Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 164: Tống Lãng Mất Tích



"Điện thoại của ai?" Thẩm Thần ngước mắt hỏi.

Lê Nhược chưa hết kinh ngạc, lời của người kia giống như hòn đá quăng vào trong lòng của , có cách nào bình tĩnh lại được, cúi đầu mà , khuôn mặt cũng trắng bệch ra, nghe thấy giọng của Thẩm Thần khỏi giật mình, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn ta, “Hả?” Hiển nhiên là nghe lọt lời nào vào tai.

Thẩm Thần xoa coa đầu của , “Làm sao mà mất hồn mất vía như vậy?”

Lúc này Lê Nhược mới giật mình nhận ra mình luống cuống, vội vàng lắc đầu cái, khoé miệng cong lên, “ sao, chỉ là cuộc điện thoại vớ vấn.”

Thẩm Thần giống như phát ra khác thường của , kéo tay lại cạnh bàn, gắp mó ăn thay , “Cơm cũng sắp nguội hết rồi, mau ăn .”

Lê Nhược gật gật đầu, nhưng bộ dạng rất nặng nề tâm trạng, cho nên ăn hề có cảm giác ngon miệng. Dđienn damn leie quyýdon.

Thẩm Thần rửa chén, Lê Nhược cầm ly nước nóng lại ngồi ghế sofa, trong đầu vô thức lên lời của người phụ nữ kia. Lời của quả thực trúng tim đen, hết lên nỗi lòng của lúc này, nhưng mà, phải làm như vậy sao?

Trong cuộc sống của mỗi người có rất nhiều nguyện vọng, Tống Mạc là giấc mộng mà ta giấu ở đáy lòng, bao nhiêu đêm từ trong mơ tỉnh lại đều nhớ tới chuyện lúc thiếu niên, đuổi theo muốn làm dâu của , nhưng hôm nay, thời gian trôi qua bao lâu, làm vợ người ta, lời thề lúc trước cùng lắm chỉ xem như câu đùa.

Có người từng , bạn càng người, sau khi bạn mất họ, bạn càng cam lòng. Mấy năm nay, nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn đau đớn của hồi ức, mỗi ngày là vòng tuần hoàn, tuần hoàn tới tuần hoàn lui, giống như là cứ mãi mãi trải qua như vậy. từng có suy nghĩ, ngày nào đó, đòi lại nỗi đau này gấp bội.

Nhưng mà, còn là Lê Nhược của trước kia, những năm này, cuối cùng cũng hiểu, những thứ tình này, cố chấp đó, người bị vây khốn chỉ có mình mà thôi. Cho tới bây giờ Tống Mạc cũng chưa từng quan tâm tới, giận lây sang người khác, càng cảm thấy mình buồn cười. Bây giờ và Thẩm Thần sống cùng chỗ cũng rất vui vẻ, ta chăm sóc cho tốt như vậy, còn mong cầu gì nữa, thể mãi giam mình trong nhà tù như vậy, nhứng thứ hận tình thù kia hôm nay cũng cần cái kết.

Trong lúc thất thần, thấy Thẩm Thần bê đĩa trái cây từ bếp ra, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, thần sắc của người đàn ông càng trở nên dịu dàng hơn, ngước mắt lên nhìn , ánh mắt chiều chuộng như vậy.

Đột nhiên đáy lòng của Lê Nhược trở nên bối rối, đối xử với tốt như vậy, sao nỡ nhẫn tâm tổn thương được chứ?

Thẩm Thần đặt đĩa trái cây lên bàn, ngước mắt lên nhìn thấy đáy mắt của người phụ nữ mang theo chút uất ức, cảm động, hối hận, ánh mắt nhìn ta với tất cả những cảm xúc đó đan xen. Dđienn damn leie quyýdon.

“Sao lại nhìn như vậy?” ta cười khẽ.

Đột nhiên người ấm áp, thân thể mềm mại bổ nhào vào trong lòng, ôm chặt lấy ta.

"Chủ động thương nhung nhớ?" ta giơ tay ra ôm người ở trong lòng mình.

lại lên tiếng, rất lâu sau, mới đưa ra quyết định nào đó, trong cổ họng của mơ hồ câu, “Em rời khỏi nữa.”

―――――

Phó Căng dùng sức ném bản kế hoạch ra trước mặt của Tổng giám, khuôn mặt lạnh thấu xương, “Làm cái thứ gì vậy! Cút ra ngoài làm lại cho tôi!”

Tổng giám phòng kế hoạch khẽ run rẩy, sợ tới mức dám lời nào, nhặt những tờ giấy rơi vãi ở dưới đất rồi cúi người ra khỏi phòng làm việc.

Phó Căng dùng sức dựa vào ghế ngồi, ngực phập phồng kịch liệt, thần sắc trầm nhìn lên mặt bàn, lại nhìn thấy bìa của tờ tạp chí có hình ảnh Tần Ngu và Tống Mạc ôm nhau, tức giận ở dưới đáy lòng vừa mới đè xuống giờ lại bùng cháy lên, hét lên tiếng, đưa tay gạt hết những thứ ở bàn xuống, “Lạch cạch lạch cạch” đồ ở bàn rơi tán loạn dưới đất.

Thư ký ở bên ngoài cửa phòng làm việc nghe thấy tiếng động lớn như vậy cũng dám vào, sợ bị liên luỵ.

Hốc mắt của Phó Căng đỏ ửng lên nhìn đống lộn xộn ở dưới đất, đáy lòng ra được oán hận.

Những năm gần đây bên người của ta có biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn vây ở xung quanh, nhưng ta lại hết lần này tới lần khác chỉ hâm mộ có mỗi người là Tống Mạc, vốn ta tưởng rằng mình có thể đạt được ước nguyện gả vào nhà họ Tống, ngờ đột nhiên giữa đường lại nhảy ra người phụ nữ giải thích được, thô tục lại nông cạn, nhưng biết dùng thủ đoạn gì để mê hoặc, khiến cho Tống Mạc điên đảo thần hồn, khiến cho ta oán hận tới cực điểm!

Người phụ nữ kia có cái gì tốt? Cùng lắm chỉ là người nghèo kiết xác, ta dựa vào cái gì mà đứng ở bên cạnh của Tống Mạc, mới xứng đáng là nửa kia của !

Bây giờ lửa giận của ta bùng cháy hừng hực, nhưng lại có người tới khiến cho ta càng thêm phiền lòng.

Phó Căng ngước đôi mắt hung dữ lên nhìn vị khách mời mà tới ở trước mặt, hét ra phía ngoài câu, “Nhan Kỳ, làm việc như thế nào vậy, tại sao hạng người nào cũng để vào trong này!”

Đứng ở bên ngoài Nhan Kỳ khẽ rên lên tiếng ở trong lòng, nhịn được muốn che mặt hóc, nhưng lại có dũng khí này, sao bây giờ làm thư ký cỏn con cũng khó khăn thế này, nhất là lại gặp cấp như vậy, tâm trạng cả ngày đều bất ổn, biết khi nào bị doạ chết nữa.

Hít hơi sâu, mới khó khăn cất bước vào phòng làm việc, dám nhìn thẳng vào Phó Căng, cúi thấp đầu ngập ngừng , “Vị tiên sinh này tìm sếp có chuyện quan trọng, tôi sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng của ngài…”

Phó Căng muốn mở miệng, lại bị người mới tới cười khẽ tiếng cắt đứt, “ Phó, tôi phải là hạng người nào, tôi, là tới giúp .”

“Giúp tôi? Tôi với quen biết gì mà lại là tới giúp tôi?” Phó Căng lạnh mắt quan sát người đàn ông xa lạ ở trước mặt.

Người đàn ông với hàm ý sâu xa, “Tôi muốn cùng với Phó đây làm cuộc mua bán.”

“Mua bán cài gì, tôi …” Phó Căng cười lạnh tiếng, vừa muốn mở miệng, lại bị người mới tới cắt đứt, “Đừng vội từ chối, cuộc mua bán này, tôi tin tưởng nhất định cảm thấy hứng thú.”

―――――

"A lô? Ngài khỏe, xin hỏi ngài là giáo của Tống Lãng phải ?” Tần Ngu đứng ở trước cửa trường học với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Chiều tối nay tới trường đón Tống Lãng tan học, chờ mòn mỏi cũng thấy bóng dáng của Tống Lãng đâu, những học sinh ra khỏi cổng trường ra gần hết, chỉ còn lại những bóng dáng xa lạ, trong lòng Tần Ngu rất lo lắng.

“Vâng, là tôi.”

“Ồ, xin chào giáo, tôi là mẹ của Tống Lãng, tại sao tới bây giờ Tống Lãng vẫn chưa ra? Bọn chúng vẫn chưa tan học sao?” Tần Ngu nhíu mày hỏi.

"Tống Lãng? Mới vừa rồi phải chị đón bé rồi sao?”

Đón ? căn bản còn chưa nhìn thấy Tống Lãng, sao có thể đón Tống Lãng được chứ?

Nghĩ như vậy, đột nhiên Tần Ngu bị hoảng sợ mà đổ lớp mồ hôi lạnh, di động cầm trong tay suýt nữa bị trượt rơi xuống, bình tĩnh mấy giây giọng của run run dám tin, “Tôi có đón Tống Lãng …”

“Sao lại như vậy được? Còn chưa tới giờ tan học tới đón Tống Lãng rồi mà, là trong nhà có chút việc gấp.” Quả nhiên giọng nữ kia kinh ngạc .

“ phải ngài nhận lầm người rồi chứ?”

“Sao lại như vậy được, người kia phải là sao?”

Những lời này giống như tiếng sấm sét giáng xuống, trong nháy mắt Tần Ngu cảm thấy trước mặt mình biến thành màu đen, loạng choạng cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, trong đầu chỉ lên câu : Có người đống giả thành đón Tống Lãng, có người bắt cóc con trai của …

chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác như sức lực toàn thân bị rút sạch, có cảm giác sợ hãi rất lớn từ sâu trong lòng , mở miệng muốn khóc, nhưng lại phát ra tiếng, nhắm chặt mắt lại, đôi lông mi run rẩy, qua lúc lâu, mới có giọt nước mắt từ bên trong chảy ra.

Bất lực, mờ mịt, chuyện đáng sợ này xảy ra khiến cho đầu óc của Tần Ngu trở nên rối loại, cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ run lẩy bẩy, giống như mọi thứ đời đều biến mất, chỉ còn lại trống rỗng, tiếng gió thổi, tiếng người , cũng dần dần xa cách , nghe thấy tiếng gì hết.

, tất cả đều trở nên trống rỗng, có gì cả, trong lòng của cũng trống rỗng.

biết qua bao lâu, giống như là trải qua đời, nghe thấy ở phía sau vang lên giọng trẻ con, trong trẻo như tiếng chuông gió, “Mẹ!”

Trong lòng dâng lên trận đau đớn, tất cả suy nghĩ ùa vào trong đầu trong nháy mắt, mừng quay đầu lại, nhưng mà phải là Tiểu Tống Lãng của , mà là đứa xa lạ, có khuôn mặt nhắn trắng trẻo giống như Tống Mạc, cậu bé giang hai tay ra cười và chạy về phía người phụ nữ trẻ tuổi.

Nước mắt tuôi rơi xuống, ánh mắt trở nên mơ hồ, nhìn bốn phía trống , cảm giác tuyệt vọng như sắp chết, bây giờ ai có thể cứu Tiểu Tống Lãng của đây?

Trong đầu chợt loé lên tia sáng, lên khuôn mặt kiêu căng và lạnh lùng, Tống Mạc, đúng rồi, Tống Mạc, nhất định có thể cứu được Tống Lãng!

Lau nước mắt cái, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Tống Mạc!

Chờ đợi mấy giây, mỗi giây trôi qua là chờ đợi dài vô tận, Tần Ngu cảm giác như mình bị rơi xuống vực sâu, phía trước hề có tia sáng, đơn lẻ loi trong bóng đêm, toàn thân đầy máu me, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết.

Quên cả rơi nước mắt, toàn thân bắt đầu căng thẳng, biết qua bao lâu, có lẽ là tới phút, nhưng Tần Ngu lại cảm thấy như trải qua cả thế kỷ, trong giây phút giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, nước mắt của đột nhiên rơi xuống từng giọt từng giọt.

"A Ngu, làm sao vậy!" Tống Mạc nghe thấy tiếng chuyện của Tần Ngu, mà lại nghe thấy tiếng nức nở, cố nén lại nhưng lại nén được tiếng nức nở, càng làm cho hoảng sợ hơn so với tê tâm liệt phế.

Tần Ngu đưa tay che mặt, nước mắt lại chảy từng giọt từng giọt từ ngón tay rớt xuống, nghẹn ngào được câu hoàn chỉnh, "Tống, Tống Lãng bị người ta bắt, bắt ..."

“Rầm” tiếng, đầu bên kia điện tohại truyền tới thanh vỡ vụn của ly nước, ngay sau đó là giọng đè nén có chút vội vàng của Tống Mạc, “Bây giờ em ở đâu? tới đó ngay lập tức!”

“Em, em ở cổng trường của Tống lãng.” Tần ngu giống như bắt được cọng rơm, vội vàng chống người đứng dậy từ dưới đất.

“Được, em ngoan ngoãn đứng ở đó đừng đâu, đừng sợ, chờ .”