Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 57



Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Vương Duyệt nói: “Nếu đã là chuyện riêng của Tư Mã gia, vì sao hai lần cứu giá ngài đều có mặt ở Lạc Dương?”

Lưu Diệu bị vả mặt ngay tại chỗ, nhất thời cứng họng không trả lời được: Ta tới chỉ vì Dương Hiến Dung, Tư Mã gia chết bao nhiêu người không liên quan gì đến ta.

Lưu Diệu nói: “Tiểu tử ngươi đừng quá kiêu ngạo, Thành Đô vương đã làm uổng phí cái danh hão hiền lành nhân đức, thực ra, trời sinh bạc tình ——”

Lưu Diệu chỉ vào đầu của anh em Lục Cơ Lục Vân trên cột cờ: “Nhảy múa cùng sói già, cẩn thận bị sói ăn luôn, ngươi mau chóng tìm cơ hội thoát thân đi, nếu không Tào Thục sẽ khóc chết mất.”

Lưu Diệu trở về thực thi mệnh lệnh, Vương Duyệt quay lại doanh trướng, hắn cũng cảm thấy tiếp tục ở lại nơi này của Thành Đô vương rất nguy hiểm, hơn nữa còn không giúp được gì, lời cảnh cáo của Lưu Diệu là đúng.

Vương Duyệt nghĩ ra một cách, hắn đi cầu kiến Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Tư Mã Dĩnh giả say không gặp hắn, còn sai phụ tá truyền lời: “Thế tử cứ yên tâm chờ tin tức trong doanh trại.”

Thành Đô vương sợ Vương Duyệt đề nghị rời khỏi nơi này, tới thành Lạc Dương tìm mẹ.

Vương Duyệt nói: “Ta có một cách không cần chiến đấu cũng tự thắng, nhờ ngài chuyển lời đến Thành Đô vương.”

Thành Đô vương cảm thấy hứng thú, cho Vương Duyệt vào ngay lập tức.

Thành Đô vương: “Hiền chất có diệu kế gì?”

Vương Duyệt nói: “Ta sẽ làm thuyết khách của vương gia, khuyên Trường Sa vương đầu hàng.”

Thành Đô vương hiểu rõ sức mình, căn bản không có khả năng chỉ huy chiến đấu, chỉ có thể dựa vào việc bao vây thành, vây kín thành Lạc Dương bằng chiến thuật biển người, nếu Trường Sa vương chịu đầu hàng là tốt nhất, tuy nhiên ——

Thành Đô vương lấy ra một xấp thư thật dày: “Đây là thư từ qua lại của ta và Trường Sa vương dạo gần đây, hắn khuyên ta lui binh, ta khuyên hắn đầu hàng, tới tới lui lui cũng mười mấy lá thư, nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến. Vô dụng thôi, hắn là người kiêu ngạo tùy hứng, hơn nữa lại thắng mấy trận liên tiếp, căn bản sẽ không chịu đầu hàng.”

Trận chiến tại khe Thất Lý, Trường Sa vương chỉ huy thích đáng, lấy ít thắng nhiều, đã trở thành trận đánh kinh điển.

Vương Duyệt nói: “Thoạt nhìn Trường Sa vương có vẻ liên tục thắng trận, nhưng ông ấy không thể chống đỡ được mấy ngày nữa, hiện giờ đang là thời kì giáp hạt mùa xuân, lương thực hoa quả đều chưa chín. Dân số của thành Lạc Dương lại đông đảo, cả bá tánh và quân đội phải có ít nhất sáu trăm nghìn người, bị bao vây một tháng, lương thực tích trữ trong thành chắc hẳn đã cạn kiệt. Nếu tiếp tục vây thành, Lạc Dương sẽ xảy ra thảm kịch người ăn thịt người, quân đội đói khát sẽ khởi binh làm phản, bá tánh cũng sẽ oán hận Trường Sa vương. Thay vì để người nhà bị gi3t ch3t, chi bằng mở cửa đầu hàng, còn có thể giữ được tánh mạng cả nhà, người trong thành Lạc Dương cũng không cần phải chịu đói, ta nghĩ Trường Sa vương sẽ xem xét đề nghị của ta.”

Thành Đô vương ngẫm nghĩ, hỏi: “Ngươi xác định mình có thể thuyết phục được Trường Sa vương?”

Vương Duyệt nói: “Ta không chắc, nhưng thành thật mà nói, ta tự đề cử mình vào thành làm thuyết khách, không phải vì vương gia ngài. Ta xuất phát từ sự ích kỷ, muốn vào thành thăm hỏi và bảo hộ gia mẫu, sợ gia mẫu phải chịu đói ở trong thành Lạc Dương. Gia mẫu chỉ có một nhi tử duy nhất là ta, ba người đệ đệ của ta đều do Lôi di nương trong nhà sinh ra. Gia mẫu cao ngạo quật cường, bất hòa với phụ thân, nhưng làm con cái, ta cũng nên hiếu thuận với gia mẫu. Ngoại trừ thư tín vương gia viết cho Trường Sa vương, ta còn muốn mang theo mười xe lương thực tiến vào thành Lạc Dương, thể hiện thành ý chiêu hàng của vương gia.”

Vương Duyệt có diện mạo tuấn tú, ánh mắt kiên định, thoạt nhìn rất chân thành, hơn nữa hắn còn thẳng thắn nói rõ sự ích kỷ của bản thân mình, khiến Thành Đô vương rất khó nghi ngờ hắn.

Lòng ích kỷ vì mẹ càng đáng tin hơn bá nghiệp của Thành Đô vương.

Thành Đô vương rất lo lắng, một khi thả Vương Duyệt vào thành, sự việc sẽ tựa như dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.

Nhưng mà, lỡ như… chẳng phải sẽ là làm ít mà công to sao?

Thành Đô vương do dự, hỏi: “Ngươi có chắc, lương thực trong thành Lạc Dương sắp cạn kiệt không?”

Vương Duyệt hỏi lại: “Chẳng lẽ vương gia không nhận thấy khói bếp ở hướng thành Lạc Dương đang giảm dần từng ngày sao? Điều này có nghĩa là trong thành đã có người bắt đầu phải chịu đói rồi.”

Thằng nhóc này có con mắt thật tinh tường.

Thành Đô vương cũng tự mình hiểu lấy, ông ta biết dựa vào khả năng chỉ huy chiến đấu không hề tồn tại của mình thì sẽ không thể tấn công thành Lạc Dương. Nếu cứ mãi dựa vào việc bao vây nơi này để hao phí sức lực, quân lương của ông ta cũng không đủ dùng —— Huống chi, ông ta còn phải nuôi dưỡng quân đội của những phiên vương dẫn binh tới xem náo nhiệt, chỉ biết ăn mà không làm.

Sau khi suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Thành Đô vương vẫn đồng ý với đề nghị của Vương Duyệt, xem hắn như sứ thần, mang theo thư khuyên đầu hàng và hai mươi xe lương thực tiến vào thành Lạc Dương —— Để thể hiện thành ý chiêu hàng của mình, Thành Đô vương cắn răng, tăng gấp đôi số xe lương thực.

Cứ thế, Vương Duyệt mang theo lương thực, đi về hướng ánh chiều tà của mặt trời đang lặn.

Cùng lúc đó, thành Lạc Dương, tại hoàng cung.

Mặt trời ngả về tây, tới giờ ăn cơm chiều.

Cung nhân bưng lên bảy món trà quả.

Tổng cộng có bảy bát, trong đó có năm bát cơm và thức ăn, một bát trà, một bát trái cây, đây là “phần ăn” đơn giản nhất của tầng lớp quý tộc, nếu ít hơn thì rất khó coi, không thể lấy ra được.

Trà là trà xanh được Tào Thục mang từ Giang Nam về, trái cây là anh đào chín đỏ theo mùa, năm bát cơm và thức ăn lần lượt là một bát bánh nước, một chồng thịt khô tẩm ướp, một bát không biết là canh rau gì, bên trong nhạt nhẽo như lá tắm. Hai bát còn lại đều là dưa muối, chỉ đựng trong chiếc bát nông, miễn cưỡng lấp kín đáy bát mà thôi, ăn hai miếng là hết.

Thanh Hà đổ dưa muối vào bánh nước, ăn bữa cơm chiều đơn giản, nàng cũng không đụng đến năm bát còn lại, nói: “Ta ăn no rồi, các ngươi mang những thứ này xuống chia nhau đi.”

Cung nhân sắc mặt khô vàng nuốt nước miếng: “Vâng ạ.”

Thanh Hà uống sạch nước canh từ bát bánh nước, ăn no một bụng nước.

Trước kia nàng luôn chán ghét những món ăn nhiều dầu mỡ, bây giờ lại thèm khát chất béo, loại canh suông được đun sôi này không thể chống đói, buổi tối sẽ thường xuyên tỉnh giấc vì đói, chỉ là Thanh Hà chưa bao giờ nói ra, còn cố gắng chia bớt đồ ăn cho các cung nhân.

Có bánh nước làm từ sợi mì trắng để ăn là tốt lắm rồi. Đàn ông mang binh đi đánh giặc như Trường Sa vương, từ lâu đã bắt đầu ăn cơm trộn lẫn các loại đậu mạch, những thứ đó ăn không đủ no, còn thường xuyên không nhịn được mà đánh rắm.

Ăn xong cơm chiều, trời cũng tối, Thanh Hà không đốt đèn —— dầu thắp đều dùng để nấu ăn.

Thanh Hà nương theo ánh trăng, đi tới chính điện của mẹ, lúc này chỉ có nơi ở của mẹ mới được thắp vài ngọn nến.

Từ xa đã nghe thấy mẹ đuổi theo đút cơm cho phụ hoàng: “Bệ hạ, ăn thêm một miếng nữa đi.”

Hoàng đế: “Không ăn không ăn! Khó ăn quá!”

Dương Hiến Dung: “Không ăn đến đêm sẽ tỉnh giấc vì đói.”

Hoàng đế: “Ta không ăn thứ này, ta muốn ăn thịt nướng tiêu.”

Thịt nướng tiêu là phần thịt dê có cả nạc cả mỡ được bọc trong muối, tẩm ướp với mười mấy loại gia vị như hạt tiêu, v..v, nhét vào trong bụng dê, sau đó vùi vào than củi nướng chín, mùi hương nồng nàn tan trong miệng.

Từ lâu Thành Lạc Dương đã không còn dê. Không chỉ như thế, ngay cả ngựa của trường đua Kim Câu cũng bị dắt ra ngoài giết thịt, làm thịt nướng tiêu cho Hoàng đế.

Dương Hiến Dung đành phải lừa ông: “Tối nay đầu bếp mệt mỏi nên đã trở về nghỉ ngơi. Ngày mai nhất định sẽ làm thịt nướng tiêu cho bệ hạ.”

Lúc này Hoàng đế mới thôi náo loạn, ăn vài miếng linh tinh, sau đó được cung nhân đưa đi rửa mặt ngủ nghỉ.

Thanh Hà nương theo ánh trăng, nhìn Dương Hiến Dung ăn đồ ăn thừa của cha, nàng rất lo lắng, nhưng lại sợ mẹ xấu hổ, trong lòng sẽ càng khổ sở hơn nên lặng lẽ lui trở về.

Đúng lúc Tuân Hoán đến, xách theo một chiếc rổ, lấy ra một ổ trứng gà và một con gà quay.

Hoàng cung nuôi dưỡng mấy ngàn cung nhân, không lao động gì cũng phải ăn cơm, hiện giờ đã nghèo tới mức sắp không còn gì để ăn.

Tuy nhiên, tổ tiên của nhóm sĩ tộc thành Lạc Dương đã từng trải qua chiến loạn, các gia tộc thường có thói quen tích trữ lương thực có thể ăn ít nhất nửa năm, tựa như Tuân gia ở Dĩnh Xuyên, trong nhà vẫn có thể ăn thịt gà tươi mới.

Cứ vài ba ngày Tuân Hoán lại lén lút lấy thức ăn trong nhà đưa cho Thanh Hà —— Ngày nào Tuân Hoán cũng muốn đưa thức ăn tới nhưng gia tộc quản lý nghiêm ngặt, mỗi lần nàng đều phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể trộm được đồ, lét lút ra ngoài, đưa vào trong cung.

Thanh Hà thèm ăn, cũng không khách khí từ chối, nương theo ánh trăng xé một chiếc đùi gà để gặm, cắn một miếng hết hơn phân nửa.

Tuân Hoán sợ tới mức vội vàng rót nước cho nàng: “Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn, còn cả một con gà và mười mấy quả trứng nữa.”

Những quả trứng này đều được Tuân Hoán lén lút tiết kiệm từ miệng mình mà ra.

Thanh Hà nhai thịt đùi gà, nói năng mơ hồ: “Ta ăn một chiếc đùi gà là đủ rồi, phần còn lại chia cho phụ hoàng mẫu hậu và mấy người Phan Mỹ nhân.”

Tuân Hoán hỏi: “Kỷ Khâu Tử phu nhân đâu?”

Thanh Hà: “Được Thượng Thư Lệnh Vương Nhung đón về rồi, hiện giờ Lang Gia Vương thị ở Vĩnh Khang lý mười nhà thì có chín nhà trống, lương thực dự trữ trước đó vẫn đủ ăn. Vương Nhung nói, dù sao Kỷ Khâu Tử phu nhân cũng là người nhà họ Vương, Lang Gia Vương thị bọn họ vẫn nuôi nổi một tức phụ, không cần phải ăn cơm nhà người khác.”

Dương Hiến Dung luyến tiếc Tào Thục nhưng bà cũng không thể giữ Tào Thục ở trong cung chịu đói, ăn cơm thừa với mình, cho nên muốn Tào Thục trở về nhà trước.

Tào Thục là người có tính cách co được giãn được, trở lại trong tộc ăn nhờ cơm ngay lập tức.

Tuân Hoán hết sức kinh ngạc “Nhung kẹt xỉ lại hào phóng như thế ư? Hiện tại lương thực rất đáng quý.”

Thanh Hà: “Lương thực dự trữ trong tộc, không phải tài sản riêng của Vương Nhung. Mượn hoa hiến Phật mà thôi.”

Thì ra là thế, Tuân Hoán nhìn Thanh Hà bắt đầu mutxương gà, vội đưa khăn tay tới: “Vì sao mọi người không nhờ đến sự giúp đỡ của giới sĩ tộc?”

Hiện tại trong nhà các sĩ tộc vẫn đang dư thừa lương thực.

Thanh Hà cắn vỡ xương gà hút tủy: “Cho dù Tư Mã gia chúng ta bị chết đói cũng không thể chìa tay về phía sĩ tộc để xin cơm được.”

Đây là vấn đề tôn nghiêm, ngay cả chút mặt mũi này hoàng thất cũng không có, sợ rằng sẽ bị sĩ tộc coi khinh như bùn đất, vậy uy nghi để chỗ nào?

Sĩ tộc chờ hoàng thất cúi đầu.

Hoàng thất đợi sĩ tộc chủ động tiến cống lương thực.

Hoàng thất đang dần khô kiệt, dù sao sĩ tộc cũng không thể trơ mắt nhìn hoàng thất bị chết đói, xem ai không chịu được trước.

Đây là một ván cờ.

Ngay cả xương gà cũng nhai rồi nuốt xuống, Thanh Hà vẫn chưa đã thèm li3m ngón tay.

Tuân Hoán thật sự không nhìn nổi nữa, lấy một quả trứng gà đặt lên bàn lăn lăn, tách vỏ trứng nói: “Tỷ xem, ta đã bóc vỏ rồi, tỷ mau ăn đi.”

Thanh Hà không chịu nổi sự cám dỗ, cắn một miếng lớn, trong miệng có thức ăn, trong lòng lại nảy sinh cảm giác tội lỗi.

Thanh Hà vội vàng gọi Phan Mỹ nhân tới, đưa rổ cho bà ấy: “Mỹ nhân cầm ăn đi, con vừa ăn một cái đùi gà, một quả trứng gà rồi.”

Mau tống cổ cội nguồn của tội ác đi, kẻo nàng lại bị cám dỗ.

Trong năm ngày qua, đây là lần đầu tiên Thanh Hà được ăn no, cả người có sức lực ngay tức khắc, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn: “Bên ngoài có dấu hiệu lui binh chưa?”

Tuân Hoán lắc đầu: “Ngày nào Thành Đô vương cũng cho người đào mương, sợ hãi đội quân con nhím của Trường Sa vương, ta thấy những người đào mương đó đều được ăn uống đầy đủ, bọn họ không thiếu lương thực, tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục bao vây.”

Thành Đô vương không lui binh, bên ngoài cũng không có quân đội tới cứu giá, thành Lạc Dương trở thành một hòn đảo bị cô lập.

Thanh Hà nghe xong, vô cùng lo lắng: “Ta lên tường thành xem sao.”

Tuân Hoán không chịu đưa nàng ra khỏi cung: “Bên ngoài rất nguy hiểm, lương thực tăng vọt gấp trăm lần, còn thường xuyên không mua được, bá tánh bình thường đã bắt đầu ngừng nấu ăn, các gia tộc lớn như chúng ta bắt đầu phát một ít cháo bột ngô ở bên ngoài, trong bát cháo chỉ có một xíu gạo và bột ngô, miễn cưỡng không chết đói mà thôi.”

Những nhà có quyền thế bất đắc dĩ mới phải phát cháo, bởi vì cơn đói khát khiến người ta điên cuồng, bí quá hoá liều, nếu những bá tánh đó vì mạng sống, đánh cược tính mạng đi cướp đoạt lương thực, mấy nghìn tư binh sĩ tộc dùng để bảo vệ người trong tộc cũng sẽ bị mấy trăm nghìn bá tánh đói khát xé nát.

Chỉ cần có một ngụm cháo để uống, không bị chết đói thì vẫn còn hy vọng, chỉ cần không bị chặt đứt hy vọng, những người đó sẽ không gây chuyện.

Thanh Hà nghe xong, trong lòng càng thêm khổ sở, nói: “Hoán Nương, có phải ta đã sai rồi không? Nếu ta không kích động Trường Sa vương tiêu diệt Tề vương, phải chăng Thành Đô vương sẽ không bao vây thành? Thành Lạc Dương cũng sẽ không gặp phải nạn đói như ngày hôm nay.”

Tuân Hoán gõ nhẹ lên trán nàng: “Tỷ đừng suy nghĩ vớ vẩn, rõ ràng Thành Đô vương đã có kế hoạch từ lâu, ông ta vốn định thảo phạt Tề vương, kết quả Trường Sa vương lại tiêu diệt Tề vương trước, ông ta không còn cách nào khác, đành phải sửa miệng nói muốn tiêu diệt Trường Sa vương và ngoại tổ phụ Dương Huyền Chi của tỷ, sói muốn ăn thịt dê, còn sợ không tìm được cớ? Không phải lỗi của tỷ, là do dã tâm của Thành Đô vương —— Thực ra, nếu không có Thành Đô vương thì cũng sẽ có các phiên vương khác, không có vị phiên vương nào không muốn làm Hoàng thái đệ.”

Hai người đang nói chuyện riêng tư thì Si Giám đến báo tin: “Công chúa, Vương Duyệt đã vào thành, mang theo hai mươi xe lương thực, đang phân phát cho những người đói ở trong thành.”