Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 13



Biên tập: Mèo

Chẳng phải vì cô ngu ngốc lắm tiền, trái lại lúc đó cô vẫn phải chật vật chắt bóp từng đồng để sống, có điều nhìn thấy hành vi coi thường sinh mạng như thế cô không thể nào nhắm mắt cho qua được.

Cố Ảnh ngừng động tác lật hồ sơ bệnh án, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô ấy, “Tại sao?”

“Chị kiểm tra ở đâu? Kết quả kiểm tra đâu rồi?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

Sau khi Giang Tuân cho chạy thử một phó bản xong, vươn tay lấy điện thoại để bên cạnh lên nghe máy, “Mẹ?”Hết chương 13Lực sát thương quá mạnh, Cố Ảnh cảm giác hai bên má dần dần nóng bừng, không cần soi gương cũng biết chắc mặt mình đỏ lên rồi.“Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

“Bạn học của ông xinh thật đấy.” Người nọ nói thêm.

Mấy hôm nay Khổng Oánh phải quay trở về trường chuẩn bị luận văn, cô nàng không ở đây, phòng làm việc yên tĩnh hơn trước đó nhiều.

“Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

Cố Ảnh dùng cơm xong nghỉ ngơi thêm một lát, ngay sau đó lại đến giờ làm việc buổi chiều.

Mắt Giang Tuân liếc sang Cố Ảnh rồi lại ngoảnh đi rất nhanh, anh cong môi cười thật tươi với Trâu Vượng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, ánh mắt sáng ngời, “Được thôi.”

Cô ngoảnh đầu lại giới thiệu với Cố Ảnh, “Đây là mẹ chồng tôi.”

Những số vào khám bệnh đầu tiên đều đã được làm kiểm tra vào buổi sáng, giờ chỉ đến để nhận kết quả, về cơ bản là không có vấn đề gì.

Bốn giờ chiều, một thai phụ với cái bụng đã to bước vào, theo suy đoán em bé trong bụng ít nhiều hẳn đã được 26 tuần tuổi, đây là lần đầu tiên Cố Ảnh gặp cô ấy.

“Sáu tháng rưỡi.” Cô gái nói: “Nhưng đứa bé này bị dị tật, tôi không thể giữ nó được.”

“Sao?” Giang Tuân tựa người vào ghế, đôi chân dài bắt chéo, anh hất cằm lên chỉ về phía đối diện, thong thả nói: “Bộ đồ ăn của ông bày ra sẵn bên kia cho ai dùng đây?”

“Sổ khám thai định kì của chị đâu?” Cố Ảnh hỏi.

“Thôi được thôi được, mẹ không nói nữa.” Mẹ Giang nghe ra ý tứ chống đối của anh, chọn dừng đề tài này đúng lúc, “Vậy con tan làm sớm rồi về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”

Cô gái nghe vậy lấy điện thoại di động trong túi xách của mình ra xem thử, “Điện thoại con hết pin rồi.”

“Tôi không có.” Ánh mắt cô gái trống rỗng vô định, trong giọng nói nghe ra rõ vẻ bất lực, “Bác sĩ, tôi muốn phá thai.”

“Kết quả kiểm tra của chị đây ở phòng khám đấy không hẳn là đúng, cho dù có đem đến đây tôi vẫn sẽ đề nghị làm siêu âm 4D.” Cố Ảnh đưa tờ đơn mình vừa gõ ra sang, “Chị đi đi, đóng phí xong rồi vào kiểm tra, chắc khoảng trước giờ tan tầm nhận được kết quả rồi đem nó đến đây cho tôi xem.”

————

Cố Ảnh ngừng động tác lật hồ sơ bệnh án, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô ấy, “Tại sao?”

Giang Tuân cười cười, “Mẹ tự tin về con như vậy, mà còn sợ con không tìm được bạn gái sao?”

“Không thể giữ đứa bé này được.” Vào ngày rét lạnh như hôm nay, cô gái chỉ mặc chiếc áo khoác da bò đã giặt đến bạc màu, cô ấy đưa tay áo lên quẹt quẹt đôi mắt rơm rớm, giọng nghẹn ngào, “Không thể giữ.”

“Tôi không có.” Ánh mắt cô gái trống rỗng vô định, trong giọng nói nghe ra rõ vẻ bất lực, “Bác sĩ, tôi muốn phá thai.”

Giang Tuân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang, “Mày bệnh à?”

“Trước mắt chị đừng xúc động quá, cân bằng cảm xúc trong lúc mang thai rất quan trọng.” Giọng Cố Ảnh không khỏi nhẹ đi, “Chị cho tôi biết nguyên nhân tại sao trước đã, đứa bé ít nhất cũng được sáu tháng rồi đúng không?”

Bà mẹ chồng thấy cô gái định cầm lấy tờ giấy, nhớ đến thằng con trai mình lăn lộn bên ngoài làm việc vất vả, bà ta chộp lấy tay cô ấy, hừ mạnh một tiếng, “Cô nói nghe dễ dàng quá nhỉ, vậy 400 tệ này cô trả giúp chúng tôi ha?”

Những số vào khám bệnh đầu tiên đều đã được làm kiểm tra vào buổi sáng, giờ chỉ đến để nhận kết quả, về cơ bản là không có vấn đề gì.

“Sáu tháng rưỡi.” Cô gái nói: “Nhưng đứa bé này bị dị tật, tôi không thể giữ nó được.”

Giang Tuân cất điện thoại, cầm bình trà lên rót cho mình một tách, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Bạn học.”

“Bị dị tật?” Cố Ảnh nhíu mày: “Ai nói với chị? Kết quả kiểm tra của chị đâu?”

Giang Tuân tựa người vào lưng ghế, uể oải dạ một tiếng.

Còn chưa dứt lời, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác bông màu đen đẩy cửa bước vào, bà kẹp nách cây dù gấp, vừa đi vừa khẽ trách: “Mẹ vừa từ nhà vệ sinh ra chẳng thấy mày đâu, gọi điện thoại mày cũng không bắt máy.”

“Sao gọi nãy giờ con không bắt máy? Vẫn đang tăng ca à?” Giọng Diệp Mạn Văn ở đầu dây điện thoại bên kia nghe có phần bất mãn.

Cô gái nghe vậy lấy điện thoại di động trong túi xách của mình ra xem thử, “Điện thoại con hết pin rồi.”

Cô ngoảnh đầu lại giới thiệu với Cố Ảnh, “Đây là mẹ chồng tôi.”

Biên tập:

“Bác sĩ Cố.” Đường Khoa ngồi cách đó một chỗ ngả người ra sau gọi tên cô.

“Mày có nói rõ ràng với bác sĩ chưa?” Người phụ nữ trung niên hỏi con gái xong rồi nhìn sang Cố Ảnh, “Bác sĩ, ở đây chi phí phá thai có đắt lắm không? Làm xong rồi có bắt phải nằm viện không vậy?”

“Hay thật.” Giang Tuân cười khẽ, “Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

Người nọ nói: “Bạn học của ông xinh thật đấy.”

“Chẳng phải lần trước đã tặng quà rồi sao, lần này em tặng thêm chi nữa?” Trương Nghi Đình hờn giận liếc cô, “Đừng có bày vẽ tốn kém vậy chứ.”

“Trước mắt chúng ta khoan hãy nói đến chuyện này, tôi muốn biết kĩ hơn, hai người muốn phá thai là bởi vì biết đứa bé trong bụng chị đây bị dị tật?” Cố Ảnh hỏi.

Cô là bác sĩ, chứ không phải thánh mẫu.

Cô gái gật đầu: “Đúng.”

“Tôi, cái chuyện đấy của tôi qua lâu lắm rồi mà?” Trên mặt Trâu Vượng hiện rõ vẻ xấu hổ, xám ngoét nói: “Thế thì thôi vậy, tôi chỉ sợ bạn học ông ngồi một mình thấy chán mà thôi, giờ ông đến rồi, mấy người cứ nói chuyện đi.”

Cô hơi hối hận, đáng ra nên khuyên nhủ nhiều thêm mấy câu, dù cho cô gái đó chẳng có được chủ kiến riêng.

“Chị kiểm tra ở đâu? Kết quả kiểm tra đâu rồi?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

“Chúng tôi kiểm tra ở phòng khám trên thị trấn, tờ kết quả tôi để quên ở nhà rồi.” Tay cô gái vuốt ve bụng mình, nét mặt bần thần.

Khoé mắt thoáng liếc nhìn sang thấy Giang Tuân đang ung dung ngồi chơi điện thoại, vài người trên bàn lên tiếng chào anh, thi thoảng anh ngẩng mặt trả lời mấy câu, thoạt nhìn chẳng chút hào hứng.

Bàn của họ vừa có thêm một người nữa đến, anh ta nhìn một lượt, thấy mỗi Cố Ảnh là lạ mắt, “Người đẹp này là ai đây? Chưa gặp bao giờ.”

Đường Khoa: “......”

Cố Ảnh cúi đầu xem qua hồ sơ bệnh án mà cô ấy cầm đến, thấy thông tin bệnh án gần nhất trong đấy là từ hai năm về trước, “Chị vẫn luôn khám thai ở phòng khám trên thị trấn thôi sao?”

“Tôi chỉ khám qua hai lần.” Cô gái nói: “Lần thứ nhất là lúc mới vừa có thai, lần thứ hai thì mới đây.”

Nghe thấy cái tên đó, tâm tư Cố Ảnh khẽ xao động.

“Bây giờ tôi sẽ cho chị đi siêu âm 4D trước, sau khi có kết quả rồi chị hãy quay lại đây gặp tôi.” Tay Cố Ảnh đang thao tác trên máy tính, chợt nghe thấy bà mẹ chồng của cô gái lên tiếng hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi quay về nhà lấy kết quả đến được không?”

Đến tận giờ tan tầm, Cố Ảnh vẫn không thấy cô gái kia quay trở lại.

Cô gái gật đầu: “Đúng.”

“Kết quả kiểm tra của chị đây ở phòng khám đấy không hẳn là đúng, cho dù có đem đến đây tôi vẫn sẽ đề nghị làm siêu âm 4D.” Cố Ảnh đưa tờ đơn mình vừa gõ ra sang, “Chị đi đi, đóng phí xong rồi vào kiểm tra, chắc khoảng trước giờ tan tầm nhận được kết quả rồi đem nó đến đây cho tôi xem.”

Tác giả có lời:

“Kiểm tra một lần như vậy hết bao nhiêu tiền thế bác sĩ?” Bà mẹ chồng giật lấy tờ giấy trong tay cô gái, xem qua một lượt nhưng không thấy đề giá cả đâu hết.

“400.” Cố Ảnh nói.

Tác giả có lời:

“400 tệ? Đắt dữ vậy?” Ngay lập tức bà mẹ chồng vứt thẳng tờ giấy lên bàn làm việc, “Chúng tôi không làm đâu.”

“Được rồi.” Trương Nghi Đình nghiêng đầu, “Vậy chị lại thay Táo Nhỏ cảm ơn dì Cố Ảnh.”

Bà ta nói xong kéo tay cô gái bước ra ngoài, “Đi về, đã bảo là đừng đến mấy bệnh viện lớn, làm phẫu thuật ngay trên thị trấn cho rồi, cứ một hai phải mất công đi xa thế này.”

“Bị dị tật?” Cố Ảnh nhíu mày: “Ai nói với chị? Kết quả kiểm tra của chị đâu?”

Thấy bước chân của cô gái chao đảo bước theo bước bà mẹ chồng của cô ấy đi ra cửa, Cố Ảnh không nhấn số tiếp theo, mà gọi hai người lại: “Khoan đã.”

Cô ấy dẫn Cố Ảnh đến một bàn đặt bên cạnh sân khấu, đã có vài người trẻ tuổi ngồi trước ở đó, “Em cứ ngồi đây, đợi lát nữa nhóm Giang Tuân đến rồi thì em sẽ không thấy chán nữa.”

“Ba sao?” Giang Tuân như đang nghiền ngẫm, “Sao tao nhớ nhiều hơn nữa mà nhỉ?”

Bước chân hai người đấy ngừng hẳn, ngoảnh đầu lại.

Cố Ảnh cúi đầu xem qua hồ sơ bệnh án mà cô ấy cầm đến, thấy thông tin bệnh án gần nhất trong đấy là từ hai năm về trước, “Chị vẫn luôn khám thai ở phòng khám trên thị trấn thôi sao?”

Đường Khoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn cố tình hích mạnh bả vai Giang Tuân đầy thâm ý.

Bà mẹ chồng cướp lời lên tiếng trước: “Bệnh viện lớn của mấy người toàn bắt người ta kiểm tra đủ thứ để ăn tiền, khám bừa mấy chỗ trên người thôi mà lấy mất của người ta cả ngàn tệ, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không có dư dả tiền để cho mấy người lừa đâu nhá!”

“Còn một chuyện nữa, muốn phá thai phải có giấy cho phép phá thai của bệnh viện.” Cố Ảnh cầm lấy tờ giấy vừa bị bà mẹ chồng ném xuống bàn, đưa sang một lần nữa, “Có một số việc không thể đo đếm được bằng tiền, chị nên quý trọng sinh mạng, huống hồ chi đây lại là con ruột của chị, tôi thấy chị rất thương nó mà.”

Cố Ảnh mím chặt môi, im lặng, đổi lại là mình lúc mới làm thực tập sinh, chắc chắn sẽ mạnh miệng trả lời: “Được thôi.”

Cố Ảnh trực tiếp bỏ qua lời của bà ta, nhìn cô gái: “Thiết bị của phòng khám trên thị trấn không được tiên tiến, không thể kiểm tra toàn diện được, chị nghĩ kĩ mà xem, nếu kết quả kiểm tra đấy sai, bây giờ chị phá thai, xong rồi chị hối hận liệu có kịp không?”

Cố Ảnh ngồi bên cạnh vẫn nhấp từng ngụm từng ngụm trà nhỏ, không phải khát, chỉ muốn mình có chuyện để làm thôi.

Cô gái thoáng lưỡng lự, im lặng cúi đầu mắt dán chặt vào bụng mình.

Thấy bước chân của cô gái chao đảo bước theo bước bà mẹ chồng của cô ấy đi ra cửa, Cố Ảnh không nhấn số tiếp theo, mà gọi hai người lại: “Khoan đã.”

Tay Giang Tuân đang day ấn đường chợt dừng, “Cô ấy nói vậy?”

“Còn một chuyện nữa, muốn phá thai phải có giấy cho phép phá thai của bệnh viện.” Cố Ảnh cầm lấy tờ giấy vừa bị bà mẹ chồng ném xuống bàn, đưa sang một lần nữa, “Có một số việc không thể đo đếm được bằng tiền, chị nên quý trọng sinh mạng, huống hồ chi đây lại là con ruột của chị, tôi thấy chị rất thương nó mà.”

Bà mẹ chồng thấy cô gái định cầm lấy tờ giấy, nhớ đến thằng con trai mình lăn lộn bên ngoài làm việc vất vả, bà ta chộp lấy tay cô ấy, hừ mạnh một tiếng, “Cô nói nghe dễ dàng quá nhỉ, vậy 400 tệ này cô trả giúp chúng tôi ha?”

“Mày có nói rõ ràng với bác sĩ chưa?” Người phụ nữ trung niên hỏi con gái xong rồi nhìn sang Cố Ảnh, “Bác sĩ, ở đây chi phí phá thai có đắt lắm không? Làm xong rồi có bắt phải nằm viện không vậy?”

Cố Ảnh mím chặt môi, im lặng, đổi lại là mình lúc mới làm thực tập sinh, chắc chắn sẽ mạnh miệng trả lời: “Được thôi.”

Đêm mưa mùa đông, bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, khắp phố lớn ngõ nhỏ của Vân Thành thiếu đi sự náo nhiệt ngày thường.

“Tên nghe hay quá, anh tên Trâu Vượng.” Vừa nói xong, Trâu Vượng đứng dậy đi vòng sang phía bên đây bàn, đang định ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Ảnh, “Em có bạn trai chưa?”

“Cố Ảnh.” Trương Nghi Đình nhìn thấy cô trước, “Đến rồi đó hả, đi, để chị dẫn em vào.”

Chẳng phải vì cô ngu ngốc lắm tiền, trái lại lúc đó cô vẫn phải chật vật chắt bóp từng đồng để sống, có điều nhìn thấy hành vi coi thường sinh mạng như thế cô không thể nào nhắm mắt cho qua được.

“Mẹ không có sợ chuyện này ——”

“Người đẹp này, em là bạn cấp ba của Giang Tuân sao?” Người đàn ông trẻ tuổi tóc cắt húi cua mặc bộ âu phục màu đen ngồi phía đối diện, cà lơ nhìn về phía Cố Ảnh, “Anh là bạn của Giang Tuân, mình làm quen nhé?”

Nhưng làm việc tại bệnh viện thời gian dài rồi mới biết rằng, những chuyện như này cứ hằng hà sa số, mỗi mình cô căn bản không thể nào giúp hết được.

Cô là bác sĩ, chứ không phải thánh mẫu.

Cố Ảnh trực tiếp bỏ qua lời của bà ta, nhìn cô gái: “Thiết bị của phòng khám trên thị trấn không được tiên tiến, không thể kiểm tra toàn diện được, chị nghĩ kĩ mà xem, nếu kết quả kiểm tra đấy sai, bây giờ chị phá thai, xong rồi chị hối hận liệu có kịp không?”

Cố Ảnh lẳng lặng nhìn cô gái lại bị bà mẹ chồng lôi đi một lần nữa, mãi đến lúc họ đi khuất khỏi tầm mắt.

Cố Ảnh sửng người, não cô cố gắng sắp xếp lại một lần nữa đoạn đối thoại vừa rồi.

Lòng cô cảm thấy cực kì bức bối, uống ngụm nước, cố để tâm trạng bình tĩnh hơn, tiếp tục gọi số kế tiếp.

Đến tận giờ tan tầm, Cố Ảnh vẫn không thấy cô gái kia quay trở lại.

“Được rồi, mẹ.” Giang Tuân từ tốn ngắt lời bà: “Xin mẹ dẹp hết cái trí tưởng tượng phong phú ấy của mẹ giùm con.”

Cô hơi hối hận, đáng ra nên khuyên nhủ nhiều thêm mấy câu, dù cho cô gái đó chẳng có được chủ kiến riêng.

————

Đêm mưa mùa đông, bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, khắp phố lớn ngõ nhỏ của Vân Thành thiếu đi sự náo nhiệt ngày thường.

Lúc này đây, phòng làm việc của giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Sở Nhất vẫn sáng đèn.

Cố Ảnh dùng cơm xong nghỉ ngơi thêm một lát, ngay sau đó lại đến giờ làm việc buổi chiều.

Giang Tuân đang bận tăng ca, điện thoại di động nằm trên bàn liên tục vang lên tiếng buzz buzz, đấy đã là lần thứ ba nó đổ chuông.

Cố Ảnh nhân lúc cô ấy khoác tay dẫn mình đi, chìa tay sang đưa quà tặng mình đã chuẩn bị sẵn, “Đây, quà mừng đầy tháng Táo Nhỏ đây.”

Sau khi Giang Tuân cho chạy thử một phó bản xong, vươn tay lấy điện thoại để bên cạnh lên nghe máy, “Mẹ?”

Cố Ảnh cười: “Đừng khách sáo thế ạ.”

“Sao gọi nãy giờ con không bắt máy? Vẫn đang tăng ca à?” Giọng Diệp Mạn Văn ở đầu dây điện thoại bên kia nghe có phần bất mãn.

Bốn giờ chiều, một thai phụ với cái bụng đã to bước vào, theo suy đoán em bé trong bụng ít nhiều hẳn đã được 26 tuần tuổi, đây là lần đầu tiên Cố Ảnh gặp cô ấy.

Giang Tuân tựa người vào lưng ghế, uể oải dạ một tiếng.

“400.” Cố Ảnh nói.

“Mẹ vẫn chưa hỏi con mấy hôm trước con đi coi mắt sao rồi?” Diệp Mạn Văn hỏi, “Hai đứa nói chuyện thấy thế nào?”

Tay Giang Tuân day day ấn đường, nhớ đến hình ảnh nhìn thấy lúc đến quán cà phê hai hôm trước, môi anh khẽ cong lên độ cong rất nhẹ, “Cũng được.”

“Cũng được?” Giọng Diệp Mạn Văn vui vẻ hẳn ra: “Vậy là người ta nói chuyện được với con thật à?”

Bà mẹ chồng cướp lời lên tiếng trước: “Bệnh viện lớn của mấy người toàn bắt người ta kiểm tra đủ thứ để ăn tiền, khám bừa mấy chỗ trên người thôi mà lấy mất của người ta cả ngàn tệ, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không có dư dả tiền để cho mấy người lừa đâu nhá!”

“......”

Lòng cô cảm thấy cực kì bức bối, uống ngụm nước, cố để tâm trạng bình tĩnh hơn, tiếp tục gọi số kế tiếp.

Mấy hôm nay Khổng Oánh phải quay trở về trường chuẩn bị luận văn, cô nàng không ở đây, phòng làm việc yên tĩnh hơn trước đó nhiều.

“Mẹ hỏi dì Lâm rồi, con bé đấy thấy vừa ý con rồi đấy.”

Tay Giang Tuân đang day ấn đường chợt dừng, “Cô ấy nói vậy?”

“Mẹ à,” Giọng Giang Tuân trầm hẳn, “Con nói rồi, con chỉ nghe mẹ sắp xếp duy nhất lần này thôi.”

“Đúng vậy, chuyện này có gì lạ đâu?” Diệp Mạn Văn hãnh diện hết sức: “Con trai mẹ ra đường có cô gái nào nhìn mà không vừa ý cơ chứ?”

Anh ta nói xong đen mặt quay về chỗ của mình.

Hết chương 13

Giang Tuân cười cười, “Mẹ tự tin về con như vậy, mà còn sợ con không tìm được bạn gái sao?”

Sau đó tiệc đầy tháng và tiệc trăm ngày không cần tặng quà nữa.

“Mẹ không có sợ chuyện này ——”

“Trước mắt chúng ta khoan hãy nói đến chuyện này, tôi muốn biết kĩ hơn, hai người muốn phá thai là bởi vì biết đứa bé trong bụng chị đây bị dị tật?” Cố Ảnh hỏi.

“Được rồi, mẹ.” Giang Tuân từ tốn ngắt lời bà: “Xin mẹ dẹp hết cái trí tưởng tượng phong phú ấy của mẹ giùm con.”

Diệp Mạn Văn cười xí xoá mấy tiếng, “Nếu mà cảm thấy được thì con thử tiến tới thử xem. Còn nếu mà thấy không được thì dì Lý của con nói cháu gái bà ấy vừa tốt nghiệp đại học năm nay, mẹ gặp con bé rồi, nhìn xinh lắm.”

“Bây giờ tôi sẽ cho chị đi siêu âm 4D trước, sau khi có kết quả rồi chị hãy quay lại đây gặp tôi.” Tay Cố Ảnh đang thao tác trên máy tính, chợt nghe thấy bà mẹ chồng của cô gái lên tiếng hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi quay về nhà lấy kết quả đến được không?”

“Mẹ à,” Giọng Giang Tuân trầm hẳn, “Con nói rồi, con chỉ nghe mẹ sắp xếp duy nhất lần này thôi.”

“Mẹ hỏi dì Lâm rồi, con bé đấy thấy vừa ý con rồi đấy.”

“Thôi được thôi được, mẹ không nói nữa.” Mẹ Giang nghe ra ý tứ chống đối của anh, chọn dừng đề tài này đúng lúc, “Vậy con tan làm sớm rồi về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”

“Tôi nghe Trương Nghi Đình nói Cố Ảnh là bạn học của ông, nên mới định tâm sự với bạn học của ông thôi mà không được sao?” Giọng điệu Trâu Vượng cợt nhả, nói tiếp: “Ông đến đúng lúc lắm, hay ông giới thiệu giúp tôi với nhé?”

————

Tầm mắt giao nhau trong khoảng không, mặt mày Cố Ảnh niềm nở, gật đầu với anh xem như chào hỏi.

Tiệc mừng đầy tháng con của Trương Nghi Đình vào đúng hôm thứ bảy, hôm đấy Cố Ảnh phải trực ca đêm.

Bà ta nói xong kéo tay cô gái bước ra ngoài, “Đi về, đã bảo là đừng đến mấy bệnh viện lớn, làm phẫu thuật ngay trên thị trấn cho rồi, cứ một hai phải mất công đi xa thế này.”

Địa điểm tổ chức tiệc tại một trang viên rượu làm thành khu nghỉ dưỡng nằm ở ngoại ô, Cố Ảnh sợ không tìm được nơi đó nên bắt xe thẳng đến cổng trang viên rượu đấy.

Cố Ảnh nghĩ lần trước chưa đưa bao lì xì, cho nên lại chuẩn bị thêm quà tặng.

Sau khi Giang Tuân cho chạy thử một phó bản xong, vươn tay lấy điện thoại để bên cạnh lên nghe máy, “Mẹ?”

Vừa vào đến sảnh chính đã thấy vợ chồng Trương Nghi Đình đứng cách cửa ra vào không xa để đón tiếp khách mời.

“Không thể giữ đứa bé này được.” Vào ngày rét lạnh như hôm nay, cô gái chỉ mặc chiếc áo khoác da bò đã giặt đến bạc màu, cô ấy đưa tay áo lên quẹt quẹt đôi mắt rơm rớm, giọng nghẹn ngào, “Không thể giữ.”

“Cố Ảnh.” Trương Nghi Đình nhìn thấy cô trước, “Đến rồi đó hả, đi, để chị dẫn em vào.”

“Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

Cố Ảnh nhân lúc cô ấy khoác tay dẫn mình đi, chìa tay sang đưa quà tặng mình đã chuẩn bị sẵn, “Đây, quà mừng đầy tháng Táo Nhỏ đây.”

“Chẳng phải lần trước đã tặng quà rồi sao, lần này em tặng thêm chi nữa?” Trương Nghi Đình hờn giận liếc cô, “Đừng có bày vẽ tốn kém vậy chứ.”

“Đúng vậy, chuyện này có gì lạ đâu?” Diệp Mạn Văn hãnh diện hết sức: “Con trai mẹ ra đường có cô gái nào nhìn mà không vừa ý cơ chứ?”

Theo như phong tục ở Vân Thành, người thân và bạn bè sau khi biết được tin sinh em bé, trước khi đến thăm sẽ chuẩn bị quà gặp mặt, bình thường đều là bao lì xì.

Đôi mắt Cố Ảnh cong cong, “Quà nhỏ thôi mà.”

Theo như phong tục ở Vân Thành, người thân và bạn bè sau khi biết được tin sinh em bé, trước khi đến thăm sẽ chuẩn bị quà gặp mặt, bình thường đều là bao lì xì.

“Giang Tuân?” Bàn tay lơ lửng giữa không trung, mắt Trâu Vượng nhìn chằm chằm người kia.

Hết chương 13

Sau đó tiệc đầy tháng và tiệc trăm ngày không cần tặng quà nữa.

Giang Tuân đang bận tăng ca, điện thoại di động nằm trên bàn liên tục vang lên tiếng buzz buzz, đấy đã là lần thứ ba nó đổ chuông.

Cố Ảnh nghĩ lần trước chưa đưa bao lì xì, cho nên lại chuẩn bị thêm quà tặng.

Nhưng chỉ cần một lời khẳng định hết sức gãy gọn ấy của Giang Tuân thôi đã đủ khiến lòng cô nhảy nhót reo hò.

“Được rồi.” Trương Nghi Đình nghiêng đầu, “Vậy chị lại thay Táo Nhỏ cảm ơn dì Cố Ảnh.”

Cố Ảnh cười: “Đừng khách sáo thế ạ.”

“Tôi chỉ khám qua hai lần.” Cô gái nói: “Lần thứ nhất là lúc mới vừa có thai, lần thứ hai thì mới đây.”

Trương Nghi Đình nói hiện giờ Táo Nhỏ đang ngủ, bé được dì Nguyệt bế trong phòng nghỉ.

Lực sát thương quá mạnh, Cố Ảnh cảm giác hai bên má dần dần nóng bừng, không cần soi gương cũng biết chắc mặt mình đỏ lên rồi.

Cô ấy dẫn Cố Ảnh đến một bàn đặt bên cạnh sân khấu, đã có vài người trẻ tuổi ngồi trước ở đó, “Em cứ ngồi đây, đợi lát nữa nhóm Giang Tuân đến rồi thì em sẽ không thấy chán nữa.”

Nghe thấy cái tên đó, tâm tư Cố Ảnh khẽ xao động.

Cô ngồi xuống, rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lại ngửa đầu hỏi Trương Nghi Đình: “Chẳng phải chị nói tiền bối Khâu sẽ đến sao?”

Đầu Cố Ảnh gật gù, nhớ đến chuyện lát nữa sẽ gặp Giang Tuân, cô cảm thấy hơi căng thẳng.

Không có cô gái nào không thích được người khác khen mình xinh, những năm qua số lần Cố Ảnh được khen nhiều vô số kể, đối với kiểu khen ngợi thế này cô gần như miễn nhiễm.

“Cậu ta hả, hôm nay chị không gọi điện được cho cậu ta, chắc chỉ nói chơi vậy thôi.” Trương Nghi Đình vỗ vỗ hai vai cô, “Em ngồi đây nhé, chị sang bên kia đây.”

Đầu Cố Ảnh gật gù, nhớ đến chuyện lát nữa sẽ gặp Giang Tuân, cô cảm thấy hơi căng thẳng.

Từ sau ngày coi mắt đó, bọn họ không liên lạc lại với nhau nữa. Đã từng là đối tượng coi mắt, không biết giờ gặp lại nhau có xấu hổ hay không nữa.

“Người đẹp này, em là bạn cấp ba của Giang Tuân sao?” Người đàn ông trẻ tuổi tóc cắt húi cua mặc bộ âu phục màu đen ngồi phía đối diện, cà lơ nhìn về phía Cố Ảnh, “Anh là bạn của Giang Tuân, mình làm quen nhé?”

Tiệc mừng đầy tháng con của Trương Nghi Đình vào đúng hôm thứ bảy, hôm đấy Cố Ảnh phải trực ca đêm.

“Cố Ảnh.” Cố Ảnh mỉm cười lịch sự trả lời, sau đó cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Cố Ảnh nhìn sang, “Hả?”

“Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

“Tên nghe hay quá, anh tên Trâu Vượng.” Vừa nói xong, Trâu Vượng đứng dậy đi vòng sang phía bên đây bàn, đang định ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Ảnh, “Em có bạn trai chưa?”

Nhưng làm việc tại bệnh viện thời gian dài rồi mới biết rằng, những chuyện như này cứ hằng hà sa số, mỗi mình cô căn bản không thể nào giúp hết được.

Song lại có một cánh tay thon dài nhanh nhẹn duỗi đến kéo chiếc ghế kia ra trước anh ta một bước, hết sức ngạo nghễ ngồi xuống đó.

Diệp Mạn Văn cười xí xoá mấy tiếng, “Nếu mà cảm thấy được thì con thử tiến tới thử xem. Còn nếu mà thấy không được thì dì Lý của con nói cháu gái bà ấy vừa tốt nghiệp đại học năm nay, mẹ gặp con bé rồi, nhìn xinh lắm.”

“Giang Tuân?” Bàn tay lơ lửng giữa không trung, mắt Trâu Vượng nhìn chằm chằm người kia.

“Sao?” Giang Tuân tựa người vào ghế, đôi chân dài bắt chéo, anh hất cằm lên chỉ về phía đối diện, thong thả nói: “Bộ đồ ăn của ông bày ra sẵn bên kia cho ai dùng đây?”

“Tôi nghe Trương Nghi Đình nói Cố Ảnh là bạn học của ông, nên mới định tâm sự với bạn học của ông thôi mà không được sao?” Giọng điệu Trâu Vượng cợt nhả, nói tiếp: “Ông đến đúng lúc lắm, hay ông giới thiệu giúp tôi với nhé?”

Mắt Giang Tuân liếc sang Cố Ảnh rồi lại ngoảnh đi rất nhanh, anh cong môi cười thật tươi với Trâu Vượng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, ánh mắt sáng ngời, “Được thôi.”

Vừa lúc Đường Khoa bước tới đẩy Trâu Vượng sang một bên, ngồi phía bên trái Giang Tuân, “Thôi ông đừng nhờ cái thằng này giới thiệu, ông muốn nó kể cho người ta nghe chuyện hồi đại học ông quen một lúc ba cô bạn gái sao?”

Anh đáp lại: “Ừ.”

“......”

“Ba sao?” Giang Tuân như đang nghiền ngẫm, “Sao tao nhớ nhiều hơn nữa mà nhỉ?”

“Tôi, cái chuyện đấy của tôi qua lâu lắm rồi mà?” Trên mặt Trâu Vượng hiện rõ vẻ xấu hổ, xám ngoét nói: “Thế thì thôi vậy, tôi chỉ sợ bạn học ông ngồi một mình thấy chán mà thôi, giờ ông đến rồi, mấy người cứ nói chuyện đi.”

Anh ta nói xong đen mặt quay về chỗ của mình.

Cố Ảnh ngồi bên cạnh vẫn nhấp từng ngụm từng ngụm trà nhỏ, không phải khát, chỉ muốn mình có chuyện để làm thôi.

————

Khoé mắt thoáng liếc nhìn sang thấy Giang Tuân đang ung dung ngồi chơi điện thoại, vài người trên bàn lên tiếng chào anh, thi thoảng anh ngẩng mặt trả lời mấy câu, thoạt nhìn chẳng chút hào hứng.

Từ sau ngày coi mắt đó, bọn họ không liên lạc lại với nhau nữa. Đã từng là đối tượng coi mắt, không biết giờ gặp lại nhau có xấu hổ hay không nữa.

Kể từ lúc anh ngồi xuống, đến tận bây giờ hai người họ vẫn chẳng nói với nhau câu nào, thậm chí không nhìn thẳng mặt nhau.

“Trước mắt chị đừng xúc động quá, cân bằng cảm xúc trong lúc mang thai rất quan trọng.” Giọng Cố Ảnh không khỏi nhẹ đi, “Chị cho tôi biết nguyên nhân tại sao trước đã, đứa bé ít nhất cũng được sáu tháng rồi đúng không?”

Chuyện ban nãy xem như Giang Tuân đã giải vây giúp mình.

Vốn định nói tiếng cảm ơn với anh, nhưng thấy dường như anh không có hứng thú tiếp chuyện, nên Cố Ảnh đành chọn thôi.

“Bác sĩ Cố.” Đường Khoa ngồi cách đó một chỗ ngả người ra sau gọi tên cô.

Cố Ảnh nhìn sang, “Hả?”

“Chuyện lần trước xin lỗi cô.” Tay Đường Khoa làm thành tư thế ôm quyền hành lễ, vẻ mặt cực kì thành khẩn.

Hai mắt Cố Ảnh chớp chớp, trong nhất thời không hiểu được anh ta nói xin lỗi chuyện gì.

Vừa lúc Đường Khoa bước tới đẩy Trâu Vượng sang một bên, ngồi phía bên trái Giang Tuân, “Thôi ông đừng nhờ cái thằng này giới thiệu, ông muốn nó kể cho người ta nghe chuyện hồi đại học ông quen một lúc ba cô bạn gái sao?”

Nhưng để tránh sẽ xấu hổ, cô cũng trả lời cho có lệ, “Không sao đâu.”

Đường Khoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn cố tình hích mạnh bả vai Giang Tuân đầy thâm ý.

Giang Tuân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang, “Mày bệnh à?”

Trương Nghi Đình nói hiện giờ Táo Nhỏ đang ngủ, bé được dì Nguyệt bế trong phòng nghỉ.

“400 tệ? Đắt dữ vậy?” Ngay lập tức bà mẹ chồng vứt thẳng tờ giấy lên bàn làm việc, “Chúng tôi không làm đâu.”

Đường Khoa: “......”

Bàn của họ vừa có thêm một người nữa đến, anh ta nhìn một lượt, thấy mỗi Cố Ảnh là lạ mắt, “Người đẹp này là ai đây? Chưa gặp bao giờ.”

Anh ta chuyển tầm mắt từ trên người Cố Ảnh sang Giang Tuân ngồi kế bên, nhướng mi hỏi: “Giang Tuân, bạn gái ông à?”

“Sổ khám thai định kì của chị đâu?” Cố Ảnh hỏi.

Giang Tuân cất điện thoại, cầm bình trà lên rót cho mình một tách, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Bạn học.”

“Bạn học của ông xinh thật đấy.” Người nọ nói thêm.

Cô không kìm lòng được lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, dường như cảm nhận được gì đó, Giang Tuân cùng lúc nghiêng đầu nhìn sang.

Cố Ảnh vẫn đang chần chừ không biết mình có nên lên tiếng hay không, dù sao thì bọn họ đang bàn luận về mình, hơn nữa hôm nay cô đến đây dự tiệc đầy tháng với thân phận bạn của Trương Nghi Đình, chứ không phải với thân phận bạn học của Giang Tuân.

Nào ngờ đâu còn chưa kịp mở miệng, chợt thấy Giang Tuân cúi đầu ừ một tiếng.

Anh ta chuyển tầm mắt từ trên người Cố Ảnh sang Giang Tuân ngồi kế bên, nhướng mi hỏi: “Giang Tuân, bạn gái ông à?”

Cố Ảnh sửng người, não cô cố gắng sắp xếp lại một lần nữa đoạn đối thoại vừa rồi.

Người nọ nói: “Bạn học của ông xinh thật đấy.”

“Cậu ta hả, hôm nay chị không gọi điện được cho cậu ta, chắc chỉ nói chơi vậy thôi.” Trương Nghi Đình vỗ vỗ hai vai cô, “Em ngồi đây nhé, chị sang bên kia đây.”

Anh đáp lại: “Ừ.”

Bước chân hai người đấy ngừng hẳn, ngoảnh đầu lại.

Không có cô gái nào không thích được người khác khen mình xinh, những năm qua số lần Cố Ảnh được khen nhiều vô số kể, đối với kiểu khen ngợi thế này cô gần như miễn nhiễm.

Nhưng chỉ cần một lời khẳng định hết sức gãy gọn ấy của Giang Tuân thôi đã đủ khiến lòng cô nhảy nhót reo hò.

Lực sát thương quá mạnh, Cố Ảnh cảm giác hai bên má dần dần nóng bừng, không cần soi gương cũng biết chắc mặt mình đỏ lên rồi.

Cô không kìm lòng được lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, dường như cảm nhận được gì đó, Giang Tuân cùng lúc nghiêng đầu nhìn sang.

Tầm mắt giao nhau trong khoảng không, mặt mày Cố Ảnh niềm nở, gật đầu với anh xem như chào hỏi.

Cô gái thoáng lưỡng lự, im lặng cúi đầu mắt dán chặt vào bụng mình.

“Hay thật.” Giang Tuân cười khẽ, “Nói gì thì nói cứ phải khen cô xinh thì cô mới chịu để ý đến người ta.”

Nhưng để tránh sẽ xấu hổ, cô cũng trả lời cho có lệ, “Không sao đâu.”

Nhưng làm việc tại bệnh viện thời gian dài rồi mới biết rằng, những chuyện như này cứ hằng hà sa số, mỗi mình cô căn bản không thể nào giúp hết được.Hết chương 13