cũng không nói gì nữa chỉ khởi động xe.

Mà chiếc Bentley của Sầm Diễn vừa dùng tốc độ cực nhanh lướt ngang qua họ.

Cùng lúc đó, cách đó không xa có một chiếc xe tải bán bánh mì được ngụy trang rất đẹp, bên trong có paparazzi nhanh tay nhấn chụp ảnh từ khi Sầm Diễn và Dụ ca một trước một sau tiến vào hiệu thuốc đến khi rời đi, tất cả đều chụp rõ ràng.

Vả lại, còn không bị phát hiện.

Cô vẫn còn trong phòng tắm.

“Thời Nhiễm.” Sầm Diễn một tay cầm thuốc, một tay gõ cửa.

Không có phản ứng.

Sầm Diễn lại gọi cô một tiếng: “Thời Nhiễm.”

Kiên nhẫn đợi một lát nhưng vẫn không nghe thấy giọng nói của cô, thậm chí bên trong một tiếng vang cũng không có, quá mức yên tĩnh.

Anh cau mày.

“Thời Nhiễm.” Thanh âm trầm đi vài phần, anh không đợi nữa trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy cô nằm sấp bên cạnh bồn tắm ngủ thiếp đi.

Ngâm nước nóng quá dễ chịu, hơn nữa tối qua và sáng nay tâm tình dao động lớn như vậy thân thể gần như vô lực nên mệt mỏi liền ập đến, Thời Nhiễm đúng là đang ngủ.

Trong lúc mơ màng cô nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

Một tiếng lại một tiếng, cực kỳ giống cảm giác tối qua —

Trong bóng đêm giữ chặt tay cô mang sự giải thoát cùng bất lực của cô bỏ lại phía sau, giống như sự cứu rỗi, tiếp đó lại kéo cô cùng nhau chìm đắm trong biển sâu khát vọng và mê hoặc.

Lông mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông thoáng chốc phóng đại trước mắt, trong ánh mắt sâu chính là hình ảnh phản chiếu của cô, chỉ có cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sầm Diễn vẫn cau mày như cũ.

“Ngủ như vậy dễ bị cảm lạnh, đứng lên?” Anh nói.

Thời Nhiễm dần dần thanh tỉnh.

Cô liếc nhìn anh lại nhìn chính mình lần nữa.

“Tứ ca…” Cô nhìn anh, giọng nói có chút khàn không tự giác giống như làm nũng, “Tôi không có sức đứng lên, anh ôm tôi đứng lên được không?”

Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.

Cô không biết một tiếng Tứ ca kia vĩnh viễn gọi anh đến không kiềm chế được.

“Được.”

Thời Nhiễn lười biếng chỉ huy anh: “Lấy khăn tắm.”

Sầm Diễn nghe vậy đi lấy khăn sạch sau đó cúi người bế cô lên.

“Rào” một tiếng, nước văng khắp nơi.

Thời Nhiễm nhanh chóng được quấn trong khăn tắm, mềm mại không xương mà treo trên người anh.

Mặc cho anh thay cô lau khô người, ngón tay cô lơ đãng lướt qua cổ anh, sau đó dựa đến bên tai anh nói: “Tứ ca, quần áo anh ướt rồi.”

Động tác của Sầm Diễn hơi dừng lại.

Anh đương nhiên biết cô cố ý trả thù anh đêm qua đã ‘làm tổn thương’ cô.

“Không sao.” Anh kiềm chế, trầm giọng nói.

Thời Nhiễm nhẹ nhàng hừ cười, thanh âm lại nhẹ hơn không ít, dịu dàng lại kiều mị, như đang mê hoặc: “Quần áo ướt sẽ rất khó chịu, muốn tắm không?”

Ánh mắt Sầm Diễn càng tối hơn, trong lồng ngực giống như có thứ gì đó đang xông thẳng vào.

“Cùng nhau tắm?” Động tác trên tay vẫn không ngừng, anh nghiêm túc hỏi.

“Được.” Thời Nhiễm ôm lấy anh, hôn lên sườn mặt anh, nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi khác thường của thân thể anh, chậm rãi hạ xuống một câu, “Tối hôm qua hôn tôi bao nhiêu lần? Chỉ còn lại nửa tháng thôi, nếu tắm xong thì Tứ ca có thể cút đi rồi.”

Sầm Diễn: “…”

“Ngủ xong liền muốn đuổi đi?” Động tác của anh hoàn toàn dừng lại, một tay ôm lấy cô, anh không sợ hãi nhắc nhở, “Thời Nhiễm, không có khả năng.”

Ngữ điệu nhàn nhạt nhưng từng chữ đều ẩn chứa sự cường thế không cho phép bỏ qua.

Thời Nhiễm hừ một tiếng.

“Tôi biết.” Cùng anh kéo dài khoảng cách, cô nhìn anh kiêu ngạo nói, “Ngay từ đầu Tứ ca đã có chủ ý này, anh làm sao có thể thả tôi đi, đây mới đúng là Tứ ca.”

Sầm Diễn không phủ nhận: “Ừm.”

Quả nhiên.

Thời Nhiễm đẩy anh ra, khiêu khích nói: “Tứ ca tự mình tắm đi, không muốn chơi đùa cùng anh.”

Còn muốn chạy, cổ tay lại bị anh bắt được.

Trong mắt Sầm Diễn hiện lên sự cưng chiều bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Thuốc ở trên giường, tự mình thoa hay là…”

“Tứ ca giúp tôi thoa…” Thời Nhiễm nhếch môi, tươi cười tươi đẹp,”Nhưng Tứ ca nhịn được sao? Tứ ca vẫn nên điều độ một chút thì tốt hơn dù sao tuổi đã cao, kỹ thuật lại… Đừng!”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

“Cùng nhau tắm…”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông câu dẫn lòng người.

Tiếng nước dần dần lấn át đi sự ôn hòa…

Nhưng cuối cùng hai người cũng không giống như tối qua.

Sầm Diễn không nỡ.

Ngược lại là Thời Nhiễm, lúc tiêu sái rời khỏi phòng tắm còn xoay người thập phần đắc ý kiêu ngạo dùng khẩu hình nói ba chữ —

[Lão nam nhân.]

Trong lời nói đều ám chỉ tuổi tác cùng kỹ thuật của anh.

Sầm Diễn không phản bác.

Trong phòng tắm chỉ còn lại mình anh, xả nước lạnh, rùng mình từng đợt, nhưng chưa từng có khắc nào trong lòng anh so với lúc này càng nóng bỏng hơn.

Anh biết rõ cô còn chưa triệt để xóa bỏ khúc mắc, có một số lời cô vẫn không nói, nhưng anh có thể cảm giác được rõ ràng, sáng nay khi đối mặt với anh cô đã dần gỡ đi lớp ngụy trang giả dối trước đây.

Cô không còn hư tình giả ý với anh.

Tựa như cô vừa mới cố tình trêu chọc trả thù anh, hiển nhiên thái độ không giống với trước kia.

Ánh mắt của cô cũng vậy.

Không còn giấu diếm điều gì mà là đang chậm rãi khôi phục lại trạng thái trong suốt bình thường như năm đó.

Như vậy là đủ rồi.

Anh không mong đợi chỉ một đêm đã có thể làm cô hoàn toàn mở lòng cởi bỏ khúc mắc, cô nguyện ý bước ra một bước đó là đủ rồi.

Phần còn lại của con đường này, anh sẽ đi cùng cô.

Thời Nhiễm tưởng Sầm Diễn bảo cô thay quần áo chỉ là muốn ra ngoài không ngờ người đàn ông này trực tiếp thu xếp cả một cái vali cho cô, mà trước khi xuất phát Từ Tùy cũng mang theo vali cho anh.

Nhưng cô vẫn không hỏi, tạm thời coi như anh muốn cho cô kinh hỉ.

Bất quá Thời Nhiễm thế nào cũng không dự đoán được phần kinh hỉ này sẽ làm cho cô vui vẻ đến vậy.