[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 31: Phiên ngoại



"Quý khách, quý khách..."

Lý Thạc Mẫn mơ mơ màng màng mở mắt, cau mày thích nghỉ với ánh sáng đột nhiên rọi vào tầm nhìn, cậu mơ hồ thấy trước mặt xuất hiện một bóng người, trong giây lát không biết mình đang ở đâu.

"Quý khách." Tiếp viên hàng không xinh đẹp nở nụ cười chuyên nghiệp, hơi cúi người nhẹ nhàng nói, "Máy bay của chúng ta đã hạ cánh xuống đảo Hải Nam, quý khách nên xuống sân bay rồi."

Lý Thạc Mẫn đột nhiên tỉnh táo lại, hóa ra đã đến Hải Nam rồi.

Cậu day day huyệt thái dương tháo dây an toàn xuống, Lý Thạc Mẫn nở nụ cười hối lỗi với cô tiếp viên, đứng lên đi ra ngoài.

Lúc đi xuống hành lang, Lý Thạc Mẫn nhìn thoáng qua bên ngoài, bầu trời bao la xanh thẳm không một gợn mây, khác biệt rõ rệt với thủ đô bí bức nặng nề.

Tâm trạng bị đè nén cả đêm cũng được giải tỏa một chút.

Mở điện thoại, đúng như dự kiến bên trong có mười mấy cuộc gọi nhỡ đều đến từ một cái tên. Mở tin nhắn, tổng cộng ba tin chưa đọc, Lý Thạc Mẫn ấn mở từng cái.

"Mày đi đâu đấy? Lão điên chết tiệt nhà mày hôm qua nửa đêm gọi tới nhà tao để tìm người đó." - Minh Hạo

"Đi đâu thế?" - M

"Trả lời." - M

"Trước khi anh tìm được em thì tự về đi." - M

Đọc xong tin nhắn, Lý Thạc Mẫn thờ ơ bấm trở về màn hình chính

Về? Haha.

Ngón tay gõ gõ vài cái vào màn hình, cậu quyết đoán ấn nút tắt nguồn.

Hít sâu một hơi, nghĩ tới cảnh tượng hôm qua, cảm xúc mới thả lỏng được một chút của Lý Thạc Mẫn lại trở nên bực bội.

Lý Thạc Mẫn nổi giận đùng đùng lao vào nhà, đá tung giày sang một bên rồi xông thẳng vào phòng khách, Kim Mẫn Khuê dù đang bận nhưng vẫn ung dung ngồi uống cà phê trên ghế sofa, nhìn bộ dạng nhàn nhã kia Lý Thạc Mẫn cảm tưởng đầu đau đến muốn nổ tung.

"Kim Mẫn Khuê, anh xem anh đã làm chuyện tốt gì đây!" Lý Thạc Mẫn quẳng túi vào ghế sofa, giật giật cà vạt trước ngực, hãm hằm lao thẳng tới trước mặt Kim Mẫn Khuê, giận dữ chỉ thẳng vào con người đang ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, "Hôm qua vẫn yên ổn, vì sao tự nhiên hôm nay Kha Nghi lại bị đuổi việc?"

Kim Mẫn Khuê thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn trà, giương mắt nhìn người trước mắt đang thở gấp vì quá phẫn nộ, "Có liên quan gì đến anh sao?"

Thấy anh bày ra bộ dạng không liên quan đến mình, Lý Thạc Mẫn tức giận đến hít sâu một hơi, "Anh còn dám nói không liên quan đến anh hả? Hôm trước anh cầm điện thoại của em thấy người ta nhắn tin cho em, em cứ tưởng để anh giày vò cả đêm đã đủ rồi, không ngờ anh lại còn làm cả chuyện xấu xa này, lạm dụng chức quyền để suy tính việc tư, con mẹ nhà anh chứ anh có lương tâm không vậy?"

"Anh xấu xa?" Kim Mẫn Khuê chậm rãi đứng dậy bước lại gần Lý Thạc Mẫn, ngón trỏ nâng cằm cậu lên, trong mắt phủ kín băng giá, "Trong công ty của em còn có ai không biết quan hệ giữa chúng ta không? Trẳng trợn tán tỉnh em để khiêu khích anh, ai mới xấu xa?"

"Chẳng phải em đã lễ phép từ chối rồi còn gì, đến cùng anh còn lo lắng gì nữa? Có nhất thiết phải đuổi việc người ta không?"

Kim Mẫn Khuê tóm lấy cằm Lý Thạc Mẫn, nhìn chằm chằm vào bờ môi cậu, ngón cái vuốt ve cảm cậu lúc nhanh lúc chậm, "Dù chỉ là một nhân tố không ổn định cũng không nên tồn tại bên cạnh em, để em ra ngoài làm việc đã là nhượng bộ cuối cùng của anh, em đừng quan tâm đến chuyện khác."

"Nhưng anh đột nhiên làm vậy sẽ đẩy người ta vào cảnh khó tìm việc làm mới..." Câu nói lo lắng của Lý Thạc Mẫn bị ngón tay áp lên môi cậu ngắt lời.

"Em còn nói hộ cho hẳn một câu nữa, anh sẽ làm cho hẳn không thể nào tìm nổi việc ở nơi này." Kim Mẫn Khuê nói xong liền hôn lên môi Lý Thạc Mẫn, giữa nụ hôn ấy cậu còn nghe được anh thì thào, "Đừng quan tâm đến người khác, em chỉ cần quan tâm tới anh là đủ rồi."

Lý Thạc Mẫn đứng trong phòng khách mặc kệ Kim Mẫn Khuê hôn mình, trên môi là nhiệt độ nóng hổi, nhưng trong tim chỉ còn sự lạnh lễo.

Cả ngày Lý Thạc Mẫn không nói lời nào, mai là cuối tuần, sau khi ăn điểm tâm xong cậu nói muốn đi ra ngoài một chút, ánh mắt Kim Mẫn Khuê đánh giá cậu thật lâu, cuối cùng không nói gì. Lý Thạc Mẫn về phòng nhanh chóng vơ ví tiền và giấy tờ cá nhân giấu trong quần áo, kéo khóa lên đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi ra khỏi cửa, quay lại xác nhận không có ai theo sau cậu mới vội vã gọi một chiếc taxi nhanh chóng mở cửa lên xe.

"Cho tôi tới sân bay, cảm ơn."

Lý Thạc Mẫn cảm thấy cả cậu và Kim Mẫn Khuê đều cần thời gian yên tĩnh một chút, nếu cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì không phải anh điên thì cũng là cậu điên.

Rời khỏi sân bay, Lý Thạc Mẫn ghé thăm nhà một chuyến, mẹ Lý đang xem TV nghe tiếng chuông ra mở cửa, nhìn thấy cậu thì sững sờ một chút, "Sao con lại đến đây?"

Lý Thạc Mẫn bĩu môi, "Không hoan nghênh con luôn à?"

"Nói vớ vấn!" Mẹ Lý vội vàng kéo cậu vào nhà, đưa mắt nhìn phía sau Lý Thạc Mẫn, "Mẫn Khuê đâu? Không về cùng con hả?"

Khóe miệng Lý Thạc Mẫn cứng đờ, lập tức khoác tay mẹ cậu đi vào phòng, "Anh ấy bận lắm, đợt này con đi công tác tiện thể sang đây thăm mẹ, lát nữa con phải đi rồi."

Mẹ Lý cau mày, "Sao cuối tuần cũng không cho mấy đứa nghỉ ngơi gì hết, con xin phép nghỉ lại một đêm đi?"

"Không được, con có việc phải về, mẹ đừng lo lắng nữa, con ngồi một lát là phải đi rồi." Lý Thạc Mẫn kéo tay mẹ Lee làm nũng.

Mẹ Lý vỗ Lý Thạc Mẫn một cái, "Lớn tướng rồi còn nhõng nhẽo, không học Mẫn Khuê một tí đi."

Lý Thạc Mẫn không nói gì chỉ mỉm cười ngoan ngoãn.

Lý Thạc Mẫn trò chuyện với mẹ cậu một chút, chưa kịp nói gì nhiều thì điện thoại bàn trong nhà đã vang lên, mẹ Lý nhấc máy, "Alo? Ồ, Mẫn Khuê hả... Thạc Mẫn?" Bà nhìn thoáng về phía Lý Thạc Mẫn đang ngồi, "Nó có đến... Chưa được bao lâu... Con chờ một chút..."

Mẹ Lý đẩy Lý Thạc Mẫn một cái, "Này nghe đi, Mẫn Khuê tìm con đấy, sao không thèm mở điện thoại, để người ta lo lắng kìa."

Lý Thạc Mẫn lề mề bước tới, cầm điện thoại lên không nói chuyện, nghe đến đầu dây bên

kia vọng vào âm thanh thông báo lên máy bay, người nọ đã nghe được tiếng thở từ đầu dây bên này, lên tiếng, "Em ngoan ngoãn ở yên trong nhà mẹ, bây giờ anh đang ra khỏi sân bay rồi."

Mẹ Lý thấy Lý Thạc Mẫn không nói không rằng đã cúp điện thoại, trong lòng hơi lo lắng, thận trọng hỏi, "Hai đứa cãi nhau à?”

Lý Thạc Mẫn cười cười, "Đâu có, mẹ nghĩ nhiều rỗi."

Mẹ Lý vẫn không yên lòng, "Thạc Mẫn à, Mark đối xử với con rất tốt, hai người khi sống chung sẽ không tránh khỏi nảy sinh vài xích mích nhỏ, đôi bên cần phải hiểu và thông cảm cho nhau mới được."

"Dạ, con biết rồi." Lý Thạc Mẫn nói xong đi vào phòng mình tìm ra hai bộ quần áo trước kia, thu thập xong đi ra, "Mẹ, con phải đi rổi, lần sau con lại tới thăm mẹ."

Mẹ Lý vội vàng đứng lên, "Sao đi sớm thế?"

"Vâng, đồng nghiệp đang đợi con ở sân bay mất rồi."

"Vậy con nhanh lên, đi đường cẩn thận đấy!"

Lý Thạc Mẫn ôm mẹ Lý một chút sau đó xoay người xuống lầu, đi ra cổng của khu cư xá bình tĩnh gọi xe, đọc một địa chỉ, lái xe nghe thấy là khu thẳng cảnh bắt đầu nhiệt tình để cử cho cậu những địa điểm lý thú, nếu cậu muốn có thể đi luôn, còn có ưu đãi nhà hàng khách sạn, vvv... Lộ trình lái xe hơn một giờ tài xế vẫn nói liên hồi, đợi đến lúc xuống xe trả tiền vẫn còn nuôi hy vọng, Lý Thạc Mẫn chỉ mỉm cười nói tôi là dân địa phương, sau đó tài xế không nói không rằng đạp chân ga phi như gió.

Thần kinh căng thẳng hai ngày vừa qua dần dần buông lỏng khi nhìn thấy vùng biển quen thuộc trước mắt, Lý Thạc Mẫn tìm một khách sạn giáp biển, đi vào phòng thu dọn đồ đạc mở cửa số ra, gió biển ướt mặn đập vào mặt, Lý Thạc Mẫn hít một hơi thật dài, cảm giác toàn thân mỏi mệt đều biến mất không thấy tắm hơi.

Thả mình xuống giường, nghe tiếng sóng biển rì rào ngoài cửa số, không cần nghĩ cũng không cần bận tâm điều gì, thời gian quên đi tất cả như vậy làm Lý Thạc Mẫn thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Trộm được vài ngày nhàn rỗi, ban ngày Lý Thạc Mẫn đi ra bờ biển đạp xe hóng gió, có đôi khi cũng xuống biển chơi, buổi tối thì nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách sạn nghe nhạc uống rượu vang, thật sự vô cùng thanh thản, chỉ là chẳng biết vì sao nằm ở giường khách sạn cậu khó có thể ngủ sâu giấc được, thường xuyên trằn trọc đến nửa đêm mới mệt mỏi thiếp đi.

Ngẫu nhiên cậu sẽ mở máy lên nhìn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, tất cả đều tới từ dãy số của người kia, Lý Thạc Mẫn tùy tiện đọc vài cái, ngay từ đầu vẫn là giọng điệu uy hiếp không bao giờ chịu thay đổi, sau đó là tức giận, tin nhắn cuối cùng được gửi vào sáng sớm ngày hôm nay, chỉ có ba chữ đơn giản "Em về đi".

Sống chung đã hơn mười năm, giữa những hàng chữ kia Lý Thạc Mẫn có thể cảm nhận được thái độ của Kim Mẫn Khuê dần dần thay đổi, nhưng thế này vẫn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, nếu bây giờ cậu nghe lời anh về nhà, chắc chắn sẽ lại tiếp tục cuộc sống như trước kia. Lần này Lý Thạc Mẫn không phải mượn chuyện bé xé ra to, mà cậu chỉ cần một cơ hội để Kim Mẫn Khuê suy nghĩ lại về hình thức chung sống giữa hai người họ, cậu biết Kim Mẫn Khuê sẽ rất khó chịu, mười năm qua bọn họ xa nhau dài nhất cũng không quá ba ngày, mà lần này đã sắp một tuần rồi, đừng nói Kim Mẫn Khuê, chính cậu mỗi lúc đi ngủ cũng rất lạ lẫm, nằm trên giường lật qua lật lại vì mất ngủ, nói cho cùng cũng là do thiếu nhiệt độ từ cái ôm quen thuộc.

Nhưng không nhẫn tâm một chút sau này càng khó thay đổi hơn.

Lý Thạc Mẫn đặt điện thoại trên ngực, nằm trên sofa suy tư.

Đột nhiên điện thoại chấn động, Lý Thạc Mẫn cầm lên nhìn theo thói quen, hai chữ "Minh Hạo" thình lình hiện lên màn hình.

Do dự một chút, ấn nút nhận cuộc gọi. "Alo."

"Con mẹ nó, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tao rồi hả ông tướng, mấy ngày nay mày đi chết ở đâu mà mất tắm mất tích thế hà thằng kia, chơi trò biến mất à?" Vừa nghe thấy giọng Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo bắt đầu kích động, "Mày còn chơi thêm nữa coi chừng hối hận đó con!"

Nghe thấy giọng điệu của Từ Minh Hạo có gì đó không ổn, Lý Thạc Mẫn hồi hộp, không tự chủ nắm chặt điện thoại, "Là sao, mày nói rõ xem nào?"

"Còn làm sao nữa? Ông nhà mày cũng lì lắm, ốm đến chết đi sống lại cũng không chịu vào bệnh viện, nếu không phải có Huy Huy nhớ mà gọi điện cho ổng có khi ổng ngỏm rồi mày vẫn chưa biết, đáng thương quá trời."

Lý Thạc Mẫn ngồi bật dậy, "Mày nói Kim Mẫn Khuê ngã bệnh?”

"Chứ còn gì nữa." Giọng nói của Từ Minh Hạo khó nén nổi bất mãn, "Tự hành hạ bản thân mình thì thôi đi còn phải làm cho Huy Huy nhà tao mỗi ngày chạy qua bên đó, mày mau về tự mà chăm nom người nhà mày đê!"

Lý Thạc Mẫn cúp điện thoại vội vội vàng vàng ngồi dậy, Kim Mẫn Khuê bị đau dạ dày đã nhiều năm rồi, hai năm qua khó khăn lắm Lý Thạc Mẫn mới nghĩ cách giúp bệnh tình của anh đỡ hơn một chút, thế mà cái người này lại bắt đầu giày xéo bản thân. Lý Thạc Mẫn vừa lo vừa tức, luôn tay luôn chân dọn đồ sau đó chạy xuống lầu.

Lúc trả phòng cậu còn tranh thủ hỏi chuyến bay gần nhất tới Bắc Kinh, lễ tân nói lúc này cậu phải đi gấp mới kịp giờ mua vé, Lý Thạc Mẫn vội vàng cảm ơn rối chạy đi, thời điểm ngồi vào taxi trái tim cậu vẫn còn đập thình thịch.

Kim Mẫn Khuê à Kim Mẫn Khuê, đúng là kiếp trước em thiếu nợ anh mà.

Phong trần mệt mỏi đặt chân xuống Bắc Kinh, về đến cửa Lý Thạc Mẫn phải hít hâu một hơi mới dám đi vào, trong phòng khách là một vùng tối tắm, trên bàn có mấy chai rượu quăng linh tinh, nhờ ánh trằng đếm qua một lượt, Lý Thạc Mẫn tức đến xanh cả mặt, chỉ hận không thể cắn nát người nọ.

Nhưng đợi đến lúc mở cửa phòng ngủ nhìn thấy bóng anh cuộn mình nằm trên giường, Lý Thạc Mẫn lại thấy sống mũi cay cay, trong ấn tượng của cậu Kim Mẫn Khuê lúc nào cũng mạnh mã, còn Kim Mẫn Khuê yếu ớt thế này thật sự quá hiếm thấy.

"Cũng chịu về rồi cơ à? Về xem anh chết chưa hay sao?" Người trên giường không quay lại, chỉ dùng chất giọng khàn đặc bình tĩnh nói.

Lý Thạc Mẫn không trả lời, bật đèn bước tới hướng trước mặt anh, ngồi xuống bên giường lằng lặng quan sát, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, bờ môi trắng bệch, râu ria lún phún

trên cằm và hai mắt vẫn hiện tia máu kia, Lý Thạc Mẫn rốt cuộc không khống chế nổi mà run rẩy mắng, "Tên khốn nạn Kim Mẫn Khuê nhà anh, chỉ biết tra tấn tôi, chỉ biết làm tôi đau lòng!"

Vừa dứt lời nước mắt đã lăn dài trên má.

Kim Mẫn Khuê lặng yên nhìn cậu không nói lời nào, nét mặt không hề thay đổi.

Lý Thạc Mẫn kéo tay anh, bàn tay lạnh buốt, cậu hoảng sợ la lên, "Mau dậy đi em đưa anh tới bệnh viện!”

"Không đi!"

"Đến lúc nào rồi mà còn giận dỗi, dậy ngay!" Cậu cố gắng kéo anh dậy, nhưng vì chênh lệch sức mạnh mà dù có cố kéo đến mấy, người kia cũng không hề nhúc nhích.

"Đi làm gì? Khỏi rồi để em tiếp tục an tâm chạy trốn à? Em cứ đi đi không cần bận tâm, anh có đau chết cũng không làm phiển tới em."

Kim Mẫn Khuê nói rất thản nhiên khiến cậu thật sự kinh ngạc, một lát sau Lý Thạc Mẫn với khuôn mặt ướt nước mắt trực tiếp tát cho Kim Mẫn Khuê một cái, "Con mẹ nó chứ tôi nghe tin hoảng tới mức bay suốt đêm về đây để anh nghĩ tôi như vậy à? Được, tôi đi, anh muốn chết muốn sống tôi mặc kệ!"

Dứt lời, Lý Thạc Mẫn buông tay Kim Mẫn Khuê chuẩn bị bỏ ra khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp đưa chân đã bị một lực rất mạnh kéo ngã xuống giường, cả người bị Kim Mẫn Khuê đè xuống.

"Buông ra!" Lý Thạc Mẫn đẩy Kim Mẫn Khuê ra, nghe thấy bên tai vang lên một tiếng kêu đau đớn, cậu tưởng mình đập trúng bụng anh, vội vàng năm im bất động.

Kim Mẫn Khuê vùi đầu vào cần cổ Lý Thạc Mẫn, hít một hơi thật sâu, buồn bực nói, "Không buông."

Lý Thạc Mẫn còn muốn đẩy ra, nhưng cảm giác ướt át ở cổ làm hai tay cậu cứng đờ giữa không trung, im lặng một chút cuối cùng vòng tay ôm lấy lưng anh.

"Lý Thạc Mẫn, em không được rời bỏ anh, cả đời cũng không được."

"Sáu ngày liền, anh sắp điên rồi."

Lý Thạc Mẫn không nói gì, nằm yên nghe Mẫn Khuê thì thào.

Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu tìm kiếm bờ môi cậu, vừa hôn vừa nỉ non, "Nếu xảy ra thêm một lần nữa anh sẽ chết mất, nhất định sẽ chết mất."

Lý Thạc Mẫn đón lấy nụ hôn của Kim Mẫn Khuê, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, vài ngày không gặp mà người này đã gầy đi rất nhiều, xem ra không có mình cậu khó chịu.

Thân mật một chút cũng khiến Kim Mẫn Khuê an tâm hơn, đôi môi trải dài những nụ hôn lên gương mặt cậu.

"Bây giờ anh vào viện cùng em có được không?” Lý Thạc Mẫn dịu dàng hỏi.

"Có thuốc rồi, không cần phải vào viện."

"Thế anh đã ăn gì chưa?"

"Chưa."

Lửa giận trong lòng cậu lại bùng lên, nhưng nhớ tới đây là người bệnh, phải nhường nhịn phải nhẫn nại mới được, cuối củng vẫn không nhịn được nhéo anh một cái, "Móa, anh lãng phí thân thể mình như vậy nhưng không chỉ một mình anh khó chịu đâu hiểu không? Lăn ra để em đi lấy thuốc!"

Lần này Kim Mẫn Khuê ngoan ngoãn năm sang một bên, Lý Thạc Mẫn đứng dậy vừa mảng vừa tìm thuốc cho anh, lúc tìm được Kim Mẫn Khuê đã ngồi dựa vào giường, cặp mắt kia nhìn chăm chăm theo từng bước chân cậu.

Lúc nhận lấy thuốc Kim Mẫn Khuê không uống ngay, mà chỉ nhìn cậu không chớp mắt rồi nói: "Anh sẽ không đổi ý."

Lý Thạc Mẫn sửng sốt một hối lâu mới hiểu anh đang nhắc đến nguyên nhân của cuộc cãi nhau lần này, cậu xua tay cho biết mình không muốn so đo chuyện đó nữa, một lần thôi đã biến thành tình trạng thế này, nếu tiếp tục chắc không thể vãn hồi nữa mất.

"Lý Thạc Mẫn."

"Anh yêu em, chỉ yêu em." Ánh mắt Kim Mẫn Khuê quá nóng bỏng, Lý Thạc Mẫn ngượng ngùng quay đầu sang một bên.

"Ừm."

"Cho nên em cũng chỉ có thể yêu anh."

"Thạc Mẫn."

"Biết rồi biết rồi, anh mau nghỉ ngơi đi!" Lý Thạc Mẫn lấy chăn đắp cho Kim Mẫn Khuê, ngượng ngùng cầm ly nước đi ra ngoài.

Lý Thạc Mẫn nhìn chằm chăm vào bóng lưng của Lý Thạc Mẫn cho đến khi cậu biến mất khỏi cửa phòng mới chịu năm xuống, đã nhiều ngày không thể chợp mắt nổi nhưng lúc này anh rốt cuộc yên tâm ngủ rồi.

Lý Thạc Mẫn vừa dọn dẹp phòng khách như bãi chiến trường mà Kim Mẫn Khuê bày ra, vừa nghĩ cả đời cậu chắc năm gọn trong tay người này rồi, tuy rằng có chút gánh nặng... Nhưng cũng coi như gánh nặng ngọt ngào.

...Hết....