Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 447: Thay đổi toàn bộ



Bùi phu nhân cúi người xuống khuyên: “Từ Đại tiểu thư cũng đừng quá lo lắng, trong khách sảnh có nhiều nữ quyến như vậy, Cấm vệ sẽ không thể nhốt chúng ta mãi, không chừng bên ngoài đã truyền Thái y rồi.”

Từ Cẩn Du mím môi, cảm kích khẽ gật đầu với Bùi phu nhân.

Bùi phu nhân mặc dù đáp lại, nhưng cũng không tính là nhiệt tình, trong lòng Từ Cẩn Du thoáng có chút thất vọng.

“Cẩn Du,” Thư Vương phi nói, “Không phải ngươi luôn ở bên Thái hậu nương nương sao, có nghe được động tĩnh gì không?”

“Đúng thế,” Phu nhân nhà Thiếu Khanh của Thái Thường Tự lập tức nói, “Từ Đại tiểu thư, ngươi mau nói với chúng ta đi.”

Từ Cẩn Du lắc lắc đầu, nói không ra lời trước mặt mọi người, những vinh dự trước đây khiến cho mọi người ước ao, bây giờ hóa thành hư không rồi.

Lần này, nàng ta không nhìn ra đầu mối gì. Giống như Thái hậu đối với phủ Trang Vương, tuy nói là hời hợt, nhưng cũng không phải thật sự nổi nóng, cho nên Trang Vương gia đột nhiên bị trừng trị, nàng ta cũng bị doạ.

Mặt Từ Cẩn Du đỏ lên, không biết nói cái gì.

“Được rồi,” Bùi phu nhân nói, “Từ Đại tiểu thư chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, Từ lão phu nhân lại đang khó chịu, các ngươi đừng hỏi nữa.” Nếu như Từ Cẩn Du biết được, làm sao có thể để mình và Từ lão phu nhân cũng bị nhốt ở chỗ này.

Đây là điểm mấu chốt.

Người thường xuyên bầu bạn ở bên cạnh Thái hậu là Cố Lang Hoa và Từ Cẩn Du.

Thái hậu thân cận với ai hơn, bây giờ lập tức thấy rõ.

Trái tim Từ lão phu nhân nhảy lên không ngừng, Cẩn Du vẫn quá đơn thuần, không đấu lại Cố Lang Hoa âm hiểm xảo trá đó.

Tiếng nghị luận của các nữ quyến truyền tới.

“Chắc chắn không phải Cấm vệ tới để bảo vệ chúng ta.”

“Nếu không sẽ không lấy cả nước trà đi.”

Từ lão phu nhân nhìn về phía Từ Cẩn Du, Từ Cẩn Du đang một lòng một dạ nghe Bùi phu nhân nói chuyện, rất sợ bỏ qua chữ nào.

Từ lão phu nhân nhíu mày, bây giờ là lúc nào rồi? Trong đầu Cẩn Du lại vẫn nghĩ đến chuyện đi dựa dẫm vào người bên cạnh.

“Cẩn Du.” Từ lão phu nhân giơ tay ra.

Cẩn Du lập tức tiến lên, ngồi xổm xuống vuốt vuốt cho Từ lão phu nhân.

Bà cháu hai người còn chưa kịp nói chuyện, Cấm vệ đã mở cửa ra, ngay sau đó Trình nữ quan dẫn bốn cung nhân đi tới.

Cung nhân bê khay đứng ở chỗ đó.

Trình nữ quan nghiêm mặt nói: “Thái hậu có lệnh, tất cả nữ quyến bỏ vật đeo trên người vào trong khay, cung nhân sẽ lập tức kiểm tra.”

Thư Vương phi lập tức tiến lên phía trước nói: “Rốt cuộc là thế nào, Cấm vệ đột nhiên vây khách sảnh lại, bây giờ lại muốn kiểm tra vật tùy thân của chúng ta, già trẻ ở đây đều bị dọa sợ.”

Trình nữ quan nghiêm mặt: “Thức ăn của Hoàng thượng bị người hạ độc, hai thái giám bình thường thử đồ ăn cho Hoàng thượng đã chết.”

Nghe lời này tất cả mọi người trợn to hai mắt.

Hoàng thượng bị người hạ độc.

“Vậy... Hoàng thượng sao rồi?” Thư Vương phi lập tức hỏi.

“Hoàng thượng bình yên vô sự, chỉ là bị quấy nhiễu, hôm nay đang nghỉ ngơi trong Đông Các.”

Nghe được Hoàng thượng không sao, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trình nữ quan nói tiếp: “Người trong hành cung đều phải bị kiểm tra, các phu nhân cũng không cần kinh hoảng, sau khi tra rõ các phu nhân lập tức có thể rời cung.”

Trình nữ quan nói rất bình tĩnh, nhưng trong khách sảnh đã dấy lên sóng gió kinh hoàng.

Hạ độc Hoàng thượng, đây là tội lớn tru di mười tộc, một khi bị dính vào, đừng ai mong sống sót mà đi ra ngoài.

Mấy nữ quyến nhát gan đã bắt đầu run bần bật.

Mỗi người đều bắt đầu lục lọi vật trên người, rất sợ có vật gì không giải thích được xuất hiện ở trên người các nàng.

“Bắt đầu tra đi.” Trình nữ quan lạnh nhạt phân phó, cung nhân lập tức tiến lên.

Từ Cẩn Du nhân cơ hội lập tức tiến lên đi tới bên cạnh Trình nữ quan: “Cô cô, Thái hậu nương nương bây giờ ổn chứ?”

Trình nữ quan gật gật đầu: “Thái hậu nương nương bình yên, Từ Đại tiểu thư yên tâm đi.”

Từ Cẩn Du mới vừa định tiếp tục hỏi, Trình nữ quan đã nói chuyện với Thư Vương phi.

Từ Cẩn Du cảm nhận được sự lãnh đạm và hời hợt của Trình nữ quan.

Nàng ta ở bên cạnh Thái hậu nương nương lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp tình huống thế này bao giờ, đây là thế nào? Là Từ gia hay là nàng ta làm cái gì khiến cho Thái hậu tức giận.

Từ Cẩn Du lập tức hoảng sợ.

Vừa rồi còn có người thấp giọng bàn tán, bây giờ lại yên tĩnh không một tiếng động.

Từ lão phu nhân muốn đứng lên nhưng toàn thân không còn sức lực, bất kể lời Trình nữ quan nói có phải là thật hay không, có thể khẳng định là, trong hành cung xảy ra chuyện lớn, bà ta chỉ cầu ông trời che chở, tuyệt đối đừng liên lụy đến Từ gia bọn họ.

Từ lão phu nhân muốn phân phó Từ Cẩn Du đi nghĩ đủ cách hỏi thăm chút tin tức, lại phát hiện Từ Cẩn Du ngẩn người tại chỗ, bộ dạng luống cuống.

Từ lão phu nhân cắn răng, đứa nhỏ này chưa bao giờ trải qua mưa gió, chuyện mới vừa bắt đầu đã loạn.

“Thư Vương phi, người có thể đi ra ngoài rồi.”

Nữ quan cung kính hành lễ với Thư Vương phi, Cấm vệ mở cửa ra.

Tất cả mọi người dường như thấy được hy vọng.

Kiểm tra rõ ràng quả nhiên liền có thể rời đi.

Từ Cẩn Du nắm lấy cơ hội lập tức tiến lên: “Trình cô cô, tổ mẫu ta không thoải mái, có thể hay không châm chước một chút, trước…”

“Như vậy không được,” Trình nữ quan nói, “Ai tra trước, ai tra sau, không phải chúng ta định đoạt.”

Ý nói phải nghe Thái hậu an bài.

Trái tim Từ lão phu nhân từ từ trầm xuống, bà ta hiểu rồi, chuyện hôm nay nhất định có liên quan đến Hoàng hậu, nếu không Thái hậu sẽ không cố ý hỏi tới chuyện Từ Như Tịnh.

Bà ta phủ nhận chuyện cái chết của Từ Như Tịnh có điều kỳ lạ, nhất định khiến cho Thái hậu cho rằng bà ta và Hoàng hậu lén lút qua lại. Năm đó bà ta thay Hoàng hậu che giấu, cũng cảm thấy người chết như đèn tắt, truy cứu tiếp nói không chừng ngược lại sẽ dẫn lửa lên người, không bằng nể mặt cho Triệu thị, sau khi Triệu thị được phong vị, tương lai nhất định sẽ chú ý cất nhắc Từ gia.

Tất cả đều tiến hành theo sự sắp xếp của bà ta, qua nhiều năm như vậy, chuyện Từ Như Tịnh đã sớm bị bà ta ném ra sau gáy, nào ngờ được có ngày sẽ bị nhắc đến.

Tiện nhân này... Chết nhiều năm rồi còn không chịu bỏ qua cho Từ gia.

Bây giờ có thể làm thế nào? Thái hậu chuẩn bị xử lý mọi người thế nào?

...

Trong Đông Các, Hoàng đế ói ba lần, đạp mấy nội thị ra, sau khi trên người đổ hai lần mồ hôi nóng, ngủ một giấc, người mới dần dần thanh tỉnh.

Nội thị tiến lên đỡ Hoàng đế tựa vào gối, Hoàng đế bắt đầu nhớ lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn chỉ nhớ Triệu khanh tới, vua tôi bọn họ nói mấy câu, Triệu khanh dâng viên đan dược… Cả người hắn bỗng nhiên có sức, bọn họ cởi bỏ quần áo, đổi lại vải mỏng màu trắng, Triệu khanh rót rượu cho hắn.

Rượu nóng xuống bụng, mồ hôi lập tức chảy ướt lưng hắn, gió nhẹ mát mẻ thổi tới trên người hắn, phảng phất như bàn tay nhẹ nhàng phủ ở trong lòng hắn, giống như đặt mình vào con kênh mát, nước tuỳ ý chậm rãi chảy qua, thoải mái vô cùng.

Ông ta đã lâu không nếm được cảm giác vui vẻ như vậy, lập tức buông thả, chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Chập chà chập chờn, hình như Thái hậu tới.

Sắc mặt của Hoàng đế dần dần nặng nề.

Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía Thường An Khang: “Thái hậu đã tới sao?”

Thường An Khang không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế: “Trước đó Thái hậu có tới, kêu người mời Thái y,” Nói rồi dừng một chút, “Thái hậu... Thái hậu còn... còn đâm chết Triệu Tam lão gia.”

Sắc mặt Hoàng đế đại biến.