Dance With The Devil

Chương 6



“Anh đã bị mù?” Astrid hỏi.

Zarek không trả lời. anh không thể tin nỗi mình đã buộc miệng nói ra chuyện đó. Đây là chuyện mà anh chưa bao giờ nhắc đến, thậm chí ngay cả với Jess cũng không.

Acheron là người duy nhất biết và may mắn thay Acheron đã giữ kín bí mật đó.

Không sẵn sàng viếng thăm quá khứ của mình thêm lần nữa vào đêm nay khi nỗi đau vẫn chực chờ ở đó,Zarek rời

khỏi phòng khách và trở về phòng của mình rồi khóa cửa lại và đợi chờ cơn bão tan đi trong yên binh.

Ít nhất khi ở một mình anh không cần lo lắng việc phản bội chính bản thân mình hay làm đau người khác.

Nhưng khi ngồi yên trên ghế, những kí ức trong quá khứ đã không ám ảnh anh.

Mà chính mùi hương của hoa hồng và gỗ tươi, hình ảnh đôi mắt xanh nhạt của một người phụ nữ mới là thứ ám ảnh anh.

Hồi tưởng lại cảm giác đôi má mềm mại, mát lạnh của cô bên dưới những ngón tay anh. Mái tóc ẩm ướt rối bù của cô vẫn đầy vẻ nữ tính và mời gọi.

Người phụ nữ đã không chùn bước trước anh hay tỏ ra khép nép.

Cô thật đáng kinh ngạc và đầy bất ngờ. Nếu anh là một con người khác, anh có lẽ sẽ quay lại phòng khách nơi cô đang ngồi cùng với con sói của mình và làm cho cô cười. Anh có thể nhận biết đâu là sự hài hước, đặc biệt là theo lối mỉa mai, nhưng anh không phải là kiểu đàn ông có thể kể chuyện cười hay khiến người khác cười. Đặc biệt là phụ nữ.

Trước đây thực tế đó không khiến anh phiền lòng.

Nhưng tối nay thì có.

“ Hắn ta có tội không?”

Astrid giật nảy người khi giọng nói của Artemis vang lên trong đầu cô. Mỗi đêm kể từ lúc Zarek được mang vào nhà cô, Artemis đã luôn làm phiền cô bằng câu hỏi đó – hết lần này đến lần khác, khiến cô cảm thấy mình như Joan của xứ Arc bị giày vò bởi những giọng nói.

“Vẫn chưa phải lúc kết luận, Artemis. Anh ta chỉ mới vừa tỉnh dậy thôi.”

“Ồ, sao lâu vậy? Ngày nào hắn ta còn sống thì Acheron vẫn sẽ tỏ ra cáu kỉnh và chị rất ghét những lúc anh ấy kích động. Phán hắn ta có tội đại đi.”

“Sao chị luôn muốn Zarek chết vậy?”

Im lặng bao trùm xung quanh. Lúc đầu cô cho là Artemis đã rời đi,vì vậy cô giật mình khi câu trả lời bỗng vang lên. “Acheron không thích nhìn thấy người khác bị giày vò.Đặc biệt là đối với những Thợ săn đêm của anh ấy. Vì

vậy chừng nào mà Zarek còn sống, Acheron vẫn chịu tổn thương, và mặc dù Acheron có nghĩ gì đi chăng nữa thì chị cũng không thích nhìn anh ấy bị tổn thương.”

Astrid không ngờ là Artemis có thể nói ra những câu như vậy. Vị nữ thần này chưa bao giờ được biết đến bởi lòng tốt hay lòng nhân hậu của cô ta hay biết nghĩ đến người khác ngoài bản thân cô ta.

“Chị có yêu Acheron không?”

Giọng của Artemis trở nên sắc lẻm khi cô ta trả lời. “ Chuyện về Acheron không phải là việc của em Astrid. Chỉ có Zarek mới là vấn đề của em, và chị thề nếu như chị mất thêm phần nào lòng trung thành của Acheron vì chuyện này, thì em sẽ phải hối hận đó.”

Astrid sững người trước giọng điệu tức giận và lời đe dọa của cô ta. Chỉ một mình Artemis thì không thể làm hại được cô, và nếu nữ thần này muốn một cuộc chiến thì cô ta tốt hơn là nên chuẩn bị cho nó.

Cô có lẽ không còn thiết tha gì với công việc của mình, nhưng Astrid vẫn sẽ đảm nhiệm nó một cách nghiêm túc và không một ai, đặc biệt là Artemis,có thể đe dọa buộc cô phải đưa ra phán quyết một cách vội vã.

“Nếu em phán xét Zarek nhanh quá, chị không nghĩ là Acheron sẽ tức giận và đòi xét xử lại à?”

Artemis phát ra một âm thanh thô lỗ.

“Hơn nữa, Artemis chị đã hứa với Acheron là chị sẽ không can thiệp vào chuyện này. Chị đã buộc anh ấy thề sẽ không liên lạc với em để cố thay đổi lời phán quyết của em và giờ thì chị đang ở đây và cố làm chuyện đó.Chị nghĩ anh ấy sẽ phản ứng như thế nào nếu em nói cho anh ấy biết về hành động của chị?”

“Được rồi.” Cô ta quát. “Chị sẽ không làm phiền em nữa đâu. Nhưng giải quyết chuyện này nhanh đi! ”

Cuối cùng cũng được ở một mình, Astrid ngồi trong phòng khách, ngẫm nghĩ về những hành động tiếp theo của mình, cô nên dồn ép Zarek thế nào để xem anh có mất bình tĩnh nữa không hay anh sẽ trở nên bạo lực hơn.

Anh đã tấn công nhà của cô, nhưng không phải tấn công cô. Sasha đã tấn công anh, mặc dù anh đã làm con sói bị thương, nhưng con sói còn gây thương tích cho anh nhiều hơn. Đó là một cuộc chiến công bằng giữa họ và Zarek đã không rắp tâm giết chết Sasha vì đã tấn công. Anh chỉ quăng con sói ra khỏi người mình và rồi để cậu ấy yên.

Thay vì tìm cách trả thù Sasha, Zarek đã cho cậu ấy nước.

Tội lỗi nghiêm trọng nhất mà Zarek phạm phải là luôn tỏ ra thù địch và có vẻ ngoài dọa người. Mặc dù anh đã có những hành động tử tế, điều rất mâu thuẫn với tính khí gắt gỏng của anh.

Tâm trí cô nói hãy làm theo lời của Artemis, phán anh có tội và chạy khỏi đây.

Bản nảng của cô mách bảo cô phải đợi.

Vì vậy miễn là anh không nỗi cơn thịnh nộ và tấn công cô hay Sasha, cô sẽ nghe theo bản năng của mình.

Nhưng nếu anh chỉ cần cố tấn công họ, thì cô sẽ biến khỏi nơi này và anh sẽ bị thiêu cháy.

“Không có người nào là vô tội...”

Astrid thở dài mệt mỏi. Cô đã nói như vậy với chị cô Atty vào lần nói chuyện gần đây nhất của họ. Một phần trong cô thực sự tin vào điều đó. Trong suốt nhiều thế kỉ qua cô chưa một lần thấy bất cứ người nào vô tội. Tất cả những người mà cô phán xét đều nói dối cô.

Tất cả bọn họ đều cố đánh lừa cô.

Một vài người cố mua chuộc cô.

Một vài người thì cố chạy trốn cô.

Một vài người lại cố tấn công cô.

Và còn có một người cố giết cô.

Cô tự hỏi Zarek là loại nào trong số những loại con người trên.

Hít vào một hơn thật sâu để cũng cố lại tinh thần, cô đứng dậy và đi vào phòng mình moi đống quần áo mà Sasha mặc khi cậu ấy ở trong hình dáng con người ra.

“Cậu đang làm gì đó?” Sasha hỏi cô khi cậu ấy tiến lại bên cô.

“Zarek cần quần áo.” Cô nói lớn tiếng mà không cần phải suy nghĩ.

Sasha cắn vào tay cô, và dùng mũi kéo quần áo của mình vào lại trong cái rổ nằm ở đáy tủ đựng quần áo. “Hắn ta có thể mặc quần áo của hắn. Đây là quần áo của tôi.”

Astrid lại lôi đống quần áo ra.

“Thôi nào, Sasha, tử tế một chút đi. Anh ta không có bộ quần áo nào ở đây hết và bộ đồ anh ta đang mặc thì đã rách hết rồi.”

“Thì sao chứ?”

Astrid lựa chọn giữa những cái quần và áo, thầm ước cô có thể nhìn thấy chúng.

“Cậu chính là người đã than phiền vì phải nhìn một người đàn ông khỏa thân. Mình nghĩ cậu sẽ thích nhìn anh ta với quần áo trên người hơn.”

“Tôi cũng đã than phiền vì phải đi tiểu ở bên ngoài và ăn trong những cái khay, nhưng tôi không thấy cậu cho tôi dùng phòng tắm hay chén đĩa khi ở gần hắn ta đâu.”

Cô lắc đầu với cậu ấy. “Cậu có thôi đi không? Cậu cằn nhằn như một bà già vậy.” Cô cầm một chiếc áo len dài tay và dày lên.

“Không.” Sasha thét lên.

“Không phải là chiếc áo len màu đỏ tía này. Đó là chiếc áo ưa thích của tôi.”

“Sasha, mình thề là cậu cư xử như một đứa trẻ hư hỏng vậy.”

“Và đó là áo len của tôi. Trả nó lại đây.”

Cô đứng dậy và mang chiếc áo cho Zarek.

Sasha chạy theo cô và cằn nhằn suốt quãng đường đi.

“Mình sẽ mua cho cậu một chiếc áo mới.” Cô hứa.

“Tôi không muốn một chiếc áo mới. Tôi muốn chiếc áo đó.”

“Anh ta sẽ không làm hỏng nó đâu.”

“Có, hắn sẽ làm hỏng nó. Nhìn quần áo của hắn kìa. Chúng bị rách hết rồi. Và tôi không muốn người hắn đụng

vào thứ mà tôi mặc. Hắn sẽ làm bẩn nó.”

“Ồ, tội nghiệp, Sasha. Trưởng thành một chút đi. Cậu đã bốn trăm tuổi rồi và cậu đang cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh vậy. Làm như là người anh ta có rận hay những thứ tương tự vậy.”

“Phải, người hắn có rận!”

Cô liếc xuống chân mình nơi mà cô cảm nhận được cậu ấy. Cậu ấy dùng răng mình giữ lấy chiếc áo len và kéo nó khỏi tay cô.

“Sasha !” Cô thét lên, và chạy theo cậu ấy. “Trả cái áo len lại cho mình không thôi mình thề mình sẽ để mặc cậu bị thiến.

Con sói chạy quanh căn nhà.

Astrid rượt theo cậu ta nhanh hết mức có thể. Cô dựa vào trí nhớ của mình để xác định vị trí của đồ đạc xung quanh.

Người nào đó đã dịch chuyển cái bàn cà phê. Cô rít lên khi chân cô va vào cạnh bàn và cô mất thăng bằng. Cô với tay ra để giữ bản thân khỏi ngã, chỉ để cảm thấy mặt bàn lắc lư. Nó nhẹ để có thể đỡ được cô.

Mặt kính ở phía trên bàn rớt xuống, làm cho mọi thứ bay tứ tung.

Cái gì đó đập vào đầu cô và có cái gì đó bị vỡ.

Astrid đông cứng người, không dám nhúc nhít.

Cô không biết cái gì bị vỡ, nhưng âm thanh đó không lẫn vào đâu được.

Những mảnh vỡ nằm ở đâu?

Tim cô nện thình thịch, cô nguyền rủa sự mù lòa của mình. Cô không dám di chuyển vì sợ có thể giẫm phải mảnh vỡ.

“Sasha ?” Cô hỏi.

Cậu ấy không trả lời.

“Đừng di chuyển.” Chất giọng trầm đầy oai vệ của Zarek gây nên một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.

Điều tiếp theo mà cô biết là hai cánh tay khỏe mạnh dễ dàng nhấc bổng cô lên khỏi sàn và việc đó làm cô thực sự hoảng sợ. Anh bế cô tựa vào một cơ thể cứng như đá và săn chắc.Cơ bắp anh căng ra trước mỗi sải chân mang cô ra khỏi phòng khách.

Cô vòng tay mình quanh đôi vai rộng, rất đàn ông và sự đụng chạm của cô làm vai anh căng cứng lại. Hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến cả người cô tan chảy.

“Zarek ?” Cô ngập ngừng hỏi.

“Ở trong ngôi nhà này còn ai khác có thể bế cô lên mà tôi cần biết không?”

Cô lờ đi câu mỉa mai của anh khi anh bế cô vào bếp và đặt cô xuống một cái ghế.

Cô ngay lập tức thấy nhớ hơi ấm của anh. Nó khiến cho ngực cô nhức nhói một cách kì lạ, cơn đau nhói mà cô đã

không mong đợi cũng như không hiểu nó có nghĩa gì.

“Cảm ơn anh.” Cô dịu dàng nói.

Anh không đáp trả. Thay vào đó, cô nghe tiếng anh rời khỏi căn phòng.

Vài phút sau, anh quay lại và vứt thứ gì đó vào thùng rác.

“Tôi không biết cô đã làm gì Scooby.” Anh nói, giọng anh vẫn như mọi khi. “ Nhưng nó trốn trong góc, nằm lên một chiếc áo len và gầm gừ với tôi.”

Cô kiềm chế thôi thúc được cười lớn trước hình ảnh đó. “Cậu ấy đang tỏ ra xấu tính.”

“Ồ, vậy à. Nơi mà tôi ở, chúng tôi đánh đòn những thứ không vâng lời.”

Astrid cau mày trước lời nói của anh và cảm xúc bên dưới câu nói đó. “Đôi khi tỏ ra cảm thông sẽ hiệu quả hơn việc trừng phạt.”

“Và đôi khi thì không.”

“Có lẽ vậy.” Cô thì thầm.

Zarek mở vòi nước ở bồn rửa tay. Có vẻ như anh lại rửa tay một lần nữa.

Lạ thật, anh có vẻ làm như vậy rất nhiều lần.

“Tôi đã nhặt hết những mảnh vỡ mà tôi tìm thấy.” Anh nói lấn át tiếng nước đang chảy. “Nhưng chiếc bình pha lê trên bàn của cô đã vỡ vụn. Cô có lẽ cần mang giầy khi bước vào phòng khách trong vài ngày.”

Astrid xúc động một cách lạ lùng trước hành động và lời nhắc nhở của anh. Cô đứng lên khỏi cái ghế và đi ngang qua phòng để đến bên anh. Mặc dù cô không thể thấy anh, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được anh. Cảm nhận được hơi ấm của anh, sức mạnh của anh.

Cảm nhận được sức hút từ người đàn ông này.

Một cơn rùng mình chạy dọc khắp người cô, khởi gợi những ham muốn và nhu cầu của cô.

Một bộ phận xa lạ trong người cô nhức nhối với thôi thúc vươn tay ra và chạm vào làn da mịn màng, ngăm đen hứa hẹn sẽ khiến cả người cô nóng lên. Thậm chí ngay lúc này cô vẫn còn nhớ làn da anh có vẻ ra sao. Nhớ cái cách ánh sáng nhảy nhót trên nó.

Cô muốn kéo môi anh về phía môi cô và xem thử anh có mùi vị như thế nào. Xem thử nếu anh có thể trở nên dịu

dàng.

Hay anh sẽ tỏ ra thô bạo và dữ dội.

Astrid nên cảm thấy sốc bởi những suy nghĩ của cô. Là một người phán xét, đáng ra cô không nên tò mò về những thứ đó, nhưng là một người phụ nữ, cô không thể cưỡng lại được.

Đã từ rất lâu, rất lâu rồi kể từ khi cô cảm thấy khao khất một người đàn ông. Vẫn có một phần nào đó sâu thẳm trong cô mong mỏi tìm thấy bên trong người đàn ông này điều tốt đẹp mà Acheron tin là nó có hiện hữu.

Đó cũng là điều mà cô không muốn làm trong suốt nhiều thế kỷ qua.

Không có lý do chính xác nào để tin lòng tốt của Zarek có hiện hữu. “Làm sao anh biết là tôi cần anh.”

“Tôi nghe tiếng kính vỡ và tìm thấy cô bị mắc kẹt.”

Cô mỉm cười. “Anh thật ngọt ngào.”

Cô có cảm giác anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cả người cô nóng bừng lên bởi ý nghĩ đó. Đầu nhũ hoa của cô se lại.

“Công chúa, tôi không phải là người ngọt ngào. Tin tôi đi.”

Không, anh không ngọt ngào. Anh khắc nghiệt. Lôi cuốn một cách kỳ lạ và đầy gai góc. Như một con thú hoang cần được thuần hóa.

Nếu như có bất cứ ai có thể thuần hóa một thứ như anh.

“Tôi đang cố mang cho anh một vài bộ quần áo.” Cô dịu dàng nói, cố lấy lại sự kiểm soát của cơ thể mình, mà nó dường như không chịu phản ứng theo cách thông thường. “Ở đáy tủ quần áo của tôi vẫn còn vài cái áo len dài tay, nếu anh muốn mượn chúng.”

Anh chế giếu ý tưởng đó trong khi khóa vòi nước lại và rút một tờ khăn giấy ra để lau khô tay. “Công chúa ơi, quần áo của cô sẽ không vừa với tôi đâu.”

Cô bật cười. “Chúng không phải của tôi. Chúng thuộc về một người bạn là đàn ông.”

Zarek không thể thở được khi cô ở quá gần anh. Anh chỉ cần khẽ cuối đầu xuống và anh đã có thể hôn lên đôi môi hơi hé mở cuả cô.

Vươn người ra và anh có thể chạm vào cô.

Điều khiến anh hoảng sợ nhất là việc anh muốn chạm vào cô nhiều đến nhường nào. Việc anh khao khát được ấn cơ thể mình vào cơ thể của cô và cảm nhận từng đường cong mềm mại của cô tựa vào cơ thể nam tính rắn chắc của anh nhiều đến nhường nào.

Anh không thể nhớ mình đã bao giờ muốn bất cứ điều gì hơn thế.

Nhắm mắt lại, anh đắm chìm trong hình ảnh cả hai người họ cùng trần truội. Hình ảnh anh đặt cô nằm xuống trên cái quầy ở trước mặt anh và anh sẽ lấy đi hết mọi ý thức của cô. Hình ảnh rút ra, trượt vào nơi ấm nóng của cô cho đến khi anh kiệt sức đến nỗi không thể đứng được nữa.

Quá nhức nhối để có thể di chuyển.

Anh muốn cảm nhận hơi ấm của làn da cô mơn trớn trên da anh. Hơi thở của cô phả lên da thịt anh.

Nhưng hơn hết, anh muốn mùi hương của cô vươn lại tên làn da anh. Để biết cảm giác sẽ như thế nào khi có được người phụ nữ không tỏ ra sợ hãi hay coi thường anh.

Trong nhiều thế kỷ qua, anh luôn trả công cho những người phụ nữ mà anh quan hệ. Hầu hết trong những lần đó anh đều không cần phải làm vậy.

Anh đã cô độc một mình quá lâu rồi...

“Người bạn đàn ông này của cô đang ở đâu?” Anh hỏi, giọng anh thấp xuống một cách lạ lùng khi anh nghĩ đến cô ở cùng một người đàn ông khác. Làm anh đau nhói theo cách mà nó không nên xảy ra.

Sasha chạy vào trong phòng, nhìn chằm chằm vào họ và sủa.

“Bạn của tôi chết rồi.” Astrid nói mà không do dự.

Zarek nhướng một bên mày. “ Chết như thế nào?”

“Mmm, cậu ấy bị nhiễm vi – rút parvo.”

“Đó là bệnh của chó mà?”

“Phải, đó là một bi kịch.”

“Ê! Tôi không chấp nhận chuyện đó đâu.” Sasha nói với Astrid.

“Cư xử đàng hoàng hoặc tớ sẽ cho cậu vài con vi – rút parvo.”

Zarek bước ra xa khỏi cô. “Cô có nhớ anh ta không?”

Cô liếc vế hướng tiếng sủa của Sasha. “Không, thực sự thì không. Cậu ấy đã chịu nhiều đau đớn,”

“Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là đau đớn, nữ thần ạ. Cứ chờ đi.”

Cô kiềm lại nụ cười. “Vậy anh có muốn một ít quần áo không?” Cô hỏi Zarek.

“Chắc rồi.”

Cô dẫn anh vào phòng cô.

“ Cậu thật độc ác.” Sasha gầm gừ. “Cứ đợi đó. Tôi sẽ trả đũa cậu vì chuyện này. Cậu biết điều gì khiến tôi thích thú hơn không. Đồ ăn khét.Và nếu tôi là cậu tôi sẽ không đụng đến đôi dép cuả mình nữa đâu.”

Cô phớt lờ cậu ta.

Zarek không nói gì cả khi cô dẫn anh vào phòng cô, căn phòng được trang trí bằng gam màu hồng phấn. Nó là một căn phòng nữ tính và trang nhã. Nhưng mùi hương trong phòng mới là thứ khiến anh nhức nhối.

Hương hoa hồng và gỗ tươi.

Nó có hương thơm như cô.

Mùi hương đó khiến anh cứng lại, anh đau đớn. Vật đàn ông của anh cương cứng lại bên dưới dây kéo quần, van nài anh hay làm gì đó thay vì chỉ nhìn cô.

Chống lại ý muốn của bản thân, ánh nhìn của anh nấn na trên cái giường của cô. Anh có thể hình dung cô nằm ngủ trên đó. Môi cô hé mở, cơ thể cô thả lỏng và trần trụi...

Tấm chăn màu hồng nhạt quấn quanh đôi chân trần của cô.

“Của anh nè.”

Anh buộc bản thân phải chuyển ánh nhìn của mình từ chiếc giường đến tủ quần áo.

Cô lùi lại để anh có thể bước gần đến chỗ quần áo nam đã được xếp gọn gàng và đặt trong một cái giỏ đan bằng cây liễu gai. “Anh có thể lấy bất cứ thứ gì anh muốn.”

Đó là câu nói phóng khoáng nhất mà anh từng nghe. Vấn đề duy nhất ở đây là thứ anh muốn nhất chắc chắn không nằm rong cái giỏ đó.

Vì vậy anh cảm ơn cô, rồi moi ra một cái áo len dài tay màu đen và một cái áo len cổ lọ màu xám, thứ sẽ không quá nhỏ đối với anh. “Tôi sẽ về phòng mình thay đồ.” Anh nói, tự hỏi tại sao anh phải bận tâm chứ. Cô sẽ không quan tâm nếu anh có rời phòng hay không. Cứ như là cô có thể nhìn thấy anh hay bất cứ thứ gì.

Ở nhà hầu hết thời gian anh đều cởi trần.

Nhưng hành động đó là không lịch sự, phải không?

Kể từ khi nào mày trở nên lịch sự vậy?

Tối nay, hình như vậy.

Sasha sủa anh khi anh rời khỏi căn phòng, rồi con sói chạy vào trong phòng và sủa Astrid.

“Thôi đi, Sasha.” Cô nói. “Bằng không mình sẽ cho cậu ngủ trong nhà kho đó.”

Phớt lờ họ, Zarek trở về phòng mình để thay quần áo sạch.

Anh đóng cửa phòng và để quần áo sang một bên trong khi anh đứng đó cảm thấy rất đặc biệt. Đây chỉ là vài bộ quần áo cô mang đến cho anh. Và một nơi trú ẩn.

Một cái giường.

Thức ăn.

Anh nhìn quanh căn phòng với đồ nội thất đắt tiền và thanh lịch. Anh cảm thấy lạc lõng khi ở đây.Không chắc bản thân mình cảm thấy như thế nào. Trong cuộc đời của mình anh chưa bao giờ trải nghiệm một thứ gì như thế này.

Anh cảm thấy mình là con người thực thụ khi ở đây.

Hơn hết, anh cảm thấy được chào đón. Thứ mà ngay cả khi ở gần Sharon anh cũng không cảm nhận được.

Như những người khác mà anh biết trong nhiều thế kỷ qua, Sharon chỉ làm những việc anh trả công cho cô ta.

Không hơn không kém. Anh cảm thấy như thể mình đang xâm phạm mỗi khi anh đến gần cô ta.

Sharon luôn tỏ ra lịch sự và lạnh nhạt, đặc biệt là sau khi anh đã phớt lờ lời đề nghị của cô ta với anh. Anh luôn cảm nhận được một phần trong cô e sợ anh. Một phần trong cô luôn dõi theo anh, đặc biệt là khi con gái cô ở gần – như thể cô chờ đợi anh phát rồ lên với họ hay làm thứ gì tương tự vậy.

Điều đó luôn xúc phạm anh, nhưng rồi, anh đã quá quen với việc bị sỉ nhục nên anh chỉ nhún vai khinh thường việc đó.

Nhưng với Astrid anh không cảm thấy như vậy.

Cô đối đãi với anh như thể anh là một người bình thường. Khiến anh dễ dàng quên đi thực tế anh không bình thường.

Anh nhanh chóng thay quần áo rồi trở lại phòng khách nơi Astrid đang ngồi ở một bên ghế trường kỷ đọc một cuốn sách chữ nổi. Sasha đang nằm nghỉ ngơi trên cái ghế trường kỷ ngay kế bên chân cô. Con sói ngước đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh trong đôi mắt xám của nó hiện lên sự căm ghét.

Zarek, người đã mang theo mình một con dao gọt trái cây từ trong bếp, cầm lấy một mẩu ghỗ khác.

“Vậy làm sao mà cô lại nuôi một một con sói như nuôi thú cưng?” Anh hỏi, ngồi xuống cái ghế đặt gần lò sưởi nhất để anh có thể quẳng những vụn gỗ mình đã gọt vào trong lò.

Anh không hiểu tại sao anh lại nói chuyện với cô. Thường thì, anh sẽ không bận tâm hỏi, và dù thể anh thấy mình tò mò một cách kỳ lạ về cuộc sống của cô.

Astrid vươn người âu yếm vuốt ve con sói đang nằm gần chân cô. “Tôi không chắc. Cũng giống như anh. Tôi tìm thấy cậu ấy nằm bị thương và tôi mang cậu ấy vào và chăm sóc cậu ấy cho đến khi cậu ấy khỏe lại. Cậu ấy đã ở cùng tôi kể từ đó.”

“Tôi ngạc nhiên là nó để cô thuần hóa nó.”

Cô mỉm cười trước câu nói đó. “Tôi cũng vậy. Không dễ dàng gì để cậu ấy tin tưởng tôi.”

Zarek ngẫm nghĩ việc đó trong một phút. “ ‘ Cậu phải rất kiên nhẫn. Trước tiên cậu phải ngồi cách tôi một khoảng cách nhỏ - như thế đó – trên bãi cỏ.’ “

Astrid há hốc mồm vì ngạc nhiên trong khi Zarek tiếp tục trích dẫn một trong những đoạn văn mà cô yêu thích.

Nếu anh có ném thứ gì vào cô thì cô cũng không thể ngạc nhiên hơn. “Anh biết cuốn Hoàng tử bé?”

“Tôi đã đọc nó một hay hai lần gì đó.”

Hẳn phải nhiều hơn thế nên anh mới có thể trích dẫn nó một cách trôi chảy như vậy. Astrid một lần nữa cuối người chạm vào Sasha để cô có thể nhìn thấy Zarek .

Anh ngồi xéo so với cô và anh đang đẽo gọt. Những tia lửa nhảy múa trong đôi mắt như màn đêm của anh. Chiếc áo len đen ôm sát cơ thể anh, và mặc dù bộ râu quai nón bao phủ mặt anh, cô vẫn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp trai của anh.

Khi anh làm việc, người anh gần như thả lỏng. Miệng anh không còn mỉm lại đình vẻ nghi ngờ mà đã thả lỏng hơn.

Vầng sáng chết chóc bao chặt lấy anh còn bó sát hơn cả chiếc áo len anh đang mặc.

“Tôi yêu cuốn sách đó.” Cô lặng lẽ nói. “Nó luôn là một trong những cuốn sách tôi yêu thích nhất.”

Anh không nói gì. Anh chỉ ngồi đó với mẩu gỗ được giữ cẩn thận trong bàn tay anh trong khi những ngón tay dài, búp măng di chuyển một cách kéo léo trên mẩu gỗ. Đầy là lần đầu tiên bầu không khí xung quanh anh không quá ảm đạm. Không quá nguy hiểm.

Cô không thể gọi bầu không khí đó chính xác là yên bình, nhưng nó đã không còn tràn đầy sát khí như lúc trước.

“Anh đã đọc nó khi còn nhỏ à?” Cô hỏi.

“Không.” Anh lặng lẽ nói.

Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn anh làm việc.

Anh dừng lại, rồi nhăn mặt nhìn cô.

Astrid thả Sasha ra và ngồi lại vị trí cũ.

Anh không chuyển động trong khi quan sát cô và con chó của cô. Ở đây có điều gì đó rất lạ: từng tế bào trong người anh nói với anh như vậy. Anh nhìn chằm chằm vào Sasha.

Nếu như anh không hiểu rõ hơn thì...

Nhưng tại sao một Người biến hình lại ở Alaska cùng với một người phụ nữ mù chứ? Từ trường ở đây sẽ gây khó khăn cho những người đàn ông tộc Arcadian hay Katagari những người sẽ có một khoảng thời gian khó khăn duy trì bộ dạng nhất định trong khi những hạt điện tử trong không khí tác động đến phép thuật của họ.

Không, chuyện đó không có khả năng.

Và dù vậy...

Anh liếc nhìn họ rồi đến cái đồng hồ cổ được treo trên mặt lò sưởi. Đã gần bốn giờ sáng rồi. Đối với anh thì vẫn còn sớm, nhưng không có nhiều người thường sinh hoạt theo thời gian biểu giống anh. “Cô luôn luôn thức khuya à, công chúa?”

“Thỉnh thoáng.”

“ Cô không cần dậy sớm làm việc sao?”

“Không, tôi có tiền của gia đình. Còn anh thì sao, hoàng tử quyến rũ?”

Zarek trượt tay bởi lời nói của cô. Tiền của gia đình. Cô thậm chí còn giàu có hơn là anh nghĩ. “Hẳn phải rất tuyệt khi không cần làm việc để kiếm sống.”

Astrid nghe thấy sự cay đắng trong giọng anh. “Anh không thích những người có nhiều tiền, phải không?”

“Tôi không có thành kiến với bất cứ ai, công chùa.Tôi ghét mọi như nhau.”

Cô đã nghe về điều đó ở anh. Nghe Artemis nói anh thô lỗ, tục tĩu, không có giáo dục và là tên khốn đáng ghê tởm nhất mà Artemis từng biết đến.

Được sinh ra bởi Nữ hoàng của sự ghê tơm, đôi lúc anh được nói đến như thế.

“Anh không trả lời câu hỏi của tôi, Zarek. Anh làm gì để kiếm sống?”

“Cái này, cái kia.”

“Cái này, cái kia. Vậy anh là một người lang thang à?”

“Nếu tôi nói phải thì cô sẽ tống tôi ra khỏi đây hả?”

Mặc dù giọng anh đều đều và không có cảm xúc, cô vẫn cảm thấy anh chờ đợi câu trả lời của cô. Rằng một phần trong anh muốn cô ném anh ra ngoài.

Một phần trong anh mong đợi điều đó.

“Không, Zarek. Tôi đã nói với anh, anh được chào đón ở đây.”

Zarek dừng việc đẽo gọt và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, lời nói của cô làm anh run rẩy. Nhưng thứ anh nhìn thấy không phải là ngọn lửa mà là khuôn mặt cô. Giọng nói ngọt ngào của cô ngân vang trong trái tim mà anh cứ ngỡ đã chết từ lâu rồi.

Không ai từng chào đón anh ở bất kỳ đâu.

“Tôi có thể giết cô và không ai biết chuyện đó.”

“Anh sẽ giết tôi à, Zarek ?”

Zarek nhăn mặt trước những kí ức đang cáu xé anh. Anh nhìn thấy bản thân mình đi giữa những cái xác trong ngôi làng đã bị phá hủy. Hình ảnh những người với cổ họng đầy máu, nhà cửa của họ bị thiêu rụi...

Anh đáng ra phải bảo vệ họ.

Thay vào đó, anh đã giết tất cả bọn họ.

Và anh thậm chí còn không biết nguyên nhân. Anh không nhớ được gì cả ngoại trừ cơn thịnh nộ xâm chiếm toàn bộ con người anh. Nhu cầu đòi lại món nợ máu và sự chuộc tội.

“Tôi hy vọng là không, công chúa.” Anh thì thầm.

Đứng dậy, anh bước trở về phòng mình và khóa cửa lại.

Anh chỉ hy vọng cô cũng sẽ làm vậy.

Vài giờ sau, Astrid lắng nghe hơi thở nặng nề của Zarek khi anh chìm vào giấc ngủ chập chờn. Căn nhà hiện giờ

rất yên ắng, an toàn tránh được những cơn thịnh nộ của anh. Bầu không khí đã mất đi vẻ tâm tối và mọi thứ có vẻ êm đềm, bình yên – ngoại trừ người đàn ông đó, người có vẻ đang gặp những cơn ác mộng khủng khiếp.

Cô đã kiệt sức, nhưng không cảm thấy buồn ngủ. Cô có quá nhiều câu hỏi trong đầu mình.

Cô ước gì mình có thể nói chuyện với Acheron về Zarek và hỏi anh ấy người đàn ông này có gì mà anh ấy nghĩ xứng đáng được cứu rỗi. Nhưng Artemis đã đồng ý thỏa thuận này chỉ khi Acheron chịu hoàn toàn tránh xa khỏi chuyện này và không có bất kỳ hành động nào gây ảnh hưởng đến phán quyết. Nếu Astrid cố trao đổi với Acheron , Artemis sẽ chấm dứt cuộc kiểm tra này và ngay lập tức giết chết Zarek.

Phải có cách nào khác để tìm hiểu về vị khách của cô.

Cô nhìn Sasha người đang ngủ trong hình dạng một con sói trên chiếc giường của cô. Hai người họ đã biết nhau trong nhiều thế kỷ. Cậu ấy chỉ mới là một chú sói vừa mới trưởng thành khi tộc của cậu đồng ý chiến đấu cùng nữ thần Ai cập Bast chống lại Artemis

Sau khi cuộc chiến giữa hai nữ thần đó kết thúc, Artemis đã yêu cầu phán xét tất cả những ai đã chiến đấu chống ại cô ta, người chị cùng chung nửa dòng máu với Astrid, Lera đã được cử đi và chị ấy đã phán tất cả bọn họ có tội, ngoại trừ Sasha người còn quá trẻ để phải chịu trách nhiệm vì đã đi theo sự lãnh đạo của những người khác.

Bầy đàn của cậu ấy đã ngay lập tức quay lưng lại với cậu, vì cho rằng cậu đã phản bội họ để được nhận ân xá, mặc dù lúc ấy cậu chỉ mới mười bốn tuổi. Trong thế giới của tộc Katagaria, bản năng động vật và luật lệ quyết định mọi thứ. Bầy đàn là một thể thống nhất và bất cứ ai là một mối nguy hiểm đối với cả bầy thì sẽ bị xử tử, dù cho người đó có là một thành viên trong đàn.

Họ gần như đã giết chết cậu ấy. Nhưng may mắn thay, Astrid đã tìm thấy cậu ấy và chăm sóc cậu cho đến khi hồi

phục, và mặc dù cậu thực sự ghét những vị thần ở đỉnh Olympus, cậu đã luôn thân thiện, nếu không nói là yêu mến cô.

Cậu ấy có thể rời khỏi cô bất cứ lúc nào, nhưng cậu ấy không còn nơi nào để đi. Những Người biến hình tộc Arcadian muốn cậu ấy chết bởi vì cậu đã đi theo tộc Katagaria Slayers, những kẻ đã chống lại các vị thần trên đỉnh Olymus, và những người Slayers muốn cậu chết vì họ cho rằng cậu đã phản bội tộc của mình.

Cuộc sống của cậu luôn bấp bênh, kể cả bây giờ.

Trở lại lúc đó, cậu ấy đã rất hoang mang và sợ hãi bị người của mình phanh thây.

Vì vậy từ nhiều thế kỷ trước, hai người bọn họ đã hình thành một liên minh có lợi cho cả hai.Cô đã ngăn cản

không cho những người khác giết hại cậu khi cậu còn là con sói con và cậu sẽ giúp đỡ cô mỗi khi cô bị lấy đi thị lực của mình.

Thời gian trôi qua, họ dần trở thành bạn bè và giờ thì Sasha rất mực trung thành với cô.

Sức mạnh người Katagaria của cậu ấy còn mạnh hơn sức mạnh của cô rất nhiều lần và cậu ấy thường dùng chúng mỗi khi cô yêu cầu.

Hiện giờ, cô đang xem xét đến việc sử dụng chúng.

Người Katagaria có thể đi xuyên thời gian...

Nhưng chỉ trong một giới hạn nhất định. Không, cô cần phải đảm bảo mình sẽ trở về kịp lúc trước khi Zarek thức dậy.

Vào những lúc như thế này, cô ước gì mình là một nữ thần đầy quyền năng chứ không phải một nàng tiên nhỏ bé.

Các vị thần có những sức mạnh có thể...

Cô mỉm cười trước một ý tưởng thoáng qua.

“M’Adoc.” Cô dịu dàng nói, triệu hồi một trong những vị thần Oneroi.Họ là những vị thần của giấc ngủ, người cai quản Phantosis, vương quốc bóng tối nằm giữa ranh giới của ý thức và tiềm thức.

Không khí xung quanh cô chuyển động bởi một nguồn năng lượng lớn, vô hình mà cô có thể cảm nhận được khi vị

thần Oneroi xuất hiện.

Cao gần hơn hai mét, M’Adoc làm cô thấy mình thật nhỏ bé – thứ mà cô đã cảm thấy rất nhiều lần. Mặc dù ngay bây giờ cô không thể thấy anh ấy, cô biết chính xác anh trông như thế nào. Mái tóc đen dài của anh quá tối đến

nỗi gần như không phản chiếu ánh sáng và đôi mắt anh là một màu xanh nhạt đến nỗi chúng gần như không màu

và như đang phát sáng.

Giống như những người khác trong loài của anh, anh quá đẹp trai đối với những ai có cơ hội nhìn thấy anh, và thật khó để nhìn thẳng vào anh.

“Cô em họ bé bỏng.” Anh nói, giọng nói của anh kích thích và đầy quyến rũ và cùng lúc lại trống rỗng vô cảm – bởi vì cảm xúc là thứ đã bị tước đoạt khỏi những Oneroi. “Cũng đã lâu rồi. Ít nhất cũng phải ba hay bốn trăm năm rồi.”

Cô gật đầu. “Em đã rất bận rộn.”

Anh vươn người chạm vào tay cô để cô có thể biết anh đang đứng ở đâu. “Em cần gì?”

“Anh có biết bất kỳ điều gì về Thợ săn đêm Zarek không?” Những Oneroi thường là những người chữa trị cho các Thợ săn đêm, về thể xác lẫn tinh thần. Vì Thợ săn đêm xuất thân từ những người bị chà đạp hay bị hành hạ một cách dã man, một Người bảo vệ giấc mơ thường được cử đến giúp những Thợ săn đêm mới sinh chữa lành những vết thương tâm lý của họ để họ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới mà không gây tổn thương cho những người khác.

Chỉ trong những giấc mơ những Oneroi mới có sức mạnh.

“Anh có nghe về hắn.”

Cô chờ đợi một lời giải thích, nhưng anh không nói thêm điều gì nữa, nên cô hỏi. “Anh biết được gì?”

“Hắn ta đã không còn cách cứu chữa nên không ai trong bọn anh có thể trợ giúp hắn.”

Cô chưa bao giờ nghe đến một chuyện như vậy trước đây. “Không bao giờ?”

“Đôi lúc một Skotos sẽ đến với hắn ta trong lúc hắn ngủ, những chúng chỉ có thể lấy đi một vài cơn thịnh nộ của hắn ta cho bản thân chúng. Cơn giận dữ của hắn quá mãnh liệt đến nỗi không ai trong bọn chúng có thể chịu đựng lâu được và phải rời khỏi giấc ngủ của hắn.”

Cô kinh ngạc. Những Skotos còn hơn cả những loài ác quỷ. Là anh chị em của những người Oneroi , bọn họ ăn mòn cảm xúc của con người và dùng những cảm xúc đó để họ có thể cảm nhận được. Nếu để mặc họ, những Skoti có thể cực kỳ nguy hiểm và có thể giết chết những người mà họ ‘chữa trị’.

Thay vì xoa dịu Zarek, một cuộc viếng thăm của họ có thể làm tăng lên sự điên rồ của Zarek.

“Tại sao anh ta lại trở thành như vậy? Điều gì đã gây nên cơn thịnh nộ trong anh ta?”

“Chuyện đó có quan trọng không?” M’Adoc hỏi. “Anh nghe kể là hắn ta đã được đánh dấu cho cái chết.”

“Em cũng đã hứa với Acheron trước tiên em sẽ phán xét anh ta trước. Anh ta chỉ chết khi em nói như vậy.”

“Vậy thì em nên giúp bản thân tránh khỏi các rắc rối và lệnh cho hắn ta phải chết.”

Tại sao mọi người đều muốn Zarek phải chết? Cô không hiểu tại sao lại có nhiều sự thù địch hướng vào anh như vậy. Hèn gì người đàn ông này lại có những hành động như bây giờ.

Có bất cứ ai yêu mến anh không?

Chưa lần nào trong suốt khoảng thời gian dường như là vô tận, M’Adoc có những lời lẽ khắc nghiệt về bất cứ ai.

“Nói vậy không giống anh cho lắm.”

Cô nghe thấy anh hít vào một hơi thật sâu trong khi anh ấy gia tăng áp lực của bàn tay mình trên vai cô. “Không thể cứu chữa một con chó dại, Astrid à. Đó là điều tốt nhất cho mọi người, kể cả con chó đó, sẽ tốt hơn nếu nó được giải thoát.”

“Sống như một cái Bóng sẽ tốt hơn sao? Anh có bị điên không?”

“Trong trường hợp của Zarek. Như vậy sẽ tốt hơn.”

Cô thất kinh. “Nếu đó là sự thật, Acheron sẽ thương xót cho anh ta và sẽ không nhờ em phán xét anh ta.”

“Acheron không giết hắn vì như vậy giống như anh ta tự giết bản thân mình.”

Cô ngẫm nghĩ câu nói trong giây lát. “Ý anh là gì? Em không thấy giữa họ có điểm chung nào hết.”

Cô có ấn tượng là M’Adoc đang thăm dò đầu óc cô. “Họ có rất nhiều điểm chung, Acheron và Zarek. Những điều mà hầu hết mọi người không thể thấy hay thấu hiểu. Anh cho rằng Acheron cảm thấy nếu Zarek không thể thoát khỏi thì bản thân anh ta cũng không thể.”

“Thoát khỏi cái gì?”

“Bản thân anh ta. Cả hai người đàn ông đều có xu hướng lựa chọn nỗi đau cho bản thân. Họ chỉ không chọn một cách khôn ngoan mà thôi.”

Astrid cảm thấy một cảm xúc lạ lùng khi nghe những từ ngữ đó. Ngực cô đột ngột cảm thấy nhức nhối. Một cảm xúc mà cô đã không còn cảm thấy từ rất lâu rồi. Cô thực sự cảm thấy đau lòng thay cho hai người họ.

Nhưng phần lớn, cô đau lòng thay cho Zarek.

“Làm thế nào họ tự chọn nỗi đau của mình?”

M’Adoc từ chối giải thích thêm. Nhưng dù sao thì, anh ấy vẫn thường làm như vậy. Nói chuyện với một vị thần của giấc ngủ chỉ ít bức bối hơn nói chuyện với một nhà tiên tri thôi.

“M’Adoc cho em thấy tại sao Zarek lại bị bỏ rơi bởi tất cả mọi người?”

“Anh không nghĩ là em muốn_”

“Cho em thấy.” Cô khẳng định. Cô phải biết, tận sâu bên trong cô nghi ngờ chuyện này không liên quan nhiều đến công việc của mình như cô vẫn cho là vậy. Nhu cầu cần phải biết của cô có vẻ xuất phát từ cá nhân hơn là công việc.

Giọng nói của anh hoàn toàn vô cảm. “Việc này chống lại các luật lệ.”

“Hậu quả như thế nào cũng được, em sẽ chịu trách nhiệm. Giờ thì cho em thấy đi. Làm ơn.”

M’Adoc dìu cô ngồi xuống giường.

Astrid nằm xuống và cho phép Người bảo vệ giấc mơ đưa cô vào trong giấc ngủ. Có một vài huyết thanh họ có thể dùng để khiến một người buồn ngủ hoặc họ có thể dùng sương mù của Wink, một vị thần giấc ngủ có cấp bậc thấp kém.

Những người Oneroi cũng như những vị thần giấc ngủ khác đã quen nhờ đến Wink và sương mù của anh ta để kiểm soát con người.

Dù cho họ sử dụng phương pháp gì thì hiệu quả của nó cũng phát huy ngay tức khắc lên người mà họ chăm sóc.”

Astrid không chắc M’Adoc đã dùng phương pháp nào với cô, ngay khi cô nhắm mắc cô cảm thấy cơ thể mình đang trôi dạt về vương quốc của Morpheus.

Ở đây cô có lại thị giác của mình mặc dù cô đang trong khoảng thời gian phán xét. Đó là lý do cô luôn thích mơ trong khi thi hành nhiệm vụ. M’Adoc xuất hiện bên cạnh cô. Vẻ đẹp nam tính của anh thậm chí còn nổi bật hơn khi ở trong vương quốc này. “Em có chắc về việc này không?”

Cô gật đầu.

M’Adoc dẫn cô qua hàng loạt cánh cửa trong đại sảnh của Phantosis. Đó là một chuyện gia về giấc mơ, người có thể di chuyển từ giấc mơ của người này đến người khác. Họ có thể đi về quá khứ, tương lai hay một chuyến đi đến những nơi mà con người không hề biết đến.

M’Adoc tiếng đến một cánh cửa. “Hắn ta đang mơ về quá khứ của hắn.”

“Em muốn xem nó.”

Anh ngập ngừng như thể đang tranh cãi với bản thân. Cuối cùng, anh mở cánh cửa.

Astrid bước vào trong trước. Cô và M’Adoc đứng sau khung cảnh, cách xa những ai có thể nhìn hay cảm nhận thấy họ.

Không phải là họ cần làm như vậy, nhưng cô muốn chắc chắn là mình sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì đang xảy ra trong giấc mơ của Zarek.

Những người đang ở trong giấc mơ chỉ có thể nhìn thấy Oneroi hay Skoti trong giấc mơ của họ chỉ khi những vị thần giấc ngủ cho phép họ. Cô không chắc một tiên nữ như cô có vô hình đối với Zarek hay không.

Cô nhìn xung quanh giấc mơ.

Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là mọi thứ quá sống động. Hầu hết mọi người thường mơ thấy những chi tiết không rõ ràng. Nhưng giấc mơ này, nó rõ ràng như pha lê và sống động như thế giới mà cô đã từng sống.

Cô nhìn thấy ba cậu bé đang bu quanh một cánh cửa cổ thời La Mã.

Xoay quanh độ tuổi từ bốn đến tám tuổi, bọn chúng cầm những cây gậy trong tay và đang cười đùa, la hét. “Ăn nó, ăn nó,ăn nó.”

Một cậu bé thứ tư độ chừng mười hai tuổi chạy xuyên qua cô. Mái tóc đen và đôi mắt xanh của cậu ta rất nổi bật và cậu nhìn cực kỳ giống người đàn ông mà cô đã nhìn thấy qua đôi mắt của Sasha .

“Đó là Zarek hả?”

M’Adoc lắc đầu. “ Đây là anh trai chung nửa dòng máu với Zarek, Marius .”

Marius chạy đến chỗ những đứa trẻ khác.

“Nó không chịu ăn, Marius.” Một cậu bé khác nói trong khi nó chọt thứ gì đó trên mặt đất bằng cây gậy của nó.

Marius lấy cây gậy từ tay em trai mình và chọt vào thứ gì đó nhô lên trên mặt đất. “Sao vậy, tên nô lệ? Mày quá cao quý để ăn đống rác này à?”

Astrid thở dốc khi nhận ra còn một cậu bé khác đang nằm trên mặt đất. Cậu bé ăn mặc rách rưới, người mà bọn chúng đang ép phải ăn một đống rác hôi thối.

Những cậu bé cầm gậy tiếp tục chọt và đánh đứa bé kia. Đá cậu khi cậu không có phản ứng nào với những cú đánh cũng như lời lăng mạ của bọn chúng.

“Những đứa bé trai này là ai?” Cô hỏi.

“Anh em trai chung nữa dòng máu với Zarek.” M’Adoc chỉ vào chúng. “Marius, như em đã biết. Macus là đứa mặc bộ đồ màu xanh dương và có đôi mắt nâu. Cậu ta chín tuổi, anh tin là vậy. Lucius là đứa bé, vừa mới lên năm và mặc bộ đồ đỏ. Đứa tám tuổi là Aesculus.”

“Zarek đâu?”

“Hắn ta là đứa trẻ đang nằm ôm đầu trên đất.”

Cô chùn bước, mặc dù cô đã nghi ngờ đó là anh. Thật lòng mà nói, cô không thể dời mắt khỏi anh. Anh vẫn không nhúc nhích. Dù cho bọn chúng có đánh anh mạnh đến cỡ nào, dù cho bọn chúng có nói gì. Anh vẫn nằm đó như một tảng đá bất động.

“Tại sao bọn chúng lại tra tấn anh ấy?”

Trong mắt của M’Adoc hiện lên nỗi buồn, như nói cho cô biết anh đang hấp thụ một vài cảm xúc của Zarek trong khi anh quan sát những cậu bé đó. “Bởi vì bọn chúng có thể. Cha của bọn chúng là Gaius Magnus. Ông ta cai trị mọi người, kể cả gia đình của ông ta, bằng một bàn tay khắc nghiệt. Ông ta độc ác đến nỗi ông đã giết chết mẹ của bọn chúng vào một đêm vì bà dám cười với một người đàn ông khác.”

Astrid kinh hoàng trước tin tức đó.

“Magnus dùng những nô lệ của ông ta để huấn luyện con trai ông ta thành những kẻ nhẫn tâm. Zarek không may mắn bị đem ra làm một cậu bé chịu đòn và không như những đứa trẻ chịu đòn khác, hắn ta không đủ may mắn được chết.”

Cô chỉ hiểu thoáng qua những gì mà M’Adoc đang nói với cô. Trong thời đại của mình, cô đã thấy rất nhiều tội ác, nhưng chưa thấy bất kỳ chuyện gì giống như thế này.

Thật không thể tin nổi, bọn họ được phép đối xử với anh như vậy, nhất là khi anh là một người trong gia đình.

“Anh nói Zarek là anh em trai chung nửa dòng máu với bọn chúng mà. Làm sao anh ấy lại là một người nô lệ trong khi bọn chúng thì không? Có phải anh ấy bị liên lụy từ cái chết của mẹ anh ấy không?”

“Không, người cha độc ác của bọn chúng đã cùng một nô lệ Hy Lạp thuộc về chú bọn chúng sinh ra Zarek. Khi Zarek được sinh ra, mẹ của hắn đã mua chuộc những người hầu mang hắn ra ngoài và để cho hắn chết. Người hầu đó thương hại cho đứa bé, và thay vì giết nó, bà ta đảm bảo đứa bé được đưa đến tay cha nó.”

Astrid lại nhìn vào cậu bé nằm trên mặt đất. “Cha của anh ấy cũng không muốn anh ấy.” Đó là một tuyên bố chính xác.

Không còn nghi ngờ gì rằng không ai muốn đứa trẻ này.

“ Không, đối với ông ta Zarek là một vết nhơ. Yếu đuối. Zarek có thể mang trong mình dòng máu của ông ta, nhưng hắn cũng mang trong mình dòng máu của một nô lệ vô dụng. Nên Gaius biến Zarek thành một trong những nô lệ của ông ta, những kẻ căm hận cha của hắn và trút tất cả sang người hắn. Mỗi khi một người nô lệ hay người hầu căm phẫn cha hắn hay các anh em của hắn, cậu bé phải gánh chịu cơn tức giận đó. Hắn ta lớn lên với thân phận là người chịu đòn.”

Cô nhìn cảnh Marius tóm lấy tóc của Zarek và kéo anh đứng dậy. Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi cô

nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh bị biến dạng ra sao, anh có đầy seo đến nỗi anh gần như nhìn không giống con người.

“Sao vậy, tên nô lệ? Không đói hả?”

Zarek không trả lời. Anh đẩy tay Marius ra, cố trốn thoát. Nhưng anh không thốt ra từ nào để bảo vệ bản thân. Như thể anh không biết nên làm gì hoặc đã quá quen thuộc với việc bị băt nạt nên anh cũng không bận tâm đến.

“Để cậu ấy đi!”

Cô quay lại đối mặt với một cậu bé khác tầm tuổi Zarek. Giống như Zarek cậu ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh, và mang vẻ ngoài giống như những người anh em của cậu.

Người mới đến phóng về phía Marius và buộc cậu ta thả Zarek ra. Cậu ta vặn tay cậu bé lớn tuổi hơn ra sau lưng nó.

“Đó là Valerius .” M’Adoc thông báo cho cô biết. “Một người anh em khác của Zarek.”

“Có vấn đề gì với anh vậy Marius ?” Valerius gặng hỏi. “Anh không nên đánh đập những người yếu hơn mình. Nhìn cậu ấy đi. Cậu ấy gần như không thể đứng nổi.”

Marius vặn người thoát khỏi cái khóa tay, rồi bẻ tay Valerius , nện cậu té xuống đất. “Valerius, mày là một tên vô dụng. Tao không thể tin là mày được đặt theo tên của ông nội. Mày không làm được gì ngoại trừ làm xấu mặt ông.”

Marius cười kinh bỉ như đang chế nhạo sự hiện diện của cậu bé đó. “Mày là kẻ yếu đuối. Nhát gan. Thế giới này chỉ thuộc quyền sở hữu của những người mạnh mẽ. Mày luôn tỏ ra thương hại cho những kẻ quá yếu đuối không thể tự mình chiến đấu. Tao không thể tin là chúng ta sinh từ cùng bụng mẹ.”

Những cậu trai khác tấn công Valerius trong khi Marius quay trở lại với Zảek.

“Mày đúng đó, thằng nô lệ.” Nó túm tóc Zarek . “Mày không xứng đáng với đống rác này. Phân mới là thứ mày xứng đáng ăn.”

Marius quăng anh về phía trước...

Astrid chạy ra khỏi giấc mơ, không thể chịu đựng những điều sắp sửa xảy ra.

Đã quen với việc không có bất kỳ cảm xúc nào với những người khác, hiện giờ cô cảm thấy quá tải với những cảm xúc của mình. Cô thực sự đã cảm thấy thịnh nộ và đau đớn thay cho anh.

Làm thế những chuyện như thế này được phép xảy ra?

Làm sao Zarek có thể sống nỗi cuộc sống đã được định đoạt dành cho anh?

Trong giây phút đó, cô ghét những người chị của mình vì một phần vai trò của họ trong tuổi thơ của Zarek.

Nhưng dù sao thì, thậm chí những vị thần số mệnh cũng không thể kiểm soát mọi thứ. Cô biết điều đó. Nhưng dù vậy, hiểu rõ điều đó cũng không làm dịu đi cơn nhức nhối trong tim cô dành cho cậu bé đáng ra phải được yêu chiều.

Cậu bé người đã lớn lên thành một người đàn ông đầy giận dữ và cay đắng.

Làm sao mà anh ấy không tỏ ra khắc nghiệt cơ chứ? Làm sao mà mọi người có thể mong chờ anh cư xử khác đi trong khi anh luôn bị coi khinh?

“Anh đã cảnh báo em.” M’Adoc nói khi anh quay trở lại với cô. “Đó là lý do tại sao những Skoti không chịu viếng thăm những giấc mơ của hắn. Tất cả những gì em thấy, là một trong những ký ức dễ chịu nhất của hắn.”

“Em không hiểu làm sao anh ấy có thể sống sót.” Cô thì thầm, cố gắng hiểu lý do. “Tại sao anh ấy không tự kết liễu bản thân mình?”

M’Adoc đánh giá cô một cách cẩn thận. “Chỉ có Zarek mới có thể trả lời câu hỏi đó.”

Anh đưa cô một cái lọ nhỏ.

Astrid nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ sẫm như máu. Đó là một loại huyết thanh quý hiếm, được bào chế bởi những Oneroi, nó cho họ hay những người khác khả năng, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trở thành một người đồng hành với người đang mơ.

Nó có thể dùng những giấc mơ để hướng dẫn hay điều khiển, nó cho phép một người đang ngủ trải nghiệm cuộc sống của một người khác để người đó có thể hiểu hơn về cuộc sống đó.

Chỉ có ba Oneroi sở hữu huyết thanh này. M’Adoc, M’Ordant và D’Alerian. Họ thường dùng huyết thanh này trên con người để thấu hiểu sự cảm thông và lòng trắc ẩn.

Chỉ một cái nhấp môi và cô có thể trở thành Zarek trong giấc mơ của anh. Cô sẽ hoàn toàn thấu hiểu anh.

Cô sẽ là anh.

Và cô sẽ cảm nhận tất cả cảm xúc của anh...

Đó là một bước tiến lớn. Tận sâu bên trong cô biết nếu như mình làm điều này, cô sẽ không bao giờ còn như trước.

Rồi một lần nữa, cô có lẽ sẽ nhận thấy Zarek không có cảm xúc nào ngoài trừ cơn thịnh nộ và lòng căm thù. Anh có thể vẫn là một con thú giống như mọi người thường nói.

Một cái nhấp môi và cô sẽ biết được sự thật.

Astrid mở cái nút ra và uống cái lọ nhỏ đó.

Cô không biết hiện giờ Zarek đang mơ thấy thứ gì, cô chỉ hy vọng anh không còn mơ thấy giấc mơ mà cô đã chứng kiến.

Anh đã không mơ về nó nữa.

Zarek lúc bấy giờ đã được mười bốn tuổi.

Lúc đầu, Astrid nghĩ sự mù lòa của mình đã trở lại cho đến khi cô nhận ra mình đang ‘nhìn’ qua đôi mắt của Zarek. Hay chính xác hơn là một con mắt. Toàn bộ khuôn mặt bên trái của cô đau nhói mỗi khi cô chớp mát. Một vết sẹo chạy dài từ mi mắt đến má anh, làm cho các cơ trên mặt anh nhức nhối.

Mắt phải của anh, chỉ phần nào hoạt động, có một vẩy mờ trong đó như bị đục thủy tinh thể và cô cần vài phút để phút trước khi những ký ức của anh trở thành của cô và cô hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hai năm trước anh đã gánh chịu một trận đòn dữ dội từ một người lính ở khu chợ khiến cho lớp ngoài giác mạc bên mắt phải của anh bị tổn thương nghiêm trọng. Mắt trái của anh đã bị mù vài năm trước trong một trận đánh đòn khác dưới bàn tay của anh trai anh Valerius.

Zarek không thể thấy gì nhiều hơn những cái bóng và vết mờ đục.

Không phải là cậu quan tâm. Ít nhất như vậy, cậu không phải nhìn thấy ảnh phản chiếu của bản thân.

Cậu cũng không cần phải bận tấm đến cái nhìn khinh bỉ của những người khác nữa.

Zarek lê bước băng qua một con đường cũ kĩ, đông đúc của khu chợ. Chân phải của cậu cứng đờ, gần như không thể gập lại bởi nhiều lần bị gãy và không được cố định lại.

Cũng vì thế, mà nó phần nào ngắn hơn chân trái của cậu. Vì hai chân không tương đồng nhau nên cậu không thể đi đứng nhanh nhẹn như những người khác. Cánh tay trái của cậu cũng tương tự như vậy. Cậu gần như không thể chuyển động nó và cánh tay phải của cậu hoàn toàn vô dụng.

Trong bàn tay trai còn hữu dụng của mình, cậu nắm chặt ba đồng quadran. Đồng xu là vật vô dụng với hầu hết những người La Mã, nhưng với cậu chúng là kho báu.

Valerius đã nổi giận với Marius và ném ví của hắn ta ra ngoài cửa sổ. Marius đã bắt một người nô lệ khác nhặt những đồng tiền lên, nhưng ba đồng xu đã bị bỏ xót .Lý do duy nhất cậu biết về chúng vì chúng đã văng trúng lưng cậu.

Zarek đang ra nên giao nộp những đồng xu, nhưng nếu cậu làm vậy, Marius vẫn sẽ đánh cậu vì chuyện đó. Người anh trai cả của cậu không thể chịu đựng nổi khi thấy cậu và Zarek đã học được từ nhiều năm trước nên tránh Marius càng xa càng tốt.

Còn về Valerius...

Zarek ghét hắn ta nhất. Không giống những kẻ khác,Valerius luôn cố giúp cậu nhưng mỗi lần Valerius cố làm vậy, họ đều bị bắt gặp và Zarek phải chịu những hình phạt nặng nề hơn.

Như phần còn lại của gia đình cậu, cậu ghét trái tim mềm yếu của Valerius. Valerius tốt hơn nên phỉ nhổ cậu như những kẻ khác. Bởi cuối cùng thì, Valerius bị ép phản đánh đập cậu dã man hơn để chứng tỏ với mọi người hắn ta không phải là kẻ yếu đuối.

Zarek men theo hương thơm của bánh mì nướng, tập tễnh đi đến chỗ tiệm bánh. Mùi hương ấy thật tuyệt vời. Ấm áp. Ngọt ngào. Ý nghĩ nếm một miếng cậu khiến trái tim cậu bay lượn và miệng cậu đầy nước.

Cậu nghe mọi người nguyền rủa cậu khi cậu lết lại gần, nhìn thấy bóng của họ hối hả tránh xa cậu.

Cậu không quan tâm.

Zarek biết mình kinh tởm đến nhường nào. Cậu đã nghe những lời như vậy kể từ giây phút cậu được sinh ra.

Nếu như cậu được lựa chọn, cậu cũng sẽ rời khỏi bản thân mình. Nhưng số mệnh đã định, cậu bị mắc kẹt với cái cơ thể què quặc, đầy sẹo này rồi.

Cậu chỉ ước mình không chỉ mù mà điếc luôn cho rồi. Lúc đó cậu sẽ không phải nghe những lời lăng mạ của họ vang lên bên tai.

Zarek tiến lại gần một cái gì đó cậu cho đó là một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng trước một giỏ bánh mì.

“Xéo khỏi đây ngay!” Người đàn ông trẻ quát

“Làm ơn, thưa ngài” Zarek nói, cố giữ đôi mắt bị mờ của mình nhìn chằm chằm xuống nền đất. “Tôi đến để mua một mẩu bánh mì.”

“Bọn tao không có thứ gì cho mày hết, thằng ăn mày.”

Thứ gì đó cứng đập vào đầu cậu.

Zarek đã quá quen với việc chịu đau nên cậu không chùn bước. Cậu cố đưa những đồng xu cho người đàn ông, nhưng có thứ gì đó đập vào tay cậu và làm văng những đồng xu quý giá ra khỏi bàn tay cậu.

Tuyệt vọng vì một mẩu bánh mì mới, Zarek quỳ gối nhặt lại những đồng xu. Tim cậu nện thình thịch. Cậu cố nhướng mắt lên để tìm chúng.

Làm ơn! Cậu phải có những đồng xu của mình ! Sẽ không ai cho cậu số tiền giống vậy đâu, còn chưa nói đến không phải lúc nào Marius và Valerius cũng đánh nhau.

Cậu điên cuồng mò mẫm trong đám đất cát.

Tiền của cậu đâu rồi?

Đâu rồi?

Cậu chỉ tìm được một đồng khi ai đó đánh vào lưng cậu với một thứ gì đó có vẻ như là một cây chổi.

“Biến khỏi đây.” Người phụ nữ quát. “Mày làm cho khách hàng của bọn tao bỏ chạy.”

Quá quen với việc bị đánh đập nên cậu không quan tâm đến những cú nện bằng chổi, Zarek mò mẫm hai đồng xu còn lại.

Trước khi tìm được chúng, cậu nhận lấy một cú đá mạnh vào sườn.

“Mày điếc à?” Một người đàn ông hỏi. “Xéo khỏi đây, mày tên ăn mày vô dụng, hoặc tao sẽ gọi những người lính.”

Đó là lời đe dọa mà Zarek thực sự kinh sợ. Cuộc chạm trán gần đây nhất với những người lính đã lấy đi mắt phải của cậu. Cậu không muốn mất luôn chút xíu thị lực còn lại.

Trái tim cậu thắt lại khi cậu nhớ đến mẹ mình và lời lẽ đầy kinh miệt của bà ta.

Nhưng hơn thế, cậu nhớ đến phản ứng của cha cậu khi họ mang cậu về nhà sau khi những người lính đã đánh đập cậu xong.

Sự trừng phạt của cha cậu khiến cho những đòn roi của người lính trở nên nhẹ nhàng.

Nếu cậu bị phát hiện đã chạy ra thành phố một lần nữa, không thể nói trước được cha cậu sẽ làm gì. Cậu không được phép ra bên ngoài khu đất biệt thự của họ. Còn chưa nói đến thực tế cậu đã ăn cắp ba đồng xu.

Ồ, giờ chỉ còn một.

Siết chặc đồng xu của mình trong tay, cậu lết khỏi tiệm bánh nhanh hết mức cơ thể tật nguyền của cậu cho phép.

Khi cậu hướng về phía đám đông, cậu cảm thấy thứ gì đó ươn ướt trên má mình, cậu chùi nó đi và phát hiện đó là máu.

Zarek thở dài đầy mệt mỏi trong khi cậu sờ đầu mình cho đến khi cậu tìm thấy một vết thương nằm phía trên chân mày. Nó không sâu lắm. Nhưng nó cũng đau.

Nhớ lại thân phận của mình, cậu lau đi vết máu.

Tất cả những gì cậu muốn là bánh mì mới. Chỉ một miếng thôi. Đòi hỏi như vậy là quá đáng lắm sao?

Cậu nhìn quanh, cố dùng thị giác mờ mờ của mình và mũi để tìm một tiệm bánh khác.

“Zarek ?”

Cậu hoảng hốt trước giọng nói của Valerius.

Zarek cố chạy vào đám đông, trở lại hướng của biệt thự, nhưng không đi được xa cho lắm khi anh trai cậu bắt được cậu.

Cái siết chặc của Valerius khiến cậu bất động.

“Cậu đang làm gì ở đây.” Hắn ta gặn hỏi, lắc mạnh cánh tay bị tật của Zarek. “Cậu có biết cậu sẽ bị gì nếu những người khác phát hiện cậu ở ngoài này không?”

Dĩ nhiên là cậu biết.

Nhưng Zarek quá sợ hãi đến nỗi không thốt nổi câu trả lời. Cả cơ thể cậu run rẩy vì nỗi kinh hoàng. Tất cả những gì cậu có thể làm là nghiêng mặt tránh những cú đấm mà hắn có thể tung ra bất cứ lúc nào.

“Zarek.” Valerius nói, giọng hắn đầy vẻ ghê tởm. “Tại sao cậu không bao giờ làm theo những gì được bảo. Tôi thề là cậu thích bị ăn đòn lắm. Còn lý do nào khác để cậu làm như vậy không?”

Valerius siết mạnh bên vai bị thương của Zarek và đẩy cậu về phía trang trại.

Zarek vấp ngã.

Đồng xu cuối cùng văng khỏi tay cậu và lăn quá bên đường.

“Không!” Zarek thở hổn hển và bò theo nó.

Valerius bắt lấy cậu và lôi cậu dậy. “Cậu bị cái quái gì vậy?”

Zarek nhìn thấy hình ảnh mờ mờ của một đứa bé nhặt đồng xu của cậu lên và bỏ chạy. Dạ dày cậu thắt chặc vì cơn đói, cậu hoàn toàn bị hạ gục.

“Tôi chỉ muốn một lát bánh mì.” Cậu nói, tim cậu tan vỡ, môi cậu run rẩy.

“Cậu có bánh mì ở nhà.”

Không, Valerius và anh em của hắn có bánh mì. Zarek chỉ được ăn những thứ rác rưởi mà ngay cả những người nô lệ khác và chó cũng không thèm ăn.

Chỉ một lần trong đời, cậu muốn ăn thứ gì đó còn mới và chưa qua miệng của kẻ khác.

Thứ gì đó mà người ta đã không nhổ vào nó.

“Cái gì đây?”

Zarek co rúm người lại trước giọng nói trầm luôn khiến cậu cảm thấy mình như mảnh kính bị nghiền nát. Cậu nép người lại, cố khiến bản thân mình trở nên vô hình trước vị chỉ huy đang ngồi trên lưng ngựa, dù biết chuyện đó là không thể nào.

Người đàn ông đó nhìn thấy mọi thứ.

Valerius nhìn có vẻ hoảng hốt như Zarek. Như mọi khi phải đối mặt với cha của hắn, chàng trai trẻ trở nên lắp bắp. “Con – n – n đ – đang ..”

“Thằng nô lệ đó làm gì ở đây?”

Zarek bước lụi lại khi mắt Valerius mở to và hắn nuốt nước bọt. Hiển nhiên là Valerius đang tìm kiếm một câu nói dối.

“ C – c – chúng con đang đi ch – ch – chợ.” Valerius nhanh nhẩu nói.

“Mày và thằng nô lệ này?” Người chỉ huy hỏi đầy vẻ hoài nghi. “Để làm gì? Mày định mua một roi da mới để đánh nó à?”

Zarek thầm cầu nguyện Valerius đừng nói dối. Mọi chuyện luôn tồi tệ hơn với cậu mỗi khi Valerius nói dối để bảo vệ cậu.

Ước gì cậu có can đảm nói lên sự thật, nhưng từ lâu cậu đã học được rằng nô lệ không bao giờ lên tiếng vì lợi ích của bản thân.

Và cậu, không như những người khác, không bao giờ được phép cất tiếng nói trước mặt cha cậu.

“Vâng – g – g ... con...”

Cha cậu gầm gừ một câu nguyền rủa rồi đá vào mặt Valerius. Cú đánh khiến hắn té nhào xuống đất bên cạnh Zarek, mũi hắn đầy máu.

“Tao phát ốm trước cái cách mày che chở cho nó.” Cha cậu xuống ngựa và xông đến chỗ Zarek, người đang khụy gối và ôm lấy đầu mình, chờ đợi những cú đánh sắp giáng xuống.

Cha cậu đá vào bên sườn vẫn còn đang bị đau của cậu. “Đứng dậy, con chó.”

Cơn đau bên sườn khiến Zarek không thở nỗi và sự kinh hãi bao trùm cậu.

Cha cậu lại đá cậu. “Đứng dậy, cái thằng chết tiệt này.”

Zarek buộc bản thân đứng lên mặc dù tất cả những là cậu muốn là bỏ chạy. Nhưng từ lâu cậu đã học được không nên làm vậy. Bỏ chạy chỉ khiến sự trừng phạt trở nên nặng nề hơn.

Vì vậy cậu đứng đó, gồng mình chờ đợi những cú đánh.

Cha cậu tóm lấy cổ cậu, rồi quay về phía Valerius, người cũng đã đứng dậy. Ông ta tóm lấy áo của Valerius và quát. “Mày làm tao thấy kinh tởm. Mẹ mày là một con điếm và tao tự hỏi không biết thằng cha hèn nhát của mày là đứa nào. Tao biết mày không phải là con của tao.

Zarek thấy nỗi đau thoáng qua trong đôi mắt của Valerius, nhưng hắn ta nhanh chóng che giấu nó. Đó là lời nói dối thông thường mà cha bọn họ thường thốt ra bất kể khi nào ông ta tức giận với Valerius. Một người chỉ cần nhìn hai người bọn họ đều biết chắc chắn Valerius là con trai của ông ta cũng như Zarek vậy.

Cha cậu đẩy Valerius ra và túm tóc Zarek kéo cậu đến chỗ những cái lồng.

Zarek muốn đặt tay mình lên bàn tay của ông ta để giữ cho cái nắm của ông ta không làm đau cậu nữa, nhưng cậu không dám.

Cha cậu không chịu nỗi việc cậu chạm vào ông ta.

“Ngươi là người buôn nô lệ?” cha cậu hỏi.

Một người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt họ. “Vâng, thưa ngài. Hôm này tôi có thể giới thiệu cho ngài loại nô lệ nào?”

“Không. Ta muốn bán thằng này.”

Zarek thở dốc khi cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ý nghĩ rời khỏi nhà khiến cậu kinh hãi. Mọi thứ bên ngoài rất tồi tệ , cậu đã nghe nhiều câu chuyện từ những người nô lệ khác để biết cuộc đời còn có thể tồi tệ hơn với cậu khi ở bên ngoài.

Tên buôn nô lệ già mừng rỡ nhìn Valerius.

Valerius bước lùi lại, mặt hắn ta trắng bệch.

“Nó là một cậu bé đẹp trai, thưa ngài. Tôi có thể kiếm được một món tiền lớn từ nó.”

“Không phải thằng này.” Người chỉ huy quát. “Là đứa này.”

Ông ta đẩy Zarek về phía tên buôn nô lệ, người đang bĩu môi tỏ ý kinh tởm. Người đàn ông che mũi. “ Đây là một trò đùa phải không?”

“Không.”

“Cha_”

“Ngậm miệng mày lại, Valerius, hoặc tao sẽ bán mày cho ông ta luôn.”

Valerius ném một cái nhìn cảm thông về phía Zarek, nhưng khôn ngoan mà giữ im lặng.

Tên buôn nô lệ lắc đầu. “Thằng này là đứa vô dụng. Ông dùng nó làm gì?”

“Một thằng chịu đòn.”

“ Hiện giờ nó đã quá lớn để làm việc đó. Khách hàng của tôi muốn những đứa trẻ nhỏ hơn và ưa nhìn hơn. Thằng nhóc rách rưới này không làm được việc gì ngoại trừ ăn xin.”

“Mang nó đi và ta cho ngươi hai đồng denarii.”

Zarek há hốc mồm trước lời nói của cha cậu. Ông ta đang trả cho một tên buôn nô lệ để mang cậu đi? Chuyện giống vậy chưa bao giờ được nghe thấy.

“Tôi sẽ mang nó đi với bốn đồng.”

“Ba.”

Tên buôn nô lệ gật gù. “Ba đồng cũng được.”

Zarek không thể thở nỗi khi những lời nói của họ vang lên trong cậu. Cậu vô dụng đến nỗi cha cậu buộc phải trả tiền để tống cậu đi?

Thậm chí một tên nô lệ rẻ bèo nhất cũng đáng giá hai ngàn đồng denarii.

Nhưng cậu thì không đáng.

Cậu quả là rất vô dụng như mọi người thường hay nói.

Thảo nào họ ghét cậu đến thế.

Cậu nhìn cha cậu trả tiền cho người đàn ông. Không nhìn cậu lấy một cái, cha cậu tóm lấy cách tay Valerius và lôi hắn ta đi.

Một phiên bản trẻ hơn của tên buôn nô lệ xuất hiện trước con mắt bị mờ của cậu và phát ra một tiếng thở kinh miệt. “Cha à, chúng ta phải làm gì với nó đây?”

Tên buôn nô lệ kiểm tra đồng xu bằng răng của hắn. “Cho nó lau dọn hầm chứa phân của những tên nô lệ khác. Nó có chết vì bệnh cũng chẳng ai thèm quan tâm. Cho nó dọn chỗ đó thì tốt hơn là để những tên có thể mang lại lợi nhuận cho chúng ta dọn.”

Tên đàn ông trẻ tuổi mỉm cười trước câu nói đó.

Dùng một cây gậy, hắn thúc Zarek đi đến chỗ những cái lồng. “Đi nào, đồ chuột cống. Để tao cho mày thấy nhiệm vụ mới của mày.”

Astrid tỉnh dậy từ giấc mơ, tim cô vẫn còn nện thình thịch. Cô nằm trên giường mình, bị bao phủ bởi bóng tối mà cô quen thuộc, trong khi nỗi đau của Zarek đang nhấn chìm cô.

Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cần thứ gì đó nhiều như vậy.

Kinh tởm như vậy.

Zarek ghét tất cả mọi người, nhưng hơn hết, anh ghét bản thân anh.

Thảo nào người đàn ông đó lại phát rồ. Làm sao anh có thể sống với sự đau khổ như vậy chứ?

“M’Adoc?” Cô thì thầm.

“Ở đây.” Anh ngồi bên cạnh cô.

“Để lại cho em vài lọ huyết thanh và huyết thanh Hoa sen nữa.”

“Em chắc không?”

“Chắc.”