[Đam Mỹ] Mùi Hương

Chương 9: Thần Thần



Anh Thần ôm eo tôi.

Nơi này là đường lớn. Xem ra cậu thật sự nắm đại quyền rồi. Trắng trợn không hề kiêng dè.

Tôi hỏi: "Chu tiên sinh đâu?"

Cậu chôn đầu trong lồng ngực tôi, như đang làm nũng, "Lần trước phản loạn đã chết rồi."

Tôi hỏi: "Còn Chu phu nhân đâu?"

"Chết cùng Chu tiên sinh." Cậu nói.

Tôi hiểu ra đại khái.

Phản loạn chính là cậu, giết chết Chu tiên sinh cùng không ít tâm phúc của Chu tiên sinh. Bình định cũng là cậu, diệt trừ dị kỷ, thu mua lòng người.

Chờ quyền lực vững chắc, lại thả tin tức Chu tiên sinh bị giết, dẫn hai người thừa kế trở về, một lưới bắt hết.



Ở phạm vi bên trong thế lực, cậu là Chu Anh Thần, ở phạm vi bên ngoài, cậu là "Chu tiên sinh."

Mà bây giờ, không cần đến "Chu tiên sinh" nữa, hết thảy đều ở trong tay cậu.

Cậu là "Chu tiên sinh" mới.

Tôi nắm cằm cậu, ép buộc cậu nhìn mình, "Em gọi bao nhiêu người "chăm sóc" mình rồi?"

Trong lồng ngực tôi, cậu run lên, lông mi lại đẫm nước mắt. "Thập Cửu.... Anh làm đau em." Cậu oan ức nói.

Tôi không buông tay ra, trái lại lại càng dùng sức.

"Thập Cửu...." Cậu ôm eo tôi, như đang cầu xin.

"Em gọi bao nhiêu người "chăm sóc" mình rồi?" Tôi hỏi.

"Chỉ có anh, chỉ có anh!" Cậu khóc lóc đánh tôi, lúc giãy dụa mũ rơi xuống đất, tóc tán loạn rơi xuống.

Trên lọn tóc bên tai cậu vẫn còn đóa hoa đào sáng sớm nay tôi cài lên.

"Có đúng không?" Tôi gỡ đóa hoa đào xuống.

Tôi không tin.

"Trước đây đều là bọn họ....Hức....." Cậu vừa nói vừa hoảng loạn giật hoa đào trong tay tôi, cài lên tai mình, nhưng chỉ chốc lát hoa đào lại rơi xuống đất.

Cậu nhặt hoa đào lên, cẩn thận đem đóa hoa dính tro bụi lần thứ hai cài lên tai mình.

Tôi đưa tay lấy hoa đào từ tai cậu xuống, bóp nát.

Tôi buông tay ra, cánh hoa nát vụn rơi đầy đất.

Cậu cúi đầu nhìn xuống đất, nước mắt vẫn rơi.

Tôi vậy mà lại vì nước mắt giả dối đó mà đau lòng.

Cằm cậu bị tôi giữ vẫn còn vết đỏ, trông rất đáng thương.

"Chu tiên sinh là gọi người đi "chăm sóc" phu nhân.... Hai người họ chơi đủ rồi, sẽ đem người giết chết." Cậu ôm thật chặt eo tôi, nhìn vào mắt tôi nói, "Em chưa từng để những người khác chăm sóc mình..... Thập Cửu.... Thập Cửu....."

Cậu một lần lại một lần gọi tôi.

Tôi muốn rời đi.

Quyết định về hưu là đúng.

"Tôi phải đi." Tôi nói.

Tay cậu giữ chặt lấy áo tôi, "Thập Cửu, mang em cùng đi."

Tôi lắc đầu.

Cậu không muốn đi.

Cậu không giữ lại một người thừa kế nào cho Chu gia.

Cậu đã quyết định chính mình ngồi lên chiếc ghế tựa bằng gỗ lê kia.

Vĩnh viễn.

Cậu nhìn vào mắt tôi, dùng giọng nói thiếu niên mà tôi nghe được vào lần đầu tiên ấy, nói: "Thập Cửu tiên sinh.... Dẫn em đi."

Tôi không nhịn được sờ sờ tóc cậu, như nhiều năm trước lúc cứu cậu ra, nhìn vào mắt cậu, nói: "Thần Thần."

" Hãy làm một người tốt."

Người như chúng tôi, kỳ thực không làm người tốt được.

Đặc biệt là, ở nơi này.

"Thập Cửu tiên sinh." Cậu gọi.

"Làm một "Chu tiên sinh" tốt." Tôi nói.

Tôi mở tay cậu ra, bước ra ngoài.

Tôi vừa bước ra khỏi sân, đã bị mấy chục khẩu súng nhắm vào.

"Gặp lại." Tôi đi về phía cửa lớn Chu trạch.

Cũng may, Anh Thần ở trước mặt thuộc hạ muốn giữ gìn bộ mặt, tôi không sợ cậu động võ với tôi, chỉ sợ cậu rơi nước mắt.

Anh Thần đứng phía sau tôi, âm thanh lạnh lẽo: "Để hắn đi."

Tôi biết tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để nhớ đến cậu.

Có khi, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ trở về tìm cậu.

Tôi quay đầu lại, thấy mình đã cách cậu rất xa. Cậu còn đang nhìn tôi.

"Tôi yêu em." Tôi nhẹ giọng nói.

Cậu chạy về phía tôi.

"Chờ em." Cậu nói.

"Được." Tôi lấy một chiếc khăn tay trong túi ra. "Lúc tôi không có mặt, cho phép em khóc một lần."

Cậu nhận lấy chiếc khăn, cẩn thận đặt vào túi.

Tôi lại từ trong túi áo lấy ra một đóa hoa đào trước đây cậu phơi khô, cài lên tai cậu.

Hoa đào kiều diễm.

Không bằng gương mặt mỹ nhân.