Danh Môn

Chương 239: Bất ngờ tập kích Thành Đô (1)



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 240 : Bất ngờ tập kích Thành Đô (1)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



“ Cái gì!” Thôi Tiểu Phù lập tức đứng lên, nàng nhìn chăm chú Bùi Tuấn mà hỏi: “ Chuyện này là thật ?”

“ Hẳn là không có sai.” Bùi Tuấn trầm giọng nói: “ Không chỉ Chu Thử, thần nghe nói Lý Nạp ở Hán Trung đã tập kết binh lực.”

Thôi Tiểu Phù chán nản ngồi xuống, nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới hỏi tiếp: “ Chu Thử là kẻ hổ lang, nếu như để hắn chiếm cứ Lũng Hữu, chỉ sợ cách ngày nào đó hắn xưng đế cũng không xa. Bùi Tướng quốc không thể khinh thường?”

“ Thần đã chuẩn bị hai việc. Thứ nhất là đem tin tức Chu Thử phát binh để gửi đến Lũng Hữu. Trương Hoán tại Lũng Hữu vẫn còn lưu mười vạn đại quân. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì cũng chưa chắc sẽ bại, một việc là thần đã hạ lệnh cho mười lăm vạn quân Quan Trung tùy thời đợi mệnh. Nếu Lũng Hữu khó bảo toàn, chúng ta liền lập tức xuất binh trợ giúp Lũng Hữu.”

Mặc dù Bùi Tuấn nói xong nói năng chuẩn xác, nhưng Thôi Tiểu Phù rốt cuộc cảm giác được hai phương án này tựa hồ có chỗ nào đó là lạ. Nàng trầm tư chỉ chốc lát liền tìm ra nguyên nhân, nếu Bùi Tuấn tính toán trợ giúp Lũng Hữu thì hiện tại hắn trực tiếp xuất binh Lũng Hữu. Cũng không cần nhiều, chỉ một hai vạn người liền đủ để cho thấy thái độ triều đình cương quyết để làm Chu Thử kinh sợ. Nhưng hắn vì sao phải đợi được khi Lũng Hữu khó bảo toàn mới hành động đây?

Thôi Tiểu Phù vừa muốn đưa ra nghi vấn, lại không dám. Trong nháy mắt này nàng đột nhiên hiểu rõ dụng ý thực sự của Bùi Tuấn, đó chính là trai cỏ tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Dân tộc Thổ Phiên cùng Đại Đường giao binh đã gần đến trăm năm, nó chủ yếu tiến hành ác chiến cùng quân Đường tại bốn chiến trường. Chiến trường trực diện chủ yếu nhất là Lũng Hữu với Hà Hoàng là trung tâm để tiến công địa bàn Hà Lũng của Đại Đường ; chiến trường thứ hai là Tây Vực, chủ yếu là tiến công An Tây chứ không phải cùng Đại Đường tranh đoạt khu vực Bột Luật; chiến trường thứ ba chính là tiến công các quận Vấn Sơn, quận Thông Hóa, quận Giao Xuyên ... thuộc Kiếm Nam, tức là vùng A Bá và Vấn Xuyên ngày nay; còn chiến trường thứ tư tại phía nam là tranh đoạt quyền khống chế Nam Chiếu cùng Đại Đường .

Trong đó người tộc Thổ Phiên tiến công Hà Hoàng cùng Kiếm Nam đều là lấy địa bàn Cửu Khúc làm căn cứ. Sau khi loạn An Lộc Sơn bộc phát, dân tộc Thổ Phiên xâm lấn quy mô nhà Đường. Không chỉ có chiếm lĩnh An Tây, Hà Tây, Hà Hoàng, mà vùng phụ trợ gần Kiếm Nam như các quận huyện người Khương là Vấn Sơn, Thông Hóa, Giao Xuyên tất cả đều thuộc sở hữu dân tộc Thổ Phiên. Còn quận Thông Hóa gần nhất chỉ cách Thành Đô hơn ba trăm dặm.

Các quận Giao Xuyên, Thông Hóa cho tới giờ là vùng người Khương. Nơi này thế núi cao chót vót, sông lớn chảy xiết, cả hướng tây mấy trăm dặm đều hoang vu không người ở. Một ngày cuối tháng chín, một đạo quân Đường năm vạn người trải qua ngàn dặm vất vả đi từ địa bàn Cửu Khúc đến một hẻm núi cách huyện Dực Thủy về phía tây hơn ba mươi dặm.

Đó đương nhiên là cánh quân chủ lực của Trương Hoán Nam chinh. Sau khi từ đầu tháng chia tay cùng Vương Tư Vũ tại Cửu Khúc, Trương Hoán dẫn bảy vạn đại quân đi vòng xuống tây nam. Hắn lệnh cho Lận Cửu Hàn chỉ huy ba nghìn kỵ binh làm tiên phong đi phía trước mở đường. Lại mệnh cho một vạn năm nghìn người là vận lương tiếp tế, chính mình thì tự dẫn năm vạn tinh binh nhằm hướng Thục Trung xuyên tới.

Đại quân tại huyện Giao Xuyên nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày rồi lại lập tức uốn lượn xuôi nam. Phía trước là huyện Dực Thủy bị quân tộc Thổ Phiên chiếm đoạt. Đại quân đóng tại hẻm núi, Trương Hoán thì đi theo hướng đạo mà dẫn dắt thuộc hạ bò lên đỉnh núi nhìn về hướng xa xa. Ở đằng xa núi non trùng điệp được bao phủ trong một màn sương mù trong. Dưới chân núi có một con sông lớn uốn lượn chảy quanh giữa các quả núi nhằm hướng đông nam chảy đi.

Người dẫn đường chỉ phía một quả núi lớn ở phía xa mà nói: “ Đại Tướng quân nhìn thấy không, từ Vấn Thủy đi về hướng nam vượt qua quả núi lớn phía trước này là huyện thành Dực Thủy. Ở đó thường xuyên có mấy trăm binh lính tộc Thổ Phiên đóng quân.”

Người dẫn đường cho Trương Hoán là một ông lão người Khương khoảng sáu mươi tuổi chuyên hái thuốc mà sống. Từ lúc tuổi còn trẻ đã thường đi Thành Đô buôn bán dược liệu cho nên có thể nói một cách lưu loát tiếng Hán. Đọc đường đi tới địa hình phức tạp, con đường hiểm trở. Quân Đường lục tục thay đổi hơn mười người dẫn đường nhiều lần gặp phải gian nan mới đến nơi này,

Trương Hoán đưa tay che mắt nhìn về hướng xa chỉ chốc lát rồi lại hỏi: “ Từ huyện Dực Thủy đến Thành Đô còn cần đi bao nhiêu thời gian?”

Người dẫn đường suy nghĩ một chút liền nói: “ Qua khỏi huyện Dực Thủy đi về hướng nam đi là huyện Mậu Xuyên quận Thông Hóa. Từ huyện Mậu Xuyên đến Thành Đô cũng không xa. Ta nhớ kỹ năm đó Kiếm Nam Tiết Độ Sứ Chương Cừu Kiêm Quỳnh chỉ huy quân Đường tại huyện Mậu Xuyên cùng tộc người Thổ Phiên giao chiến thì từ Thành Đô xuất phát cũng không quá hai ngày hành quân.”

Trương Hoán lại nhìn lộ trình một phen rồi trở lại đại doanh. Vừa tới trước soái trướng thì một người thân binh đón chào. Hắn đưa cho Trương Hoán hai ống tin màu cam do chim bồ câu đưa tới “ Đô đốc, đây là bên hậu cần vừa mới cho người mang tin tức từ Cửu Khúc đưa tới.”

Trương Hoán tiếp nhận tin chim câu rồi bước nhanh trở về bên trong trướng. Đây là hai phong thư gửi từ hai nơi khác nhau. Một phong đề thời gian là mười ngày trước từ Thành Đô chuyển đến. Là một bản đồ phân bố phòng thủ Thành Đô, ghi chú rõ nơi hai vạn người đóng quân. Còn một phong thư khác là Hồ Dong ở nhà bảo vệ Lũng Hữu phát đến. Đã xác nhận hai mươi vạn đại quân của Chu đóng quân ở Giang Dầu. Hơn nữa Lý Nạp ở Hán Trung cũng rục rịch rất có thể là xu thế thừa nước đục thả câu. Trong tin có nhắc tới thái độ mập mờ của triều đình, họ hy vọng sau khi Chu khởi xướng tiến công Trương Hoán tại Lũng Hữu mới hạ thủ, để giành được sự ủng hộ của dân chúng.

Trương Hoán kiềm chế nội tâm kích động chắp tay đi qua đi lại bên trong trướng. Tất cả đều xảy ra đúng theo hắn dự tính, nhưng càng là như vậy thì càng không thể nôn nóng. Hắn càng không ngừng tự nhắc chính mình cần tỉnh táo. Ăn cơm trưa xong, Trương Hoán tìm một quyển sách ngồi ở trên núi đá rồi bắt đầu cẩn thận đọc. Thời gian từng phút từng phút trôi qua, đến lúc hoàng hôn thì hắn đã hoàn toàn từ trong kích động sau khi tiếp nhận tin tức bình tĩnh trở lại.

Trời vừa tối, một người thân binh đi vào bẩm báo: “ Đô đốc, Thám báo đi thành Dực Thủy đã trở về, hiện chờ ở bên ngoài trướng!”

“ Lệnh hắn đi vào!”

Rất nhanh, một thám báo người gầy gò rắn chắc là Quả Nghị Đô Úy từ ngoài trướng vội vã đi vào. Hắn chính là thám báo tiểu binh Lưu Soái năm đó từ Hà Hoàng đem tin báo về. Cũng giống như Lý Quốc Trân, hắn cũng vào quân viện học tập một năm. Sau khi ra liền được phái đến vùng dân tộc Thổ Phiên, phụ trách làm sa bàn địa bàn dân tộc Thổ Phiên. Công lao tích lũy được thăng làm Quả Nghị Đô Úy thám báo doanh số ba. Lần này hắn đi về tây nam làm thủ lĩnh phụ trách thám báo tiền phương điều tra địch tình.

Lưu Soái chỉ huy một trăm người mới từ tiền phương tìm kiếm trở về, tiến vào trướng hắn liền quì một gối bẩm báo: “ Quả Nghị Đô Úy thám báo doanh số ba Lưu Soái tham kiến đô đốc.”

“ Đứng lên đi?” Trương Hoán trầm giọng hỏi: “ Nói một chút về tình huống huyện Dực Thủy như thế nào?”

“ Khởi bẩm đô đốc, huyện thành huyện Dực Thủy thập phần cũ nát. Thậm chí đến cổng thành cũng không có. Có khoảng một ngàn người Khương ở đó, không có người Hán. Tộc Thổ Phiên đóng quân thì có hơn sáu trăm người, bọn họ không có bất cứ phòng bị gì với việc chúng ta đến.”

Sáu trăm người vấn đề không lớn, mấu chốt là không thể để lộ tin tức, Trương Hoán gật đầu lại hỏi: “ Còn bên phía huyện Mậu Xuyên có khả năng thăm dò được tình báo?”

“ Khởi bẩm đô đốc, thuộc hạ chính là từ huyện Mậu Xuyên trở về, đường xá tương đối gian nan, bộ binh so với kỵ binh lại còn nhanh hơn. Nếu như nghỉ ngơi đầy đủ thì theo đó một ngày liền có khả năng đến. Trước mắt huyện Mậu Xuyên Chu Thử không đóng quân, là một tòa thành trống rỗng. Thuộc hạ sợ để lộ tin tức liền dẫn dắt các huynh đệ trở về, không dám lưu một người ở nơi này.”

Lưu Soái cẩn thận hiển nhiên khiến Trương Hoán khen ngợi, hắn chỉ hơi trầm ngâm liền nói với Lưu Soái: “ Hiện tại thu thập tình báo về Thành Đô cùng Giang Dầu là nhiệm vụ hàng đầu của tình báo. Ta lệnh cho ngươi tạm làm Đô úy thủ lĩnh doanh thám báo độc lập phụ trách toàn diện thu thập tình báo địa bàn Kiếm Nam. Ta cho phép ngươi theo tình huống mà tự định!”

“ Thuộc hạ tuân mệnh!” Lưu Soái hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu rồi xoay người bước dài rời đi. Thấy Lưu Soái đi xa, Trương Hoán lập tức quả quyết hạ lệnh: “ Lệnh cho doanh tiên phong Lận Cửu Hàn trước hừng đông chiếm đoạt huyện Giao Xuyên cho ta. Nếu như để một người thoát thì bảo hắn xách đầu tới gặp ta!”

Ngày cuối cùng tháng chín năm Tuyên Nhân thứ sáu, năm vạn quân tiên phong của Chu Thử đến Văn quận, nhằm vào năm nghìn quân Tây Lương đóng tại trọng trấn huyện Khúc Thủy của Văn Quận khởi xướng tấn công mãnh liệt. Nhưng quân Tây Lương hiển nhiên sớm có phòng bị, lương thảo sung túc, tên nỏ lợi hại, bằng vào chỗ dựa thành trì xây nơi hiểm yếu mà vững vàng ngăn cản quân của Chu Thử. Liên tiếp tiến công ba ngày cũng không có thể chiếm đoạt huyện Khúc Thủy, ngược lại hao binh tổn tướng gần vạn người.

Cùng lúc đó, một vạn quân tiên phong của Lý Nạp ở Hán Trung cũng hướng mặt đông quận Phượng Châu phát động tiến công. Cũng bị quân Tây Lương sớm có chuẩn bị đón đầu thống kích, tử thương hơn phân nửa.

Lúc này. Chu Thử tự mình dẫn mười vạn đại quân đến. Hắn nghe nói xuất sư bất lợi thì giận dữ liền đem chủ soái tiền quân chém đầu thị chúng, lại hạ lệnh cho đại quân tấn công toàn tuyến. Nhưng ngoài dự tính liền dễ dàng chiến thắng. Vốn là quân Tây Lương phòng thủ huyện Khúc Thủy thấy đại quân của địch đã tới liền rút lui trong đêm.

Trời đã sáng, Chu Địa vương có mấy ngàn kỵ binh hộ vệ chậm rãi đi vào huyện thành Khúc Giang. Đi hộ giá bên cạnh hắn, quân sư Tề Lộc ôm chặt kỵ mã đi theo. Vừa vào cửa thành liền có một vị quan quân tiến lên bẩm báo: “ Bẩm báo Vương gia. Bên trong thành đã không còn ai. Quân Đường trước khi rút lui đã đem toàn bộ lương thực thiêu hủy!”

“ Không có ai là tốt nhất, tránh cho ta khỏi rút đao để chém, mệnh lệnh các huynh đệ vào thành chôn nồi nấu cơm, xế chiều xuất phát!”

Quan quân đáp ứng một tiếng muốn đi, quân sư Tề Lộc lại gọi hắn “ Phải chú ý trong nước giếng có bị hạ độc hay không, đem tất cả vật dẫn lửa trong phòng chuyển đi.”

“ Vâng!” Quan quân đáp ứng rồi đi nhanh xuống .

“ Quân sư suy nghĩ vấn đề cũng chu đáo.” Chu Thử ở trong xe ngựa mỉm cười nói.

Tề Lộc lắc đầu. Hắn nhìn phố lớn ngõ nhỏ trống rỗng mà trong mắt không khỏi hiện lên một tia lo âu. “ Vương gia, chỉ sợ có vẻ không ổn.”

“ Cái gì không ổn, ngươi nói là quân Đường trước đó có chuẩn bị sao?” Chu Thử hừ lạnh một tiếng: “ Đó là đương nhiên, chúng ta ở Giang Dầu đóng hai mươi vạn quân, kẻ địch làm sao có thể không cảnh giác?”

Tề Lộc thở dài, tập kích Lũng Hữu mấu chốt là binh quý thần tốc. Nhưng Chu Thử điều binh khiển tướng thời gian quá dài, rất rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị đầy đủ. Hắn lo lắng nhất là Trương Hoán viễn chinh La Ta nghe thấy liền cấp tốc chạy về thì chuyện tình này liền phiền toái. Mặc dù hắn không có nói ra, nhưng lo âu trên mặt lại biểu hiện rõ ràng.

Chu Thử liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “ Chẳng lẽ hiện tại quân sư lại muốn bảo ta rút quân sao?”

Không đợi Tề Lộc trả lời, Chu Thử liền lớn tiếng hạ lệnh: “ Lệnh cho đại quân chỉ nghỉ ngơi và hồi phục một canh giờ rồi lập tức tiến quân cho ta!”

Một lúc lâu sau, Chu Thử lại tiếp tục chỉ huy hơn mười vạn đại quân nhằm hướng bắc xuất phát. Mục tiêu kế tiếp lần này của hắn là vị trí yết hầu của Lũng Hữu -- Võ quận. Chiếm đoạt Võ quận cũng mở ra cánh cửa của Lũng Hữu. Nhưng ngay ở chỗ này, Chu Thử lại gặp đến ba vạn quân Tây Lương chống cự rất quyết liệt. Không chỉ có khiến cho hắn tấn công huyện Phục Tân bất lợi, hơn nữa đoàn thuyền vận lương đi ngược dòng Khương Thủy cũng bị quân địch đánh lén, mười lăm vạn thạch quân lương bị thiêu hủy hết sạch.

Chu Thử nổi trận lôi đình, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào. Hắn một mặt lui về Văn quận, một khác phát tin khẩn là cấp tám trăm dặm hạ lệnh cho Chu Phượng Các ở lại giữ Thành Đô hoả tốc vận chuyển lương thảo đến tiền tuyến.

Trấn thủ Thành Đô Chu Phượng Các em họ của Chu Thử. Từ sao khi xảy ra sự kiện xúi giục Lý Nạp, Chu Thử ý thức được mình cùng triều đình đã không thể điều hòa mâu thuẫn. Dưới áp lực ly khai tất nhiên còn có thể có tướng lãnh khác đầu hàng triều đình. Để tiêu trừ loại khả năng này, Chu quyết định phương hướng phát triển dựa vào gia tộc. Hắn từ năm Tuyên Nhân thứ năm lại đây, cơ hồ dùng thời gian một năm tiến hành tẩy trừ trong quân . Sau vài lượt thanh trừng thì một số lão tướng tay cầm trọng binh đều bị hắn tìm kiếm các loại cớ để diệt trừ. Chu Thử lập tức đem quân quyền chuyển giao cho một số anh em họ hàng. Mặc dù làm như vậy sẽ khiến thực lực của hắn giảm bớt, nhưng ưu điểm cũng rõ ràng. Con cháu trong họ được Chu Thử đề bạt tuyệt đối trung thành với hắn, đây hoàn toàn là điều Chu Thử cần thiết nhất.

Chu Phượng Các trước khi Chu Thử nổi lên là một tiểu địa chủ ở Sơn Đông. Hàng năm đều vì giành càng nhiều ruộng thuê mà vất vả suy nghĩ. Sau khi Chu làm loạn tại Thành Đô, sợ hãi tộc nhân của hắn bị liên luỵ liền bí mật phái người đem mấy chục tên trong họ chuyển đến Thục Quận. Chu Phượng Các cũng thành chưởng quản quân lương trong quân của Chu Thử giữ chức điều hành Hành Quân Tư Mã.

Với sự keo kiệt cùng tính toán tỉ mỉ của hắn mà chuyển sang đảm nhiệm chức vụ này. Dưới sự quản lý tỉ mỉ của hắn, quân lương của Chu Thử nhập lớn hơn xuất, chỉ trong thời gian mấy năm đã tích lũy gần trăm vạn thạch. Chu Phượng Các cũng được Chu Thử tín nhiệm cùng coi trọng. Lần này Chu Thử tự mình lãnh binh bắc chinh, liền lệnh Chu Phượng Các là trấn thủ Thành Đô, nắm giữ quyền to trong quân ở Thành Đô.

Kiếm tiền là bản chất của Chu Phượng Các, nhưng quản lương thực tốt cũng chưa chắc quản được quân đội, huống hồ hắn chưa bao giờ đánh giặc. Điểm này Chu Thử cũng rõ ràng, nhưng Thục Trung cho dù như thế nào sẽ không phát sinh chiến sự. Chỉ cần Chu Phượng Các nắm vững quân đội trong tay thì mọi sự đại cát. Chức trách quan trọng hơn của Chu Phượng Các là đảm bảo lương thực cùng cung ứng hậu cần cho đại quân chinh bắc. Cho nên lúc Chu Thử gần đi cũng không hề bổ nhiệm phó tướng nào đến phụ tá hắn. Tất cả đều hoàn toàn từ một tay hắn điều hành.

Vì vậy, sau khi Chu Thử chinh bắc, tất cả tinh lực của Chu Phượng Các đều đặt vào cung ứng lương thực cùng vật tư. Đảm bảo lương thảo mỗi ngày ùn ùn không ngừng mà chuyển đến Giang Dầu. Hai vạn quân trấn thủ của hắn cũng thành đội vận chuyển thay nhau hộ tống lương thảo bắc chinh.

Một ngày kia. Chu Phượng Các tiếp nhận mệnh lệnh hỏa tốc của Chu Thử. Lệnh cho hắn trong vòng năm ngày lập tức vận chuyển hai mươi vạn thạch lương thực đến Văn quận, nếu không cứ quân pháp mà làm. Cuộc sống Chu Phượng Các cho tới bây giờ đều là nhàn nhã dạo chơi bị mệnh lệnh đại ca hù dọa đến vỡ mật. Từ Thành Đô đến Giang Dầu dù đường lớn bằng phẳng đều phải mất thời gian hai ngày. Trong năm ngày lại còn đường xá gian nan thì như thế nào có thể đến Văn quận.

Sợ hãi thì sợ hãi, Chu Phượng Các vẫn hạ lệnh binh lính cả đêm sắp xếp xe, suốt đêm xuất phát. Do cũng không còn kịp bắt dân phu, hắn đành để một vạn binh lính trước hết tạm đảm đương vai dân phu đưa mười vạn thạch lương thực lên bắc.

Chu Phượng Các kinh hãi vội vã đem đội lương chuyển đi. Hắn lại hoảng sợ không ngừng đi khắp nơi bắt dân phu, tập hợp xe ngựa chuẩn bị vận chuyển nhóm mười vạn thạch lương thực thứ hai.

Màn đêm dần dần phủ xuống, mệt nhọc suôt một đêm một ngày nên Chu Phượng Các rốt cục chịu đựng không nổi bèn trở về đi ngủ. Nhưng trên sân rộng thật lớn trước kho lương thì vẫn có tiếng người ồn ào. Ánh lửa của hàng ngàn ngọn đuốc chiếu rọi làm cả sân rộng sáng rực. Gần vạn nam nhân bắt được từ mỗi huyện Thành Đô vẫn còn mệt mỏi vận chuyển bao lương thực lên xe ngựa. Hơn một ngàn binh lính thì nghiêm mật giám thị bọn họ, phòng ngừa bọn họ bỏ trốn.

Trong đám dân phu bận rộn đông như kiến này, có hơn một trăm nam nhân khoe mạnh không giống người thường. Thân hình bọn họ cường tráng, bước đi mạnh mẽ. Bọn họ là bị bắt từ vùng ngoại ô Thành Đô tới, thời gian cấp bách nên không ai quan tâm lai lịch của bọn họ mà chỉ cần thân thể cường tráng. Cho dù bọn họ là cường đạo cũng không có vấn đề gì. Nếu không bắt không được người thì binh lính chỉ có thể tự mình sung làm dân phu.

Trong đám người này, cầm đầu là một kẻ vóc người gầy gò, ra vẻ thập phần khôn khéo. Hắn vừa vận chuyển lương thảo, vừa lưu ý tình huống bốn phía . Không cần phải nói, hắn tự nhiên là Xích Hậu Tướng quân Lưu Soái .

Đột nhiên, Keng! Keng! chiêng đồng vang lên, đã đến giờ ăn cơm. Đương nhiên, không phải bọn dân phu ăn cơm mà là đã đến giờ binh lính đứng gác bốn phía ăn cơm. Đám lính vừa đói vừa mệt không kịp chờ thay tốp liền nhao nhao nhằm hướng bên kia sân rộng chạy đi.

Đúng lúc này, Lưu Soái thấy cơ hội đến. Hắn lập tức vung tay lên, thấp giọng hạ lệnh: “ Đi!” Hơn một trăm tên thủ hạ giống như tâm ý tương thông liền cất bước chạy đi. Bọn họ nhanh nhẹn như bay, chỉ một thoáng liền biến mất ở trong bóng đêm dày đặc. Một số dân phu chung quanh cũng có ý tưởng chạy trốn nhưng lại sợ hãi, trong lúc còn đang do dự thì binh lính thay ca đã sớm xếp thành hàng chạy tới một lần nữa bắt đầu nghiêm mật trông giữ bọn họ.

Lại nói Lưu Soái dẫn dắt hơn một trăm người dọc theo phố bé hẻm nhỏ chạy gấp, rất nhanh liền rời đi thật xa sân rộng của kho lương. Để giảm nhỏ mục tiêu, bọn họ phân tán thành nhóm năm người chia nhau đến quán rượu Vọng Giang tập trung.

Từ sau khi chiến sự bắt đầu, dân chúng Thành Đô ban đêm giống như cũng không ra khỏi cửa. Mọi nhà đóng cửa kín mít, e sợ chuốc họa vào thân. Các đại tửu lâu vắng khách cũng đóng cửa thật sớm. Quán rượu Vọng Giang cũng không ngoại lệ, nó không chỉ có là làm ăn giảm đi, hơn nữa mười mấy người hầu bị bắt đi một nửa làm nó chỉ có thể đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.

Giờ phút này, trong sảnh lớn của quán rượu một ngọn đèn yếu ớt, Tiền chưởng quỹ tâm thần có hơi không tập trung đang ghi chép sổ sách. Sau khi chiến sự Lũng Hữu nổ ra, hắn so với dân chúng bình thường càng hơn một phần lo lắng. Không biết bên phía Lũng Hữu có thể kịp chuẩn bị hay không.



tinhlinstrong

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt