Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 274





CHƯƠNG 274

Chỉ với ít thời gian mà nhiều người rất phấn khích, cả đám xông về hướng Lâm Tử Minh và Sở Thiền đánh họ.

Sở Thiên nhìn thầy điều này, hắn sợ chết khiếp.

Lâm Tử Minh cau có một chút, anh hừ lên một tiếng, động lực trên cơ thể anh có một thay đổi lớn, nhanh nhất là ba đứa học sinh trước mặt anh, bị anh nhẹ nhàng tát cho ba cái bạt tai, bị đánh cho lùi lại. , Tắt cả đều là học sinh đại học, không có ý xấu, Lâm Tử Minh ra tay vẫn có chừng mực.

Sức mạnh phi thường, vốn dĩ là người mà những học sinh đó chống lại được, anh đứng ở đó, đến mọt đứa đánh một đứa, đến hai đứa đánh hai đứa, đêu là tát cho chúng mây cái bạt tai, trong một thời gian mà toàn những tiêng tát đủ thê. loại, không ai dám lại gần Lâm Tử Minh, toàn bộ bị anh đánh trả lại.

Hình ảnh này của Lâm Tử Minh là cho Sở Thiên ngơ ngác. Đây là người anh rê vô dụng hay gây rắc dối mà hắn quen biết như? Gặp quỷ?

Mặc dù dưới sức mạnh của đồng tiền chúng dũng cảm rất nhiều, nhưng cũng phải coi tình hình, hiện tại Lâm Tử Minh bạo lực như vậy, chưa đến nửa tiếng, đã tát mười mấy cái bạt tai, ai cũng dừng chân lại, dùng lực nuốt nước bọt, sợ rồi.

Kể cả Tiền Phong, hắn ta cũng mở ạ mắt, nghỉ ngờ cuộc đời. Tình hình gì thế này? Không phải nói đây là anh rễ vô dụng hay gây rắc rôi hay sao? Làm sao lại bạo lực như vậy?

Bây giờ hắn có chút hối hận …………..

Lâm Tử Minh vỗ vỗ tay áo, như thể anh ta đã làm một việc rât thoải mái, nhìn xung quanh, bình thản nói: “Còn ai muốn làm con chó của Tiền Phong nữa không?”

Không ai dám trả lời, ai cũng lùi hết về phía sau để cho Lâm Tử Minh một khoảng trống, dưới ánh mặt của Lâm Tử Minh, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Tử Minh.

Loại uy phong như thế này, khiến tâm trang của Sở Thiên đảo lộn rất mạnh, nội sợ ban đầu của hắn cũng đang dần tăng lên.

Hắn ở Hoa Đại chưa bao giờ uy phong như vậy.

Lâm Tử Minh quay lại nói với hắn “Nếu đó là một thăng đàn ông, thì phải lấy lại những gì là của mình, hắn bặt nạt mày như thê nào thì trả lại hắn y như thê.”

Lần này Sở _Thiên đã bị động lòng, đi về hướng của Tiền Phong, đôi mắt lóe lên sự thù hận bên trong.

Trong thời gian này, hắn chịu quá nhiêu bực tức từ Tiên Phong, trong ngực không biết bao nhiêu lần nghĩ là sẽ chồng đổi lại hắn, làm sao đánh vào cái mặt của hắn. Bây giờ có cơ hội rồi, tim hắn lập tức tái sinh trở lại.

Tiền Phong nhìn thấy. ánh mắt đó, của hắn, anh ta giật mình vội vã nói : Sở Thiên, đừng có làm càn! Tao cảnh báo mày, nếu mày dám đánh tao, tao đảm bảo mày sẽ không thê sống ở thành phô Hoa được nữa!”

Sở Thiên nắm lấy tóc hắn, lời nói của Tiền Phong khiến hắn chân chừ, trong tim hắn vẫn sợ Tiền Phong.

Nhưng lúc này, Lâm Tử Minh đứng sau đá một phát, khiến hắn hướng về phía Tiền Phong ngã xuông.

“Sợ cái mông tao ây, trời có sập xuống, anh cũng sẽ che chở cho em.”

Sở Thiên nghe được điều này , hắn không sợ nữa, căn răng, giơ tay lên rôi tát vào mặt Tiên Phòng một cái!

Tiền Phong rất trắng trẻo đẹp trai, từ nhỏ được nuông chiều, hiếm khi đánh nhau với người khác, đối mặt với cái tát đó của Sở Thiên làm cho hắn rất bồi rối rất vụng về, vỗn dĩ không phải Sở Thiên đánh hắn, một lúc trôi qua, từng cái từng cái khiến cho cái mặt của Tiền Phong biến thành cái đầu heo.