Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 57



Giáo sư An nhìn theo ánh đèn pin, lắc đầu, nói: “Chúng ta vẫn luôn đi thẳng, là bởi vì đại não có thể điều chỉnh phương hướng cho chúng ta. Thế nhưng, mắt nhìn không nhất định là chân thật, có lúc, bởi vì thị giác truyền tín hiệu khác biệt khiến đại não chúng ta trở nên hỗn loạn, sẽ phán đoán sai lầm, cho nên không điều chỉnh được phương hướng. Nói cách khác, trong ngôi mộ này phải có cơ quan xảo diệu nào đó, làm cho chúng ta cảm thấy mộ đạo vốn là đường tròn trở thành thẳng tắp.”

Nghe xong những lời này, Trần Ngọc giật mình, giơ đèn pin cầm tay đi dọc theo thạch bích bên cạnh, nếu như nói thị giác khác biệt, vậy có khi nào trên vách tường xung quanh sẽ bố trí vô số tấm gương nhỏ, lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng, khiến cho cho con đường vốn ngoằn ngoèo thành đường thẳng? Song đi đã lâu, mà trên thạch bích vẫn không có gì cả.

Thấy động tác của Trần Ngọc, Đỗ Cương chợt vỗ vỗ đầu, từ trong balô lấy xẻng dò dùng trong khảo cổ ra, nối hơn chục các khúc lại với nhau, tức khắc nó đã dài hơn mười thước. Hắn lấy tay ra hiệu với Trần Ngọc, Trần Ngọc cười cười, hiểu được ý định của Đỗ Cương, hai người mỗi người cầm một đầu, hợp lực hướng bên tường đi tới.

Lúc hai người ngừng lại, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hiện tượng kỳ quái xuất hiện, vách tường vẫn thẳng tắp, nhưng xẻng dò khảo cổ khi ở giữa đường vẫn thẳng lúc đến gần bên tường lại biến cong. Không có ai động tới xẻng dò, nói cách khác, đây căn bản không được thành lập.

Đỗ Cương xem xét một lượt qua chiếc xẻng, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nói: “Quả nhiên, xẻng dò hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng thoạt nhìn đùng là bị cong, chúng ta thật sự bị ánh sáng đánh lừa.”

“Ân, hơn nữa ta mới vừa phát hiện ra, mức độ bẻ cong của xẻng dò ở xung quanh tượng người nghiêm trọng nhất, chẳng lẽ tượng người này -” Trần Ngọc nhìn chằm chằm tượng người một hồi, chợt nhớ tới điều gì, liền từ balô của mình lôi la bàn ra, “La bàn không thể dùng, bây giờ mọi người có thể xem thử xem, đồng hồ đeo tay còn dùng được hay không.”

“A, không được.”

“Thật đấy, la bàn và đồng hồ đeo tay đều không dùng được.”

“Đồng hồ điện tử cử ta hình như không sao hết.”

“Ngu ngốc, không ai hỏi đồng hồ điện tử của ngươi!”

“…”

Giáo sư An vui mừng nhìn Trần Ngọc cùng Đỗ Cương, gật đầu khẳng định nói: “Cái này đã giải thích tất cả, xem ra những tượng người đặt ở đây cũng không phải không có mục đích, bên trong chúng chắc có chứa một loại vật chất nào đó, khiến cho từ trường cùng điện trường hỗn loạn, sau đó tia sáng đi qua loại từ trường và điện trường này, khiến cho thị giác của chúng ta bị đánh lừa.”

Nhận được lời giải thích, tất cả mọi người ở trong mộ đạo đều lộ ra khuôn mặt vui mừng, trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vấn đề lại một lần nữa quay về mốc ban đầu, làm cách nào để rời khỏi đây. Hơn nữa trong mộ đạo này hẳn vẫn còn tồn tại người hoặc thứ gì đó mà họ không biết, chẳng thế thì ký hiệu mà Mã Văn Thanh để lại đã chạy tới chỗ nào. Mọi người nghĩ đến đủ loại khả năng, từng người một lật ngược vấn đề, mắt thấy kết luận đã và đang phát triển theo hướng càng ngày càng kinh khủng.

Phong Hàn dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn tượng người một lúc, chợt nói: “Bây giờ, chúng ta đi lại một lần.” Mọi người yên tĩnh, không có ai phản đối. mọi người tin chắc, chỉ cần có Phong Hàn, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

Lăng Vân híp mắt nhìn Phong Hàn ở tít phía trước, không sai, đó chính là Phong, cho dù lạnh lùng, cũng vẫn khiến cho người ta phải chú mục. Bất quá, Phong chỉ thích hợp đứng ở nơi cao nhất, ở trong đám đông, tuyệt đối không thích hợp với hắn.

Hai phe kiểm lại nhân số, bắt đầu lôi kéo nhau tiến về phía trước, Phong Hàn đi đầu tiên, Đỗ Cương ở sau cùng. Trần Ngọc đi theo sau lưng Phong Hàn để ý thấy hắn vẫn một mực cẩn thận quan sát tượng người bằng vàng ở hai bên. Chẳng lẽ Phong Hàn phát hiện ra điều gì? Là quan tâm đến cơ quan trên thân thể chúng sao.

Bên cạnh Trần Ngọc là Mã Văn Thanh, kết quả La Khuynh mới vừa lại gần nói hai câu, Mã Văn Thanh đã rất sảng khoái để cho La Khuynh đi giữa hai người. Trần Ngọc cũng không thấy sao cả, bất quá báo con trong ngực cậu vung vẩy đuôi, nhảy lên bên bả vai Trần Ngọc sát cạnh Phong Hàn. Trần Ngọc giơ tay lên sờ sờ đầu tiểu tử kia, quay đầu sang phía La Khuynh cười nói: “Tiểu Mập tựa hồ sợ người lạ.”

La Khuynh ánh mắt đen láy lấp lóe, cười ôn hòa nói: “Thật là một tiểu tử xinh đẹp khả ái, giống y chủ nhân của nó.” Ngắm nhìn gò má xinh đẹp của Trần Ngọc, La Khuynh càng cười đến mức sáng lạn, “Đúng rồi, nghe nói Trần tiểu huynh đệ cũng rất lợi hại, ở trên biển giúp đỡ Phong tiên sinh vượt qua mối nguy của núi từ. Nếu như lát nữa thật gặp phải nguy hiểm gì, thì phiền toái.”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn, đây thực là đang nói đến cậu? Lúc nào thì cậu giúp hắn? Miệng thì vẫn nói: “Đâu có, pho tượng kia là Phong Hàn bắn trúng, ta hầu như chỉ gây cản trợ cho hắn mà thôi.” Quả thật, nếu như không biết mình bị quấn lấy lôi đi, như vậy Phong Hàn cũng sẽ không bắn tên, bọn họ làm sao có thể vươt qua núi từ.

La Khuynh lắc đầu, híp mắt cười nói: “Trần tiểu huynh đệ thật đúng là khiêm tốn đấy, ta đều đã nghe Văn Thanh ca nói cả rồi.”

Trần Ngọc híp mắt nhìn về phía La Khuynh ở bên cạnh, nếu như không phải có cô ta, đập cái tên khốn kia nhất định rất thoải mái. Mã Văn Thanh sau khi nhìn thấy mỹ nữ a, cái miệng căn bản không khép lại được. Trần Ngọc vừa tưởng tưởng đến cảnh tượng oánh Mã Văn Thanh trong đầu, vừa âm thầm cắn răng, La Khuynh trái lại vô cùng hăng hái, tiếp tục lôi kéo Trần Ngọc tán gẫu.

Đúng lúc ấy, cánh tay Phong Hàn lôi kéo Trần Ngọc chợt căng thẳng, Trần Ngọc quay đầu nhìn, Phong Hàn đang nhìn chằm chằm vào một tượng người, bởi vì Phong Hàn lười phải cầm đền pin, mấy tượng người phía trước đều là đèn mỏ trên đầu của Trần Ngọc chiếu tới, nhưng không được rõ ràng. Trần Ngọc quan sát một lúc, cũng không thấy có gì khác thường.

Sau đó Trần Ngọc cảm thấy được báo con lại bắt đầu di động, thân thể mũm mĩm lui về phía sau trượt một phát, thiếu chút nữa té xuống.

Trần Ngọc nhăn mi, chợt nhận ra pho tượng này cách các pho tượng khác tựa hồ quá gần, căn bản chưa đến năm thước. Thế nhưng, Đỗ Cương cũng đã nói, khoảng cách giữa hai pho tượng phải đến mười thước. Trần Ngọc quay đầu sang hướng khác nhìn thử, tượng ở hai bên mộ đạo tương xứng với nhau, quả nhiên bên kia không có pho tượng nào. Nói cách khác, đáng lẽ không thể có một pho tượng ở đây.

“Ân?” Phong Hàn tựa hồ nghi hoặc không hiểu, sau đó từ từ giơ tay lên.

Trần Ngọc bất khả tư nghị phát hiện pho tượng kia tựa hồ hơi run rẩy, sau đó từ trên người pho tượng chợt phóng ra một thứ vừa mảnh vừa dài, vật nọ trực tiếp bỏ qua Phong Hàn và Trần Ngọc, La Khuynh lập tức hất tay Mã Văn Thanh ra, nhào vào trong ngực Trần Ngọc, xúc tu thất bại trong việc tấn công La Khuynh, sau đó trong một thoáng thanh đao Mã Văn Thanh cầm ở tay lóe sáng, nhanh chóng tránh ra, bất ngờ cuốn lấy người thứ năm kéo về phía pho tượng. Toàn bộ động tác đều nhanh đến mức không thể tin được.

Sau đó Trần Ngọc phát hiện, pho tượng trước mặt Phong Hàn đã biến mất, trên tường chỉ còn lại một cửa động bị phá tung, kích thước chỉ có thể cho một người đi qua. Lúc trước “pho tượng” kia đứng ở bên tường, chắc là để ngăn cho cửa động này không bị người ta phát hiện, suy tính quả thật rất chu đáo, nhưng vẫn bị Phong Hàn nhận ra.

Người bị quấn lấy, đang bị “pho tượng” nhanh chóng kéo sâu vào trong. Tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

“Buông ra!” Phong Hàn cấp tốc liếc nhìn La Khuynh, ở một giây kế tiếp khi La Khuynh rời khỏi người Trần Ngọc, liền lôi Trần Ngọc vọt vào.

Cái động này hẳn là thông với đường vào cửa mộ bên trong, xem hình dạng thì chắc trước đây người tiến vào không tìm được đường ra, trực tiếp dùng thuốc nổ bộc phá.

Phong Hàn không hề ngừng lại, trực tiếp lôi Trần Ngọc hướng bên trong đuổi theo.

Bên trong là một đại sảnh, địa thế hơi thấp so với mộ đạo ở bên ngoài, có đặt những chiếc xe ngựa bằng đồng xanh, hai chiếc bị đổ trên mặt đất. Mục đích của Phong Hàn là cứu người, Trần Ngọc vì vậy không níu kéo, cũng liều mạng đuổi theo người kia.

Bất quá, Phong Hàn tại sao không tự mình đuổi theo? Lôi thêm mình như vậy thật ra thì quá lãng phí thời gian. Hơn nữa, Trần Ngọc híp mắt nhìn “pho tượng” ở phía trước, cái thứ vừa mảnh vừa dài tựa như tay kia, thật sự là loài người?

Mặc dù tốc độ của “pho tượng” rất nhanh, nhưng dưới tình huống phải mang theo một người, hiển nhiên vẫn không thể sánh với Phong Hàn, không mất lớn thời gian, đã bị Phong Hàn bắt kịp, sau đó Trần Ngọc nghe thấy tiếng kim loại nặng nề đập xuống đất.

Đợi đến khi hít thở ổn định, Trần Ngọc ngẩng đầu, phát hiện trên đất có vết máu, một thanh chủy thủ đang nằm trên mặt đất, bên cạnh là vị đội viên khảo cổ đáng thương. Trên cổ hắn có dấu vết bị dây siết, hơn nữa còn xuất hiện những chấm tròn cỡ tiền xu màu tím đen. Trần Ngọc vội tiến lại gần tra xét tình trạng của hắn, đội viên khảo cổ chỉ hôn mê tạm thời, trên người không có bất cứ vết thương nào.

Lúc này, mọi người cũng đều chạy tới nơi. Giáo sư An trước kiểm tra đội viên bị thương, sau đó nói lời cảm ơn với Phong Hàn và Trần Ngọc, an bài những đội viên khác đem người khiêng đi.

“Phong, ngươi không sao chứ, thứ đó rốt cuộc là gì?” Lăng Vân lại gần ân cần thăm hỏi.

Phong Hàn diện vô biểu tình nhìn cửa động nơi “pho tượng” biến mất, lắc đầu.

Ngoại trừ Phong Hàn, Trần Ngọc là người duy nhất thấy rõ “pho tượng” kia, dĩ nhiên cậu tình nguyện coi như mình không biết gì hết. Khi Mã Văn Thanh tới hỏi dò, liền bắt gặp vẻ mặt cố nén nôn mửa của Trần Ngọc.

La Khuynh cười vỗ vỗ sau lưng Trần Ngọc, an ủi; “Giáo sư An nói, không nên để ý niệm chi phối, có lẽ vật kia không mấy lợi hại, dù sao chỉ trong chớp mắt đã bị ngươi cùng Phong tiên sinh đuổi đi.”

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Thật may là có Phong ca ở đây, tìm được cửa vào, người cũng không sao.”

Trần Ngọc khẽ vuốt cái dạ dày đang nhói đau của mình, trong tiếng thảo luận của mọi người vô lực sửa lại: “Đó là do Phong Hàn đuổi đi, không bao gồm ta.” Đại sảnh rất lớn, trên mặt đất lát đá hoa xanh, Trần Ngọc chuẩn bị trước khi rời khỏi chỗ này nghỉ ngơi một chút.

Một cánh tay lạnh như băng đưa qua, kéo Trần Ngọc đang muốn ngồi xuống, để cho Trần Ngọc dựa vào trên người mình, Phong Hàn nhàn nhạt nói: “Nơi này hẳn là hố tuẫn táng, xem ra rất khó tìm thấy chủ mộ thất. Bất quá, ở đây còn sót lại trang bị lặn, trừ chúng ta, quả nhiên còn có những vị khách khác.”

Nhìn theo tầm mắt của Phong Hàn, mặt đất phía bên phải của đại sảnh, có một bộ áo lặn, bao gồm nón bảo hộ cùng bình dưỡng khí, có điều trên áo lặn tựa hồ có không ít vết máu. Hơn nữa, dọc theo vết máu, trong đại sảnh trên đất còn có một cánh tay.

“Chủ nhân của cánh tay gặp sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể bởi vì nội chiến.” Vưu bộ trưởng lên tiếng phân tích.

Trần Ngọc nhớ đến phụ thân, nỗi bất an trong lòng chợt tăng lên.

Đám người giáo sư An lại lộ ra thần sắc trấn tĩnh cùng vui mừng như điên, ở trong phòng chụp hình, Lăng Vân và Vưu bộ trưởng chỉ huy người tìm kiếm cửa vào.

Không mất lớn thời gian, Vưu bộ trưởng đã qua nói với Phong Hàn: “Phong, chúng ta đã tra xét bốn phía, nơi có thể đến đều là hố tuẫn táng, bên trong có không ít là đồ dùng của nữ nhân, không loại bỏ khả năng mộ chủ là nữ. Hơn nữa cánh cửa tận cùng bên trong trên có khóa, không thể mở ra. Bất quá, thạch thất tựa hồ có chút tà môn.”

Trông thấy ánh mắt nghi vấn của Phong Hàn, Vưu bộ trưởng do dự một chút, tiếp tục nói: “Thạch thất kia, trên tường không ngừng rỉ máu ra bên ngoài. Nếu như muốn tiến vào, e là phải nhờ vị bằng hữu kia của ngài hỗ trợ mở khóa.”

Phong Hàn cau mày, nhìn Trần Ngọc đang đổ môi lạnh một cái, nói: “Không nhất thiết phải đi vào, đó hẳn là nơi chôn thợ xây mộ. Địa cung chắc ở bên dưới, chỉ cần tìm đường xuống đó là được.”

Vưu bộ trưởng gật đầu, con đường thông với địa cung ở tầng dưới cuối cùng cũng được tìm thấy ở trong đại sảnh này, phía dưới một chiếc xe ngựa đồng xanh, lộ ra một cửa động tương đối hẹp, Phong Hàn đỡ Trần Ngọc đi xuống trước tiên.

Mộ đạo ở tầng này so với hai tầng trên càng thêm hoa lệ, trong mộ đạo đốt đèn, hẳn là mới được người tiến vào thắp, hai bên vách tường, ngay cả mái vòm cũng đều là chạm khắc hoa văn và bích họa tinh mỹ.

Hơn nữa vật bồi táng ở đây phần lớn là tơ lụa, đồ trang sức, hiển nhiên khả năng chủ nhân ngôi mộ là nữ rất cao.

“Bộ trưởng, tìm thấy chủ mộ thất rồi!” Người cao gầy bên cạnh Vưu bộ trưởng tiến lại hồi báo, đồng thời mang theo nụ cười nhìn sang giáo sư An ở phía đối diện, người của đội khảo cổ ở phương diện này, rõ ràng không bằng bọn họ.

“Vậy bây giờ qua đó xem một chút.” Phong Hàn lập tức đứng lên, trước đi về phía chủ mộ thất.

Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn toàn thân căng thẳng, tựa hồ như đang kích động cùng mong đợi cái gì đó. Kinh ngạc nhìn hắn, một Phong Hàn như vậy thật sự hiếm thấy. Mọi việc hình như tiến triển rất thuận lợi? Chủ mộ thất đã tìm được, Thanh Long Hoàn của mình, đồ vật mà Phong Hàn muốn tìm, toàn bộ có thể đã có lời giải.

Khi bọn họ tiến vào nơi chủ mộ thất, không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.

Xe ngựa trong hố tuẫn táng so với tầng thứ hai thì lớn hơn, nhưng khi vào trong phòng, lại phát hiện vô luận là màn che hay bích họa, tất cả đều là màu đỏ chói mắt.

-END 57-