Danh Môn

Chương 269: Tam tuyến tác chiến



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 273 : Tam tuyến tác chiến

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



“ Thần cũng tán thành lời của Vi Phó Xạ như vậy!” Tả Tể Tướng Thôi Ngụ cũng đứng lên, hắn thi lễ với Thôi Tiểu Phù: “ Triều đình đối với khống chế quân phiệt địa phương vốn suy nhược quá đáng. Nếu như để Thôi Khánh Công chiếm cứ Kinh Tương, khi đó hắn lương thảo sung túc, nguồn mộ lính phong phú, há có thể không cử binh mở rộng địa bàn nữa. Hơn nữa phía nam Trường Giang đã hàng trăm năm không có binh tai, cơ hồ không hề phòng ngự. Thần liền lo lắng khi đó Thôi Khánh Công thực sự không khống chế được. Chuyện này hoàn toàn không thể sơ ý, mong Thái Hậu nghĩ lại!”

Giờ phút này trong đại điện vang lên âm thanh thì thầm, hai vị trọng thàn Vi Ngạc cùng Thôi Ngụ phản đối phương án giải quyết Bùi Tuấn gây ra sự không xác định thật lớn. Mấu chốt tiếp theo là Thôi Tiểu Phù , thái độ của nàng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Lý Miễn. Nếu như Lý Miễn cũng phản đối, vậy tương đương chính là Nội các phủ quyết phương án Bùi Tuấn. Bùi Tuấn cũng trầm mặc không thể hiện gì chờ thái độ Thôi Tiểu Phù.

Mọi người ở đây đưa ánh mắt cùng nhau chuyển hướng Thái Hậu Thôi Tiểu Phù, chờ đợi nàng phủ quyết đối với phương án tối hậu của Bùi Tuấn. Nhưng kỳ quái chính là Thôi Tiểu Phù tựa hồ cũng không phải rất lưu ý Thôi Khánh Công xuất binh Tương Dương, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu nói: “ Ai gia cho rằng việc Thôi Khánh Công cùng Hồi Hột và Lý Chính không thể đánh đồng. Đó dù sao cũng là tranh chấp bên trong hai nhà Thôi Vương. Cần phải hiểu lấy lý, hành động theo tình, có khả năng bàn bạc kỹ hơn thì tin tưởng Thôi Khánh Công cũng sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ không làm ra chuyện gì khác người. Ngược lại là Hồi Hột cùng Lý Chính không thể phớt lờ, coi như Hồi Hột không là thật tâm tấn công thì cũng cần phòng ngừa Hà Đông trống rỗng bị Lý Chính thừa dịp. Cho nên, ai gia đồng ý phương án Bùi Tướng quốc, cũng tin tưởng Bùi Tướng quốc nhất định sẽ giải quyết thích đáng việc Thôi Khánh Công. Tướng Quốc, ngài thử nói liệu ai gia có thể tín nhiệm với ngài?”

Thôi Tiểu Phù trong bụng thiên vị Thôi Khánh Công, Bùi Tuấn trong lòng biết rõ ràng. Lão tiến lên thi lễ thật dài “ Thần quyết không phụ kỳ vọng của Thái Hậu. Thỉnh Thái Hậu hạ chỉ thúc giục Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán xuất binh.”

Thôi Tiểu Phù gật đầu, dứt khoát hạ lệnh: “ Truyền ý chỉ ai gia, lệnh Chinh Tây Đại Nguyên soái, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán lập tức xuất binh quận Linh Vũ, bình ổn Lý Chính làm loạn ở Sóc Phương!”

Vào đêm Thôi Tiểu Phù ban ý chỉ thì Trương Hoán đã biết cặn kẽ nội dung buổi Triều hội. Cũng như Vi Ngạc, hắn cũng từ góc nhìn của mình đối với quyết định sau cùng của buổi Triều hội lần này thì thấy rằng đông đảo đại quan Triều hội chẳng qua là để làm nền, là bình phong nhân chứng cho Thôi Tiểu Phù thực hiện dục vọng quyền lực của mình. Người thực sự nói được thì chả có mấy ai.

Rất rõ ràng, quyết nghị sau cùng là Thôi Tiểu Phù nhượng bộ đối với Bùi Tuấn. Nói cách khác Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù trong lúc đó đã đạt được hiệp nghị nào đó.

Để thay đổi cục diện bất lợi, hai người bọn họ có đạt thành hiệp nghị gì đó thì cũng không thể dị nghị. Mấu chốt là thái độ của Bùi Tuấn đối với việc bình định Tương Dương quả thực làm người khác thất vọng. Hắn không tin Bùi Tuấn thật sự chịu bó tay đối với Thôi Khánh Công. Lão chỉ cần cho quân đội của mình tiến vào chiếm giữ Tương Dương, có lẽ chỉ cần trú ở đó một vạn quân thì Thôi Khánh Công đã phải nghĩ lại rồi mới dám tiến hành.

Nhưng cuối cùng lão lại rút số quân vốn đóng tại quận Nam Dương về Hà Đông, chỉ vẻn vẹn bố trí tại Lâm Nhữ ba vạn quân. Đây hiển nhiên là lão mặc kệ Thôi Khánh Công, chẳng lẽ lão là muốn ở nơi xa Trường An một lưới bắt hết Thôi, Chu hai người sao?

Nhưng mà như thế nào giải thích thái độ mập mờ của Thôi Tiểu Phù đối với Thôi Khánh Công?

Trương Hoán lại liên tưởng đến sự hiểu ngầm giữa Bùi Tuấn và Thôi Tiểu Phù trên triều đường. Hắn đột nhiên ý thức được, chuyện chỉ sợ không phải đơn giản ngư hắn nghĩ. Hạng Trang múa kiếm, nhưng ý tại Bái công. Người Bùi Tuấn muốn đối phó chân chính, chẳng lẽ lại là chính mình sao?

Lúc này, từ ngoài trướng vong tới tiếng bước chân rồi dừng lại trước trướng. Chỉ nghe thân binh ở bên ngoài bẩm báo “ Đô đốc, Hồ Trường sử đến.”

Tinh thần Trương Hoán chấn động, tới rất kịp thời !

Hắn cười a a đi ra ngoài đón. Bên ngoài trướng sao giăng đầy trời, Hồ Dong đang chắp tay đứng ở trong bóng đêm ngửa mặt nhìn dải Ngân Hà trong không trung kéo thành một đường ngang đỉnh đầu. Thấy Trương Hoán đi ra thì hắn chắp tay thi lễ: “ Công vụ bận rộn nên không thể kịp thời chạy tới, mong đô đốc thứ lỗi!”

“ Không ngại, tiên sinh tới đúng lúc.”

Trương Hoán tiến lên cầm tay của hắn cười nói: “ Đến đây! Mời vào trướng nói kỹ.”

Hai người đi vào trướng ngồi xuống. Thân binh dâng trà lên cho bọn họ, Hồ Dong liền cười hỏi: “ Nghe nói đô đốc muốn đồng thời hạ thủ với Chu Thử và Lý Chính, vì sao đến giỡ vẫn còn bất động. Chẳng lẽ cũng là cũng như lần trước, chỉ làm ra vẻ thôi?”

Trương Hoán không đáp lại một câu. Hắn do dự chỉ chốc lát rồi đột nhiên trả lời sang hẳn vấn đề khác: “ Ở Thục Trung thì việc Thụ Điền trưng binh tiến triển như thế nào ?”

Nụ cười Hồ Dong dần dần biến mất, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sổ con đưa cho Trương Hoán mà nói: “ Nói về việc này còn may mà Chu Thử đã hỗ trợ. Vài năm nay nhà giàu Thục Trung cơ hồ bị hắn đoạt lấy hầu hết. Số lớn ruộng vô chủ điền đều bị thu lấy quy cho quan phủ tất cả. Chúng ta tại Thục Trung thực hành chế độ ruộng đất gia binh, lấy điều kiện một binh mười mẫu, ba năm miễn thuế để trưng binh. Kết quả số người báo danh tấp nập. Hiện Thục Trung đã có gần mười lăm vạn tân binh, nhưng phần lớn đều là Dân Đoàn , nửa binh nửa nông. Nếu như đô đốc cần dùng gấp, thì số lính vốn là quân có kinh nghiệm thì có khả năng lập tức thuyên chuyển tám vạn người. Còn lại trong vòng một tháng đều có thể hoàn thành tập kết.”

“ Tám vạn.” Trương Hoán ngón trỏ nhẹ nhàng khỏ lên mặt bàn mà trầm tư một lúc. Muốn tiến công Hán Trung cần ít nhất mười vạn quân đội, chính mình đã ở quận Khai Dương tập kết đại quân tám vạn. Có thêm quân tiếp viện thì hẳn như vậy là đủ rồi.

Còn như bên phía Lý Chính, mấy ngày nay hắn điều đến từ Hà Tây, Hà Hoàng bảy vạn người. Hơn nữa quận Kim Thành vốn có sáu vạn quân. Đại quân mười ba vạn, lại thêm Lận Cửu Hàn ở Trường Sa, tác chiến trên ba mặt là mình đã dốc hết túi ra .

“ Chiến dịch lần này không giống tầm thường. Với Chu Thử ở Hán Trung thì ta chuẩn bị tự mình tác chiến. Bên phía Sóc Phương ta đã triệu hồi Vương Tư Vũ, hắn cùng Hạ Lâu Vô Kỵ một tả một hữu giáp công Lý Chính. Còn có Thác Bạt Vạn Lý của người Đảng Hạng , hắn cũng tỏ vẻ phối hợp chúng ta tác chiến. Riêng cung ứng hậu cần quân nhu liền làm phiền tiên sinh .”

Hồ Dong yên lặng gật đầu, hắn cũng biết mấy chiến dịch này đều là chuyện cực quan trọng, hoàn hoàn quan hệ với nhau. Một nơi sai lầm đều dẫn đến hậu quả liên hoàn “ Đô đốc yên tâm, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời. Ta sẽ toàn lực bảo đảm cung ứng lương thảo cho quân đội.”

Chần chờ một phen, Hồ Dong lại thấp giọng hỏi: “ Thuộc hạ lần này đến đây là muốn hỏi đô đốc một câu, nếu như đánh bại Lý Chính thì chúng ta có thuận thế chiếm lĩnh Sóc Phương không?”

“ Không! Làm như vậy là trao chuôi kiếm cho người ta, chúng ta không ngại thay đổi thang thuốc.”

Trương Hoán cười nhạt tiếp tục: “ Đánh bại Lý Chính xong thì ta sẽ đề cử Mã lão tướng tái nhậm chức, đảm nhiệm Sóc Phương Tiết Độ Sứ”

Ngày mười bốn thánh giêng năm Tuyên Nhân thứ bảy, đêm trước Tết Nguyên Tiêu. Thuộc hạ của Thôi Khánh Công là Đại tướng Điền Minh Chân chỉ huy ba vạn quân tại phía bắc huyện Tân Dã cùng hai vạn quân Sơn Nam của Đặng Châu Binh Mã Sứ Vương Tử Mộng phát sinh kịch chiến. Điền Minh Chân phái người lẻn vào Tân Dã phóng hỏa, lửa cháy ngút trời. Quân Sơn Nam cho là Tân Dã đã mất nên lòng quân dao động chịu thất bại thảm hại. Điền Minh Chân lập tức dẫn quân đánh lén, một lần là công chiếm được Tân Dã. Đặng Châu Binh Mã Sứ Vương Tử Mộng cũng chết trong loạn quân.

Cùng lúc đó, lộ quân phía đông của Thôi Khánh Công cũng đánh vào Tảo Dương. Một đông một bắc, hai chi quân đội giống hệt hai thanh đao nhọn sáng như tuyết chỉ thẳng vào Tương Dương cách đó hơn trăm dặm.

Tân Dã cùng Tảo Dương thất thủ, cánh cửa của Tương Dương mở rộng ra. Vương Ngang trong lúc kinh hoàng một mặt cầu cứu triều đình, một mặt khẩn cấp điều quân canh giữ các vùng Phòng Lăng, Kinh Châu tập kết về Tương Dương. Do cũng không lường được Chu Thử tự mình dẫn năm vạn đại quân từ Thượng Dung đánh tới, nên vẻn vẹn trong ba ngày hắn liền chiếm lĩnh quận Phòng Lăng. Đại quân men theo sông Trúc Thủy đánh xuống tiến sát huyện Vĩnh Thanh, cánh cửa phía tây Tương Dương.

Tình thế đối với Vương gia đã cực kỳ bất lợi. Vương Ngang bắt đầu đem gia quyến chuyển đến Kinh Châu. Thành Tảo Dương bị phá, Đại tướng Dương Hạo của Thôi Khánh Công bỏ mặc cho binh cướp phá, đóng cửa thành gian dâm đốt giết suốt ba ngày ba đêm. Trong mấy vạn người của thành trốn ra được không đầy ngàn người. Bọn họ mang đến tin tức làm cho thành Tương Dương lâm vào trong khủng hoảng cực độ. Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi là dân chúng chạy trốn về hướng nam. Ở cửa thành đầu người nhấp nhô, tiếng khóc, tiếng la, tiếng quát khàn cả giọng. Giá cả xe ngựa cũng tùy thời tăng vọt, thuê một chiếc xe ngựa cần đến cả trăm quan tiền, mặc dù như thế vẫn là có giá mà không thấy hàng.

Họa vô đơn chí, sau khi tin tức Chu Thử chiếm lĩnh Lư Lăng truyền đến, tất cả mọi người cũng không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì nữa. Đó là một đám ác ma lấy thịt người bổ sung làm quân lương. Ngay cả Vương Ngang cũng tuyệt vọng, hắn hạ lệnh mở rộng bốn cổng thành ra, tùy ý cho dân chúng trốn đi. Từ Tương Dương hướng tới nam trên đường đều là dân chúng chạy nạn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Bọn họ dùng cái sọt gánh con gái, lưng cõng cha mẹ già cả, tiếng khóc ai oán vang suốt trên đường chạy về hướng nam. Nhằm hướng nam không có điểm cuối mà gian nan bỏ chạy, bọn họ cũng không biết liệu đôi chân bọn họ có thể vượt qua được gót sắt của đám ma quỷ giết người hay không.

Nhưng ngay lúc dân chúng Sơn Nam sắp lọt vào tai ương ngập đầu, khi bầu trời Đại Đường mây đen dày đặc, đến cả dân chúng Trường An cũng vì Sơn Nam mà rơi lệ thì đột nhiên tại Hán Trung xuất hiện bước ngoặt.

Một chi kỵ binh đội năm nghìn người trên đường núi phóng đi như bay, những dãy núi trùng điệp lướt qua bên người bọn họ. Gió núi lạnh thấu xương làm tung bay dải tua lụa trắng trên mũ giáp. Giữa núi non trùng điệp, mặt trời buổi chiều tựa như một quả cầu lửa đỏ sẫm dần dần ẩn vào trong núi rừng dài hết tầm mắt. Vực sâu vạn trượng ráng đỏ lấp lánh, khi mặt trời rơi xuống phía chân trời thì phảng phất hẻm núi cũng đang bốc cháy.

Hu Đô úy Lý Quốc Trân nắm chặt dây cương từ từ giảm tốc độ ngựa lại cẩn thận đánh giá địa hình vùng này. Ánh mắt hắn bình tĩnh tỉnh táo, đối với mỗi một nơi khả nghi đều không buông tha. Hắn từng là Đô Úy đệ nhất thám báo doanh quân Tây Lương, đối với địa hình vùng này thì rõ như lòng bàn tay. Hắn biết phía trước ước chừng hơn năm dặm có một cái cửa núi, huyện Bao Thành liền ở trước mắt .

Một tên thám báo đi trước chạy như bay mà đến liền lập tức bẩm báo: “ Khởi bẩm đô đốc, quân coi giữ cửa núi ước chừng năm mươi người. Trên núi hai bên cũng không có phục binh!”

Xác định không có điều khác thường, Lý Quốc Trân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại rồi hạ lệnh: “ Đi thêm ba dặm thì dừng lại, nói cho các huynh đệ chuẩn bị chiến đấu!”

Đám kỵ binh vội vàng xuống ngựa điều khiển ngựa chạy chầm chậm lặng yên không một tiếng động tiến lên trong ánh trăng mờ mông lung. Tiếng vó ngựa vang rền biến thành tiếng bước chân sàn sạt.

Bọn họ là đạo tiên phong của quân Tây Lương sang tây tiến công Hán Trung gồm năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ. Do Đô Úy đệ nhất thám báo doanh tướng quân Lý Quốc Trân chỉ huy. Bọn họ ba ngày trước từ Bao Cốc xuôi nam, trải qua ba ngày hành quân đã đến chân núi Ngưu Đầu Sơn – Đông Lộc, mắt thấy đã đến trung tâm Nam Trịnh của Hán Trung. Cùng lúc đó, một lộ quân tiên phong đông tiến khác gồm năm nghìn khinh kỵ binh do Đô úy Lưu Soái chỉ huy từ Tử Ngọ Cốc xuôi nam chọc thẳng huyện An Khang.

Điều trùng hợp là Lý Quốc Trân cùng Lưu Soái đều xuất thân từ thám báo. Năm đó trong chiến dịch chinh chiến Hà Hoàng, hai người bọn họ cùng ở trong một đội thám báo. Lý Quốc Trân là Đội trưởng, từng bị Đại tướng Mã Trọng Anh dân tộc Thổ Phiên bắt đi.

Hiện tại hai người đều là tướng tiên phong, giống như là một loại cạnh tranh xem ai có thể trong chiến dịch nam chinh Hán Trung này lập kỳ công trước.

Đi được khoảng một khắc thì bóng đêm càng thêm dày đặc, sường mù núi xám xịt từ khe núi bốc lên tràn ngập khắp hẻm núi. Con đường núi hành quân càng thêm gian nan, ngoài mười bước liền nhìn không thấy bóng người.

“ Coi chừng! Con đường hẹp lại.”

“ Mau đi nhanh!”

Đám kỵ binh không ngừng truyền lại tin tức về phía sau, dè dặt tiến về phía trước mà đi. Cách cửa núi đã không đầy hai dặm, sương mù bắt đầu bị gió núi thổi tan, khe sâu dần dần biến mất, con đường trở nên rộng rái bằng phẳng. Phía trước cửa núi có một trạm canh gác nho nhỏ, nó vốn có ba trăm người bảo vệ. Nhưng cùng với việc Chu Thử đông chinh thì lúc này chỉ còn lại có không đầy năm mươi người.

Lại đi một đoạn, đại đội quân mã ngừng lại. Phía trước là đêm tối bí ẩn hoàn toàn đen thui. Lý Quốc Trân dỏng tai lắng nghe, trong bóng đêm yên tĩnh hắn tựa hồ nghe đến đằng xa có tiếng ho khan mơ hồ truyền đến. “ Tướng quân, ta đi!” Phó tướng của hắn Quả Nghị Đô Úy Lâm Minh thấp giọng xin lệnh.

Lý Quốc Trân gật đầu “ Phải nhanh, quyết đoán. Có thể bắt sống thì tốt, không thể bắt được cũng không sao cả, mấu chốt là một người cũng không thể chạy thoát.”

“ Tuân lệnh!” Lâm Minh vẫy tay một cái “ Đi theo ta.”

Mấy trăm tên binh lính rút chiến đao ra theo Lâm Minh nhanh chóng chạy đi, thân hình rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm. Chỉ chốc lát, phía trước truyền đến những tiếng đánh nhau rất nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm, nhưng trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.

“ Tướng quân, ổn rồi.” Một người binh lính chạy tới bẩm báo.

Lý Quốc Trân vung tay lên, đội ngũ lần thứ hai xuất phát chỉ chốc lát liền đến cửa núi. Cuộc chiến đấu đã kết thúc, bốn mươi tám tên quân coi giữ thì giết chết ba mươi lăm người, mười ba người đầu hàng.

“ Đây là Đội trưởng quân coi giữ, tướng quân có thể hỏi hắn về tình hình.” Lâm Minh đem một trưởng quan quân địch áp tải đến trước mặt Lý Quốc Trân.

Lý Quốc Trân thấy vẻ mặt hắn sợ hãi liền cả cười ôn hòa hỏi han: “ Ngươi yên tâm! Các ngươi cũng không phải người tộc Thổ Phiên. Tất cả mọi người cùng là quân Đường, tham gia quân ngũ đều là vì cơm ăn. Nếu đã đầu hàng, vậy cũng là huynh đệ chúng ta, mời nói cho ta biết tình hình bên ngươi.”

Dưới tác động một câu : tất cả mọi người là quân Đường của Lý Quốc Trân, viên Đội trưởng kia thấp giọng thở dài nói: “ Bảy ngày trước, Chu Thử tự mình dẫn đại quân đông chinh, quân đội ở lại giữ Hán Trung không nhiều lắm. Chúng ta đều là quân coi giữ huyện Bao Thành, ta chỉ biết huyện Bao Thành có một ngàn quân coi giữ do Thiên Linh Đại Tướng quân Hàn Tồn Cốc chỉ huy.”

“ Tướng quân, thật sự là buồn cười, lại còn gọi là Thiên Linh Đại Tướng quân!” Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, nói khinh thường.

Lý Quốc Trân khoát tay, hắn biết Chu Thử năm đó mang từ Sơn Đông một nhóm quân dày dạn kinh nghiệm, không ít người đã được phong các loại danh hiệu Đại Tướng quân. Tên Hàn Tồn Cốc này phỏng đoán chính là một người trong đó.

“ Ta hỏi lại ngươi, một ngàn quân coi giữ này có phải quân tinh nhuệ Hán Trung ? Còn lương thảo trong thành như thế nào?”

Đội trưởng kia đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi gằm đầu mà đáp: “ Quân tinh nhuệ đều bị Chu Thử mang đi, trong thành cũng không có lương thảo gì. Hắn quy định mỗi hộ gia đình phải nuôi một binh lính, quân sĩ liền ăn ở trong nhà dân.”

Lý Quốc Trân nghe hiểu ý tứ của hắn bèn đứng lên nhìn huyện Bao Thành đen thui ở phương xa. Hắn do dự chỉ chốc lát liền nói: “ Ngươi đi lừa mở cửa thành. Nếu như thành công, ta ghi nhớ công đầu của ngươi!”

Huyện Bao Thành được xây trên mộtvùng đồi núi thấp. Sông Bao Thủy chảy vòng qua phía tây thành hơn ba dặm. Chung quanh thành trì đều là đồng ruộng, phía tây là dãy Ngưu Đầu Sơn liên miên không dứt. Bao Thành là cửa lớn phía bắc của Nam Trịnh, cho nên tường thành xây cao. Vì nằm trên cao nên dễ thủ khó công, bên trong thành ước chừng có ngàn hộ dân cư. Bởi vì rất nhiều dân cư Hán Trung bỏ trốn, Chu Thử bèn đem dân chúng ở ngoài thành chuyển hết vào bên trong thành cai quản nghiêm ngặt. Lúc này chủ lực Hán Trung đều bị Chu mang đi đông chinh, chỉ còn lại binh lính đóng quân lác đác tại mỗi quận. Giống như Bao Thành có một ngàn quân đóng đã được xem như nhiều rồi.

Trong bóng đêm, hai mươi mấy tên binh sĩ áp tải hai tên tù binh từ xa đi tới. Khi đến gần cửa thành mà trên thành cũng không có nửa điểm phản ứng, cũng nhìn không thấy một bóng người tuần tra.

“ Đều đang đi tìm chỗ vui rồi. Vương gia vừa đi, ai còn để ý trông thành?”

Đội trưởng cười khổ một tiếng.” Có người hay không thì cứ đến đó, còn mở cửa thành lại là một chuyện khác!”

Cửa thành là dùng tấm sắt để bọc, không có sông đào bảo vệ thành. Chỉ đào một con hào thật sâu rộng ước ba trượng, bên trong bày đầy sừng hươu, cọc nhọn. Lâm Minh thăm dò nhìn qua chiến hào, liền nói: “ Ngươi hô vài tiếng thử xem sao!”

“ Này --! Trên thành có còn ai thở không? Cho Lão Tử gửi hai người.”

Gọi hồi lâu. Tiếng nói đã khàn đi mới thấy một người lười biếng đi lên đầu tường, thò người ra nhìn một phen liền mắng: “ Hừm. Ngươi gào phiền chết được!”

“ Ta là Tôn Nhân Hỉ, bắt được hai thám báo. Có chuyện quan trọng bẩm báo Đại Tướng quân.”

“ Ngươi đi cửa tây đi! Nơi này chỉ có một mình ta, quay không nổi cửa thành.” Trên thành không nhịn được than thở một câu, hắn ngáp một cái liền muốn rời đi.

“ Ngươi muốn tìm cái chết sao? Đại quân Trương Hoán sẽ đến, Lão Tử muốn tới chỗ Đại Tướng quân tố cáo tình trạng của ngươi!” Dưới thành Đội trưởng rống lên.

Có lẽ là nghe nói đại quân Trương Hoán sắp tới, quân coi giữ trên thành lập tức bị dọa đến quá mức “ Ngươi chờ, ta tìm người hỗ trợ.”

Ước ngoài hai dặm, năm nghìn kỵ binh ẩn thân trong một rừng cây, Lý Quốc Trân đứng ở trên một tảng đá lớn, toàn thân chăm chú nhìn cửa thành. Đột nhiên, hắn nhìn thấy cầu treo bắt đầu chậm rãi buông xuống.

“ Toàn quân chuẩn bị!” Lý Quốc Trân ngắn ngủi phát ra mệnh lệnh, năm nghìn kỵ binh lập tức chỉnh đốn đội ngũ, chiến đao bắt đầu ra khỏi vỏ, sát khí trong rừng cây bốc lên dạt dào.

Lý Quốc Trân khẩn trương nhìn chăm chú chỗ cửa thành, chỉ thấy cửa thành chậm rãi mở. Trong giây lát, từ xa có mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết làm kinh động ban đêm yên tĩnh.



Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt