[Đam Mỹ] Mùi Hương

Chương 5: Ánh trăng



Buổi tối, tôi đứng ở cửa phòng cậu. Ý nghĩ khủng bố muốn dẫn cậu đi ngày càng mãnh liệt hơn.

Tôi đang tưởng tượng, cảnh tôi ngồi ở phòng bảo vệ đọc báo, cậu quỳ gối bên cạnh tôi châm trà bóp vai cho tôi. Cậu thích xem sách, tôi có thể đến thư viện lén lấy sách cậu thích mang về. Tôi có thể đặt cậu lên giá sách thư viện, làm đến không thể khống chế được.

Tôi nghĩ, xong vụ này, tôi phải đi tìm một con vịt nhỏ ngây thơ thuần khiết.

Trong phòng ngủ truyền tới tiếng động bất thường, tôi đẩy cửa đi vào.

Cậu để chân trần, trần như nhộng đứng trên tấm thảm dày.

Cậu đang khiêu vũ.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến thân thể cậu như đang phát sáng. Tóc dài xõa xuống, vẫn rũ xuống đến mông cậu. Lỗ tai nhọn lộ ra từ mái tóc rối, trông như một tinh linh.



Tôi không thể tiếp tục nhìn nữa.

"Xin lỗi." Tôi từ bên ngoài đóng cửa lại.

"Vào đây." Cậu cách cánh cửa nói.

"Tôi trông chừng ngoài cửa." Tôi nói.

Tôi nghe thấy tiếng cậu tựa người lên cửa.

Tôi nghe thấy ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa.

Cậu mở cửa.

"Nhảy với ta một điệu." Cậu nhìn vào mắt tôi, nói "Một điệu thôi."

Một điệu thôi.

Nếu như cậu mặc quần áo.

Cậu tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, liền trở về mặc áo ngủ. "Có thể chứ?" Cậu nhìn tôi, hỏi.

"Được." Tôi bước tới, hỏi, "Nhảy điệu gì?"

"Waltz." Cậu cầm tay tôi đặt lên hông mình, sau đó nhẹ nhàng ngâm nga từ khúc của John Strauss. Cậu vừa rên khẽ, sau đó lại rầm rì hát lên.

Tôi thừa nhận, cậu như vậy rất đáng yêu.

Tay cậu đặt trên vai tôi, gió thổi, đưa mùi hương của cậu đến mũi tôi.

Mùi cỏ.

Lành lạnh tinh khiết.

Tôi dìu cậu xoay tròn, ánh mắt của cậu vẫn dừng lại trên mặt tôi.

Nhảy một lúc, hai chân để trần của cậu giẫm nát giày da của tôi, "Mệt quá, anh ôm ta nhảy đi." Cậu đem cả người kề sát người tôi.

Tôi ôm cậu tiếp tục nhảy một lúc, cậu nhẹ giọng bên tai tôi, nói: "Anh thích ta."

Cậu đẩy tôi lên giường. Cậu ôm lưng tôi, đè lên trên người tôi.

Cậu nhìn vào mắt tôi, nói: "Anh thích ta."

Tôi không đẩy cậu ra.

"Thập Cửu." Cậu vừa sờ sờ thân thể tôi vừa gọi.

Tôi hoài nghi rượu trong bữa tối bị bỏ thuốc, bởi vì hiện tại trong đầu tôi nghĩ, dù có bị giết chết, tôi cũng phải làm cậu.

"Ưm..."

Vẻ mặt cậu xem ra có chút thống khổ. Chính cậu đã làm trơn từ sớm.

"Rửa ruột à?" Tôi hỏi.

Tôi đang bắt nạt cậu. Một cái hôn đã khiến cậu đỏ mặt.

Dưới ánh trăng, mặt cậu đỏ bừng lên.

Tôi nắm eo, ép buộc cậu ngồi xuống, đem toàn bộ trọng lượng đặt trên người tôi.

"A....." Cậu ôm vai tôi, như chịu đựng đau đớn rất lớn.

"Trả lời tôi." Tôi nắm eo cậu, dùng sức ép buộc cậu ngồi xuống.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi đầy nước mắt, "Ừ...."

Không biết tôi đã làm bao nhiêu lần, cuối cùng cậu vẫn không ngừng khóc.

Thời điểm đem cậu làm đến không thể khống chế được, tôi nghĩ, 23 ngày nữa tôi sẽ chết, 23 ngày còn lại tôi muốn đem cậu nhốt lại, làm cho đủ vốn.

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh giấc trên chiếc giường chạm trổ hoa văn.

Cậu không ở đó.

Tôi ngẩng đầu, phía trên đầu giường treo bức chân dung của tôi. Là bức tranh đã bị tôi giấu đi.