Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 108: Tới!



Thời gian ba ngày, nói dài thì cũng không phải dài, mà ngắn thì cũng không ngắn lắm. Nói chung, trong thoáng chốc, 4h sáng hôm nay phi thuyền Hi Vọng đã tới địa điểm dự tính, cách quần thể chiến hạm hư hỏng khoảng 1000 km.
Vào 8h sáng, các thành viên trong đoàn đội thám hiểm, Vương Quang Chính, các nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, binh lính cùng nhân viên kỹ thuật tập trung tại phòng lái của phi thuyền Hi Vọng. Đây là nơi tập trung toàn bộ thông tin ở trên phi thuyền, kể cả các tin tức nhận được từ phòng thăm dò.
-Còn 10 giây nữa sẽ phóng 10 phi thuyền khai thác quặng không người lái.
-10, 9, 8…
Sau khi đếm ngược 10 giây, 10 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái được bắn ra khỏi phi thuyền Hi Vọng, lao thẳng về quần thể chiến hạm hư hỏng.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn theo chúng, thông qua thiết bị giám sát gắn trên từng chiếc phi thuyền, trên màn hình ở phòng lái hiện lên 10 màn hình nhỏ, mỗi màn hình là hình ảnh thu được từ một phi thuyền.
-Còn 20 phút nữa sẽ đến nơi.
Diêu Nguyên nhìn màn hình nói.
Tốc độ của phi thuyền khai thác quặng không người lái không nhanh lắm, 1000 km cần khoảng 20 phút mới đến nơi. Bất quá, điều này cũng hợp lý, ban đầu chúng chỉ được thiết kế nhằm khai thác thiên thạch ở cự ly gần, nếu tốc độ quá nhanh lại dễ xảy ra tai nạn. Hơn nữa, vì chế tạo nó rất là “tiết kiệm” nên mới dùng làm thử nghiệm.
Nếu giống như tàu con thoi cải tiến kia, một chiếc cần lượng lớn kim loại, hợp kim, nhân viên, linh kiện…hơn nữa cần tới thời gian mấy tháng mới xong một cái. Chiếc tàu như vậy, ai dám cho nó làm vật thí nghiệm đây?
20 phút trôi qua cái vèo, trong phút cuối cùng, khi phi thuyền khai thác quặng không người lái sắp tiến cập quần thể chiến hạm hư hỏng, ai ai cũng tập trung tinh thần, mở to mắt nhìn trừng trừng lên màn hình. Tất cả đều muốn biến việc gì sẽ xảy ra khi đám phi thuyền này tới gần quần thể chiến hạm hư hỏng...Thuận lợi bay qua hay hủy diệt?
Kết quả khiến mọi người vô cùng mừng rỡ.
10 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái đều dễ dàng tiếp cận quần thể chiến hạm hư hỏng, có vài chiếc va phải mảnh vỡ, nhưng vẫn bay thẳng vào trong.
-Tốt!
Tất cả mọi người có mặt đều hoan hô, nở nụ cười chúc mừng. Vừa rồi, khoảng khắc phi thuyền khai thác quặng không người lái tiếp cận quần thể chiến hạm hư hỏng, ai ai cũng nín thở theo dõi, đến cả lông mi cũng dựng ngược lên. Cảm giác lo lắng, hồi hộp, mong chờ…hòa trộn lại với nhau, cuối cùng vỡ òa ra, chỉ còn lại sự vui mừng, hoan hỉ.
-Tốt, bây giờ bắt đầu điều khiển phi thuyền khai thác quặng không người lái…
Nhân viên điều khiển phi thuyền khai thác quặng không người lái vừa định nói thì bỗng nhiên 10 màn hình quan sát tối đen lại. Chỉ trong vòng vài giây, tất cả màn hình thăm dò đều mất tín hiệu!
Diêu Nguyên nhanh chóng phản ứng lại, hô lên:
-Tắt màn hình, thả thiết bị thu hình ra. Lập tức quay lại hoàn cảnh xung quanh khi phi thuyền khai thác quặng không người lái khi nó bị mất tín hiệu. Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra!
Nhân viên điều khiển nhanh chóng thao tác trên bàn phím, màn hình chính dần hiện hình ảnh thu được từ thiết bị thăm dò trong khoảng phi thuyền khai thác quặng không người lái bị mất tín hiệu. Thật ra, phi thuyền không hề bị tấn công, chúng vẫn bay thẳng vào trong quần thể chiến hạm hư hỏng. Kiểm tra toàn bộ hình ảnh thu được từ thiết bị thăm dò, có thể thấy 10 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái này vẫn an toàn, đang bay vào trong.
Tất cả mọi người có mặt đều im lặng như tờ, sắc mặt tái đi. Một vài chuyên gia đã bắt đầu làm việc. Thực ra, tình huống như vậy sớm đã được mọi người dự đoán trước. Khi phóng phi thuyền đi, khả năng chúng bị mất khống chế, tín hiệu bị quấy nhiễu hoặc bị chặn là rất lớn. Dù sao, trình độ khoa học kỹ thuật của loài người vẫn còn quá kém so với đối phương, ai biết được họ có khả năng làm nhiễu tín hiệu điều khiển hay không.
-Kiểm tra tín hiệu! Lập tức tiến hành phân tích!
Các chuyên gia bắt đầu hành động, phân tích, lọc lấy các đoạn tín hiệu mà phi thuyền khai thác quặng không người lái gửi về trước lúc mất điều khiển, nhằm tìm ra nguyên nhân.
Nhưng đáng tiếc, chỉ là công dã tràng…
Trong hệ thống, không tìm thấy bất kỳ tín hiệu khác lạ nào, hoặc có thể nói, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ vẫn không tìm được tín hiệu nào bất thường. Cứ như trong bóng tối, có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng cắt đứt mọi sự điều khiển của phi thuyền Hi Vọng với phi thuyền khai thác quặng không người lái.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, sự im lặng đó kéo dài đến gần nửa ngày, Diêu Nguyên mới quả quyết nói:
-Phóng phi thuyền lần 2, đồng thời khởi động toàn bộ hê thống thăm dò, tính toán theo dõi sát sao khoảng cách mà phi thuyền khai thác quặng không người lái bị mất tín hiệu. Các vị, đây chỉ là đợt phi thuyền đầu tiên thôi, nên biết chiến dịch này không thể không làm. Ta không muốn nghe bất cứ lý do hoặc yêu cầu trì hoãn nào, thực hiện ngay!
Thật ra không cần Diêu Nguyên nói, những người còn lại đều nhanh chóng làm việc. Đối với chiến dịch này, ai cũng đã chuẩn bị sẵn sáng, quả thật đúng như lời Diêu Nguyên, tình hình buộc họ không thể không làm. Trừ phi chắc chắn 100% khi tới gần quần thể chiến hạm hư hỏng này sẽ bị vũ khí ngoài hành tinh tấn công, nếu không chỉ cần một tia cơ hội, tất cả sẽ không từ bỏ…
Kỹ thuật khoa học tương lai! Không cần phát triển, tìm tòi hơn mấy trăm nữa, chỉ cần tìm được nền khoa học kỹ thuật trong quần thể chiến hạm này, như vậy nhân loại sẽ tiến bước vào cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, thậm chí nhảy vọt tới cuộc cách mạng công nghiệp lần năm. Đó là một bước tiến không sao tưởng tượng nổi!
Do đo, chỉ cần tình hình không đe dọa tới sự tồn vong của mọi người, thì bất kỳ sự hi sinh nào cũng đáng giá…Thậm chí kể cả việc Diêu Nguyên hi sinh, đoàn đội 12 người hi sinh!
Khi nhóm phi thuyền khai thác quặng không người lái thứ hai được phóng ra, Diêu Nguyên nói với Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt:
-Trương Hằng, Nhâm Trừu Nguyệt, hai ngươi và ta cùng tập trung theo dõi phi thuyền. Lúc ở tiểu hành tinh, ta từng cảm thấy nguy hiểm từ Hằng Tinh, quả nhiên sau này nó bắt đầu kịch biến. Cho nên, ta đoán khả năng dự cảm không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách…Vì vậy, ba chúng ta thử cảm ứng xem sao!
Trương Hằng dĩ nhiên gật đầu đồng ý, còn Nhâm Trừu Nguyệt chỉ bĩu môi không đáp, ánh mắt nàng thoáng nhìn qua Nhâm Đào. Nhưng trông thấy bộ dáng ngơ ngác của hắn nàng lại cảm thấy bực mình, quay đầu đi nhìn về phía màn hình.
Sau đó, 20 phút trôi qua, khoảng khắc quyết định đã tới, 10 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái bắt đầu tiến sâu vào quần thể chiến hạm hư hỏng…
-Lần trước, việc mất tín hiệu cũng xảy ra trong phạm vi này…
Nhân viên điều khiển phi thuyền còn đang nói, lời chưa dứt thì toàn bộ màn hình giám sát đều tắt ngỏm. Hiển nhiên, 10 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái này cũng mất khống chế như trước, nhưng hình ảnh từ thiết bị thăm dò truyền về, chúng vẫn bình an vô sự, tiếp tục bay sâu vào bên trong.
-Khoảng cách lúc đó ước chừng cách quần thể chiến hạm 8km!
Nhân viên nghiên cứu bên cạnh nhanh chóng tính toán ra khoảng cách phi thuyền khai thác quặng không người lái bị mất tín hiệu, hơn nữa trong hệ thống điều khiên cũng không tìm ra bất kỳ tín hiệu lạ nào.
Diêu Nguyên nhìn về phía Trương Hằng và Nhâm Trừu Nguyệt. Trương Hằng nhanh chóng lắc đầu, còn Nhâm Trừu Nguyệt thì chần chờ một lát nhưng cũng lắc đầu. Diêu Nguyên thấy thế mới nói:
-Đúng, ta cũng không cảm giác được nguy hiểm nào, cho dù một chút bất an cũng không, cứ như…cứ như việc chúng bị mất điều khiển là việc hiển nhiên vậy.
Nói tới đây, Diêu Nguyên khẽ trầm tư trong chốc lát rồi nhìn về phía Nhâm Đào hỏi:
-Ngươi cảm thấy thế nào?
Nhâm Đào đưa tay lau lau mặt, rồi đáp:
-Phóng tiếp một đợt phi thuyền khai thác quặng không người lái, nhưng mỗi đợt chỉ phóng 5 phi thuyền thôi, ngài thấy sao?
Diêu Nguyên nở nụ cười, gật đầu nói:
-Quả giống ý ta, tốt lắm. Phóng thêm một đợt phi thuyền khai thác quặng không người lái. Đầu tiên phải xác nhận phạm vi mất điều khiển, có phải nó chỉ cố định trong bán kính 8km xung quanh quần thể chiến hạm không.
-Hạm trưởng ra lệnh, phóng ra 5 phi thuyền khai thác quặng không người lái, bắt đầu đếm ngược mười giây, 10, 9 8…
Kế tiếp lại là 20 phút chờ đợi, thực ra, việc chờ đợi này khiến cho rất nhiền nhân viên nghiên cứu và nhà khoa học cảm thấy mệt mỏi. Không ý nói chờ như vậy là mệt mỏi, mà cảm giác khẩn trương cùng mong chờ rồi đến tuyệt vọng, mất mác sau 20 phút mới khiến họ cảm thấy mệt mỏi.
Bất quá, tất cả đều kiên trì, 20 phút sau, 5 chiếc phi thuyền khai thác quặng không người lái an toàn đi qua phía ngoài quần thể chiến hạm, bắt đầu xâm nhập sâu vào trong. Nhưng chỉ đến khoảng cách 8km lại mất điều khiển.
Lúc này, nhân viên điều khiển nhìn về phía Diêu Nguyên, chờ hắn ra lệnh phóng tiếp một đợi phi thuyền mới. Nhưng bất chợt, Diêu Nguyên lại ra một mệnh lệnh kỳ quái.
-Khởi động động cơ của phi thuyền Hi Vọng, giữ vững khoảng cách 1000km với quần thể chiến hạm, di chuyển theo chiều ngang 300km. Bắt đầu!
Diêu Nguyên ra mệnh lệnh, sau đó nhìn về phía Nhâm Đào nói:
-Ngươi cũng phát hiện rồi phải không. Địa điểm phi thuyền khai thác quặng không người lái mất điều khiển không phải nằm trong phạm vi 8km quanh quần thể chiến hạm.
Nhâm Đào gật đầu, khuôn mặt vẫn ngơ ngác như xưa:
-Đúng, nếu ta không đoán sai...
-Tốt nhất là đừng có sai.
Diêu Nguyên cũng phụ họa theo, hai người một đáp một hỏi khiến cho những người xung quanh nghe mà mù tịt.
-Chờ phi thuyền Hi Vọng dừng lại, phóng tiếp một đợt phi thuyền nữa là có thể xác nhận dự đoán của ta. Nếu ổn thỏa, như vậy tàu con thoi cải tiến sẽ được mang ra thử nghiệm đầu tiên.
Diêu Nguyên nhìn màn hình hiển thị quần thể chiến hạm, lẩm bẩm nói:
-Lần thử nghiệm đầu tiên, có lẽ chỉ nên lấy những mảnh vỡ rải rác bên ngoài, hoặc là những đồ vật kim loại thôi!