Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 - Chương 10: Hucho Taimen (Triết La Khuê)



Editor: Tiểu Phong Hoa

*****

Lão Dương nói thế nhưng ở dưới mực nước sâu đến thế này, có mà chạythoát đằng trời. Tôi quẫy nước mấy cái, đến khi quay đầu nhìn lại, vệtnước hình tam giác kia đã lao vọt về phía tôi nhanh như điện xẹt khiếnmặt nước dềnh lên một làn sóng đục ngầu.

Tôi vội vã buộc chặt đèn pin vào cổ tay, rút con dao găm vẫn giắt nơi thắt lưng rồi trưng dụng luôn cả chiếc ba lô đang đeo trên lưng thànhkhiên. Trong lúc cuống cuồng tôi vẫn không ngừng gọi lão Dương ứng cứu,có điều gã này thoắt cái đã một đường bơi thẳng ra ngoài đến hơn mườimét.

Tôi ngấm ngầm lôi cả mấy mươi đời tổ tông nhà hắn ra nguyền rủa. Thứquái vật phía sau đương nhiên không thèm chừa ra giây nào cho tôi nhẩnnha suy nghĩ, nháy mắt đã đâm bổ đến trước mặt.

Tôi chùn người xuống một chút, chuẩn bị sẵn tinh thần lãnh một cúđánh của quái vật. Vệt nước hình tam giác chỉ còn cách tôi chừng ba mét, không ngờ trên mặt nước lại đột ngột xuất hiện một đợt sóng, vệt nướcthoáng cái đã biến mất tăm.

Nói thì chậm nhưng thực ra mọi việc chỉ trong vài khắc. Chưa kịp hoàn hồn, phía trước mắt tôi một đám bọt nước chợt nổ tung tóe đồng thờitrên ngực chịu một luồng lực mạnh kinh khủng. Lần này thực sự nhanh đếnmức không kịp trở tay. Tôi còn đang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra đã sặclên mũi một ngụm nước hôi thối, tối tăm cả mặt mũi.

Luồng lực này không những dìm tôi chìmnghỉm vào trong nước mà còn đẩy ngược tôi lại cả chục mét. Khi lặn xuống nước tôi không hề lấy hơi, giờ đã thiếu khí lắm rồi, nói là sức cùnglực kiệt cũng không ngoa. Cứ đà này bị ép xuống không thở được kiểu gìcũng đi đời nhà ma. Cùng đường, tôi nghiến răng, dao găm nãy giờ vẫn lăm lăm trong tay khua lung tung một hồi bỗng thấy chấn động, không biết đã đâm trung chỗ nào trên người nó. Quái vật bị đau quằn quại liên hồitrong nước, quật tôi văng ra đập đầu vào vách một cú mạnh đến choángváng.

Nhưng nhát dao này xem ra đã cứu tôi một mạng. Luồng lực kia biến mất, ngực tôi cũng được thả lỏng.

Tôi biết nó đã nhả ra, vội vàng giãy dụa nhô đầu lên khỏi mặt nướchít lấy hít để không khí vào phổi rồi sờ sờ chiếc ba lô. Mẹ kiếp, khôngnhững rách toạc một nửa mà các thứ bên trong hầu như cũng rơi rớt sạchsẽ, may mà tôi chắn ba lô trước ngực không thì đã ra người thiên cổ từlâu rồi. Thứ quái vật này cắn khiếp thật.

Tứ phía đều tối tăm mờ mịt, chỉ thấy luồng sáng rọi thẳng từ phía sau của chiếc đèn pin trên tay lão Dương. Nhưng ánh sáng mỏng manh đó đãchiếu không ra hình thù gì thì chớ, gặp nước lại phản quang càng khiếntầm nhìn tôi bị ảnh hưởng.

Tôi thở hổn hển một hồi, đầu óc dần tỉnh táo trở lại, lúc đó mới phát hiện ra dao găm đã không cánh mà bay, không biết trong biến cố vừa rồiđã rớt xuống nước hay là vẫn cắm trên người nó chưa rút ra. Tôi rên thầm trong lòng, giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, ba lô cũng không được tíchsự gì nữa rồi. Nếu quái vật lại đớp cho một miếng có khi bao nhiêu ruộtgan đều lòi ra mất.

Tôi bèn nép sát người vào vách đá, chỗ này rất hẹp, cứ dán mình vào một bên như thế, muốn cắn tôi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.

Sau trận vật lộn kịch liệt vừa rồi, tôi mơ hồ cảm thấy đó là một concá khổng lồ, nhưng trong mỏ quặng kín mít này làm sao lại có cá được,hơn nữa kích thước lại to lớn bất thường, điều này thoạt nghĩ đã thấykhông hợp tình hợp lý. Mà cho dù có thật, nó ăn gì mà sống? Chẳng lẽ gặm đá tảng?

Từ phía sau, lão Dương đã chạy tới, vừa nhìn thấy tôi đã gọi to: “Cậu không sao chứ? Tay chân có sứt mẻ miếng nào không?”

Tôi vội vàng cản hắn lại rồi ấn hắn dính luôn vào vách đá, thì thầm: “Đừng ra đây, thứ đó vẫn ở gần lắm.”

Hắn nghễnh ngãng không nghe được tôi nói gì, còn hỏi: “Không sao hả?Vừa rồi tớ đánh động muốn thu hút sự chú ý của nó, không ngờ nó lạikhông thèm…” Nói chưa dứt lời, người hắn đột nhiên nghiêng hẳn đi, thoắt cái đã bị lôi ngã lộn xuống nước, bọt nước văng tứ tung. Một cái đuôicá to tướng quẫy vùng lên khỏi mặt nước, hắt cả vào mặt tôi.

Gay to rồi! Không hiểu lão Dương bị cắn vào chỗ nào, nếu trúng ngườithì đúng là nguy hiểm, dù Diêm Vương tha mạng thì bét cũng phải tàn phế.

Tôi sờ khắp cả người mà chẳng lần ra được một tấc sắt, sau cùng chỉmoi ra được một con dao mở hộp quân dụng. Chất thép rất tốt, của đángtội con dao lại ngắn ngủn, đâm cả trăm nhát chưa chắc đã giết nổi mộtngười. Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc đứng ca cẩm, tôi hét lớn mộttiếng rồi liều mình phi thân vào trong nước, bơi về hướng lão Dương.

Trận hỗn chiến dưới nước đang hồi quyết liệt, tôi chẳng nhìn thấy gìchỉ còn nước sờ soạng. Mới sờ được vài cái, mặt lại bị cái đuôi cá khổng lồ quật vào. Tôi bị một cú đập đến thất điên bát đảo, thân thể lộn mấtmấy vòng, cổ như gãy rời ra rồi.

Lòng bàn tay tôi nóng bừng lên, gấp rút cắn chặt răng lao vọt lại.Trong lúc rối ren tôi ôm bừa lấy thứ quái vật nọ, cảm thấy như bị trượtđi trên lớp da trơn tuột toàn vảy. Tôi thầm nhủ cóc cần biết chỗ nào, cứ giơ dao lên đâm bừa một nhát.

Tuy là dao mở hộp nhưng lưỡi thép ngang lại vô cùng sắc bén. Con quái vật bị thương vặn vẹo điên cuồng, tôi không ôm nổi nữa, bị hất lên mặtnước. Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, tôi nghiến răng nghiến lợi giữchặt lấy chuôi dao. Lưỡi dao vẫn móc trong cơ thể quái vật, chỉ cần nócố thoát thân, vết thương trên người nó sẽ càng bị rạch toác ra.

Lúc tôi thò đầu lên khỏi mặt nước, máu tươi đã nhuộm đỏ lòm cả mộtvùng nước vốn xanh biếc, hai thứ màu xanh đỏ hòa vào nhau trông thật tởm lợm. Tôi giơ tay lên nhìn liền nhận ra con dao mở hộp đã gấp lại từ bao giờ, lưỡi dao khi gấp quay ngược cắt một đường vào ngón tay đã ngâm lâu dưới nước đến trắng bệch của tôi. Có lẽ vừa rồi tôi đã quá tập trungtinh thần vào trận chiến mà không hề phát hiện.

Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi vừa lấy lại chút bình tĩnh lội một bước về phía trước, thình lình từ dưới nước nhô lênmột cái đầu cá khổng lồ, chỉ kịp nhìn thấy một khoang miệng đầy răngnhọn lởm chởm đâm bổ đến muốn táp vào đầu tôi. Trong lúc nguy cấp, tôivội vàng ngửa người ra sau, con cá đang đà chồm vào, tôi lập tức bị dìmsâu xuống nước.

Tôi giãy dụa kịch liệt cốt tìm lấy một điểm tựa mà bám vào, chợt mộtngười nắm lấy tay tôi, dồn sức lôi lên khỏi nước. Tôi ngẩng đầu, hóa ralà lão Dương, người ngợm máu me be bét đang thở khò khè.

“Sao rồi?” Tôi vội hỏi “Cậu bị cắn vào đâu?”

Hắn nhấc dưới nước lên nửa cái ba lô, nở nụ cười méo xệch. Tôi thởphào nhẹ nhõm. Xem ra vì trong này quá chật chội, con cá có muốn tấncông chúng tôi cũng chỉ có thể tấn công vào phần ngực. Đúng là trong cái rủi có cái may.

Con cá rõ ràng rất đau đớn, không ngừng quằn quại khiến dòng nước trở nên đục ngầu, thỉnh thoảng lại va phải vách đá. Chúng tôi vẫn đề phòng, có điều không lâu sau, cái bụng của nó đã nổi lềnh phềnh mà phơi lêntrời, hai vây vẫn hơi run rẩy nhưng xem ra chẳng còn sống được bao lâu.

Tôi kiên nhẫn chờ thêm một lúc, thấy nó đã cứng đơ rồi mới đánh bạo bơi tới.

Con cá ít nhất cũng phải dài đến hai mét rưỡi, đầu to tướng, khoangmiệng mở ra phải lớn bằng cái chậu rửa mặt, bên trong toàn răng nhọn cómóc. Điều kỳ quái là trên gáy nó còn có hoa văn nhìn rất lạ mắt cùng một con dao găm không chuôi cắm ở đó, không biết là do lão Dương hay tôiđâm vào.

Tôi lập tức nhận ra, đây là một con cá Hucho Taimen, một giống cánước ngọt vô cùng tàn bạo. Nếu đúng là loại này thì con cá vẫn còn nhỏchán. Lạ ở chỗ, giống cá đó chỉ ưa sống ở vùng nước lạnh, làm sao lạiđến được nơi này và chui vào tận đây?

Còn đang ngờ vực chợt nghe lão Dương kêu: “Nhìn xem, đằng kia có bậc thang!”

Sau trận ác chiến vừa rồi, dường như con cá đã dẫn chúng tôi đi rấtxa, xem chừng đã vào rất sâu trong thạch động. Tôi quay đầu lại, thấyngay bên cạnh có mấy bậc thang nhô ra khỏi mặt nước, dẫn lên một khoảnhđất trống bằng phẳng, lia đèn pin qua còn có thể nhìn thấy vài bức bíchhọa.

Chúng tôi vừa rét run vừa ngứa ngáy toàn thân, chỉ muốn nhanh nhanhchóng chóng nghỉ ngơi cho hồi sức. Cả hai bàn bạc một lúc rồi quyết định tìm một chỗ khô ráo từ từ xử lý mấy vết thương.

Lão Dương đã lạnh cóng kinh khủng, không nói năng gì nữa, lẳng lặngtóm lấy quai hàm con cá mà lôi vào trong. Tôi lấy làm lạ, hỏi hắn mangcon cá này đi làm gì. Hắn đáp: “Bỏ trang bị ra rồi nhét nó vào trongtúi, cậu không biết thứ này sẽ giúp chúng ta phát tài thế nào đâu, kiểugì tôi cũng phải mang nó ra bằng được!”

Tôi nghe xong chỉ còn biết lắc đầu. Ngăn hắn cũng không xong, đànhphải giúp hắn một tay đẩy con cá về phía trước. Những bậc thang thẳngtắp, tôi leo dần lên, phía trên là một gian phòng đá chất đầy gỗ, ngoàira còn có một con đường đá thông đến nơi khác. Bên trong tối đen nhưmực, nhưng cũng khá rộng rãi, có lẽ là nơi tạm chứa đất đá phế thải. Gỗbên trong đã có phần mục ruỗng, bích họa trên bốn vách tường cũng rấtđơn giản, hơn nữa còn có khuynh hướng trừu tượng. Người tôi đang khóchịu, chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nghía.

Chúng tôi cởi hết quần áo, lấy vài thanh gỗ mục nhóm lên một đống lửa để hong khô quần áo. Lão Dương chưa gì đã vội vàng rút đồ ra mổ bụngcon cá, vừa mổ vừa bảo tôi: “Con cá này to như thế, vứt đi đúng là phícủa giời. Chúng ta lóc thử vài miếng thịt ra ăn thử xem mùi vị thế nào.”

Tôi lấy từ trong nửa cái túi của lão Dương ra một ít thuốc, đầu tiênkhử trùng ngón tay, sau đó mới cẩn thận băng kín lại, nói: “Cậu đi màăn. Nước bẩn như nước cống, con cá thì không rõ lai lịch, nó ăn gì uốnggì cũng không biết, tớ chẳng dám liều mạng.”

Lão Dương lúc đó đã cắt dạ dày con cá, cắt một nhát mở phanh cả cáidạ dày. Một mùi tanh tưởi xộc lên khiến tôi ngạt thở suýt chết, kìmkhông được tính tò mò phải ngó một cái. Bên trong dạ dày con cá chảy àora những thứ thập cẩm đã nát nhừ cùng một khối tròn tròn, lăn vài vòngđến trước mặt tôi.

Tôi vừa nhìn thấy đã “A!” lên một tiếng.

Không ngờ đó lại là một cái đầu người.