Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 129



Sau khi tắt đèn, An Tử Yến đứng đó hồi thần xong, mới dùng khuỷu tay chống thân thể, phủ phục trên người Tô Cẩm Lê, nhìn Tô Cẩm Lê trong ánh sáng mờ ảo: “Em có chắc mình có thể làm được không?”

“Sao anh lại thận trọng như vậy?”

“Sợ sẽ ảnh hưởng thân thể của em.”

Tô Cẩm Lê suy nghĩ một lúc, vẫn đưa tay ôm lấy cổ An Tử Yến, thản nhiên trả lời: “Không giao phối, em yêu làm gì chứ?”

An Tử Yến vén tóc lên cậu đỉnh đầu, hôn lên trán cậu, cảm thán: “Anh vẫn luôn muốn nói, lượng tóc của em thật đáng kinh ngạc.”

“Em có thể biến mất tóc trong một giây!” Tô Cẩm Lê hưng phấn nói.

“Không cần, không thể, tuyệt đối không được.” An Tử Yến cự tuyệt ba lần liền, anh cũng không dám tưởng tượng hình ảnh vừa muốn bạch bạch bạch, người yêu mình liền biến thành đầu hói.

“Ồ……” Tô Cẩm Lê thất vọng trả lời, lập tức bị hôn lên môi.

Nhưng nụ hôn thực nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời đi.

An Tử Yến vẫn luôn trìu mến nhìn chằm chằm bóng dáng mờ mịt của Tô Cẩm Lê trong bóng đêm, sau đó giơ tay bưng kín mắt Tô Cẩm Lê, lại hôn môi cậu một cái.

“Sao anh lại che mắt em?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Anh thẹn thùng.”

“Nhưng tắt đèn rồi mà.”

“Anh biết yêu tính các em thị lực tốt.”

Tô Cẩm Lê còn muốn kháng nghị, An Tử Yến liền……

【 tìm cách nói chuyện 】

【 được, chúng ta tiếp tục 】

……

Sau khi An Tử Yến bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn cuộn tròn trong chăn, Tô Cẩm Lê lén lau nước mắt, nghiêng người hôn lên môi cậu, hỏi: “Đầu có đau không?”

“Mông đau……” Tô Cẩm Lê trả lời cực kì ủy khuất.

An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê, cảm thấy tim mình sắp phải hòa tan, tiểu tử này nuông chiều thế nào cũng không quá, thật là làm người thương tiếc.

Càng ở bên nhau càng thích.

Càng thích càng trầm mê.

Đầu tiên An Tử Yến thu dọn đống bừa bộn trong phòng, sau khi thu dọn xong, anh bắt đầu đi loanh quanh.

“Trà sữa lạnh rồi, em còn uống không?” An Tử Yến cầm trà sữa quay đầu lại hỏi Tô Cẩm Lê.

“Không uống thì lãng phí.” Tô Cẩm Lê nằm trên giường, nhìn An Tử Yến.

An Tử Yến vẫn chỉ mặc quần, khoe ra thân hình đẹp đẽ, chỉ cần nhìn cơ bắp gần như hoàn hảo của An Tử Yến cũng khiến Tô Cẩm Lê cảm thấy dễ chịu.

“Vứt cái này đi, nhiệm vụ của nó là giữ ấm cho em, anh sẽ đổi cho em.”

“Vậy thì không cần.”

An Tử Yến cầm điện thoại nhắn cho Giang Bình Thu sau đó lấy một chai nước khoáng trên bàn đưa cho Tô Cẩm Lê: “Uống nước đi, giải khát.”

“Vâng.” Tô Cẩm Lê cầm lấy nước, ừng ực ừng ực uống hết nửa bình.

An Tử Yến cũng không dừng lại, tiếp tục nói: “Anh đi mở nước tắm.”

“Vâng.”

Động tác của An Tử Yến khá nhanh nhẹn, xả nước xong đi ra ngoài, nhìn thấy một con cá nằm trên giường, còn vẫy đuôi, lập tức dừng lại.

“Có cần anh lập tức thả em xuống nước không?” An Tử Yến hỏi Tô Cẩm Lê, sợ cá nằm trên giường không thở được.

“Em choáng váng quá…” Tô Cẩm Lê nói bằng giọng trẻ con, dù thế nào cũng nghe rất rợn người.

An Tử Yến ngồi xổm ở bên cạnh Tô Cẩm Lê nhìn nhìn, không nhịn được hỏi: “Em hiện tại thế này sao anh giúp em xoa đầu được?”

“Không cần, em tự điều chỉnh là được.”

“Là bởi vì hút quá dương khí nhiều sao?”

“Còn có anh lắc em.”

“……”

An Tử Yến bế Tô Cẩm Lê vào phòng tắm, bỏ vào trong nước, ngồi xổm bên bồn tắm nhìn Tô Cẩm Lê ở trong nước như muốn trắng dã, không khỏi lo lắng: “Em như vậy có vấn đề gì không?”

“Giống như ăn quá nhiều đến mức các anh đau bụng, còn em thì đau đầu”.

“Anh có thể giúp gì không?”

“Em muốn ăn thật nhiều thật nhiều đồ ngon.”

“Được, anh nói Giang Bình Thu thuận tiện chuẩn bị.”

An Tử Yến ra khỏi phòng tắm gửi tin nhắn cho Giang Bình Thu, dặn dò anh mua chút đồ ăn về, đa dạng hơn nữa.

Này lại làm khó Giang Bình Thu, đêm khuya thế này rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, anh chỉ có thể đi nhà ăn khách sạn dò hỏi, thuận tiện đi siêu thị 24 giờ nhìn xem.

Chờ An Tử Yến trở lại trong phòng tắm, liền nhìn thấy Tô Cẩm Lê vui vẻ bơi lội trong nước, sau khi anh đi vào, Tô Cẩm Lê dừng lại, sắc mặt lại bắt đầu trắng dã.

“Khả năng diễn xuất của em khi làm cá tốt hơn nhiều so với khi là người.” An Tử Yến thở dài.

“Em thực sự không thoải mái, muốn anh quan tâm em.”

“Em không cần như vậy anh cũng sẽ quan tâm em.”

Lại ngâm mình trong bồn tắm thêm hai vòng nữa, Tô Cẩm Lê mệt mỏi, không bơi nữa, dừng lại nói với An Tử Yến: “Em mệt, anh đưa em ra ngoài lau đi.”

An Tử Yến gật đầu, ôm Tô Cẩm Lê đi ra ngoài, giúp Tô Cẩm Lê lau sạch vảy cá trên ghế sô pha ở bên ngoài, ngay sau đó, Tô Cẩm Lê trước mặt hắn hóa thành hình người, vảy cá trên người cậu cũng biến mất từng chút một.

Sau đó anh nhìn thân thể này, đặc biệt là trên vai đã không còn dấu răng quá rõ ràng, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng anh rất nhanh đã hồi thần, cho Tô Cẩm Lê khoác một cái chăn, sau đó ngồi trên ghế sô pha, xuyên qua chăn ôm Tô Cẩm Lê vào lòng, để cậu ngồi giữa hai ch@n mình.

“Có lạnh không?” An Tử Yến hỏi cậu.

“Vào nhà đã khôi phục rồi.” Tô Cẩm Lê tựa vào trong ngực An Tử Yến, cảm thấy rất an tâm.

“Mông còn đau không?” An Tử Yến nhìn dáng ngồi của cậu hỏi.

“Em có năng lực chữa trị, lại hút rất nhiều dương khí, dùng đi chữa nên giờ không sao rồi.”

An Tử Yến thương xót hôn lên trán Tô Cẩm Lê, tiếp tục ôm cậu nói: “Lần sau anh sẽ tổng hợp kinh nghiệm, tìm một tư thế khiến em thoải mái hơn.”

“Không sao đâu, là em quá yếu, nếu em mạnh hơn một ít thì tốt rồi.”

“Anh thích em như vậy.” An Tử Yến ôm Tô Cẩm Lê, như ôm bảo bối quý giá nhất của mình.

“Vốn dĩ tư chất của em không được, kết quả vận khí không tồi, một con yêu tinh độ kiếp thất bại, em đánh bậy đánh bạ nuốt yêu đan của nó mới có thể đủ thành tinh. Sau lại rất may mắn nhận ra anh mình, cùng chiếu cố sinh tồn hơn ngàn năm.”

“Cho nên……em sẽ sống thật lâu sao?” An Tử Yến vẫn luôn lo lắng cái này.

Anh sợ về sau tuổi thọ của mình không còn nữa, Tô Cẩm Lê vẫn là bộ dáng tuổi trẻ, đây là tình yêu ngược tâm nhất sao?

Kết quả Tô Cẩm Lê lắc đầu: “Không phải, thọ mệnh của em không khác anh lắm, em chỉ nhìn trẻ hơn anh vài tuổi thôi.”

“Tại sao lại thế?”

“Em thiên tư rất kém cỏi, cho dù tu luyện đã lâu cũng chỉ biến ra được hai chân. Anh em thì tư chất rất tốt, rất sớm là có thể biến thành hình người, còn có thể khống chế trạng thái của mình, biến thành bộ dáng đứa trẻ một chút một chút lớn lên, không có sơ hở. Em thì không được…… Cho nên em xin gia gia cùng anh ấy giúp em, để em có thể biến thành người, trải nghiệm cuộc sống thế giới này.”

“Em có phải trả giá bằng mạng sống để trở thành con người không?”

“Đúng vậy, em xin họ giúp em, thì phải phụng hiến ra yêu đan làm đại giới, thọ mệnh của em sẽ dài như nhân loại, vảy trên người xanh hơn một chút thì thọ mệnh ngắn lại một chút.”

“Anh thấy vảy xanh của em có một mảnh nhỏ trên đỉnh đầu.”

“Cái này tính từ lúc em xuống núi, trên núi vẫn là lãnh thổ của yêu tinh. Nhưng khi em ra ngoài, em sẽ bắt đầu mất đi tuổi thọ. Đây là lý do tại sao gia gia không hy vọng em ra đây. Nhưng chỉ cần lúc già em về trên núi ẩn cư, là có thể sống được lâu hơn.”

An Tử Yến mặc dù hy vọng có thể cùng Tô Cẩm Lê cùng nhau già đi, nhưng anh cũng cảm thấy Tô Cẩm Lê làm như vậy thật đáng tiếc, không nhịn được hỏi: “Tại sao em muốn làm như vậy?”

“Em rất ngưỡng mộ…… ngàn năm trước em chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, sợ bị phát hiện, bị phát hiện còn sẽ bị coi thành quái vật đuổi theo em muốn gi3t chết em. Em rất ngưỡng mộ con người có sinh hoạt phong phú như vậy, có thất tình lục dục, có thân thích, bạn bè. Kỳ thật em rất muốn được vui chơi ở thế giới này một cách bình thường, ngắm nhìn xung quanh, ăn đồ ăn ngon, đi chơi vui vẻ.”

“Chỉ vì những thứ này thôi sao? Không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Gần đây em cũng mới phát hiện, trốn tránh lâu rồi, kỳ thật sẽ khát vọng được người chú ý, được người thích, thích đứng ở chỗ lóa mắt nhất, bày ra thực lực của mình, sau đó em liền thích sân khấu, muốn biểu diễn cho mọi người xem. Cùng với trốn trốn tránh tránh, vẫn luôn ngưỡng mộ, không bằng tiêu tiêu sái sái, làm một người sống cả đời thống khoái.”

An Tử Yến nghe xong liền trầm mặc, anh luôn cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tô Cẩm Lê đã quyết định xong rồi, anh lại có thể làm sao bây giờ?

“Em muốn đến thế gian, cũng muốn được mọi người yêu thích, cũng muốn yêu đương, muốn trải nghiệm cảm giác giao phối. Nhưng mà…… không giống điều em nghĩ lắm, em cho rằng mình sẽ ở bên con gái.” Tô Cẩm Lê nói xong chu miệng lên.

“Chỉ sợ em không thử được.” An Tử Yến ôm cậu không buông tay, anh sẽ không đồng ý chia tay.

“Nhưng gặp được anh rất tốt, em được trải nghiệm rất nhiều, em được anh bảo vệ, được anh yêu, còn bị anh ấn trên giường……”

“Được rồi được rồi, cái này không cần phải nói.”

“Dù sao chính là, em cảm thấy hiện tại em rất hạnh phúc, em có anh trai, có gia gia, có người yêu, có bạn bè, có rất nhiều fans, em cảm thấy không uổng thành người, em cực kì thỏa mãn.” Tô Cẩm Lê nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn An Tử Yến.

An Tử Yến cũng nhìn cậu.

“Chúng ta sẽ kết hôn sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Sẽ, chỉ cần em nguyện ý.”

Tô Cẩm Lê lập tức cười hì hì gật đầu, sau đó ôm lấy An Tử Yến: “An đại ca, em có lẽ là con cá hạnh phúc nhất trên đời.”

An Tử Yến ôm lấy Tô Cẩm Lê, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh sẽ đối xử thật tốt với em, đặc biệt tốt.”

“Ừm, em tin anh.”

Đợi một hồi, Giang Bình Thu đưa trà sữa cùng đồ ăn tới, An Tử Yến nhận hết đưa vào, sau đó đóng cửa lại đứng ở hành lang dò hỏi tình huống với Giang Bình Thu: “Trong nước thế nào?”

“Tin tức bị phong tỏa.”

“Có ý gì?”

“Thời lão lại ra tay, bảo vệ Tô Cẩm Lê, hơn nữa cảnh cáo Cảnh Văn.”

An Tử Yến nghe xong không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ Thời lão thật sự coi trọng Tô Cẩm Lê?