Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 165: Nảy mầm!




Ba Lệ cảm thấy rất phiền não!
Thật sự rất phiền! Hơn nữa, loại phiền não này không biết đến từ đâu. Tuy bình thường nàng luôn lạnh lùng với mọi thứ xung quanh, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng vô cảm hay thờ ơ với mọi việc. Chỉ là tính nàng từ nhỏ đã thế, thêm vào những biến cố phát sinh càng khiến nàng chôn dấu mọi cảm xúc vào tận đáy lòng…
Nhưng thật ra, nàng cũng là một con người, một cô gái trẻ…
Hiện giờ, Ba Lệ cảm thấy vô cùng phiền não. Các kết luận hay kết quả sai lầm từ những cuộc thí nghiệm vừa qua cũng bắt nguồn từ cơn phiền não của nàng, thậm chí ngay cả các trợ ly bên cạnh cũng nhận thấy điều đó. Nhưng hầu hết họ đều lớn tuổi hơn nàng, địa vị trong phòng thí nghiệm lại thấp hơn, nên không ai dám mở miệng hỏi lý do.
Ba Lệ không rõ vì sao mình lại cảm thấy phiền não, là về đám quái vật sao? Hay là về nguy hiểm mà phi thuyền Hi Vọng đang đối mặt? Dường như có một sự việc nào đó sai lầm, tựa như nàng đã quên mất một việc gì đó, tựa như một con mèo đang chạy loạn trong lòng. Rất khó chịu, chỉ muốn đứng lên hét một tiếng thật to để giải tỏa bớt.
-Tiến sĩ Ba Lệ, tiến sĩ Ba Lệ.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai Ba Lệ, làm cho nàng giật mình. Nàng phục hồi tinh thần, nhàn nhạt hỏi:
-Sao thế? Đã có kết quả thí nghiệm rồi sao?
Người trợ lý bên cạnh nói:
-Đúng, tiến sĩ Ba Lệ. Đã có kết quả thí nghiệm về thiết bị phản lực công suất lớn dùng động cơ hạt đẩy. Đúng như dự đoán, nó rất không ổn định, e rằng chỉ mới vận hành được một phút đã phát nổ rồi.
-Vậy sao?
Ba Lệ nhíu mày, nhìn về xấp giấy báo cáo trước mặt. Trong lúc nàng đọc, chợt bốn bề trở nên yên lặng, thanh âm quen thuộc do kỹ năng nhĩ ngữ giả lại vang lên. Vô số linh cảm, ý tưởng hiện ra trong đầu nàng.
Lát sau, chân mày Ba Lệ giãn ra, nói:
-Tăng chỉ số điện từ lên hai điểm nữa để giảm sức ép từ không khí, đồng thời trong thành phần cấu tạo nên chi tiết C, thêm loại hợp kim từ tính vào, còn có…
Đang nói, bỗng nhiên Ba Lệ dừng lại. Người trợ lý đang cặm cụi ghi, đợi một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy Ba Lệ đang thẫn thờ nhìn về nơi xa. Người trợ lý kiên nhẫn đợi thêm một lúc lâu nữa. Lát sau, hắn khẽ ho một tiếng, đánh thức Ba Lệ dậy.
Ba Lệ sau khi choàng tỉnh, lẩm bẩm:
-Lạ thật, dường như mình vừa nghĩ ra điều gì đó. Nhưng lại không bắt được nó.
Người trợ lý tò mò hỏi:
-Là ý tưởng về thí nghiệm sao? Tiến sĩ Ba Lệ.
-Không…tựa hồ là về kế hoạch tiêu diệt quái vật…
Ba Lệ vân vê đôi môi của mình, chợt đứng dậy:
-Không được, kế hoạch này có thể sẽ thành công. Ta phải tìm suy luận giả để thảo luận về việc này. Nếu không, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của đám quái vật kia.
Vừa nói, nàng đã đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Qua một lúc lâu sững sờ, người trợ lý mới nhớ ra điều gì đó, kêu to:
-Không được, tiến sĩ Ba Lệ, cô là nhĩ ngữ giả! Cô không thể ra chiến trường! Điều lệ thứ ba trong các điều luật thời chiến đã quy định, nếu cô tự tiện xuất nhập chiến trường, sẽ bị tòa án quân sự xét xử a!
Nhưng giờ phút này, Ba Lệ nào chú ý tới những điều đó. Hoặc có thể nói, khi nghĩ tới việc này sẽ giúp Diêu Nguyên giành lấy thắng lợi trong cuộc chiến, nàng chợt cảm thấy rất vui. Toàn bộ phiền não, sầu lo lúc trước chợt biến đâu mất. Tựa như một cơn mưa mùa hạ nhẹ nhàng, tuy chỉ thoáng qua nhưng lại khiến lòng người khoan khoái…
-Đúng thế, tất cả vì thắng lợi. Mình cũng muốn ngắm cảnh biển khơi mà…
Ba Lệ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn, lầm bầm tự biện hộ.
Chỉ lát sau, Ba Lệ đã đi tới bãi đáp chứa phi thuyền. Nhưng ở nơi đó, đã có vài quan chức trong quân đội và binh lính đứng chờ sẵn. Hiển nhiên, họ đang chờ Ba Lệ.
Một người đàn ông trung niên da trắng mặc âu phục đi tới trước mặt nàng, giơ tay chào sau đó nói:
-Xin lỗi tiến sĩ Ba Lệ, theo điều luật số ba trong các điều luật thời chiến, nghiêm cấm tất cả tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại nào chưa trải qua huấn luyện quân sự, hoặc nhĩ ngữ giả tự tiện xuất hiện trên chiến trường. Nếu ai vi phạm, sẽ bị phạt giam giữ ít nhất là ba năm, nhiều nhất là mười năm. Đây là điều luật quân sự, không bị ảnh hưởng bởi các điều luật dân sự liên quan. Đồng thời, chỉ có cấp sĩ quan trở lên trong quân đội mới có quyền đặc xá những trường hợp vi phạm như vậy. Theo điều luật đó, chúng tôi có quyền tạm thời giam giữ cô cho đến khi chiến tranh kết thúc. Cho nên…tiến sĩ Ba Lệ, xin đừng làm chúng tôi khó xử, có được không?
Ba Lệ đã không còn vẻ phiền muộn trước kia, nét mặt nàng lạnh nhạt đáp:
-Ta cho rằng mình đã tìm được điểm mấu chốt để chiến thắng cuộc chiến này. Nhưng dựa vào một mình ta thì không có cách nào hoàn thiện cả, nên ta cần suy luận giả hỗ trợ. Theo như ta biết, Nhâm Đào đang làm tham mưu trên mặt đất. Ta cần hắn giúp đỡ. Chẳng lẽ các ngươi không muốn thắng cuộc chiến này sao? Hành tinh này có thể là quê hương thứ hai của chúng ta…
Người đàn ông trung niên da trắng kia ngắt lời nàng:
-Xin lỗi tiến sĩ Ba Lệ, đây là chiến tranh. Chúng tôi là binh lính, vì vậy tuyệt đối không thể làm trái quân lệnh, cho dù là ai cũng thế, huống chi…Đám quái vật có trình độ khoa học thấp hơn chúng ta, nhưng phương thức đoạt được khoa học kỹ thuật của bọn chúng lại khác với chúng ta. Nếu như cô…Xin thứ lỗi nếu tôi có xúc phạm cô, nếu như cô bị quái vật giết chết trong chiến trường, hơn nữa bị bọn chúng thôn phệ, như vậy sẽ tạo thành tổn thất không thể nào bù đắp nổi cho loài người! Cho nên, chúng tôi tuyệt đối không thể để cô lên chiến trường được.
Ba Lệ cúi đầu, lẩm bẩm:
-Vậy sao? Đúng là tiếc thật…
Người đàn ông trung niên da trắng nở nụ cười:
-Vậy mong cô trở về phòng thí nghiệm. Chiến tranh là chuyện của binh lính chúng tôi. Nhưng cũng phiền cô và các nhà khoa học khác trợ giúp. Phát minh ra nhiều vũ khí hơn, làm cho binh lính chúng tôi chiến đấu dễ dàng hơn…
-Khởi động robot PM. Mật mã là 0316121, tiến hành nhận diện qua giọng nói. Ta ra lệnh, giải trừ võ trang toàn bộ những người có mặt tại đây.
-Yes!
Theo tiếng lẩm bẩm của Ba Lệ, đột nhiên ở vách tường bên cạnh, xuất hiện một cánh cửa bí mật. Không ai biết vì sao cánh cửa đó lại xuất hiện, càng bất ngờ hơn khi có một con robot ngoài hành tinh đang trôi lơ lửng bay ra từ cánh cửa đó!
Đúng vậy, là một robot dạng xúc tua đang lơ lửng, dạng robot ngoài hành tinh mang đến ác mộng cho phi thuyền Hi Vọng mấy năm về trước. Con robot bay tới bên cạnh Ba Lệ, một chiếc xúc tu bên cạnh nó chợt lóe lên dòng điện…
-Tiến sĩ Ba Lệ, đây là….Cô đang điều khiển một con robot ngoài hành tinh? Nó là…
Những binh lính có mặt sợ hãi, vội vàng móc súng từ bên hông ra, nhưng không đợi bọn họ làm xong việc, một dòng điện lóe lên. Dòng điện này được bắn ra từ một xúc tu của robot, bắn vào thân thề của các binh lính, làm cho họ tê liệt, nằm la liệt trên mặt đất.
-Đây là dòng điện cường độ cao, không nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá, mọi người sẽ bị tê liệt trong khoảng nửa tiếng. Cứ an tâm nghỉ ngơi nhé.
Ba Lệ đứng trước mặt người đàn ông trung niên da trắng, nhàn nhạt nói, sau đó chạy về phòng chứa trang phục chiến đấu. Con robot bám sát theo nàng.
Người đàn ông trung niên kia mở miệng cố gắng nói gì đó. Nhưng không đợi hắn phát ra thanh âm, Ba Lệ dường như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại tinh nghịch nói:
-Đúng rồi, quên nói cho mọi người biết ta chính là nhĩ ngữ giả a. Vì vậy, ta dĩ nhiên biết nhiều bí mật về phi thuyền Hi Vọng hơn các ngươi rồi.
Nói xong, nàng lại tiếp tục chạy về phòng thay đồ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không lâu sau, Ba Lệ đã mặc xong trang phục chiến đấu. Nàng đưa mắt nhìn về con robot đang theo sát mình, lẩm bẩm:
-Như vậy đi…Ngươi cũng theo ta lên chiến trường đi. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi. Nếu xác nhận ta bị quái vật giết chết, lập tức tiêu hủy thân thể của ta, đặc biệt là bộ não. Nếu ta bị quái vật bắt giữ, xác nhận không có cách nào được cứu thoát, lập tức khởi động cơ chế tự hủy. Địa điểm tự hủy là sát bên cạnh ta, à, thời gian tự hủy là ba giây. Robot PM, xác nhận các lệnh vừa rồi.
-Yes, đã xác nhận các lệnh vừa rồi.
-Tốt, vậy chúng ta cùng lên chiến trường nào.
Ba Lệ bỗng nhiên bật cười, khuôn mặt hiện nét ngây thơ tinh nghịch của một cô bé. Bất quá, nụ cười này đến nhanh mà biến mất cũng nhanh, nàng lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Sau đó, nàng đi tới khoang cách ly, bắt đầu nhập mật mã cung cấp quyền hạn xuất nhập….Sở dĩ dễ dàng như thế, bởi vì Ba Lệ là một trong những người hiếm hoi nắm giữ mật mã chủ của phi thuyền Hi Vọng. Mật mã này được cung cấp trực tiếp từ máy tính chủ, nếu không có ai sở hữu mật mã cao hơn nàng, thì nàng có thể tự do làm mọi điều mình thích trong phi thuyền Hi Vọng. Kể cả cắt điện, ra lệnh phi thuyền tự hủy, thực hiện bước nhảy không gian…
Lúc này, nàng đang vận dụng mật mã đó. Rất nhanh, tuy phòng chỉ huy ra lệnh phong tỏa bãi đáp, nhưng nàng vẫn dễ dàng mở tất cả cửa chặn, thông qua khoang cách ly bước lên phi thuyền vận chuyển. Đợi đến lúc các binh lính khác chạy tới tiếp viện, nàng đã lái phi thuyền vận chuyển bay lên không, lao thẳng lên đường hầm.
Lúc này, trên mặt đất đang diễn ra một trận chiến vô cùng ác liệt. Vô số đạn pháo Gauss bay qua bay lại, hướng nơi xa oanh tạch. Có thể nói, thực lực của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn giai đoạn giữa đang thể hiện vô cùng hoành tráng!
Nhưng đồng dạng, bên phía quái vật cũng không chịu kém. Trừ các binh chủng cận chiến ra, thì toàn bộ các loại quái vật tấn công tầm xa như súng Gauss, đạn pháo điên cuồng oanh tạc. Hai chủng loại quái vật có uy hiếp lớn nhất với công sự phòng ngự chính là quái vật pháo Gauss và quái vật bắn đạn pháo nổ mạnh. Tuy nói có vòng bảo hộ điện từ bảo vệ, nhưng nếu bị tấn công liên tục với cường độ cao, vòng bảo hộ sẽ bị phá vỡ mà thôi. Cho nên, ba doanh còn lại phải đảm nhiệm việc dọn dẹp các loại quái vật tầm xa này. Tuy thế, số lượng bọn chúng quá nhiều, kết quả thu được rất ít ỏi. Nhiều lần, thiếu chút nữa công sự phòng ngự đã bị phá.
Đến lúc đó, đến lượt các binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ xuất quân. Thay vì nói bọn họ là binh lính, đúng ra nên gọi bọn họ là xe tank mới đúng. Những đợt xung kích của bọn họ bóp nát trận hình của đám quái vật, căn bẳn không có con quái vật nào có thể ngăn chặn bọn họ. Chỉ có những con quái vật hình dạng như con rết, với cặp càng to lớn là có chút uy hiếp với bọn họ. Nhưng tốc độ và khả năng phản ứng của bọn chúng lại kém xa binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ, chỉ cần đề phòng một chút thì không có vấn đề gì lớn.
Nhâm Đào đang dẫn chín binh lính thuộc quân đoàn trở về sau một đợt càn quét, chín người thở hổn hển không ngừng. Nhưng bọn họ chưa kịp lấy hơi, bỗng nhiên một chiếc phi thuyền vận chuyển xuất hiện từ phía đường hầm, bay từ từ về phía công sự.
Nhâm Đào tức giận mắng to:
-Mẹ kiếp! Lúc này còn có người đi lên đây? Muốn chết sao? Nếu bị bắn hạ giữa không trung, rơi xuống sẽ khiến cho đội hình rối loạn a! Khốn kiếp, đi xem đó là ai, bắt lại cho ta, lão tử phải chỉnh hắn một trận ra trò mới được!
Một lát sau, Ba Lệ xuất hiện trước khuôn mặt cau có của Nhâm Đào….