[Đam Mỹ] Mùi Hương

Chương 4: Chân dung



Xế chiều hôm nay cậu không đọc sách.

Cậu vừa mới tắm xong, tóc còn ướt xõa ra phía sau, tóc dài xõa xuống tận mông. Cậu cầm một quả mơ, bỏ vào trong chén trà, đưa cho tôi, sau đó lại cầm một quả mơ, bỏ vào chén trà của mình.

Hơi nóng của trà bắt đầu bốc lên, vị chua của quả mơ quyện vào vị ngọt đắng của trà, tràn ngập trong không khí.

"Anh biết đánh cờ không?" Cậu uống một hớp trà, hỏi.

Tôi nói: "Tôi biết đánh cờ tướng."

Lúc tôi còn chưa gia nhập "tổ chức", từng cùng một vị lão nhân học một chút, nhưng lâu rồi không dùng.

Cậu đi tới một tủ thấp, lấy ra một hộp gỗ. Hộp gỗ mở ra chính là bàn cờ, trên mặt có vài vết xước, thoạt nhìn là đồ cũ.

Tôi giúp cậu đem từng quân cờ sắp xếp xong, cậu nhìn tôi nói: "Anh đi trước đi."

Tôi tiến lên một quân tốt.

Cậu đi một nước pháo.

Sau khi đi được mười mấy nước, mã của cậu ăn một tốt của tôi. Đôi mắt cậu cong lên.

Nước kế tiếp, pháo của tôi ăn mã của cậu.

"A." Cậu lập tức nắm chặt tay cầm quân mã của ta, đem cờ giật lại, "Anh không thể ăn mã của ta."

Tôi nói: "Được."

Cậu đem mã đặt lại chỗ cũ.

Tôi đem pháo đặt lại chỗ cũ, đổi đi một nước xe.

Vài nước sau, xe của cậu ăn mã của tôi, sau đó pháo của tôi ăn xe của cậu.

Tay của tôi lại bị nắm chặt. Cậu đang dùng móng tay cào nhẹ lòng bàn tay tôi.

"Không thể ăn xe của ta." Cậu nhìn tôi, xem ra có chút oan ức.

Chu tiên sinh nói, muốn cho phu nhân vui vẻ.

Tôi nói: "Được, không ăn."

Tôi đem xe của cậu trả về.

Không bao lâu, cờ của tôi sắp bị cậu ăn hết, chỉ còn dư lại một tướng hai thổ một tượng còn đang chống đỡ.

Hiện tại, cậu chỉ mất có hai quân.

Lúc bị tổn thất cậu lưu luyến không rời, lúc ăn tôi lại tuyệt không nương tay.

"Binh đến dưới thành." Hiện tại, đầy đủ xe mã pháo của cậu đều chen chúc ở cửa nhà tôi rồi.

Tôi nói: "Tôi đầu hàng."

Cậu nói: "Treo cờ trắng đi."

Đôi mắt của cậu vẫn cong cong, khi cười trông rất đẹp đẽ.

Tôi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, lắc lắc.

Cậu đứng dậy, cầm lấy khăn tay của tôi, bỏ vào túi mình.

Cậu dường như có sở thích sưu tập khăn tay của tôi.

Tôi nghĩ, trước khi Chu tiên sinh phát hiện sở thích này của cậu, tôi phải rời đi, bằng không sẽ bị giết chết.

Cậu thu hồi bàn cờ, nói: "Ta muốn vẽ."

Tôi nói: "Được."

Cậu cột mớ tóc dài, nói: "Đi vườn hoa."

Cậu cầm bảng vẽ ngồi trên xích đu, muốn vẽ tôi.

Tôi nghĩ, nếu như bị Chu tiên sinh phát hiện trong phòng hắn có một bức chân dung của gã đàn ông khác, phỏng chừng tôi sẽ bị giết chết.

Liền nói: "Có thể tặng tôi bức tranh này không?" Tôi phải mang bức tranh này đi.

Cậu nghe xong, có vẻ vui mừng.

"Anh đừng nhúc nhích." Cậu cầm bút vẽ, chốc chốc nhìn tôi, chốc chốc lại cúi đầu vẽ. Giống lúc cậu đọc sách, lúc cậu vẽ cũng khiến người ta có một loại cảm giác an bình.

Cậu vẽ một lúc, đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, cúi người xuống kề sát vào tôi.

Tôi ngửi thấy mùi hương trên người cậu.

Chỉ có mùi cỏ xanh nhàn nhạt.

Chu tiên sinh đi bảy ngày, mùi hương như trà, như hoa, như gỗ cũng biến mất theo.

"Chỗ này của anh có một vết sẹo." Ngón tay cậu sờ sờ sau tai tôi chỗ gần cổ, "Ta vẽ nó được không?"

Tôi nói: "Cũng được."

Cậu hỏi: "Anh thích vết sẹo này không?"

Không có ai thích sẹo. Tuy rằng lai lịch vết sẹo này cùng những vết tích khác trên người tôi không giống nhau lắm.

Tôi nói: "Không có cảm giác gì."

Tay cậu lại sờ sờ vết sẹo, "À.... Ta thích nó." Cậu nói.

Khi cậu sờ tôi, tôi chợt nhớ tới, mấy năm trước cũng có người sờ vết sẹo của tôi giống như vậy.

Đó là một ký ức rất mơ hồ.

Tôi nói: "Vậy thì vẽ đi."

Cậu về chỗ ngồi, lại nhìn ta một chút, lại cúi đầu vẽ vẽ.

Vẽ rất lâu mới xong.

Cậu giơ lên cho tôi xem, đôi mắt cong cong lộ vẻ chờ mong, "Đẹp không?"

Kỹ thuật vẽ của cậu rất kinh người, vẽ chân dung trông hệt như ảnh thật.

Ngoài ra.

Vẽ người trong tranh đôi mắt còn mang theo dịu dàng cùng yêu thương.

Cái này không thể nào.

Cậu chờ mong mà lặp lại: "Đẹp không?"

Tôi nói: "Đẹp."

Cậu nói: "Ta không muốn đưa cho anh rồi. Ta muốn giữ lại, treo trên tường trong phòng ngủ."

Tôi nhất định phải đem bức tranh này đi, bằng không tôi lo lắng tôi sống không nổi đến ngày rời khỏi.

Tôi nói: "Tôi rất thích nó."

Cậu dường như không nghe thấy, ôm bức vẽ vào trong phòng.

Tôi cầm thuốc màu, bảng vẽ cùng thùng bút đi theo sau cậu, nói tiếp: "Có thể cho tôi không?"

Cậu quay đầu lại nhìn tôi một chút, đôi mắt cong cong.

Gió thổi bay vạt áo cậu, mắt cá chân mảnh khảnh của cậu ẩn trong bụi cỏ, có vết thương cũ do lâu ngày bị xích lại.

"Thích đến vậy à?" Cậu vừa nhìn bức tranh vừa hỏi.

Cậu đang cố gắng đem bức vẽ treo phía trên đầu giường chạm trổ hoa văn trong phòng ngủ.

Người bình thường chỗ đó hẳn là phải treo ảnh kết hôn. Vợ của đại lão có thể treo vài thứ đồ vật thể hiện quyền lực, thế nhưng tôi không muốn một ngày nào đó đại lão làm vợ hắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt tôi.

Tôi cảm giác được, chuyện về hưu đang cách tôi càng ngày càng xa.

Tôi nói: "Để tôi treo cho."

Cậu từ trên giường bước xuống, đưa bức vẽ cho tôi, "Ừ, anh tương đối cao một chút." Cậu nhón chân lên, nâng đầu của tôi, hôn tôi một lúc.

Mặt cậu đỏ ửng.

Tôi cứng người, trong nháy mắt cầm bức vẽ chạy ra ngoài.

"Này, anh làm gì vậy!" Cậu ở đằng sau gọi tôi, âm thanh nghe ra có chút đáng thương.

Sau một phút, mười vệ sĩ bao vây tôi.

Một phần bốn mươi giây sau, tôi đánh lui vệ sĩ.

Hai phần mười lăm giây sau, tôi giấu bức vẽ đi.

Ba phút sau, tôi đứng trước mặt cậu, nhận tội.

"Bức vẽ của ta đâu?" Cậu ngồi trên giường, hỏi.

"Phu nhân." Lần đầu tiên tôi gọi cậu như vậy. Tôi đứng trước mặt cậu, giống những người khác, cúi đầu, thỉnh cầu: "Tôi muốn sống sót rời khỏi nơi này."

Cậu nói: "Anh Thần."

"Hả?"

"Ta tên Anh Thần." Cậu nói.

Đó là một cái tên rất đẹp, không giống tên thật.

"Anh Thần tiên sinh." Tôi nói, "Tôi muốn sống sót rời khỏi nơi này."

"Ta cũng muốn." Cậu nhìn tôi nói.