Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 84



Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Qua Tết Nguyên Tiêu, lễ mừng năm mới coi như kết thúc, nghênh đón một năm mới.

Phía trên Lạc Thủy, cành liễu đâm chồi nảy lộc, hoa đào bắt đầu nở rộ.

Đợi đến khi hoa rừng tàn phai, cuối cùng tay trái của Vương Duyệt cũng bình phục, bên sông Lạc Thủy, Vương Duyệt đang câu cá cùng Thanh Hà. Tuân Hoán nhóm lửa, trên vỉ nướng, một con cá chép lớn nặng khoảng ba cân bị banh tới mức da tróc thịt bong, lộ ra các thớ thịt trắng béo như tép tỏi.

Thanh Hà vẫn đang để tang, không thể ăn thịt, mùi hương này đúng là tra tấn, Vương Duyệt gắp phần bụng cá thơm nhất, ít xương nhất cho Thanh Hà: “Hôm nay muội ăn cá đi, ta ăn chay thay muội, cả ngày sẽ không chạm vào thức ăn mặn.”

Thanh Hà ăn cá nướng, quả thực ngon muốn rớt đầu lưỡi.

Vào mùa hè, tại Vĩnh Khang lý, Tuân Hoán ngâm mình trong chiếc hồ nhỏ nhà Vương Duyệt, dạy Thanh Hà bơi lội, hai người nô đùa vui vẻ dưới nước, mát lạnh sảng khoái.

Dưới giàn nho cách đó không xa, Vương Duyệt đang đọc sách dưới mái che, hai tai phân biệt chính xác tiếng cười của Thanh Hà, khóe môi hơi cong lên, một trang sách đọc đến hoàng hôn vẫn chưa từng lật mở.

Bỗng dưng, tiếng cười và tiếng nước đều biến mất.

Vương Duyệt vội vàng buông sách, chạy đến bên hồ, xiêm y giày vớ của hai cô gái đều ở trên bờ, nhưng lại không thấy người đâu.

Vương Duyệt không nghĩ nhiều, ùm một tiếng nhảy xuống hồ nước.

Dưới đáy hồ, Tuân Hoán và Thanh Hà ngậm thân sen rỗng dùng để thở nổi lên, nàng tiên cá Vương Duyệt nhíu mày: “Nghịch ngợm, chuyện này mà cũng có thể lấy ra đùa giỡn!”

Tuân Hoán cười nói: “Ta và Thanh Hà đánh cược, có phải huynh đang ngóng chúng ta bơi lội hay không, ha ha, tỷ ấy thua rồi.”

Tuân Hoán leo lên bờ, Vương Duyệt bơi tới: “Muội học rất nhanh, đã biết đạp nước rồi.”

Thanh Hà nhìn thấy Vương Duyệt ướt dầm dề, như đóa phù dung nở rộ trong nước, hai chân mềm nhũn tức thì, sau đó chìm xuống.

Vương Duyệt vội vàng nín thở, lao xuống đáy nước, vớt Thanh Hà lên, đẩy vào bờ.

Thanh Hà ngồi trên bậc thềm cạnh bờ hồ, chưa hết sợ hãi, xiêm y dính sát cơ thể, phác họa ra thân hình thiếu nữ như nụ hoa đang chớm nở.

Tuân Hoán không ở đây —— nàng ấy đã chạy đến dưới mái che hái nho ăn rồi.

Cơ hội tuyệt vời, không thể bỏ lỡ, Vương Duyệt nhảy khỏi mặt nước, tựa như một con cá chép, đôi tay chống lên bậc thềm, hôn lên môi nàng.

Thanh Hà không kịp đề phòng, vội vàng đẩy Vương Duyệt, hai tay che kín đôi môi.

Vương Duyệt lại bị đẩy mạnh xuống nước lần nữa, nhìn Thanh Hà đang hoảng sợ, hắn rất khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra: “Vì sao lại không thể? Rõ ràng năm đó ở rừng hoa mai, chúng ta… khanh khanh ta ta.”

Đã gần hai năm kể từ nụ hôn đầu tiên, vì sao Thanh Hà lại trở nên xa lạ đến thế.

Thanh Hà buông tay, nói ra lo lắng trong lòng mình: “Bởi vì hôn môi sẽ mang thai, ta còn đang để tang, nếu tai tiếng truyền ra ngoài, hôn sự giữa ta và huynh coi như xong.”

Sau khi im lặng thật lâu, Vương Duyệt hỏi: “Ai nói với muội hôn môi sẽ mang thai?”

Thanh Hà: “Tỷ tỷ của ta, A Đồn (*) cũng được sinh ra như vậy.”

Con gái của công chúa Hà Đông và Tôn Hội có nhũ danh là A Đồn, Đồn có nghĩa là Heo, mang ngụ ý khỏe mạnh.

Vương Duyệt: “…”

Một lúc sau, Vương Duyệt nói: “Tỷ tỷ muội nói dối muội, hôn môi tuyệt đối không thể mang thai.”

Thanh Hà hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới mang thai?”

Điều này cũng khiến Vương Duyệt bối rối, kỳ thật vấn đề cụ thể giữa nam nữ, hắn cũng không hiểu, nhưng… Vương Duyệt nói: “Ta cũng không biết, nhưng ta dám khẳng định, hôn môi tuyệt đối không thể mang thai.”

Để Thanh Hà yên tâm, đêm đó Vương Duyệt lén lút đi đến hiệu sách chợ đêm, che mặt, đi mua loại sách trong truyền thuyết.

Vương Duyệt nương theo ánh trăng, mở tập tranh tinh xảo vừa mua với giá năm lượng bạc ra, mới liếc mắt nhìn vài lần, hắn giống như bị rắn cắn, ném tập tranh quý báu xuống đất.

Đi được vài bước, hắn lại quay lại, nhặt tập tranh lên, vỗ bụi bẩn, nhét vào trong ngực áo trở về nhà.

Thanh Hà vẫn ngủ chung một phòng với Tuân Hoán như thường lệ, nhưng nàng căn bản không ngủ, nửa đêm nghe thấy động tĩnh, hình như Vương Duyệt về nhà, nàng để chân trần, ngay cả đèn lồng cũng không thắp đã chạy ra ngoài: “Huynh mua được rồi?”

“Ừm.” Vương Duyệt ồm ồm gật đầu.

Thanh Hà vươn tay: “Cho ta xem một chút.”

Vương Duyệt không cho: “Vật này dơ bẩn, sẽ làm bẩn mắt muội.”

Thanh Hà vẫn còn lo lắng chuyện hôn môi: “Không được, ta phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.”

Vương Duyệt nói: “Muội đợi đã.”

Vương Duyệt trở về phòng, châm đèn, chấm bút lông vào mực nước, tập tranh được mã hóa thủ công, bôi đen những điểm mấu chốt.

Thanh Hà chờ ở bên ngoài, Vương Duyệt cầm tập tranh thơm mùi mực bước ra, tận dụng ánh trăng, Thanh Hà lật xem tập tranh đã bị bôi đen của Vương Duyệt.

Một mảng đen tuyền, chỉ có thể nhìn ra một nam một nữ đang đánh nhau, giống như sách võ công của Tuân Hoán, chỉ là bọn họ không mặc xiêm y, nam nữ đánh nhau.

Thanh Hà càng xem càng hồ đồ, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi với cuộc đời này! Nàng đánh không lại Vương Duyệt, chắc chắn là giả.

Thanh Hà trả lại tập tranh cho Vương Duyệt: “Chắc chắn huynh đã bị người bán hàng bất lương lừa rồi.”

Thanh Hà quay về ngủ, Vương Duyệt hơi cắn môi, đuổi theo, từ phía sau ôm lấy eo nàng, dán ở sau người nàng thì thầm vài câu.

Thân thể Thanh Hà cứng lại tức thì, não bộ tự động tẩy trắng bộ phận bị bôi đen trong tập tranh, thì ra là thế! Ôi chao, hình ảnh kia có muốn vứt đi cũng không được.

Vậy nên, khi nụ hôn nồng nhiệt chậm rãi di chuyển từ sau gáy, đến vành tai, rồi đến bên môi, Thanh Hà đã không từ chối.

Tình yêu nam nữ, nóng bỏng hơn cả đêm hè.

Vào mùa thu, lê nhà Nhung kẹt xỉ đã chín.

Tuân Hoán đã chạy đến dưới cây lê từ sớm, muốn nếm thử trái cây tươi ngon.

Vương Duyệt di chuyển thang tre.

“Không cần.” Tuân Hoán nhảy dựng lên như một con khỉ, ôm thân cây leo lên, như đi trên mặt đất, vô cùng nhẹ nhàng.

Tuân Hoán hái lê trên cây, hái được một quả, lại ném xuống cho Vương Duyệt ở dưới gốc cây, Vương Duyệt bỏ lê vào sọt tre, người hầu nâng sọt tre vào hầm băng dưới đất, có thể bảo quản trong nửa năm.

Khi hái được một nửa, Thanh Hà mới chậm rãi mà đến, Tuân Hoán ở trên cây vẫy tay với nàng: “Mau tới giúp đỡ.”

Vương Duyệt thấy dáng vẻ không chút hứng thú của nàng, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thanh Hà thở dài: “Kỵ binh sắt của nước Hán đang tiến về phía Nam, hai nước khai chiến.”

Sau khi tân đế Lưu Thông của Hán quốc lên ngôi, diệt trừ những kẻ bất đồng chính kiến, củng cố quyền lực, chĩa kiếm về phía Lạc Dương, thực hiện di nguyện phụ hoàng, tranh giành Trung Nguyên.

Một năm nay, hầu hết các bộ tộc phía Tây Bắc đều đã thần phục Hán quốc, Thạch Lặc – thủ lĩnh tộc Yết là đại tướng dưới trướng Lưu Thông, dưới sự ủng hộ của các bộ tộc, Hán quốc binh hùng tướng mạnh, thế như chẻ tre, vừa mới bắt đầu mùa đông đã công phá được sông Tỷ Thủy.

Sông Tỷ Thủy, chỉ cách Lạc Dương bảy mươi dặm, đô thành đang gặp nguy hiểm!

Người dân Lạc Dương hoảng sợ, mỗi ngày đều có người tuyệt vọng, di chuyển về phía nam, tìm kiếm nơi an toàn, nhưng phần lớn mọi người đều giữ thái độ chờ đợi —— Lạc Dương là đô thành, bọn họ sinh sống cả đời tại Lạc Dương, bọn họ không nỡ rời đi, nếu đi, vậy phải đi cùng nhau!

Kết quả, ý tưởng dời đô đã trở thành tâm điểm tranh luận của cả dân chúng lẫn triều đình.

Đại tư đồ Vương Diễn kiên quyết phản đối việc dời đô, vì thế, ông còn đánh chiếc xe bò trong nhà đến chợ, công khai rao bán, bày tỏ quyết tâm mình tuyệt đối sẽ không rời khỏi Lạc Dương.

Diễn rải tiền làm như vậy khiến người ta nghi ngờ ông đang thể hiện, nhưng ông là tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, đại diện cho thái độ của Vương gia, Vương Diễn nói không đi, rất nhiều sĩ tộc còn ở lại thành Lạc Dương cũng nói không đi.

Đông Hải vương thấy sĩ tộc tỏ thái độ, cũng nói không cần dời đô: “Với tình thế hiện tại, bệ hạ có thể ban chiếu thư cứu giá, lệnh cho quân đội trong thiên hạ chạy tới Lạc Dương, cứu vớt đô thành.”

Vĩnh Gia đế nói: “Trẫm sẽ ban… Chỉ là không biết có quá muộn hay không, sông Tỷ Thủy chỉ cách Lạc Dương có bảy mươi dặm, sợ rằng nước xa không thể cứu được lửa gần.”

Hiện giờ, trong một trận chiến, Đại Tấn chỉ có hai người đại tướng, một người xuất thân từ quý tộc lâu đời, Thứ sử Tịnh Châu - Lưu Côn, nổi tiếng với văn kê khởi vũ, là thầy của Vương Duyệt và Tuân Hoán. Hơn nữa Lưu Côn vẫn trung thành với Lưu Thắng, Trung Sơn Tĩnh vương của Hán triều, huyết thống thuần khiết, khác biệt hoàn toàn với loại vội vàng nhận loạn tổ tông như Lưu Thông ở Hán quốc.

Đông Hải vương Tư Mã Hoạt yêu người tài, trọng dụng Lưu Côn, nhưng trước mắt, Lưu Côn đang ở trên đất của Hung Nô, bị đại quân Hung Nô chặn ngang, chỉ có thể thỉnh thoảng quấy rầy hậu phương Hán quốc, tạo ra một chút phiền toái mà thôi.

Người còn lại, chính là Cẩu Si - Thứ sử Thanh Châu, xuất thân hàn vi, nổi danh từ năm ngoái.

Đông Hải vương vẫn rất tin tưởng Cẩu Si: “Cẩu Si giỏi chiến đấu, một năm qua đã triệu tập được không ít binh mã, chăm chỉ huấn luyện, nếu Cẩu Si đuổi tới kịp thời, nhất định có thể giải vây cho Lạc Dương.”

Một năm qua, Vĩnh Gia Đế và Cẩu Si bí mật qua lại, hồng nhạn truyền thư, hai người đã có kế hoạch lật đổ Đông Hải vương Tư Mã Hoạt.

Vĩnh Gia Đế thầm nghĩ, Cẩu Si có thể đến mới lạ, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói: “Đúng vậy, Cẩu Si là cứu tinh của Đại Tấn ta, hắn nhất định có thể tới kịp.”

Nhưng nửa tháng trôi qua, ngay cả bóng dáng của đại quân Cẩu Si cũng không thấy, mà quân đội của Hán quốc lại cách Lạc Dương ngày càng gần.

Không thể ngồi chờ chết, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt quyết đoán tự mình dẫn binh ra khỏi thành, ngăn chặn thế tới hung mãnh của quân địch.

Lần này xuất chinh, Đông Hải vương ôm tâm thái đập nồi dìm thuyền, dẫn theo năm mươi nghìn quân thành Lạc Dương, đại thần các bộ, Đại tư đồ Vương Diễn, v.v… dẫn theo tất cả, gần như đào rỗng toàn bộ triều đình!

Đông Hải vương cố ý làm như vậy, bởi vì ông ta lo lắng khi mình xuất chinh, ngộ nhỡ Vĩnh Gia đế đâm lén phía sau lưng, đưa ra chiếu thư cứu giá, tuyên bố ông ta là nghịch tặc thì xong đời.

Tuy nhiên, khi kéo toàn bộ triều đình lên chiến trường, Vĩnh Gia Đế muốn chơi thủ đoạn gì cũng không được, bởi vì không có người nghe lệnh của hắn —— thật sự không có người, quan viên đều đi đánh giặc hết rồi.

Vương Duyệt, Tuân Hoán cũng nằm trong đại quân năm mươi nghìn người, hai người bọn họ không phải vì Đông Hải vương, mà là để bảo vệ Lạc Dương.

Căn cứ vào kinh nghiệm của Trường Sa vương Tư Mã Nghệ trong quá khứ, cho dù có đánh thắng trận, một khi rút lui vào trong thành bị quân địch bao vây, thành Lạc Dương dân cư đông đúc, lương thực dự trữ có hạn, căn bản không thể chống đỡ được bao lâu, cuối cùng vẫn phải đầu hàng.

Vậy nên, nếu muốn bảo vệ thành Lạc Dương, nhất định phải ra ngoài xông lên chiến trường đẩy lui quân địch, đây là cách duy nhất để bảo vệ thành Lạc Dương.

Thanh Hà đưa tiễn người trong lòng và bạn thân: “Vương Duyệt, ta chờ huynh trở về cưới ta. Tuân Hoán, lê giòn trong hầm băng càng ủ càng ngọt, chờ muội trở về ăn.”

Vương Duyệt nói: “Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng, đợi quân cứu viện của Cẩu Si và Lưu Côn tới, chúng ta có thể biến phòng thủ thành tấn công.”

Vương Duyệt từng đánh thắng trận khi ở dưới trướng Cẩu Si, hắn rất tin tưởng vào vị đại tướng quân Cẩu Si có xuất thân bình dân này.

Lần này Tuân Hoán đi theo cha, còn có vài vị tướng sĩ là cha chú Tuân gia cùng xuất chinh, đây là lần đầu tiên nàng được xuất chinh lên chiến trường giết địch, nghé con mới sinh không sợ cọp, hai mắt tràn đầy hưng phấn, căn bản không chút luống cuống, nàng vu0t v3 thanh kiếm Phong Tùng bên hông: “Cuối cùng kiếm của Kê Hầu trung cũng có tác dụng, ta rất vinh dự khi được bảo vệ quốc gia.”

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vương Duyệt và Tuân Hoán, Thanh Hà ghìm xuống sự bất an trong lòng, không muốn khiến bọn họ phải vướng bận, nàng cũng ra vẻ thoải mái: “Được, ta ở Lạc Dương đợi hai người.”

Đông Hải vương hạ lệnh, đại quân xuất phát, gần như toàn bộ triều đình cũng theo ra khỏi thành, Lạc Dương bị đào rỗng, ngay cả quân lính trông coi cửa thành cũng không đủ hai nghìn người.

Tuy nhiên, mọi người không nói gì thêm, dù sao Đông Hải vương cũng để lại tất cả gia quyến trong thành Lạc Dương, bao gồm cả Vương phi Bùi thị, và đám người vương thế tử.

Đông Hải vương không dẫn theo người bỏ trốn, mà thật sự dùng bất cứ giá nào, để bảo vệ thành Lạc Dương. Có lẽ ông ta có chút ích kỷ, nhưng lập trường bảo vệ quốc gia của ông ta là không thể nghi ngờ.

Đây cũng là lý do vì sao toàn bộ triều đình, bao gồm cả sĩ tộc, những người từ trước đến nay luôn đặt vấn đề bảo vệ bản thân lên hàng đầu, cũng bằng lòng theo ông ta xuất chinh.

Đông Hải vương mang theo tấm lòng chân thành đi xuất chinh, nhưng Vĩnh Gia đế ở lại thủ thành Lạc Dương lại bắt đầu gây chuyện.

Đông Hải vương vừa đi, Vĩnh Gia đế cảm giác ngọn núi lớn đè trên đầu đột nhiên biến mất, hắn nhanh chóng viết chiếu thư thảo phạt, giao cho người truyền tin: “Nhanh chóng đến Thanh Châu, giao cho thứ sử Cẩu Si.”

Nửa tháng sau, giữa đêm, tuyết rơi không tiếng động.

Si Giám, người bảo vệ cung Hoằng Huấn đột nhiên ra lệnh đóng hết hai cửa lớn của cung Hoằng Huấn, mọi người canh gác nghiêm ngặt, Dương Hiến Dung và Thanh Hà bị tiếng ồn ào và tiếng binh khí qua lại bên ngoài làm bừng tỉnh, Phan mỹ nhân tiến vào nói: “Hoàng hậu và công chúa mau chóng mặc xiêm y, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi.”

Thanh Hà giật mình, hỏi: “Chuyện gì?”

Phan Mỹ nhân nói: “Nghe Si Giám nói, không biết vì sao Thứ sử Thanh Châu Cẩu Si lại tới Lạc Dương, hiện giờ bầu trời ở hoàng cung đã thay đổi, Cẩu Si dẫn binh treo cổ Trung Lĩnh quân mà Đông Hải vương để lại hoàng cung.”

“Cẩu Si?” Cho dù Dương Hiến Dung đã trải qua mưa gió, giờ phút này cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai mình: “Không phải Cẩu Si nên dẫn binh đến hợp sức cùng quân đội của Đông Hải vương, bảo vệ Lạc Dương hay sao? Hắn mang binh vào thành làm gì? Vì sao phải giết Trung Lĩnh quân?”

Chiến tranh trước mặt, người một nhà lại giết người một nhà trước!

Thanh Hà hiểu rõ ngay chuyện gì đang xảy ra: “Cẩu Si phản bội Đông Hải vương, hắn đã cấu kết với Hoàng thượng, nhân lúc Đông Hải vương xuất chinh, Lạc Dương phòng thủ lỏng lẻo, Cẩu Si bí mật dẫn binh vào thành, trợ giúp Vĩnh Gia Đế khống chế hoàng cung và thành Lạc Dương.”

Cẩu Si chỉ giết Trung Lĩnh quân, cũng không quấy rầy đến cubg Hoằng Huấn, ngày hôm sau, Vĩnh Gia Đế hạ chiếu chỉ, phong Cẩu Si làm Đại tướng quân, đồng thời thông qua thư thảo phạt, tuyên bố Đông Hải vương Tư Mã Hoạt là nghịch tặc, ai giết được ông ta, chắc chắn sẽ được phong hầu.