Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 116



An Tử Hàm chỉ có thể chật vật bò ra khỏi nước, lập tức có nhân viên tới giúp cậu đắp thêm chăn.

Cậu từ nhỏ đã được chiều chuộng, cưng chiều, chưa từng trải qua gian khổ gì nên ít nhiều cũng không chịu nổi.

Thân thể khó chịu nhưng không phát tác, chỉ bọc chăn ngồi một hồi, hữu khí vô lực nói với các nhân viên xung quanh: “Tôi nghỉ ngơi từ từ chụp thêm một lần nữa.”

Nhân viên công tác cũng không thúc giục, mà cùng An Tử Hàm nói chuyện về cách quay phim, điều này cũng có thể giảm bớt thời gian và tần suất quay.

Ô Vũ nhìn bọn họ, bước chân dừng lại một chút.

Sau khi vào cửa cũng có nhân viên công tác đến giải thích công việc của cậu, nhưng vừa rồi cậu làm việc riêng, không nghe vào.

Hồi thần lại mới nói: “Xin lỗi, có thể lặp lại một lần không?”

“Ừm, có thể, chúng ta hoá trang trước, lúc cậu trang điểm tôi sẽ nói.”

Lần đầu tiên hoạt động tập thể, mọi người đều rất bận, cho nên bọn họ phải nhanh chóng tập trung hoàn thành.

Ô Vũ phối hợp đi trang điểm, bởi vì hiện trường điều kiện hữu hạn, không có phòng hóa trang chuyên dụng, đều là dùng tấm ngăn cách ra một không gian nhỏ.

Sau khi cậu ngồi xuống không bao lâu, lại nghe thấy tiếng nước tràn lên, cậu vô thức quay đầu lại, nhưng chuyên viên trang điểm lại quay đầu cậu.

Khi đang trang điểm, cậu lại nghe thấy tiếng nước rơi xuống hai lần nữa mới xem như kết thúc.

Một lúc sau, An Tử Hàm sang phòng bên cạnh thay quần áo, sửa sang lại tạo hình.

An Tử Hàm ngồi xuống vẫn cảm thấy lạnh, mặc dù đã thay hết quần áo và vẫn đắp chăn nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

An Tử Yến vừa rồi cũng đang xem bọn họ quay chụp, thấy em trai khó chịu như vậy, vội vàng đi tới đưa cho An Tử Hàm một cốc nước ấm: “Em cảm thấy thế nào?”

“Mẹ kiếp! Toàn thân em đau quá, lẽ ra phải lạnh, nhưng chạm vào vật gì lại thấy nóng. Cái cốt truyện chó má này, các anh nghĩ như thế nào?” An Tử Hàm hùng hùng hổ hổ một ngụm nước ấm, lại “Chậc chậc” hai tiếng.

“Anh biết hôm nay em vất vả.”

“Chỉ là hôm nay thôi sao? Mấy ngày nay em gần như không nhắm mắt, đang định đi ngủ thì bị kêu dậy, nói rằng đang quay nhóm gì đó, anh đang làm gì vậy? Hiện tại em luôn cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, nói không chừng ngày nào đó liền đột tử.”

“Anh không phải vẫn luôn vậy sao, em ban đầu cũng biết, sao còn muốn vào giới giải trí.”

“Em nào biết có thể mệt như vậy? Em chỉ là cảm thấy nổi tiếng, khoác lác với mấy anh em kia rất lợi hại, nhưng là hiện tại em bận đến không có thời gian đi khoác lác, thật quá sức chịu đựng.”

“Chốc nữa em quay lại vài cảnh.” An Tử Yến cảm thấy lời nói của An Tử Hàm càng ngày càng vô lý, anh sợ nhân viên sắp xếp không tốt, tin tức An Tử Hàm tố chất kém sẽ truyền đi.

“Từ từ thôi, hiện tại em không muốn cử động chút nào.” An Tử Hàm lập tức từ chối.

Trước đó bị các nhân viên khác vây quanh cậu không nói gì, đụng tới anh ruột mình mới oán giận một câu.

An Tử Yến thấy An Tử Hàm thật sự không thoải mái, sau khi suy nghĩ liền trả lời: “Anh sẽ sắp xếp, em nghỉ ngơi trước, sau đó chụp ảnh tập thể với em trước, ảnh cá nhân sẽ chụp cuối cùng.”

Tô Cẩm Lê quay xong phần mình, đi tới hỏi An Tử Hàm: “Cậu lạnh không?”

“Lạnh, muốn ôm một cái.” An Tử Hàm thấy Tô Cẩm Lê liền cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều.

“Cút đi.” An Tử Yến lại lập tức ngăn lại.

“Này! Em cũng không ôm vợ anh, anh quản cái gì?” An Tử Hàm không phục, hỏi lại.

An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê đều không nói, Tô Cẩm Lê cũng không nhúc nhích.

“Nếu không tôi cho cậu tay ấm đi.” Tô Cẩm Lê đi qua cầm tay An Tử Hàm.

An Tử Hàm lập tức kéo tay cậu ra: “Tránh ra, tay cậu lạnh như thi thể.”

Tô Cẩm Lê bình thường cơ thể không có nhiệt độ, cho nên cậu rất sợ lạnh, mùa đông lại rất khó khăn, cho nên lúc này cậu thật sự không thể giúp được An Tử Hàm.

Kết quả, trong lúc xô đẩy, An Tử Hàm đã làm đổ nước, văng vào người Tô Cẩm Lê.

Cậu cũng thô bạo, trực tiếp dùng chăn của mình lau người cho Tô Cẩm Lê, kết quả đột nhiên thấy ngực Tô Cẩm Lê xuất hiện một mảnh vàng kim.

“Cậu…… ngực có gì? Hóa trang sao?” An Tử Hàm chỉ vào những cái vảy kỳ quái hỏi Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê vội né tránh, đồng thời dùng pháp thuật khống chế được, thu hồi vảy, lắp bắp trả lời: “Không…… Không có mà.”

An Tử Yến cũng khẩn trương lên, dưới tình huống như này quay xe chắc chết mất.

An Tử Hàm không phải là loại người có thể bình tĩnh giải quyết chuyện này.

An Tử Hàm lại nhìn nhìn, phát hiện thật sự đã không có, không khỏi sửng sốt, không phải là loại người có thể bình tĩnh giải quyết chuyện này. nhịn không được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là tôi mù.”

“Có cảm giác choáng đầu không?” An Tử Yến duỗi tay đem Tô Cẩm Lê kéo đến sau mình, ý đồ đánh lừa An Tử Hàm.

An Tử Hàm ngây ngốc lắc đầu, sau đó kỳ quái nhìn An Tử Yến: “Anh, em có phải mệt quá hoa mắt không?”

“Có thể.” An Tử Yến bỏ đá xuống giếng trả lời, lừa dối em trai mình không lưu tình chút nào.

“Anh! Em muốn rời khỏi giới giải trí, quá mệt mỏi, em chịu không nổi, lỡ ngày nào đó em chết đột ngột, ba mẹ làm sao bây giờ?” An Tử Hàm khoa trương ôm lấy An Tử Yến khóc lóc kể lể.

“Không sao, em yên tâm đi thôi, có anh đây.” An Tử Yến vỗ đầu An Tử Hàm.

An Tử Hàm lập tức buông An Tử Yến ra, coi như vừa rồi cậu chưa nói gì.

An Tử Yến không ở lâu, nói với An Tử Hàm: “Anh dẫn Tô Cẩm Lê xử lý quần áo ướt, đợi lát nữa trở về xem em, cần anh nói Giang Bình Thu mua cho em gì không?”

“Không cần, em cũng có trợ lý riêng.”

“Được.”

Tô Cẩm Lê lập tức ngoan ngoãn đi theo An Tử Yến, thật cẩn thận duy trì hình tượng, sợ bị lòi.

Lúc kéo rèm lại thấy An Tử Hàm xoa xoa đôi mắt, tựa hồ không để trong lòng, mà là hoài nghi hai mắt của mình.

May mắn người phát hiện là An Tử Hàm, những người khác thật không dễ lừa dối như vậy.

Chờ An Tử Yến đi rồi, An Tử Hàm ngồi một mình trong căn phòng nhỏ nghỉ ngơi, cầm điện thoại trong tay xem weibo.

Lúc này có người đẩy rèm bước vào, cậu tưởng là nhân viên nên không quan tâm.

Người nọ đi vào, dùng mu bàn tay chạm vào mặt cậu thử nhiệt độ cơ thể, sau đó dùng tay che lỗ tai cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Ô Vũ đang cầm tập tài liệu đứng bên cạnh, vừa nhìn nội dung trên đó vừa dùng tay chạm vào cậu.

“Có việc?” An Tử Hàm né tránh tay Ô Vũ.

“Tay tôi không lạnh.”

“Tôi không quan tâm tay cậu có lạnh hay không?”

“Sao cậu ngốc thế, có mỗi bức lại chụp nhiều lần vậy?”

“Cậu lợi hại, cậu nhảy vào thử xem đi, còn phun mực được không?”

“Màn ảnh của tôi khá đặc thù, còn có cảnh nổ tung.” Ô Vũ nói, chỉ vào một đoạn trong đó cho An Tử Hàm xem.

An Tử Hàm xem xong liền cảm thấy kỳ quái: “Hai ta có phải trái ngược không, băng hỏa kết hợp?”

“Tôi xem qua, Tô Cẩm Lê là chủ đề trong bóng tối, Thường Tư Âm là quanh năm tươi sáng, bên cạnh có rất nhiều bạn bè lại không có tri tâm, hai người bọn họ đối nhau.”

“Phạm Thiên Đình thì sao?”

“Nhân vật mang tất cả chúng ta lại với nhau.”

“Tại sao tôi lại thấy Phạm Thiên Đình trông giống vị trí C?” An Tử Hàn nghe xong không khỏi hỏi.

“Có lẽ là do tính cách của Phạm Thiên Đình không đặc sắc rõ ràng.”

“……” An Tử Hàm suy nghĩ một lúc gật đầu.

Sau đó, họ không còn gì để nói.

Hai người ở chung thực sự không có chủ đề nào khác để nói ngoại trừ cãi vã.

Hỏi đối phương có bận không, gần đây cảm thấy thế nào? An Tử Hàn chỉ nghĩ đến đó trong lòng đã thấy chấn động.

Cũng may Ô Vũ đã đi quay, An Tử Hàm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

*

Công việc trong ngày là quay video quảng cáo và chụp ảnh nhóm.

Trong số đó, việc quay phim của An Tử Hàm với Ô Vũ là khó khăn nhất, một người nhảy xuống nước băng giá, một người bình tĩnh đứng trước địa điểm nổ mìn.

Yêu cầu duy nhất là phải đẹp trai.

Sau khi quay phim xong, mấy người tụ tập lại, An Tử Yến dẫn họ đến một phòng họp nhỏ để họp.

Cuộc họp này cực kì đốt não, bởi vì thời gian tương đối gấp, rất nhiều chuyện chỉ được giải thích một lần, không còn nghi ngờ gì nữa thì qua nội dung tiếp theo.

Tô Cẩm Lê nghiêm túc ghi chú, cũng theo không kịp tốc độ những người khác, cả người đều bối rối.

Địch Địch ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói với cậu: “Ông chủ, không sao đâu, tôi đang ghi âm.”

“Ồ ồ ồ, làm tốt lắm.” Tô Cẩm Lê lén lút giơ hai ngón tay cái lên.

An Tử Yến liếc Tô Cẩm Lê một cái, cuối cùng chậm lại tốc độ nói, tiếp tục nói nội dung tiếp theo.

Việc thành lập nhóm của họ thoạt đầu giống như chơi đùa, nhưng khi thực sự hình thành thì không thể xử lý đơn giản được.

Muốn thành lập nhóm, nhất định phải là nhóm tốt nhất, nếu không An Tử Yến sẽ cảm thấy mất mặt.

An Tử Yến trước tiên nói về vị trí trong nhóm, sau đó nói cho bọn họ biết về tổ sản xuất đã sản xuất đ ĩa đơn đầu tiên, đồng thời sắp xếp thời gian quay MV, nội dung giới thiệu sẽ được gửi đến từng người sau khi họp.

Sau khi thống kê, thời gian tập hợp các thành viên trong nhóm sau đó và công việc nhóm nhận được trước mắt.

Ngoài ra còn có một đoạn nên thuộc nội dung đào tạo, chẳng hạn như phỏng vấn về nhóm, họ nên trả lời như thế nào và cùng nhau thảo luận xem có câu trả lời nào hay hơn không.

Cuộc họp kết thúc cũng đã 1 giờ sáng.

Ngày trôi qua như bay, không có thời gian để ăn lẩu.

Tô Cẩm Lê nằm trên bàn r3n rỉ hồi lâu: “Trời ạ!”

“Tô Cẩm Lê cậu có phải lại sụt cân không?” An Tử Hàm uống một ngụm nước hỏi cậu.

“Không chú ý nữa, tôi đã rất gầy.”

An Tử Hàm trực tiếp đưa tay vén áo của Tô Cẩm Lê lên nhìn bụng cậu: “Chậc chậc chậc, cơ bụng cũng không, không tập thể hình?”

“Dùng sức vẫn có.” Tô Cẩm Lê lập tức biến ra cơ bắp.

An Tử Yến duỗi tay kéo áo Tô Cẩm Lê xuống, hỏi bọn họ: “Mấy em định làm gì? Ngày mai liền chạy về?”

An Tử Hàm chuẩn bị quay quảng cáo, cùng với Mộc Tử Đào cho nhận kịch bản.

Thường Tư Âm đang được đào tạo diễn xuất và chuẩn bị đóng một bộ phim thần tượng.

Phạm Thiên Đình gần đây chỉ còn một cái quảng cáo, còn có sản xuất đĩa đơn solo của riêng mình, đồng thời còn sẽ đi theo tham dự chế tác ca khúc nhóm.

Ô Vũ là bận nhất, ít bận rộn hơn những người khác trong hai tháng nên cậu đúng là không ngừng chạy.

“Phi!” An Tử Hàm kêu r3n một tiếng: “Lần sau chúng ta gặp nhau, fanmeeting còn 9 ngày nữa phải không?”

“Ừm, Ô Vũ vẫn sẽ vắng mặt.” Tô Cẩm Lê trả lời xong bĩu môi, Ô Vũ thật sự không rảnh rỗi chút nào.

“Đúng vậy, Ô Vũ bận rộn, lần sau gặp mặt phải hai mấy ngày nữa.” An Tử Hàm cảm thán xong liền dọn đồ.

An Tử Yến cầm tập tài liệu lên, nói với Tô Cẩm Lê: “Đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì vậy?”

“Hôm nay anh mới cướp được tài nguyên cho em.”