Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 31



hương Khiêm vừa bước ra từphòng tắm đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi ôm gối, ngơ ngẩn trên ghế sofa.Trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, nữ nhân vật chính khóc chết đi sống lại, bầu không khí ảm đạm bi thương, nhưng lại không thu hút đượccô khán giả không chuyên tâm này.Cô chắc chắn đang có tâmsự. Đừng nhìn bề ngoài cô chín chắn, thật ra tâm sự đơn giản trong lòngcũng có thể bị anh dễ dàng nhận ra. Không phải anh có con mắt xuyênthấu, mà chỉ vì cô không hề phòng bị trước mặt anh, luôn tin tưởng anhtrăm phần trăm, làm cho chủ nghĩa độc chiếm trong anh càng tăng lên tớicực hạn.

Lúc này chuyện phiền nãocủa cô hẳn là làm thế nào để đề cập với anh chuyện về nhà. Công ty chonghỉ năm ngày, cô xin nghỉ thêm mười ngày, thế là lần này cô về đến nửatháng, cô định bỏ mặc anh thời gian dài như thế? Chỉ cần nghĩ đến điềuđó, Phương Khiêm liền cảm thấy buồn bực vô cùng, buồn bực đến nỗi biếtrõ ràng vì sao cô phiền não, nhưng lại làm bộ như không biết.

Xin phép là một chuyện,hiện tại quan hệ của bọn họ đã công khai, chẳng lẽ cô gái nhỏ này khôngnghĩ tới việc dẫn anh về nhà một lần sao? Chẳng lẽ anh thân là tổng giám đốc một công ty lớn mà phải yêu đương lén lút như thế sao?

Xét lại tư tưởng suy nghĩ của Phương boss, có thể dễ dàng nhìn ra, biệt danh “Phương keo kiệt” cũng không phải là một hư danh.

Với tay rót một cốc nước,anh thong thả bước đến bên cạnh Giản Tình, coi cô là một chiếc gối ômhình người, vòng tay quấn chặt lấy cô.

“Uống nước đi, chương trình TV hay lắm à? Xem đến ngây ngẩn cả người.”

Giản Tình hết hồn vì anhđột ngột xuất hiện, nghe anh nói bèn đưa tay đón lấy cốc nước, nào ngờanh đã không đưa cốc nước cho cô thì thôi lại còn ngửa đầu uống một hớplớn.

Giản Tình sửng sốt, độtnhiên thấy anh cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô, dòng nước ấm mang theo hơi thở tươi mát của anh tiến thẳng vào trong miệng cô. Anh… anh lạibắt cô uống nước bằng cách này, sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

Cô nửa hờn nửa dỗi lườm anh rồi lập tức đoạt lấy chiếc cốc trong tay anh, “Em tự uống.”

Nhìn cô gái nhỏ bị mình làm cho đỏ mặt, Phương Khiêm bật cười ha hả rồi nói, “Em không biết rằnguống như vậy mới có vị ngon sao?”

Rõ ràng bộ dáng PhươngKhiêm nghiêm túc nhưng ở chỗ không người lại nói ra những câu âu yếm làm cho Giản Tình đỏ mặt tía tai, cũng khiến cô cảm thấy vừa giận lại vừayêu.

“Đáng ghét.” Vừa thẹn vừa giận, Giản Tình im thin thít một lúc lâu, mới bật ra được hai từ phản bác anh.

Nhưng phản bác như vậy,không những không có tác dụng mà ngược lại còn làm cho ruột gan PhươngKhiêm càng thêm ngứa ngáy. Anh cúi đầu, tìm đến đôi môi đỏ mọng của cô,rồi lập tức đặt lên đó một nụ hôn dài nồng nhiệt.

Vừa hôn xong, Giản Tình cảm thấy choáng váng, uể oải, bèn tựa vào trong lòng Phương Khiêm, thở hổn hển.

“Hai ngày nay ở công ty có thoải mái không?” Hơi thở Phương Khiêm dồn dập, anh từ từ hít sâu vàicái, hơi thở mới chậm rãi, thong thả trở lại.

Giản Tình lắc đầu, cười yếu ớt đáp: “Không có gì.”

Trước khi công khai quanhệ, mọi người có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ với cô, bởi cô không có nơinào làm hậu thuẫn nên mọi người mới không kiêng nể cô, tung tin đồn khắp nơi. Nhưng giờ tất cả mọi người đều biết cô là người yêu của PhươngKhiêm, đâu còn ai dám nói xấu cô? Cho dù muốn nói, cũng chỉ lén lút saulưng, hơn nữa những lời này chắc chắn sẽ không truyền đến tai cô. Vì vậy hai ngày sau khi công khai quan hệ, bên tai Giản Tình xem như yên tĩnhhơn rất nhiều.

Phương Khiêm vừa lòng cấttiếng: “Vì vậy mới nói chúng ta không nên lo lắng những chuyện chưa xảyra, vừa hao tâm tổn sức vừa mệt mỏi.”

Giản Tình im lặng nghe anhnói, khe khẽ thở dài, thầm nghĩ đâu phải ai cũng giống anh, có năng lựchoàn thành tất cả mọi chuyện muốn làm.

Như tâm trạng lúc này của cô, rõ ràng có việc nhưng không dám nói ra.

“Tình, em có tâm sự đúngkhông?” Đến cuối cùng, vẫn là Phương Khiêm mềm lòng, vì không thể tiếptục nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô, bèn ôm cô vào lòng, mở miệng hỏi.

Anh thông minh, khôn khéonhư vậy, sự cẩn thận của cô chắc chắn sẽ làm anh không vui, vì vậy côngẩng đầu nhìn anh, những lời vốn khó mở miệng kia nhờ ánh mắt anh cổ vũ mà dễ dàng nói ra: “Khiêm, lễ mừng năm mới em muốn về nhà.”

Phương Khiêm nhíu mày, vẻ mặt không có gì bất ngờ, thuận miệng hỏi: “Định về bao lâu?”

Đây mới là vấn đề mà tronglòng Giản Tình cảm thấy rối rắm, cô do dự một lúc mới nhỏ nhẹ đáp: “Bởivì ghép phép mấy năm liền cho nên em định nghỉ nửa tháng.”

Giản Tình cúi đầu, đợi hồilâu không thấy Phương Khiêm đáp lại, cô bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻmặt nửa cười nửa không của anh, cô không nén nổi nghi ngờ. Sao anh lạicó vẻ mặt này?

“Vốn em chỉ định nghỉ nămngày thôi, nhưng mà sức khỏe của ba em dạo gần đây không tốt lắm, nên em muốn nghỉ nhiều một chút để có thời gian chăm sóc ba…”

Giản Tình vội vã giải thích, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Phương Khiêm bưng kín miệng, “Tình, em ngừng lại một chút đã.”

Thở dài, anh bất đắc dĩ hỏi: “Em cảm thấy vì thời gian em về nhà quá lâu nên anh sẽ tức giận đúng không?”

Giản Tình khẽ gật đầu, côthấy anh nhíu mày có vẻ không vui, rồi nói: “Giờ anh cũng muốn nói rõvới em, cho dù em về nhà một tháng anh cũng sẽ không giận.”

“Là vậy sao?” Giản Tình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không tức giận, cô mới có thể an tâm về nhà.

“Tuy nhiên đối với chuyệnem về nhà lần này, cũng có chỗ làm cho anh rất giận.” Hình như khôngmuốn để cho tâm trạng của cô thoải mái, anh lập tức nói thẳng ý nghĩ của mình ra. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, anh không thể không tiếp lời: “Chúng ta đã công khai quan hệ, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục giấu diếm ngườinhà em sao?”

Đối với việc cô giấu diếmngười nhà chuyện yêu đương cùng anh, trong lòng Phương Khiêm vẫn có khúc mắc. Không phải anh keo kiệt, mà thực sự trải qua việc này khiến anhcảm thấy mình quá mức thiệt thòi.

Còn nhớ khi bọn họ vừa ởchung không lâu, hôm đó là một ngày hè nắng ấm, bọn họ đang ở trong mộng đẹp thì bị một hồi chuông điện thoại vang lên đánh thức. Anh nhìn thấyvẻ mặt cô sau khi tiếp điện thoại hốt hoảng y như sắp đến ngày tận thế.

Nguyên nhân là em trai côchưa báo với cô đã tự mình ngồi xe lên thành phố S, đến nhà ga mới gọiđiện thoại cho cô. Đối mặt với tình huống này, Giản Tình rất hoang mang, lo sợ.

Sự việc tiếp theo, chỉ cóthể dùng từ rối loạn để hình dung. Anh đường đường là tổng giám đốc củaPhương thị, vậy mà vào một buổi sáng đẹp trời lại bị bạn gái vừa dịudàng vừa đáng yêu của anh đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa một tuần tiếp đó,anh ngay cả móng ngón tay cô cũng không chạm được.

Sự việc lần đó làm cho Phương Khiêm không chịu đựng nổi. Mỗi khi nhớ tới việc này, anh lại không nén được thở dài.

Anh rốt cuộc phải chịu đựng đến năm nào tháng nào mới có thể danh chính ngôn thuận…

Nghe Phương Khiêm lên án, Giản Tình xấu hổ, “Em tính lần này về nhà, sẽ nói chuyện của chúng ta với ba mẹ.”

“Thật không?” Phương Khiêm hoài nghi hỏi.

“Thật ra từ lâu em đã muốn nói với họ, nhưng chỉ sợ nói chuyện điện thoại không rõ ràng lắm, cho nên mới chờ tới bây giờ…”

“Vậy chờ em nói chuyện với ba mẹ xong, anh sắp xếp thời gian đi ra mặt hai bác.” Đã được hứa hẹnnhư vậy, Phương boss rất đắc ý chốt lại một câu.

Gánh nặng trầm trọng tronglòng Giản Tình bây giờ mới có thể trút bỏ. Phương Khiêm nói rất đúng,nhiều việc chưa xảy ra mà đã lo sợ không đâu thì sẽ chẳng làm được gì.Hơn nữa, mình trước mặt anh thật sự là quá mức nao núng, quá mức cẩnthận, đây là tính tình không tốt, về sau cần sửa chữa mới được.

Đến khi Giản Tình lấy lạitinh thần, đã nhìn thấy anh lấy ra một chai vang đỏ cùng hai cái ly, khẽ cười với cô rồi nói: “Chúng ta uống một chén cho ấm áp.”

Giản Tình nhìn bình rượu,lập tức cảm thấy choáng váng, khuôn mặt trở nên mất tự nhiên rồi chuyểnhồng. Từ lần trước, sau khi cô cùng Tần Tiểu Ý đi ra ngoài uống say,Phương Khiêm liền phát hiện ra là sau khi cô uống rượu thì luôn ở trongtình thế chủ động. Vì thế sau này mỗi khi anh muốn hành động đều cho côuống vài ngụm rượu.

Lúc này, anh mang ra chaivang đỏ, ám chỉ rõ ràng như vậy, cô không xấu hổ sao được? Nhưng mà vừatrút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng cô trở nên sảng khoái, thật ra côkhông ngại dùng thân thể của mình làm cho anh vui vẻ.

Tay đẩy chén rượu ra, khóemiệng Giản Tình mấp máy, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Đêm nay chúng takhông cần uống rượu, bây giờ anh ôm em trở về phòng đi.”

Công chúa đã lên tiếng, kỵsĩ dũng mãnh đương nhiên sẽ không trái lệnh. Phương Khiêm nhanh chóngbuông chén rượu, bế cô gái nhỏ lên, rồi đi về phòng ngủ.

Đặt cô ở trên giường, Phương Khiêm mê muội nhìn cô, khàn khàn nói: “Bảo bối, em thật đẹp.”

Giản Tình khẽ cười mộttiếng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, xoay người một cái đè lên người anh, “Vậyanh hưởng thụ cho tốt đi.” Nói xong, đôi tay nhỏ bé lưu loát cởi chiếcáo tắm của anh.

Thân thể thon dài của anhlập tức đập vào mắt, tuy rằng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn anh, cô đều có cảm giác mặt đỏ tới mang tai.

Bộ ngực rắn chắc, eo thon gọn, còn có “mũi tên nhỏ” giương cao kia, tất cả đều dụ dỗ cô cúi đầu, dùng miệng chậm rãi nhấm nháp.

Khi cô hôn lên ngực anh,rồi chậm rãi kéo một đường đi xuống, vẻ mặt của Phương Khiêm rất sungsướng. Hiếm khi cô gái nhỏ không có tác dụng của rượu cũng có thể chủđộng như vậy, anh đương nhiên phải tận tình hưởng thụ, không chừng đêmnay sẽ không thể ngủ được.

Lúc Giản Tình tiếp tục hônxuống , hơi thở của Phương Khiêm dần trở nên hỗn loạn. Khi cô gái nhỏđưa “mũi tên cực nóng” của anh tiến vào miệng, Phương Khiêm không nhịnđược thấp giọng rên rỉ một tiếng. Khoang miệng ấm áp, cái lưỡi đinhhương ẩm ướt, linh hoạt, nhịp nhàng mút vào, tất cả đều làm cho PhươngKhiêm cảm thấy muốn nổi điên.

Ông trời ơi, kỹ thuật của cô bé này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?

Bản tính đàn ông dũng mãnhkhiến cho Phương Khiêm không muốn cứ nằm chờ chết như vậy, sau khi hítsâu một hơi, anh đè nén khoái cảm dưới thân, rồi kéo cô lên, cười mêhoặc, “Làm sao chỉ để một mình anh hưởng thụ được.”

Giản Tình cảm thấy thân thể của mình bị xoay tròn, định thần lại thì đã thấy “vũ khí thật lớn” củaanh đưa đến bở miệng cô, mặc dù có vẻ mơ màng, nhưng cô vẫn đỏ mặt tiếptục động tác lúc trước, há miệng rồi lại đưa nó tiến vào, chậm rãi nhấmnháp.

Ngay sau đó, Giản Tình cảmthấy quần áo trên người mình bị bỏ đi, một cảm giác mát lạnh ập tới, sau đó, cô cảm thấy hai chân bị mở ra, tay Phương Khiêm sờ soạng ở chỗ mẫncảm của cô, tiếp theo, một cái gì đó hơi ẩm ướt bắt đầu chu du ở chỗ đó.

Đến lúc Giản Tình ý thứcđược đó là đầu lưỡi của Phương Khiêm, thì đầu cô đã “ầm ầm” nổ tung. Côcảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Anh… Anh đang giúp côkhẩu giao? Trời ơi, chuyện này rất kích thích!

Trước đây, anh cũng thườngxuyên dùng miệng làm cho cô vui sướng, nhưng dùng tư thế như thế này,khiến cả hai cùng khẩu giao thì chưa hề có.

Từ trước Giản Tình luôn cảm thấy tư thế kiểu này quá sức dâm loạn, nhưng giờ đây khi chính mìnhtrải nghiệm, ngoại trừ hô hấp càng lúc càng khăn thì cảm giác cũng thậtthích thú.

Đầu lưỡi của Phương Khiêmhiển nhiên linh hoạt hơn so với cô. Không lâu sau, Giản Tình cảm thấythân thể đã lên đến cực hạn, cô khẽ run rẩy, ngay cả miệng mình cũng bắt đầu sử dụng không tốt.

Bỗng giọng nói nồng ấm của Phương Khiêm vang lên: “Bảo bối, em hưởng thụ nhưng cũng đừng nhàn hạ đấy.”

Khi âm thanh vui vẻ, trêuchọc của anh thổi quét qua thần kinh của cô, từng chút lại từng chútkhoái lạc làm cho miệng cô không nhịn được ra sức hút vào, chợt nghe anh khẽ giọng rên lên một tiếng “A” . Mũi tên vốn đang yên lặng để cho côliếm bỗng theo cử động của chủ nhân nó mà thay đổi kích thước, vừa tiếnvừa lùi trong miệng cô rồi nhanh chóng trướng lên, hơn nữa càng trướngcàng lớn, rất nhanh vượt qua khả năng tiếp nhận của khoang miệng cô.

Vật nam tính khổng lồ xâmnhập trong miệng khiến Giản Tình bắt đầu cảm thấy khó thở. Anh run runthắt lưng, một cỗ tinh dịch lập tức phun vào trong miệng cô. Giản Tình bị choáng váng, không nhịn được bắt đầu nôn khan, cảm giác nhờn nhợn trong cổ kia làm cô vô cùng khó chịu.

“Tình, em không sao chứ.”Nhất thời không khống chế được phóng ra ở trong miệng cô, Phương Khiêmcũng hiểu được mình có điểm quá đáng, vội vàng lấy cốc nước đặt ở tủ đầu giường để cô súc miệng.

Mãi mới ngừng nôn khan, khóe mắt cô rơm rớm, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, ủ rũ nói: “Đáng ghét.”

Nhìn bộ dạng cô điềm đạmđáng yêu, Phương Khiêm vốn đang sốt ruột, rốt cuộc không nén được bậtcười, anh ôm cô dỗ dành, “Đúng đúng đúng, anh đáng bị ghét nhất, chúngta tiếp tục đi…”