Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 154: Thực sự không biết xấu hổ



Editor: Táo đỏ phố núi

Đột nhiên Cố Viêm Chi nhếch môi, để đôi đũa ở trong tay xuống, mười ngón tay đan vào nhau để lên trên bàn, khẽ nghiêng người, nhàn nhã nhìn về phía Kiều Hi, dưới đáy mắt, hiện lên sự mỉa mai, “Tối qua đi tắm, óc bị nước vào rồi hả?”

Kiều Hi sợ run mấy giây, nhất thời đôi mắt mở to tròn xoe, cùng với vẻ mặt rất dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Cô nhíu mày lại, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng.”

"Đương nhiên." Đôi mắt đen nháy của Cố Viêm Chi hiện lên nụ cười thản nhiên, “Bị người khác uy hiếp thì trong những lúc lơ đãng sẽ thể hiện ra sự không tình nguyện hoặc phản kháng, em hãy nhớ lại quá trình thẩm vấn ngày hôm qua đi, suốt cả quá trình thẩm vấn, Chương Trình có lộ ra chút phản kháng hay là dùng ám hiệu nào đó để phát tín hiệu cầu cứu với chúng ta không?”

Kiều Hi đưa tay lên đặt ở dưới cằm, chớp chớp mắt nghiêm túc nói, “Đúng là không có, anh ta vô cùng thản nhiên, thoạt nhìn giống như là đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.” dfien ddn lie qiu doon

Cố Viêm Chi vỗ tay phát ra tiếng, "Cho nên, Thẩm Vi Nhi đúng là đã bắt được điểm yếu này của anh ta, thời gian gần đây Chương Trình đã gặp một vấn đề bị đả kích rất nặng nên đã khiến cho tâm lý không ổn định của anh ta càng trở nên trầm trọng hơn, khiến cho anh ta đánh mất đi ham muốn được sống. Đúng lúc này, Thẩm Vi Nhi tìm được anh ta, rồi muốn thực hiện giao dịch với anh ta, nội dung của giao dịch – chính là muốn Chương Trình giết chết Tần Ngu giúp cô ta, hơn nữa phải ôm hết mọi tội trạng về mình. Đương nhiên, nhất định là Thẩm Vi Nhi đã cho anh ta lợi ích gì đó thì anh ta mới động lòng, mới khiến cho anh ta làm việc cho cô ta một cách trung thành như vậy.”

Lúc phân tích vụ án, Cố Viêm Chi luôn rất nghiêm túc và cũng rất chuyên tâm. Mái tóc đen như mực, gương mặt đẹp trai sáng sủa như ngọc, hai cặp lông mi rất dài, đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước, sóng mũi rất cao, đôi môi mỏng khẽ mở, khoé mắt nheo lại, thoạt nhìn có chút hơi ngạo mạn và kiêu căng, nhưng mà nhìn vẫn rất đẹp mắt.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào từ lớp thuỷ tinh ở phía sau lưng anh, chiếu vào mái tóc và bả vai của người đàn ông, khiến cho cả người anh như được bao phủ trong tia ánh hào quang, chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của anh.

Không thể không nói, lúc người đàn ông này thể hiện ra năng lực rất chuyên nghiệp của mình, hào quang rất sáng chói.

Kiều Hi nhìn nhất thời có chút rung động, rồi lại thấy ngón tay thon dài và đẹp đẽ của Cố Viêm Chi búng lên trán cô một cái, “Đừng có thất thần vào những thời điểm như thế này, tôi sẽ rất khó chịu.”

Kiều Hi nhìn anh nhanh chóng thu hồi lại ngón tay đẹp đẽ của mình dưới ánh mặt trời sáng long lanh, không nhịn được bĩu môi một cái, đưa tay xoa xoa chỗ mà người đàn ông vừa búng lên, “Anh đối xử với tôi như vậy, tôi cũng cực kỳ khó chịu.”

"Em không cần phải giả vờ yếu ở trước mặt của tôi, trong mắt của tôi thì em chính là một người đàn ông, tin chắc là búng như vậy thì sẽ không khiến em đau đớn chút nào cả.” dfien ddn lie qiu doon

Kiều Hi nhìn khuôn mặt bình tĩnh, dịu dàng và đang khẽ nở nụ cười của anh, hào quang rất sáng chói? Sao mới vừa rồi cô lại cảm thấy anh có hào quang sáng chói? Ồ, nhất định là do hôm nay ánh nắng mặt trời quá gay gắt nên đã khiến cô bị hoa mắt.

Cố Viêm Chi liếc mắt nhìn thấy cô đã chuẩn bị nổi giận, mấp máy môi, “Cơm nguội hết rồi, em mau ăn cơm đi.”

Anh sẽ không quên chuyện bị cô ném qua vai, mà cô chỉ dùng đúng có một chiêu, ném khiến cho anh phải nằm liệt giường suốt một tuần lễ, anh vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp mặt cô đã dùng lễ nghi đó để chào hỏi thân thiết với anh, khiến anh bị sỉ nhục, phải nằm trên giường bệnh hết nửa tháng, đây là một bóng ma rất lớn trong cuộc đời của anh. Mà bây giờ nhìn hai tay của cô đang nắm chặt nhìn anh chằm chằm, chứng minh là cô lại bắt đầu ngứa tay, đại trượng phu co được giãn được, đối với con mèo Kiều Hi hay xù lông này, anh vẫn nên vuốt lông cô cho thật tốt mới được.

Kiều Hi nhìn vẻ mặt hậm hực và u ám của anh, thì trong nháy mắt, sự tức giận ở trong lòng cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, buông tay ra, dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Cố Viêm Chi một cái, ánh mắt kia giống như muốn nói - - nhóc con, sợ rồi sao… 

Trong lòng Cố Viêm Nghi hơi hậm hực uống một ngụm nước, Kiều Hi tuyệt đối là người phụ nữ thô lỗ và đáng sợ nhất mà anh quen biết.

Sau đó Kiều Hi mới tiếp tục ăn cơm, suy nghĩ cũng tập trung vào vụ án, “Vậy anh nói xem, Chương Trình đã bị đả kích gì mà khiến anh ta không còn ham muốn sống nữa, Thẩm Vi Nhi cho anh ta lợi ích gì, mà khiến cho anh ta sống chết không chịu khai cô ta ra?”

"Bình thường những chuyện đả kích lớn như vậy thường là chuyện về gia đình, công việc, tình cảm. Về phương diện sự nghiệp, Chương Trình đã nói, anh ta từ một tay phụ việc vặt từng bước từng bước trở thành một đạo diễn có chút danh tiếng, như vậy thì sự nghiệp của anh ta coi như phát triển cũng không tệ. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Về phương diện tình cảm, theo như anh ta miêu tả, anh ta vẫn luôn thích Tần Ngu, mà Tần Ngu không thích anh ta, quá trình này đã kéo dài hơn một năm, cũng không tính là đột nhiên bị đả kích nghiêm trọng, mà vào lúc này anh ta lại ra tay, vậy thì đã gặp phải những đả kích nghiêm trọng khác. Mà đả kích này có khả năng có liên quan tới gia đình của anh ta, như người thân qua đời, hoặc là phản bội khiến cho anh ta đánh mất lý trí, trong đầu nảy sinh ra suy nghĩ muốn chết. Về phần Thẩm Vi Nhi đã cho anh ta lợi ích gì…” Anh khẽ dừng lại một chút, “Cần phải tiến hành điều tra thêm.”

Kiều Hi nhìn anh, đột nhiên trong đầu loé lên một suy nghĩ, thì ra người thông minh cơ trí như Cố Viêm Chi cũng có lúc không suy đoán ra được.

Cô còn chưa kịp nhân cô hội này mà cười nhạo anh một phen, thì có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là một bản nhạc giao hương không biết tên, là điện thoại của Cố Viêm Chi.

Vẻ mặt lạnh nhạt nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia không biết đã nói gì đó, trong nháy mắt vẻ mặt của người đàn ông trở nên rất nghiêm trọng.

Một lát sau, cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy, "Về cục cảnh sát, vụ án có tiến triển mới.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

―――

Trong cục cảnh sát đang nháo nhào lên, có một chiếc xe cứu thương đang dừng ở trước đại sảnh, vài cảnh sát đang đưa một phạm nhân từ trong ngục đi ta, đẩy vào trong xe cảnh sát, vội vã lên đường.

Ánh mắt của Kiều Hi sắc bén, “Đó không phải là Chương Trình sao?”

Vẻ mặt của Cố Viêm Chi nghiêm túc nhìn theo phương hướng mà chiếc xe cứu thương rời đi, ánh mắt sâu xa, “Ừ, là Chương Trình, hôm nay đột nhiên cả người anh ta nóng ran lên và hôn mê ở trong ngục.”

Kiều Hi sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy, hai tháng trước không phải anh ta vẫn còn rất tốt sao?

Hai tháng qua trong cục cảnh sát lại xảy ra những vụ án khác, hôm trước vừa mới kết thúc, cho nên hai tháng qua bọn họ dường như không hề chú ý tới tiến triển của vụ án này, hôm qua mới bắt đầu bắt tay vào điều tra lần nữa, không ngờ, hôm nay Chương Trình đã cho bọn họ một kinh ngạc lớn như vậy.

Cố Viêm Chi túm lấy cổ áo của cô kéo đi về phía bãi giữ xe, “Đi tới bệnh viện sẽ biết thôi.”

Kiều Hi bị xách đi giống như một món đồ, “Anh mau thả tôi ra, tôi có thể tự đi được!”

“Không được ngẩn người nữa.” Người đàn ông bỏ lại một câu rồi bước đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Kiều Hi trừng mắt lên nhìn bóng lưng của người đàn ông, xem ra đã tới lúc phải khiến anh nhớ lại việc bị cô ném qua vai, lại dám đối xử với cô như vậy.

Cụp mắt xuống, sửa sang lại quần áo, rồi chạy nhanh như gió để đuổi theo.

―Táo đỏ le^e quyy do^nn.―

Vài giờ sau, vụ án của Chương Trình cơ bản đã ổn định lại.

Sau khi người của cục cảnh sát nói chuyện với bác sĩ xong mới biết được, sở dĩ Chương Trình bị nóng ran lên rồi ngất xỉu đi như vậy, nguyên nhân là do anh ta mắc bệnh sida, hơn nữa đã tới giai đoạn cuối, sống cũng không được bao lâu nữa.

Trong hành lang của bệnh viện, hai tay của Kiều Hi đặt lên lan can, nhìn người bên cạnh đang thản nhiên dựa vào lan can, ngón tay giữa của Cố Viêm Chi đang vân vê một điếu thuốc, “Không ngờ, đả kích nghiêm trọng của Chương Trình lại do chính anh ta.”

“Bởi vì biết mình chắc chắn sẽ chết, cho nên mới hợp tác với Thẩm Vi Nhi.” Cố Viêm Chi hít một hơi thuốc, híp mắt nhìn làn khói thuốc mờ ảo màu trắng, “Chân tướng sự việc sắp nổi lên trên mặt nước rồi, người mới, em cảm thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

Hai từ người mới này rõ ràng đã kích thích Kiều Hi, cô vào cục cảnh sát cũng đã ba năm, Cố Viêm Chi về nước cùng lắm mới chỉ một năm, căn cứ vào thời gian làm việc ở cục cảnh sát, anh mới là người mới mà! 

Cô không vui nhíu mày, nhanh chóng thu hồi cánh tay đang đặt trên lan can lại, bước lên một bước, nhẹ nhàng khoác lên vai của Cố Viêm Chi, khoé môi, hiện lên nụ cười lạnh, “Cố Viêm Chi, tôi cảnh cáo anh, nếu lại nói tôi là người mưới, tôi sẽ rất vui để cho anh nếm lại mùi vị của việc ném qua vai.”

Kiều Hi là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, da thịt trắng trẻo rất đẹp, khuôn mặt thì tinh xảo như vẽ, cùng với mái tóc đen nhánh, đủ để cho bất kỳ người nào nhìn thấy cô cũng khiến cho vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, nhất là bộ quần áo cảnh phục của cô, nhìn càng xinh đẹp và giỏi giang, vô cùng lạnh lùng. Mà lúc cô có khí thế mạnh mẽ và hung dữ như vậy, thì rất giống như con mèo hoang, Cố Viêm Nhi nhìn thấy cô xinh đẹp và vui vẻ như vậy, trong lòng hơi rung động một chút, đưa tay lên, đặt lên bàn tay của cô đang đặt ở trên bả vai của anh, “Phụ nữ thì nên dịu dàng một chút, cả ngày đánh đánh giết giết còn ra bộ dạng gì nữa.”

Không lạnh như băng giống như cô, bàn tay của người đàn ông rất ấm áp, cảm giác nhiệt độ hoàn toàn trái ngược như vậy, khiến cho lòng của Kiều Hi khẽ run lên một chút, rung động mấy giây, rồi nhanh chóng thu tay về, không hiểu sao có chút bối rối xoay người đi, “Tôi là một người cảnh sát, đánh đánh giết giết là trách nhiệm của tôi, anh cho rằng ai cũng nhu nhược như anh sao, lúc nào cũng cần có người bảo vệ.”

Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm lên cần cổ hơi đỏ ửng lên của cô, cong môi, chợt loé lên nụ cười mê hoặc lòng người, bỏ tay vào trong túi quần, đi theo cô về phía trước.

Ngồi vào bên trong xe, anh ngước mắt nhìn về phía Kiều Hi đang ngồi ở vị trí tài xế với vẻ mặt mất tự nhiên, tâm tình khó khi tốt như vậy, đặt tay lên đùi gõ theo nhịp, d,0dylq.d. “Chuẩn bị đưa tôi đi đâu à?”

“Đi tới nơi ở của Chương Trình.”

"Em biết ở chỗ nào sao?”

Kiều Hi hơi ngẩn ra, ngậm miệng không biết trả lời như thế nào, quả thực, chỗ ở của Chương Trình, cô quên rồi.

Nghĩ như vậy, nhất thời trong lòng có chút tức giận, lúc trước cô luôn rất biết kiềm chế và tỉnh táo, sao đột nhiên bây giờ trong lòng lại cảm thấy rối loạn, có phải là vì vừa rồi đã đụng chạm với anh không?

Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, "Đừng lo lắng, tôi biết chỗ, nghe theo sự chỉ dẫn của tôi.”

Biết mà không nói sớm, lại còn vòng vo như vậy làm gì, chơi xỏ cô à!

Kiều Hi nắm chặt tay lái, xe kêu lên những tiếng còi đinh tai nhức óc, khiến cho người đi đường bực mình chửi mẹ kiếp. dienndnle,qu.y don, 

Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, dưới đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, “Tính tình này của em cần phải sửa đổi lại, cẩn thận sau này không ai thèm lấy.”

“Anh yên tâm, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ nhà tôi tới cục cảnh sát, nhiều không đếm xuể, anh độc miệng như vậy, nên tự lo cho mình trước đi.”

“Không khéo, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ nước ngoài tới đồn cảnh sát.”

“…Thực sự không biết xấu hổ.” 

"Cám ơn lời khen, phía trước quẹo trái." Cố Viêm Chi ngồi sát vào trong ghế, trên mặt khẽ nở nụ cười vui vẻ.