Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 29: Tiền lữ trưởng



Edit - Beta: Du

_________________________

"Khi nào mới có thể tới xem kết quả?" Đan Phi nhìn Lưu Trấn Đông. Lưu Trấn Đông ngày nào cũng rất bận, không thể nào ở bên cậu mãi, cho nên lúc đến xem kết quả chắc chỉ có thể đi một mình, cậu thật sự có chút hụt hẫng.

"Đến lúc đó, tôi tới đón cậu, rồi chúng ta cùng đi." Lưu Trấn Đông nói xong liền liếc nhìn kính chiếu hậu, rồi sau đó đắc ý nhìn cậu hai nói: "Cậu hai, bác trai tôi, bọn họ tới rồi."

"Hả? Ở đâu?"

"Đang cách chúng ta không xa, có một chiếc A8 và một chiếc A6, chắc chắn là họ. Chắc là lúc tới bệnh viện, thấy tôi đi ra ngoài, cho nên mới đuổi theo." Đến nỗi cảnh sát ở địa phương cũng không dám ngăn họ, cái này không nói cũng biết.

"Vậy chúng ta xuống tìm một chỗ hay về nhà trước?" Đan Phi hỏi xong liền cảm thấy mình giống như mới được hai tuổi, rõ ràng trước là muốn về nhà nói, cậu như vậy không phải là khiến người khác nghi ngờ mình không muốn về nhà? Tất nhiên, cậu sẽ nhất quyết không thừa nhận do mình căng thẳng quá nên mới nói bừa.

Lưu Trấn Đông giống như đã biết suy nghĩ của Đan Phi, nên chỉ cười không trả lời, mà tiếp tục lái xe về nhà.

Hai chiếc xe phía sau đi theo thẳng một hàng, cho đến khi Lưu Trấn Đông đậu xe vào chỗ đậu xe mà Đan Phi mới mua, hai chiếc xe chạy theo mới tìm chỗ dừng lại.

Đan Phi hít sâu một hơi, long bàn tay thậm chí đã đổ mồ hôi. Đầu tiên, chưa nói tới người ở trong xe là bác của Lưu Trấn Đông, đây vẫn là tư lệnh của quân khu đó! Tuy rằng, cậu không biết gì về cấp bậc, nhưng là chỉ huy trong quân đội thì đã vô cùng đáng nể rồi. Lúc trước, Tiền Bình Khôn còn chưa phải là lữ trưởng, Tiền Phong đã có thể hại cậu với cậu hai thảm như vậy rồi, mà vị bác trai này, cấp bậc so với lữ trưởng còn khủng bố hơn, làm sao cậu có thể không sợ chứ?

Trong lúc cậu đang suy nghĩ miên man, mọi người đều đã xuống xe. Lưu Trấn Đông mở cửa ở ghế phụ, kéo Đan Phi xuống xe và nói nhỏ vào tai: "Đừng căng thẳng, tôi sẽ giúp cậu."

"Ừ, tôi sẽ cố gắng." Đan Phi thở nhẹ.

"Chậc chậc, cậu quan tâm bác ấy có quân hàm gì làm gì, sau này không phải cũng là bác của cậu sao!"

"..."

Lưu Trấn Đông làm lơ em họ làm nháy mắt với hắn và Đan Phi, đơn giản giới thiệu hai bên gia đình, sau đó liền dẫn đường vào nhà. Bên ngoài không phải là nơi tốt để nói chuyện, mặc dù bác của hắn ăn mặc bình thường, nhưng khí chất kinh người mà bác luyện ra trong quân đội bao năm qua vẫn rất bức người.

"Anh Đan Phi, tóc anh dài ra nhiều hơn so với lần trước chúng ta gặp rồi đó, nhìn càng có khí chất hơn." Lưu Trấn Bắc nói xong liền chỉ vào người có vóc dáng to cao, "Anh hai em cũng nói như vậy, không biết đã nói với anh chưa?"

"Ừ, haha." Nói thích cậu tóc dài cũng xem như nói, đúng là đã có nói qua.

"Anh Đan Phi, Trấn Bắc bướng bỉnh, sau này anh phải chăm sóc nhiều hơn rồi." Lưu Trấn Tây nhã nhặn cười nói. Vốn là lần này đi không tới phiên bọn họ, nhưng cha mẹ không chịu được bọn họ năn nỉ ỉ ôi, nên cả nhà mới cùng nhau đi.

"Đúng vậy anh Đan Phi, Trấn Bắc nhỏ nhất, lại là con gái duy nhất trong nhà, cho nên bị mọi người chiều hư." Lưu Trấn Nam phụ họa.

"Đâu có đâu, em ấy rất hào phóng mà, nói chuyện với em ấy tâm trạng liền tốt lên." Đan Phi nhớ tới lần đầu tiên gặp Lưu Trấn Bắc, cười nói: "Từ nhỏ, tôi vẫn luôn muốn có anh chị em, cậu nhìn các cậu như vậy rất vui vẻ đó, cùng nhau nói cười, thật sôi nổi."

"Sau này, anh cũng có mà anh Đan Phi, chúng em đều là anh chị em của anh, anh có chuyện gì cứ nói với chúng em. Ví dụ như là anh hai ăn hiếp anh hay gì đó, chúng em không đánh lại anh ấy, nhưng nếu ba người bọn em cùng lên thì..." Nói tới đây, Lưu Trấn Bắc liền phồng má lên, có chút bất lực nói, "Hừ, ba người chúng em cũng không đánh lại anh ấy, nhưng chúng em có thể mách lẻo đó nha. Anh ấy vẫn nghe lời cha mẹ bọn em nói, hehe."

"Vậy anh liền cảm ơn em trước." Đan Phi nói rồi nhìn thoáng qua Lưu Trấn Đông ở phía trước, ai ngờ Lưu Trấn Đông giống như là tâm linh tương thông, cũng quay đầu lại nhìn cậu cười một cái, điều này đã dẫn tới nhiều lời trêu chọc.

"Bắc Nhi, em thật là không đoán ra được sự tình, anh hai rõ ràng là được vợ quản rất nghiêm, cái này đoán không ra luôn đó." Lưu Trấn Nam nói xong liền nháy mắt nhìn em gái, rồi cười ha ha.

Đan Phi che miệng ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không nghe thấy gì. Da mặt của cậu đã bị bọn Triệu Sơn luyện thành như thế. Dù có gọi cậu là anh dâu, cậu cũng có thể bình tĩnh xử lý, cho nên chuyện này thật không tính là gì!

Sau khi vào trong nhà, Đan Phi vào bếp và mang ra một ít chè đậu xanh. Mặc dù đã nói trước rằng khách sạn sẽ giao đồ ăn tối, nhưng tới giờ vẫn chưa đến giờ giao, vậy nên ăn nhẹ và uống nước đậu xanh trước cũng được mà? Bên ngoài trời rất nóng, thức uống này cũng rất tốt cho mùa hè.

Tư lệnh phu nhân uống xong liền khen không dứt miệng. Tư lệnh gật đầu, cười nói: "Xem ra sau này, chúng ta có cơ hội được ăn cơm nhà nấu rồi." Dứt lời liền bảo cậu hai: "Ông thông gia có điều không biết, vợ tôi cái gì cũng không biết làm, lúc kết hôn đều là ăn đồ em vợ làm, sau này... Haiz, tóm lại đã rất lâu rồi tôi toàn ăn ngoài thôi, thật là không có người tri kỷ mà. Khó lắm Trấn Đông mới tìm được một người tốt như vậy, thật là hiếm thấy."

Chỉ là chè đậu xanh thôi mà, Đan Phi được khen như thế rất ngại ngùng, nhưng lúc này cậu dường như không nên nói chuyện, dù sao hiện giờ đang là lúc người lớn nói chuyện. Vì thế cậu đành phải hết lần này đến lần khác chịu sự trêu chọc của mấy đứa em, nâng ly như một nàng dâu bé nhỏ.

"Trấn Đông, còn Đan Phi nữa, dù sao cơm cũng chưa mang tới, các con đi chơi đi, đi chơi Poker hay xem Vạn lý trường thành đi, hiếm lắm mới có dịp." Bác gái lên tiếng.

Lưu Trấn Đông biết rằng người lớn muốn có không gian nói chuyện, không tiện để họ biết, vì vậy hắn không phản bác, vì vậy hắn đưa Đan Phi với bọn Lưu Trấn Nam đi ra ngoài. Trong nhà không có bài Poker cũng không có mạt chược, ngồi không cũng chỉ nói chuyện phiếm, còn không bằng dẫn bánh rán với thịt nguội đi dạo.

Ý tưởng này vốn không sai, chỉ là khi Lưu Trấn Đông gọi hai cái tên của vật cưng mà vợ nuôi, trong phòng liền yên tĩnh lạ thường.

Đan Phi gắt gao véo Lưu Trấn Đông một cái, thật đáng tiếc là không véo được. Lưu Trấn Đông còn không biết xấu hổ mà nói: "Vợ à, lần tới chọn chỗ nào mềm mà véo, đỡ cho tự mình cảm thấy vô dụng."

"Trên người của anh có chỗ nào mềm à?" Đan Phi trợn trắng mắt. Mông của Lưu Trấn Đông săn chắc đến mức không thể nào véo một chút nào! CMN, gợi cảm đến muốn mạng người rồi.

"Thật ra là có." Lưu Trấn Đông nói rồi đột nhiên thì thầm bên tai Đan Phi: "Trước đó không lâu, cậu đã sờ qua rồi, cái thứ mềm ở đằng trước."

Đan Phi: "..." Lưu đoàn trưởng! Da mặt của anh có thể dày hơn được nữa không!

"Anh hai, anh ác quá, tên hai chú cún này thật là... phải giấu mặt đi, thôi lơ em đi, phụt hahahaha." Lưu Trấn Bắc cười đến phải ho khan.

Lưu Trấn Nam với Lưu Trấn Tây còn đỡ một chút, muốn cười nhưng cũng nhịn lại. Cũng phải cho anh dâu mới chút mặt mũi chứ nhỉ? Tuy bọn họ cũng rất muốn cười to một chút...

Mặt Đan Phi đỏ bừng, mãi đến trước bữa cơm cũng không thèm nhìn Lưu Trấn Đông. Chỉ là Lưu Trấn Đông là ai chứ, da mặt cực dày, xài để chắn đạn còn tốt chán, vợ nhỏ giận dỗi thế này không phải chuyện nhỏ sao? Xem như thú vui của vợ chồng vậy! Nhìn xem, nghe thấy bụng hắn kêu, còn không phải ngoan ngoãn gắp lạp xưởng cho hắn à? Đến cả câu "Lạp xưởng này được moi ra từ trong miệng Bánh Rán đó" hắn còn có thể làm ngơ.

Đúng 7 giờ, nhân viên phục vụ của Hương Mãn Viên tới gõ cửa, các món ăn đã gọi đều được đặt lên bàn. 7 giờ 15 phút, mọi người đều đã yên vị và chuẩn bị dùng bữa tối. Bầu không khí tốt đẹp đến mức không thể tốt hơn, mọi người ai cũng cười rất vui.

Nếu lúc này có người xông ra quấy rầy buổi sum họp gia đình, thì người này thật sự là xui xẻo, không thể nghi ngờ người này thực sự là người xui xẻo.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, chắc là nhân viên phục vụ của khách sạn Hương Mãn Viên để quên thứ gì đây nên mới quay lại, kết quả là khi Đan Phi mở cửa, liền thấy ở bên ngoài là người đàn ông mà cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới. Ly nước cầm trên tay lập tức rơi xuống, phát ra tiếng vang "Leng keng". Mọi người nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, lại thấy đây không phải Tiền Bình Khôn, lữ trưởng của lữ đoàn cao pháo trong quân khu S sao?

Tiền Bình Khôn vốn không để ý là ai mở cửa cho hắn, nhìn một vòng bên trong thì thấy Lưu Hạ Đàn cũng ở đây, liền trực tiếp chạy tới chỗ ông.

"Tiền lữ trưởng tới đây thật là hân hạnh quá, chỉ tiếc là không thể tiếp đón từ xa." Lưu Trấn Đông không dấu vết mà ngăn cậu hai, nhìn Tiền Bình Khôn không chút ý cười.

Tiền Bình Khôn không mong gặp Lưu Trấn Đông ở đây, nhưng lúc này, hắn thật sự là không có thời gian nhiều chuyện với cậu ta. Ủy ban kỷ luật quân đội đã chờ không nổi nữa rồi. Hắn tìm Trịnh gia, Trịnh gia còn chưa thu dọn được phiền phức của chính mình, vốn không rảnh giúp hắn, lúc này chỉ có thể tìm Lưu Hạ Đàn giúp đỡ. Xét cho cùng, nhà Lưu tư lệnh có vị thiên kim phu nhân, nhà vợ ở Bắc Kinh là danh gia vọng tộc có thể giậm chân tại chỗ mà chấn động các danh gia vọng tộc, hơn nữa cũng không thể khinh thường thực lực của Lưu tư lệnh. Nếu ông ấy đồng ý giúp, thì chuyện của hắn hoàn toàn chẳng có gì phải lo lắng.

Lúc này, Tiền Bình Khôn nhìn Lưu Hạ như nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát đang giúp đỡ dân nghèo tị nạn. Hắn vốn đã sắp tuyệt vọng, tìm đủ mọi cách, nhưng chỉ gặp toàn những ánh mắt dửng dưng. Ai ngờ tại đây lại có thể thấy xe của Lưu tư lệnh! Lưu tư lệnh vẫn luôn từ chối gặp hắn, hôm nay thật là trùng hợp quá!

"Công tác tình báo của Tiền lữ trưởng thật không tồi." Lưu tư lệnh miệng cười nhưng trong lòng thì không. Tuy rằng ông vẫn chưa nói tiếng nào, nhưng chuyện của Đan Phi sao ông có thể không biết đến. Nếu không hiểu tường tận gốc rễ, làm sao ông có thể để cháu trai mình với Đan Phi ở bên nhau?

Tiền Bình Khôn vốn đang ôm một tia hy vọng, kết quả sau khi nghe giọng điệu này, tim hắn lập tức đập loạn xạ, "Tư lệnh, lần này ngài nhất định phải giúp tôi. Nếu ngay cả ngài cũng không giúp, tôi..."

"Anh nhìn những chuyện anh đã làm đi, tôi giúp anh thế nào đây?" Lưu Hạ Đàn nhìn Tiền Bình Khôn với ánh mắt như nhìn cặn bã, mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết ruồi. Người mà ông khinh thường nhất trong cuộc đời chính là loại người như Tiền Bình Khôn. Ngày thường thì phô trương quyền lực của mình, đến khi có gặp phiền toái thì yếu đuối như một con chó.

"Tư lệnh, tôi không phải... Đây là tôi nhất thời hồ đồ, ngài nói cái gì cũng phải giúp tôi. Tôi sẵn sàng dâng toàn bộ gia sản của mình." Tiền Bình Khôn lo lắng đến mức gần như quỳ xuống.

Lưu Hạ Đàn xoay người, không thèm nhìn hắn.

Lưu Trấn Đông đứng trước mặt Tiền Bình Khôn, cười nói: "Tiền lữ trưởng, mời về."

Tiền Bình Khôn vội vàng khiêm tốn nói: "Lưu đoàn trưởng, cậu xem... Dù sao chúng ta cũng ở cùng một quân khu, cậu không thể chờ chết mới cứu được." Ở quân khu S, ai mà không biết Lưu Trấn Đông là con át chủ bài trong quân, là huấn luyện viên tác chiến đặc công ưu tú nhất quân khu S, lại còn là doanh nhân Bắc Kinh? Đừng thấy cha mẹ cậu ta chết sớm, chưa kể tới họ hàng cường đại, cậu ta còn có giao tình anh em trải khắp các quân khu. Điều khó chịu nhất là, các thiếu gia ăn chơi, giàu có và có quyền lực ở Bắc Kinh đều bị cậu ta thu phục. Người như vậy quả thực khiến người ta vừa yêu vừa hận, nhưng nếu có thể nói một lời thì thà rằng không làm gì!

"Thấy chết mà không cứu không phải là chuyên môn của anh sao? Tôi đây kinh nghiệm quá ít, cần phải rèn luyện thêm, cho nên anh vẫn nên tự cầu phúc đi."

"Cậu..." Tiền Bình Khôn khẩn trương đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không thể phản bác. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn thấy hối hận, hắn đúng là đã làm sai quá nhiều sao?

Lưu Trấn Đông không muốn nói thêm nữa, hướng về phía cửa, hô lớn: "Bảo vệ, tiễn khách!"

Hết chương 29
__________________________________________________________________________________