Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 85



Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

(*): Ẩn dụ cho chế độ cũ hoặc thế lực cũ, mô tả một tình huống sụp đổ sắp xảy ra.

Dương Hiến Dung nghe tin Vĩnh Gia Đế thảo phạt Đông Hải vương, bà đã gặp qua quá nhiều đàn ông của Tư Mã gia ích kỷ hoa mắt ù tai lá gan lớn, nhưng loại người khi đối mặt với thảm họa quốc gia vẫn còn tranh thủ nội chiến như Vĩnh Gia Đế, là lần đầu nhìn thấy!

Ngu xuẩn, thiển cận, ích kỷ!

Dương Hiến Dung không ôm hy vọng gì với Vĩnh Gia Đế, thậm chí là đối với Đại Tấn, bà có linh cảm rằng tòa nhà sắp sụp đổ, bà nói với Phan Mỹ nhân: “Nhờ Si Giám nói với Kỷ Khâu Tử phu nhân, bảo bà ấy nhanh chóng rời khỏi Lạc Dương.”

Trước kia luôn cảm thấy ngày này rồi sẽ đến, với đủ loại sợ hãi, tuyệt vọng, nhưng khi nó thật sự tới, cho dù là Dương Hiến Dung hay Phan Mỹ nhân đều không đoán trước được cảm xúc kích động.

Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, chỉ còn lại chết lặng, bất lực, thậm chí còn có một chút mừng thầm —— cuối cùng thì ngày này cũng tới, cuối cùng… không cần làm một vị Hoàng hậu bù nhìn, có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi nơi đây.

Dương Hiến Dung đi đến đại điện thờ cúng bài vị của Huệ Đế Tư Mã Trung, yên lặng cầu nguyện, bà đã sớm quyết định chấp nhận vận mệnh của mình, nhưng Thanh Hà… bà hy vọng Thanh Hà có thể rời đi, ở bên cạnh Vương Duyệt, nghênh đón cuộc sống mới.

“Hoàng thượng.” Dương Hiến Dung lẩm bẩm nói chuyện với bài vị người chồng đã khuất “Chàng đi rồi cũng tốt, không cần mang trên lưng tiếng xấu quân chủ làm mất nước, người ở nơi chín suối, có Kê Hầu trung chăm sóc, chắc có lẽ còn vui vẻ hơn trạng thái xác sống lúc sinh thời. Thiếp không đòi hỏi gì cả, chỉ mong người sẽ phù hộ cho Thanh Hà, nửa đời trước, đứa nhỏ này đã làm lá chắn cho con trai của chúng ta, gánh bao nhiêu trách nhiệm và gian khổ, là chúng ta nợ nàng, xin chàng ở dưới lòng đất sẽ phù hộ cho Thanh Hà, gặp dữ hóa lành, cả đời bình an…”

So sánh với sự bình tĩnh của Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân, máu của Thanh Hà vẫn chưa lạnh, nàng không thể nào chấp nhận thế cục trước mắt, nàng lo lắng cho sự an nguy của Vương Duyệt và Tuân Hoán nơi tiền tuyến. Trước khi xuất chinh, Vương Duyệt tràn đầy hy vọng với Đông Bình Quận Công Cẩu Si, cảm thấy ngày hai quân hội ngộ, chính là lúc phản công người Hung Nô, nhưng Cẩu Si hoàn toàn không lên tiền tuyến, hắn dẫn theo quân đội lặng lẽ đi tới Lạc Dương!

Năm mươi nghìn quân của Đông Hải vương căn bản không thể chống lại hơn trăm nghìn kỵ binh sắt của người Hung Nô.

Nghĩ đến việc Vương Duyệt và Tuân Hoán sẽ bị kỵ binh sắt của quân địch gi3t ch3t, Thanh Hà phẫn nộ chạy tới điện Tử Quang chất vấn Vĩnh Gia Đế, giận giữ mắng hắn là hôn quân: “Thảm họa quốc gia ngay trước mắt, Hoàng thượng còn có hứng thú chơi cung đấu, giang sơn Đại Tấn, từ nay sẽ bị gót sắt của người Hung Nô giẫm đạp, Hoàng thượng chính là hôn quân làm mất nước, tội nhân thiên cổ!”

Tối hôm qua, Cẩu Si dọn dẹp sạch sẽ trong và ngoài hoàng cung, hai nghìn thân tín Đông Hải vương để lại Kinh Thành cũng không giao chiến với Cẩu Si mà đi giải cứu Vương phi Bùi thị, thế tử cùng các gia quyến khác trong phủ Đông Hải vương, đưa ra khỏi thành, đi tới cậy nhờ Đông Hải vương.

Thành Lạc Dương đáng thương tới mức hai nghìn quân coi giữ cũng không còn.

Ngày hôm sau, chiếu thư Vĩnh Gia Đế thảo phạt Đông Hải vương được dán khắp thành.

Bá tánh Lạc Dương vốn còn có một tia hy vọng vào Đông Hải vương, nhưng khi nhìn thấy thư thảo phạt, bọn họ biết được, lần này quốc gia thật sự xong rồi, kẻ địch mạnh ở ngay trước mắt, thế mà Hoàng đế và Đông Hải vương vẫn còn nội chiến, đất nước này thật sự không cứu nổi nữa.

Rất nhiều bá tánh Lạc Dương yên lặng về nhà, thu dọn hành lý ra khỏi thành.

Giá xe ngựa tăng chóng mặt, mọi người tranh đoạt phương tiện đi lại, rời khỏi tòa thành này.

Vĩnh Gia Đế không thèm để ý những chuyện đó, lúc này khí phách của hắn đang hăng hái, cuối cùng cũng có tôn nghiêm của một quân vương, cảm giác nắm quyền sinh sát bừa bãi trong tay quả thực vô cùng sung sướng, lúc này bị Thanh Hà chỉ vào mũi mắng to hôn quân làm mất nước, hắn sao có thể không tức giận?

“Lớn mật! Vô lễ với quân vương, đừng tưởng rằng trẫm không dám giết ngươi!”

Thanh Hà cười lạnh: “Ta gióng trống khua chiêng đi tìm Hoàng thượng, mọi người đều biết ta còn sống xông vào điện Tử Quang, đến lúc người của Hoàng thượng đưa thi thể ta ra ngoài, Hoàng thượng còn chưa thảo phạt thành công đã bị bêu danh sát hại công chúa của tiên đế, để các phiên vương khác nắm được nhược điểm, lại muốn khởi binh tập thể thảo phạt hôn quân. Một Đông Hải vương đã đủ khiến Hoàng thượng đau đầu, huống chi là mấy chục vị phiên vương… Hoàng thượng muốn giết cứ giết, dù sao Đại Tấn sớm muộn gì cũng diệt vong, chết sớm hay muộn, ta không quan tâm.”

Thanh Hà không sợ chết, nhưng Vĩnh Gia Đế thì kiêng kị, nghe đồn trong cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương, có vài vị phiên vương đã ngã quỵ trên tay nàng, lúc này không thích hợp trở mặt với đám người Dương Hoàng hậu.

Cục diện hiện tại, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều.

Vĩnh Gia Đế cố nén lửa giận, giả bộ kiên nhẫn giải thích: “Từ trước tới nay, công chúa luôn bị Đông Hải vương giả nhân giả nghĩa che mắt, Đông Hải vương giả vờ giúp đỡ hoàng thất, bảo vệ Đại Tấn, nhưng trên thực tế ông ta muốn tự mình làm Hoàng đế, lại bất hạnh ở chỗ, huyết thống không thuần khiết, nên mới không dám phế bỏ trẫm.”

“Xét về mặt huyết thống, chúng ta mới là người một nhà, trẫm là nhị thập tứ hoàng thúc của ngươi, Đông Hải vương chỉ là họ hàng xa trong năm phục, trẫm sao có thể hại ngươi, hại Đại Tấn? Thật sự là Đông Hải vương khinh người quá đáng, trẫm không thể không vùng lên.”

Thanh Hà sao có thể bị Vĩnh Gia Đế lừa gạt? Nhưng hiện giờ bình tĩnh lại, lúc này không thể tranh cãi được nữa, cuộc cãi vã vĩnh viễn không có hồi kết, mà đại quân của Hung Nô lại ngày càng gần, mấy người Đông Hải vương, Vương Duyệt và Tuân Hoán đều đang chờ Cẩu Si mang quân cứu viện tới, cùng ngăn chặn kẻ địch.

Thái độ của Thanh Hà mềm xuống, nói: “Hoàng thượng, vừa rồi ta quá kích động, nói không lựa lời, xin Hoàng thượng thứ lỗi. Không sai, Đông Hải vương là họ hàng xa, Hoàng thượng mới là thúc thúc ruột của ta. Hoàng thượng là thúc thúc của ta, vì lợi ích của người nhà, ngài có nên thu hồi thư thảo phạt, phái Cẩu Si đến tiền tuyến trợ giúp Đông Hải vương, đẩy lùi cuộc tấn công của người Hung Nô trước rồi tính sau hay không?”

“Hoàng thượng, ai là người tài có thể cầm lái con thuyền Đại Tấn này, có thể tiếp tục tranh tài trong tương lai, Hoàng thượng thắng ở huyết thống thuần khiết, cuối cùng chắc chắn Hoàng thượng sẽ là thắng lớn, nhưng nếu con thuyền Đại Tấn này bị lật úp, tất cả người Tư Mã gia đều sẽ chết.”

Thật ra những lời Thanh Hà nói, Vĩnh Gia Đế sao có thể không hiểu?

Người Tư Mã gia đều khuấy muỗng trong một nồi cháo, muỗng lớn thì ăn nhiều, muỗng nhỏ thì ăn ít, nếu nồi cháo bị bể nát, cho dù người muỗng lớn hay muỗng nhỏ, tất cả đều phải nhịn.

Tuy nhiên, đàn ông Tư Mã gia đều muốn cướp chiếc muỗng lớn nhất, đều muốn trở thành người ăn nhiều cháo nhất, không đến thời khắc cuối cùng, Vĩnh Gia Đế sẽ không dừng việc tranh đoạt chiếc muỗng lớn nhất.

Không chỉ Tư Mã gia, tất cả gia đình đế vương đều như thế, ngôi vị Hoàng đế là vinh quang của gia tộc, cũng là lời nguyền của gia tộc.

Vĩnh Gia Đế thở dài: “Các ngươi không phải Hoàng đế, không thể hiểu được trẫm thấp thỏm lo âu khi ngồi trên vị trí này đến mức nào, mỗi ngày, thậm chí ban đêm cũng mơ thấy mình bị Đông Hải vương phế bỏ, nhốt vào thành Kim Dung, rót cho một ly rượu độc.”

“Khi trẫm tỉnh lại, còn không ngừng ho sặc sụa, tưởng nhổ ly rượu độc đó ra. Những ngày tháng khổ sở đó, trẫm đã chịu đựng gần hai năm, trẫm thật sự không chịu được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, trẫm sẽ bị ép đến phát điên!”

“Trẫm cũng buồn lắm chứ, mấy năm nay tóc rụng hơn phân nửa, ngay cả trâm cũng không cài được nữa.” Vĩnh Gia Đế phun ra nước đắng: “Tiên đế trời sinh não tàn, giống như đứa trẻ, kẻ vô tri thì không biết sợ, cho nên chưa bao giờ sợ hãi, cũng không gặp ác mộng. Ông ấy có thể làm một con rối trong vài thập niên, tùy ý để người ta thao túng đùa nghịch cũng không sao, ông ấy không hiểu được nguy hiểm, công chúa có điều không biết, có đôi khi, trẫm thật sự rất hâm mộ đại ca, trẫm cũng muốn biến thành một tên ngốc.”

Từ khi làm Hoàng đế, ngày đêm lo lắng, còn không được vui vẻ như lúc làm phiên vương, Vĩnh Gia Đế nói đến chỗ đau lòng, nước mắt cũng rơi xuống: “Nhưng trẫm không phải tên ngốc, muốn kết thúc cơn ác mộng, nhất định phải lật đổ Đông Hải vương. Trẫm cũng biết điều này sẽ dẫn đến nguy cơ mất nước, nhưng lần này Đông Hải vương dẫn theo toàn quân xuất chinh, Lạc Dương phòng thủ lỏng lẻo, nếu trẫm không ra tay vào lúc này, thì vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!”

Nghe Vĩnh Gia Đế kể khổ, ngược lại Thanh Hà có chút đồng tình với hắn, người bình thường không có khả năng làm Hoàng đế bù nhìn, cũng may phụ hoàng là người ngốc, nên mới có thể chịu đựng được vài thập niên. Ông đã vượt qua cả đời dưới sự khống chế của các nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn, nắm trong tay quyền lực thực tế như: Dương Thái hậu, Hoàng hậu Giả Nam Phong, Triệu vương Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh, Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh, v.v…, cuối cùng mới được chết già, ra đi thanh thản.

Ngốc là bất hạnh của phụ hoàng, nhưng không phải nó cũng là may mắn của phụ hoàng hay sao.

Thanh Hà hỏi: “Hoàng thượng định dọn dẹp đống hỗn độn này thế nào? Hiện giờ tất cả xe ngựa ở thành Lạc Dương đều bị mua hết, phàm là thứ có thể di chuyển, đều đã bỏ chạy, Hoàng thượng nắm quyền, cai quản thiên hạ, nhưng đối mặt với một tòa thành trống, thì có ý nghĩa gì?”

Vĩnh Gia Đế có thể làm gì bây giờ? Hắn chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình phải lạc quan: “Trẫm vừa công bố thư thảo phạt, nhất định sẽ có trung thần tru sát Đông Hải vương, trong thư thảo phạt, trẫm đã viết rõ ràng, chỉ giết kẻ cầm đầu tội ác là Đông Hải vương, những người còn lại sẽ được bỏ qua chuyện cũ. Ngay khi Đông Hải vương bỏ mạng, đại tướng quân Cẩu Si của trẫm lập tức tiếp quản quân đội, Cẩu Si giỏi chiến đấu, nhiều lần giao thủ với người Hung Nô, hiếm khi thất bại, chỉ cần Cẩu Si đánh lui được đại quân Hung Nô, thành Lạc Dương chuyển nguy thành an, các bá tánh chạy trốn sẽ trở về Lạc Dương.”

Hai mắt Vĩnh Gia Đế rực rỡ lấp lánh, hắn đã thành công trong việc lừa gạt chính mình: “Đây không phải lần đầu tiên thành Lạc Dương gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy, lần trước Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh bao vây Lạc Dương, Lạc Dương bị nạn đói, không phải cũng mau chóng khôi phục sự sống hay sao?”

Đối mặt với Vĩnh Gia đế lạc quan đến mù quáng, Thanh Hà biết, dưới áp lực nặng nề, tâm lý của nhị thập tứ hoàng thúc đã trở nên vặn vẹo, ảo tưởng rằng mình bị hại, bệnh tình không nhẹ, vậy nên dù nàng có thuyết phục thế nào, Vĩnh Gia Đế cũng khẳng định Đông Hải vương muốn hại chết hắn, phế bỏ hắn. Nhất định muốn diệt trừ Đông Hải vương, về phần an nguy của quốc gia, hắn đã vứt ra sau đầu từ lâu.

Vĩnh Gia Đế chính là loại quỷ ích kỷ, nếu ta không cướp được chiếc muỗng lớn nhất, ta thà đạp đổ cả nồi cháo.

Đại Tấn thật sự kết thúc rồi.

Người nhà Tư Mã cũng sắp chết hết.

Thanh Hà hít sâu một hơi, không muốn tranh cãi với Vĩnh Gia Đế nữa, nàng không trở về cung Hoằng Huấn, mà dạo quanh hoàng cung một lần, các cung điện, ngõ ngách, sau đó tiến vào Hoa Lâm Viên.

Thanh Hà mở chiếc lồng sắt nuôi dưỡng chim quý ra, thả tất cả chim bay đi, chỉ còn hai con chim trĩ nhiều màu, từ khi chui khỏi vỏ trứng đã sống trong hoàng cung, cho dù có ra khỏi lồng sắt, chúng cũng chỉ quanh quẩn trong Hoa Lâm Viên, không hề có ý định bay đi.

Thanh Hà không còn cách nào với chúng: “Khi quân Hung Nô xông vào hoàng cung, các ngươi nhất định phải trốn cho kĩ, đừng để bị bắt đi làm thức ăn cho con người. Hiện giờ ta cũng khó bảo vệ bản thân mình, các ngươi phải tự mình bảo trọng.”

Đây là nơi nàng sinh ra và lớn lên, tổ lật thì sao còn trứng lành? Đừng nói con người, ngay cả động vật đều sẽ chết.

Công chúa Hà Đông tiến cung, dẫn theo toàn bộ người trong phủ công chúa, ở cùng một chỗ với Thanh Hà: “Hiện tại bên ngoài rất loạn, Hoàng thượng và Đông Hải vương trở mặt ngay khi quân Hung Nô tiến gần, lòng người hoảng sợ, ai có thể đi đều đã đi rồi, hơn nữa còn đánh cướp, không yên ổn, phủ công chúa của ta cũng không an toàn.”

Thanh Hà không nghĩ tới, chỉ trong buổi sáng, thành Lạc Dương đã loạn như vậy, nàng vội vàng dặn dò cung nhân: “Mau tới Vĩnh Khang lý nói với Kỷ Khâu Tử phu nhân, bảo bà ấy nhanh chóng rời khỏi Lạc Dương, trở về Giang Nam đi.”

Tộc trưởng Lang Gia Vương thị, Đại tư đồ Vương Diễn, còn có Vương Duyệt đều đi theo Đông Hải vương xuất chinh, vậy nên năm trăm tư binh của gia tộc cũng đi theo, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ người nhà họ Vương trên chiến trường.

Lúc này, Tào Thục ở Vĩnh Khang lý đã không còn người bảo vệ, chỉ có mấy gia đinh trong nhà.

“Ta tới rồi đây.” Vừa nhắc đến Tào Thục, Tào Thục đã đến.

Tào Thục chỉ mang một chiếc tay nải nhỏ, dẫn theo mấy người hầu tiến cung, vàng bạc sách vở quý giá cùng các vật dụng khác đều được giấu trong tầng hầm của ngôi nhà để cất giữ: “Ta đã mang theo hạt giống từ cây lê nhà Nhung kẹt xỉ, tương lai dù có đi đến đâu, gieo hạt giống xuống, đâm chồi nảy lộc, qua vài năm, có thể ra hoa kết quả, chúng ta lại có một cây lê ngon lành.”

Tới lúc này rồi, Tào Thục vẫn tràn ngập hy vọng về tương lai, bà chính là một người phụ nữ lạc quan.

Dương Hiến Dung cầu nguyện trước vong linh của chồng xong, cũng trở lại cung Hoằng Huấn, nhìn thấy công chúa Hà Đông và Tào Thục tiến cung, bà vô cùng sốt ruột, nói: “Hai người tiến cung làm gì? Tiến vào dễ ra ngoài mới khó, hiện giờ trong cung đều là người của Vĩnh Gia Đế, hai người nên cải trang thành người thường dẫn theo gia đinh ra khỏi thành, đi đến Giang Nam Kiến Nghiệp mới đúng. Hiện tại hai người đã vào đây, Vĩnh Gia Đế sẽ không thả hai người ra ngoài đâu.”

Công chúa Hà Đông nóng tính, vội vàng nói: “Con không thể tới nơi đó, con là công chúa Đại Tấn, quốc gia diệt vong, con không còn mặt mũi nào để sống, con tới đây để chịu chết —— con là người của hoàng gia, con muốn chết ở trong cung, không thể chết ở bên ngoài cung.”

Dương Hiến Dung nói: “Tôn Hội và A Đồn còn ở Giang Nam chờ con.”

Công chúa Hà Đông rất cứng đầu: “Lúc trước yêu cầu cha con bọn họ rời khỏi Lạc Dương, con đã quyết định chia ly, cả đời không gặp lại. Con là công chúa Đại Tấn, con không thể chết ở bên ngoài, trước khi chết con cũng muốn bảo vệ linh vị của phụ hoàng mẫu hậu.”

Công chúa Hà Đông chỉ vào Tào Thục: “Vì sao Kỷ Khâu Tử phu nhân không nhân lúc hỗn loạn chạy về Giang Nam? Bà ấy không phải người nhà Tư Mã chúng ta, bà ấy mới không nên tiến cung.”

Thực ra Tào Thục là vì Thanh Hà, Thanh Hà là nữ nhi của bà, bà sao có thể vứt bỏ nữ nhi để chạy trốn một mình? Huống chi Vương Duyệt ở tiền tuyến sinh tử còn chưa rõ.

Tào Thục nói: “Ta muốn ở lại Lạc Dương chờ tin tức của nhi tử Vương Duyệt, bên ngoài quá loạn, trong cung tương đối an toàn.”

Tào Thục và công chúa Hà Đông, mỗi người đều cứng đầu cố chấp, Dương Hiến Dung biết có khuyên cũng vô dụng —— Vĩnh Gia Đế kiểm soát hoàng cung, các nàng không ai có thể ra được, nên làm thế nào bây giờ?

Haiz, đi một bước tính một bước vậy.