Danh Môn Ác Nữ

Chương 174: Không gánh nổi 2



Điền Bằng nghĩ như vậy, lời muốn nói trong lòng cũng không nói ra, đầu lưỡi xoay chuyển một phen thay đổi lý do thoái thác nói: “Nếu chuyện này hai người các ngươi đã quyết định giải quyết như vậy, bổn quan cũng sẽ không nhiều lời. Chu Bích Cầm, ngươi đã ngay mặt bổn quan đáp ứng chuyện này, như vậy cũng hy vọng ngươi tốt nhất làm xong chuyện, mà không phải phức tạp nữa, nếu không bổn quan sẽ không dễ dàng tha thứ, bãi đường!”

Điền Bằng chính là cảm thấy đoạn thời gian này án kiện được xử lý trừ chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi thường ngày gặp ra, lớn nhất cũng chính là chút chuyện giữa Chu Bích Cầm và Vân Thù, hai người kia cây kim so với cọng râu, từ chuyện lúc trước cho đến bây giờ giao thủ cũng không tính là lần đầu tiên, Điền Bằng cũng cảm thấy chuyện này không phải là lần đầu tiên cũng không là một lần cuối cùng, đây chính là phải xem rốt cuộc là ai cao hơn một bậc rồi.

Hy vọng những chuyện này đừng chọc đến trước mặt hắn nữa! Điền Bằng nghĩ như vậy.

Tuy Chu Bích Cầm không muốn, nhưng dưới bức hiếp của Vân Thù, nàng cũng chỉ có thể đồng ý với điều kiện mà nàng cảm thấy uất ức, ai bảo bây giờ nàng vốn không còn kế sách, có thể toàn thân lui ra đã là kết quả nàng vứt bỏ Tích Nhu đổi lấy, nếu nàng không thu tâm, chỉ sợ nàng thật sự không còn biện pháp gì.

Nàng ra cửa chính là không có vẻ tốt lành gì nói với Vân Thù: “Đừng cho rằng ngươi thắng được một lần này, nếu không phải bây giờ ta không muốn nhiều chuyện, Liễu Vân Thù, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Cẩm Sắt nghe Chu Bích Cầm nói lời này chính là có mấy phần tức giận, trách móc trước Vân Thù: “Ta nói này Chu di nương, ngươi có thể cân nhắc một chút, nếu không phải tiểu thư nhà ta nể tình ngươi là thai phụ nên không so đo nhiều như vậy với ngươi, ngươi cảm thấy ngươi vẫn có thể toàn thân mà lui sao? Ngươi cho rằng ngươi đẩy nha hoàn bên cạnh ngươi ra thì sẽ không có chuyện gì sao?”

Chu Bích Cầm trắng mặt, nhưng vẫn quật cường nói: “Chuyện này có liên quan gì đến ta, tất cả đều do Tích Nhu nha đầu kia làm quỷ thôi, các ngươi cảm thấy đè chuyện này lên đầu ta thì có thể nói xấu ta sao?”

Cẩm Sắt còn định nói nữa, nhưng bị Vân Thù đưa tay ngăn lại, nàng nhìn Chu Bích Cầm nói: “Chu di nương, ngươi cũng quá khó coi. Về phần ngươi làm hay Tích Nhu làm, ta không có hứng thú muốn biết, nhưng Chu di nương dáng vẻ này của ngươi quá khó nhìn, ngươi biết có vài người không chịu thua  nổi cho nên mới phải mỗi lần bị thua đều ở bên đó la hét lời lần sau nhất định sẽ thắng. Ngươi bây giờ đích xác không có gì khác biệt những người đó.”

Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm, thu hết toàn bộ sắc mặt khó coi của nàng ta vào trong đáy mắt mình, “Thật ra thì, ngươi muốn đi đối phó với ta, điểm này ta đã sớm dự đoán đến, nhưng mà không nghĩ đến ngươi lại ngu xuẩn như vậy thôi, nhưng mà ngươi vốn không có bao nhiêu thông minh, nếu không cũng sẽ không leo lên trên giường một nam nhân có thể coi như làm phụ thân ngươi, nhiều tuổi hơn ngươi như vậy. Nhưng mà bò lên cũng không được cái gì, chẳng qua không làm được thê tử mà chỉ có thể làm thiếp thất cho người cũng chỉ có thể trách ngươi không có bản lĩnh rồi.”

Trong sắc mặt của Vân Thù lộ ra vẻ giễu cợt, “Ngươi ngu xuẩn đần độn như heo khuyết điểm lớn nhất nhưng vẫn không tự biết, luôn cho rằng mình có thể tính toán người bên cạnh, biết vì sao ta không tiếp trục truy cứu không? Không phải là ta không muốn truy cứu tiếp, mà nếu là thật sự truy cứu ngươi, ngươi chẳng qua chỉ nhận được trừng phạt nho nhỏ mà thôi, Vân gia tối đa cũng không cho phép ngươi sống tiếp trong Ung đô mà đưa tiễn ngươi thôi, nhưng nếu như đưa ngươi đi rồi, ta sao có thể nhìn thấy được cuộc sống sau này của ngươi như thế nào? Bây giờ ngươi sống ở Vân gia như thế nào chính trong lòng ngươi rõ ràng nhất, lui về sau còn có ngày lành cho ngươi nhận lấy đấy! Ngươi có chừng mực một chút, cẩn thận ta còn không ra tay chính ngươi đã chơi xong bản thân ngươi. Ngươi cho rằng hạng người như con kiến hôi như ngươi có tư cách gì đáng giá để cho ta phí tâm tư sao?”

“Ngươi ––” Chu Bích Cầm giận không kiềm chế được, dáng vẻ theo lời kia của Vân Thù còn ác độc vô cùng hơn lời nói việc làm theo lời của bất cứ kẻ nào.

“Ta nói ngươi ngu xuẩn, ngươi vĩnh viễn đều không tin, ngươi tìm người không đủ chuyên nghiệp, ngay cả giải thích cũng không chuẩn bị tốt cho mình, khắp nơi đều là sơ hở, hơn nữa, chỗ ngươi tâm tâm niệm niệm muốn tiến vào phủ Tĩnh Viễn Hầu thành công thành bảy tấc của ngươi, ngươi nhìn chính ngươi một chút, chỉ cần ta nhắc tới Vân Hoằng nói tới lão phu nhân trong vẻ mặt của ngươi chính là có sợ hãi.” Vân Thù nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của Chu Bích Cầm, ánh mắt nhìn nàng ta giống như đang nhìn một con tôm tép nhãi nhép, “Được rồi, Chu di nương, nhanh chóng đi giải thích cho ta đi, nếu không ngược lại ta chính là muốn đi tìm Tĩnh Viễn Hầu nhờ ông ta một chút chuyện quản giáo thiếp thất của mình cũng không nghiêm, nghe nói hiện giờ Tĩnh Viễn Hầu có mấy phần ý niệm về chuyện đường xi măng, mà chuyện đường xi măng này ta lại quá rõ ràng, nghĩ đến Tĩnh Viễn Hầu cũng nên vui mừng khi nghe chuyện như thế. Đúng rồi, mua bán thiếp thất này, nếu ta giúp Tĩnh Viễn Hầu làm xong chuyện này, muốn biến một người thiếp thất thành một tỳ nữ, cũng không phải là một việc khó.”

Chu Bích Cầm bị những lời này của Vân Thù làm cho tức giận đến toàn thân phát run, xác thực gần đây Vân Hoằng đều gian lận nhiều mặt, muốn để cho mình đi làm chuyện tu sửa đường xi măng này, tuy nói Vân Thù chẳng qua chỉ là một hạng nữ lưu mà thôi, nhưng đường xi măng này là do nàng ta phát minh ra và đưa lên, Nguyên Hi Đế cũng hết sức tán thường có thừa với Vân Thù, nếu như nàng ta mở miệng hoặc cho dù nàng ta không mở miệng nhưng chỉ cần hứa cho chút lợi ích khác, Vân Hoằng dĩ nhiên chịu, luật lệ Đại Khánh là như thế, thiếp thất có thể mua bán, quan viên đưa nữ nhân trong phủ mình cho người bên cạnh cũng cuồn cuộn không dứt. Nàng chỉ là một thiếp thất mà thôi nhưng Vân Hoằng thật sự làm như vậy, đừng nói đưa cho Vân Thù, cho dù đưa cho nam nhân khác cũng là luật pháp cho phép, người khác không nói được một chữ “Không”.

Sắc mặt Chu Bích Cầm xanh xanh tím tím, hàm răng cắn trên môi đỏ thẫm lưu lại một vết máu nói; “Ngươi đã đi ra khỏi cửa Vân gia, ngươi còn mặt mũi nào mà trở về! Vừa rồi ở trước mặt Điền đại nhân ta đã đáp ứng sẽ giải thích cho ngươi tất nhiên sẽ làm sáng tỏ, bạc này chờ sau khi ta trở về Vân gia tất nhiên sẽ cho người đưa tới cho ngươi!”

Chu Bích Cầm hung thần ác sát nói cho hết mấy lời, nàng dựa vào Cố ma ma đi tới cửa tiệm kia của Vân Thù, vốn Chu Bích Cầm cũng muốn đùa giỡn một chút trong đó, tuy rằng nàng đáp ứng mình sẽ đi đến đó xin lỗi và làm sáng tỏ, nhưng còn chứa một chút ý định, mà mấy lời vừa rồi của Vân Thù đã khiến cho nàng hôm nay phải đi giải thích chuyện này, một chút thời gian kéo dài cũng không có.

Vân Thù nhìn Chu Bích Cầm đi về phía cửa tiệm của mình, khóe miệng nàng khẽ câu, Chu Bích Cầm này chính là đại biểu “Tiện nhân nhưng già mồm cãi láo” điển hình, nếu không đánh nàng ta một phát, nàng ta sẽ không biết nên làm như thế nào.

Cẩm Sắt nhìn Chu Bích Cầm này, trên vẻ mặt cũng buông xuống đề phòng mới vừa rồi, “Vẫn là tiểu thư có biện pháp, Chu di nương gặp phải tiểu thư cũng chính là chỉ có phần cam chịu này.”

Vân Thù chẳng qua chỉ cười cười mà thôi, cũng không đáp lại lời Cẩm Sắt nói.

Lúc Chu Bích Cầm từ cửa tiệm trở lại, trên người đã một thân rau cải thúi, vẻ mặt kia nhếch nhác lợi hại, ngay cả Cố ma ma vẫn canh chừng bên người cũng hoàn toàn không may mắn thoát nạn, trên người bị rau cải thúi và trứng gà thúi dính một thân, nếu không phải Cố ma ma một mực che chở cho, chỉ sợ bây giờ nàng càng thêm nhếch nhác.

Về Vân phủ lần này, còn không đợi Chu Bích Cầm thay xong một thân nhếch nhác trên người, trong viện có một khách không mời mà đến là Phương di nương.

Phương di nương này coi như là người có dung mạo đẹp nhất trong năm di nương hiện giờ của Vân Hoằng, dáng người cốt cách không chỗ nào không lộ ra mềm mại đáng yêu, cho dù khi nhìn người cũng giống như đang câu người.

Trong bốn di nương khác của Vân Hoằng, Chu Bích Cầm không ưa nhất cũng chính là sự tồn tại của Phương di nương này, nữ nhân này xinh đẹp, mà nữ nhân xinh đẹp vốn chính là kẻ địch của nữ nhân, hơn nữa xuất thân của nàng ta ở nơi gió trăng, thêm vào đó còn là hoa khôi, Chu Bích Cầm luôn tự cho mình là danh môn khuê tú, dĩ nhiên chướng mắt và khinh thường kiểu nữ nhân này nhất. Hơn nữa Chu Bích Cầm cũng rõ ràng nữ nhân từng lăn lộn nơi gió trăng này đều có tâm tư không đơn giản.

Phương di nương thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác của Chu Bích Cầm, thưởng thức đủ rồi sau đó mới mở miệng nói: “Chu muội muội từ đâu ra vậy, sao làm cho mình có dáng vẻ chật vật không chịu nổi như vậy, cho dù hiện giờ Hầu gia không thương yêu ngươi cũng rất ít khi đặt chân đến trong viện của ngươi, nữ nhân chúng ta vẫn luôn phải thu dọn cho mình thỏa đáng, đi ra ngoài không chỉ có thể diện của một mình mình mà còn đại biểu cho thể diện của Hầu gia có đúng không, Chu muội muội sao có thể không chịu cầu tiến như vậy chứ!”