Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 159: Biệt ly



Hướng Nam rời khỏi khu đất thiêng, nghe Trình Nam báo Sảnh Dực gọi tới thì hơi bất ngờ.

Hướng Nam nhìn bàn tay cầm điếu thuốc ngoắc ra ngoài cửa sổ của Trình Nam, nhíu mày.

“Cô ấy tìm cậu làm gì?”

“Không phải tìm tôi, là tìm anh. Chẳng phải anh vẫn luôn tắt máy sao, nên cô ta gọi tới chỗ tôi xem thử….” Trình Nam chú ý thấy Hướng Nam một mực nhìn chằm chằm tay cậu liền ném điếu thuốc đi, nói: “Cô ta muốn gặp anh.”

Trình Nam và Hướng Nam đi tới quán cà phê chỗ khách sạn Sảnh Dực đang ở.

Khung cảnh vắng vẻ, Trình Nam với hai đứa nhỏ đùa nghịch náo loạn, cùng nhau nếm thử các vị kem người phục vụ mang tới.

So với bên kia, hai người ngồi bên bàn này thực quá yên lặng.

Đầu Sảnh Dực ngẩng lên rồi cúi xuống, miệng mở ra rồi khép lại, cuối cùng cô hỏi Hướng Nam: “Gần đây… vẫn ổn chứ?”

“Không ổn. Chuyện của anh…. Mấy tạp chí lá cải kia hẳn cũng đã làm phiền tới em rồi.”

Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, một lúc lâu sau, Sảnh Dực nhỏ giọng yếu ớt nói: “Hướng Nam, em định ngày mốt rời khỏi đây.”

Hướng Nam ngỡ ngàng ngẩng lên. Sảnh Dực vò chặt chiếc khăn trong tay: “Sự việc náo loạn ầm ĩ một trận, sau đó anh ấy nói muốn đưa em ra nước ngoài, kết hôn với em.”

“Nhưng….” Sảnh Dực ngẩng đầu, môi mím chặt rồi lại cúi xuống, có chút nghẹn ngào: “Anh ấy không muốn Hòa Hòa cũng như Thuận Thuận.”

Hướng Nam hiểu rồi.

Lần gặp mặt này của Sảnh Dực là trước khi đi muốn giao hai con lại cho y.

“Bọn nhỏ biết chưa?”

Sảnh Dực lắc đầu.

Hướng Nam mày nhíu chặt, nhìn hai đứa nhỏ ngồi bàn bên đang cười vui vẻ, hỏi Sảnh Dực: “Em thật sự nỡ sao?”

“Không nỡ.” Sảnh Dực lắc đầu: “Nhưng còn có thể thế nào nữa?”

“Em từng nghĩ sẽ sống cùng anh cả đời, từ lúc chúng ta kết hôn lại, em đã từng thề. Thế nhưng….. trải qua bao nhiêu chuyện trong quãng thời gian vừa rồi, em bây giờ mới hiểu ra, hiểu vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này…”

Hướng Nam im lặng. Cô nhoẻn miệng tự giễu, hít sâu một hơi, chuyển đề tài, nói với Hướng Nam: “Không thể đưa theo đi cũng tốt….”

“Con của anh ấy đã lớn lắm rồi, nghe nói tính cách không thật sự tốt. Nếu bọn nhỏ theo em đi, cuộc sống không quen thuộc, bị người ta coi như con ghẻ, sẽ bị bắt nạt tới thảm….” Sảnh Dực nói tới đây thì mím chặt môi, cuối cùng, rất lâu sau đó mới lắc đầu, gọi Hướng Nam: “Hướng Nam….”

“Anh sẽ chăm sóc cho hai đứa.” Hướng Nam gật đầu: “Anh sẽ đối xử thật tốt với chúng nó.”

“Ừ.”

Điều này Sảnh Dực tin chắc 100%.

Sảnh Dực gật đầu, vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ ở bên.

“Mama…..” Nhóc Diệc Hòa nghe lời lập tức cầm cái thìa nhỏ xúc kem đưa tới bên miệng Sảnh Dực.

Sảnh Dực cười buồn, hơi nhấp môi. Nhóc Diệc Hòa nghiêng đầu hỏi cô: “Có ngon ạ?”

“Ừ.”

Sảnh Dực gật đầu, lại mím chặt môi.

Nhóc Diệc Thuận ngồi phía đối diện thấy kỳ quái, chớp chớp mắt nhìn nhìn Hướng Nam, cũng xuống khỏi ghế đi lại: “Mama ăn rồi… bụng đau sao?”

“Đúng…. Đúng rồi…..” Nhóc Diệc Hòa đầy lo lắng nhìn Sảnh Dực, cánh tay nhỏ bụ bẫm chạm lên mặt cô.

Trong lòng Sảnh Dực rất xót xa, lấy bàn tay nhỏ của nó xuống, miễn cưỡng mỉm cười ôm nó, nhẹ giọng nói: “Không đâu, mẹ rất vui, vì… Hòa Hòa và Thuận Thuận đều rất ngoan….”

Sảnh Dực ngồi hơi nghiêng người, vẫy tay kêu Thuận Thuận cũng đứng lại trước mặt cô.

Cô nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ, khẽ dặn: “Các con phải ngoan, đợt lát nữa theo bố về, biết chưa?”

Hai đứa nhỏ cảm thấy Sảnh Dực rất kỳ lạ, anh nhìn em, em nhìn anh, nhóc Diệc Thuận cau mày: “Vậy mama thì sao?”

“Mẹ phải đi công tác, tới một nơi rất xa….” Sảnh Dực ngừng lại một chút, đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: “Hai đứa phải ngoan ngoãn theo bố, phải nghe lời, biết chưa?”

Hai cái đầu nhỏ mang theo nghi hoặc gật mạnh hai cái.

Sảnh Dực ôm chặt lấy chúng, lại hít sâu một hơn, nói với Trình Nam và Hướng Nam: “Vậy tất cả nhờ cậy hai người.”

Trình Nam gật đầu, thấy Sảnh Dực âm thầm kìm nén, liền lấy lý do đi lấy xe mà dắt hai đứa nhỏ rời đi.

Hướng Nam tính tiền, chào tạm biệt Sảnh Dực. Hai người đứng trước cửa thang máy, mỗi người một bên, ấn hai nút khác biệt.

Sảnh Dực nhìn Hướng Nam hồi lâu, mở rộng hai tay hướng về phía y. Hướng Nam tiến lên trước một bước liền bị Sảnh Dực ôm chặt lấy cổ, chui vào lòng.

Tựa như một khi buông tay là đến lúc vĩnh biệt, cô cuối cùng vẫn có chút không nhịn được mà bật khóc không thành tiếng.

Nước mắt vương đầy trên áo Hướng Nam. Trong lòng Hướng Nam rất xót xa, ôm lấy cô, khẽ nói: “Nếu không nỡ thì đừng đi…”

Nước mắt Sảnh Dực vẫn không ngừng tuôn, nhưng cô lắc đầu, không đáp.

Thang máy “ting” một tiếng dừng lại. Cô thả Hướng Nam ra, cúi đầu bước vào chiếc thang máy đi lên.

Ngón trỏ ấn nút, cửa thang máy từ từ đóng lại, Sảnh Dực mấp máy môi nói với Hướng Nam một câu không thành lời.

Hướng Nam hơi ngẩn người, chờ tới lúc bóng y phản chiếu lại trên cánh cửa thang máy đã hoàn toàn đóng chặt ngăn cách hai người, Hướng Nam trên mặt kim loại hai mặt đã sớm đỏ ửng rưng rưng nước mắt.

Sau đấy, Hướng Nam mang tâm trạng nặng trĩu, ngồi trên xe, dựa vào cửa kính, nhìn những hình ảnh mờ nhòa dưới bóng đem ngoài xe, lặng thinh không nói một lúc rất lâu.

Trình Nam nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi chơi phía sau xe qua gương chiếu hậu một cái, hỏi Hướng Nam: “Bữa tối hôm nay của chúng ta quyết định thế nào?”

Hướng Nam dừng dòng suy nghĩ, thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ, nói: “Tùy tiện tìm chỗ nào đấy mua chút đồ rồi về nhà nấu.”

“Được.” Trình Nam đáp lời, thấy trước mắt vừa hay có một siêu thị lớn, liền lái xe qua đó.

Trong siêu thị, Hướng Nam và Trình Nam mỗi người đẩy một xe đẩy, phân ra đặt hai đứa nhỏ vào trong từng chiếc xe đẩy (hai đứa nhỏ không ngồi vừa chỗ cho trẻ con ngồi trên xe đẩy). Hai người đi mua đồ ăn vặt, hai người đi tìm thức ăn, phân nhau ra hành động.

Hướng Nam không cho nhóc Diệc Thuận theo Trình Nam.

Hai người này đều là hỗn thế ma vương. Hướng Nam quyết định tách họ ra, đỡ cho lát nữa tính tiền cả xe toàn là kẹo.

Chia nhau ra đi dạo một vòng, Trình Nam thu hoạch không ít đếm số quà vặt nhóc Diệc Hòa ôm trong lòng, định tập hợp lại với Hướng Nam.

“Cái này…” Nhóc Diệc Hòa chỉ một bịch men tiêu hóa sáu hộp trên giá, ánh mắt lung linh lung linh, quay đầu kêu với Trình Nam đang đẩy xe phía sau: “Cái này.”

Trình Nam là xin gì được nấy, liền đưa tay lên lấy đồ xuống.

Vừa cầm lên, món đồ lại bị một bàn tay lớn khác vươn ra đè lại. Trình Nam nhíu mày đảo mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp, lập tức ngây người. <ins class="adsbygoogle"