Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 174



Từ trong miệng con trai Vương Ưng biết được vợ yêu Tống Huy thực sự là tai mắt của Thái Ninh Đế, còn truyền thư từ để chạy trốn, Vương Đôn lại đổ ngã, và lần này, ông ta không đứng dậy được nữa.

Vương Ưng thấy cực kỳ xấu hổ, nói với Chu Phủ: "Xin lỗi, ta nghi ngờ ngươi, nhưng không ngờ gian tế thực sự lại là Tống Huy."

Chu Phủ khoan hồng độ lượng: "Chuyện liên quan đến thành lại Cần Vương lần này, đổi lại là ta, ta cũng sẽ nghi ngờ. Thế tử chớ có để trong lòng. Nếu bắt được gian tế thì tốt. Bí mật của quân ta sẽ không bị lộ nữa."

Vương Đôn không nghĩ ra được Tống Huy sẽ phản bội ông ta. Bây giờ tin tức đã được xác nhận, Vương Đôn nhớ lại những giây phút ngọt ngào với Tống Huy. Vậy mà mỗi cảnh đều đáng ngờ. Hồng nhan với tóc bạc, chung quy là không xứng. Nàng ta mất đi niềm tin với một lão đầu, vì vậy leo lên một ngọn núi cao hơn, tìm một con đường khác.

Vương Đôn tức giận, giống như một con rồng sắp chết, "Xuất chinh! Lập tức xuất chinh! Đánh Kiến Khang! Bắt Tống Huy về!"

Vương Ưng lĩnh mệnh, truyền lệnh đại quân xuất phát đến thành Kiến Khang. Chu Phủ đánh dấu vị trí mà Vương Ưng chuẩn bị tấn công, nói Si Giám phải phòng thủ ở những nơi đó trước.

Mọi nhất cử nhất động của Vương Ưng đều được nắm trong lòng bàn tay. Mộ trăm nghìn quân chạy nạn của Si Giám chiến đấu chống lại đội quân của Vương Ưng, vậy mà lại không rơi xuống thế hạ phong. Quân đội của Vương Ưng hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy rập hoặc là mai phục, phải vội vàng rút lui. Thảm nhất là ba nghìn quân tiên phong, bị bức ép nhảy xuống sông Tần Hoài. Nhất thời, thi thể người chết đều trôi dạt tụ lại ngay cầu Chu Tước, làm tắc nghẽn dòng chảy của cả con sông.

Vương Ưng thấy không đánh được, phát ngay tín hiệu rút quân.

Để chia rẽ quân đội của Vương Ưng, để ngăn cản hắn ta Đông Sơn tái khởi, Chu Phủ không quay trở lại đại bản doanh Cô Tô, mà nhân cơ hội đó đưa binh sĩ thủ hạ của mình tháo chạy đến quận Tầm Dương.

Binh sĩ còn lại thì bỏ chạy tán loạn, một số chạy đến quận Ngô và nơi khác. Không có Vương Đôn, Vương Ưng ngoài miệng không có lông hoàn toàn không thể nắm được đội quân khổng lồ của cha mình.

Cuối cùng, chỉ có Vương Ưng mang tàn binh của mình trở về Cô Tô. Nghe tin binh bại, xuất binh một trăm nghìn quân, nhưng trở về Cô Tô chưa đến mười nghìn, Vương Đôn mất hết ý chí, ông ta vùng vẫy ngồi dậy, dùng ngọc như ý gõ vào bình nhổ, hát bài "Quy tuy thọ" của Tào Tháo:

"Thần quy tuy thọ, nhưng cũng đến lúc tử vong. Đằng xà tuy có thể cưỡi mây lướt gió, nhưng cũng có ngày trở thành tro bụi. Ngựa kí tuy nằm trong chuồng, nhưng chí nơi ngàn dặm. Người có hoài bão to lớn tuy đã già-"

Lúc này tiếng hát ngừng lại, ngọc như ý rơi xuống đất, Vương Đôn khí tuyệt.

Một đời này của Vương Đôn, từ cố đô Lạc Dương cho đến tân thủ đô Kiến Khang, ông ta là một đại nhân vật có rất nhiều chủ đề tranh cãi xoay quanh, rực rỡ chói mắt, tính cách đặc biệt. Có ông ta ở đâu, trên có sĩ tộc, dưới có bách tính, đều chưa bao giờ thiếu đề tài và chuyện cười trong trà dư tửu hậu. Tính tình cố chấp ngang bướng và tài hoa của ông ta, cùng với dã tâm lúc tuổi già của ông ta, sẽ mãi mãi lưu lại trong sử sách.

Là thành hay bại quay đầu lại đều là con số không. Từ xưa đến nay có không ít câu chuyện xưa, nay đều trở thành trò cười.

Cũng giống như câu "Đằng xà tuy có thể cưỡi mây lướt gió, nhưng cũng có ngày trở thành tro bụi" trong bài "Quy tuy thọ" của Tào Tháo.

Vương Ưng vội vàng chôn cất Vương Đôn ở Cô Tô, sau đó hốt hoảng tháo chạy, chạy đến Kinh Châu, đầu phục Vương Thư người cùng tộc Lang Gia Vương thị. Vị trí thứ sử Kinh Châu của Vương Thư là do Vương Đôn sắp xếp, vì vậy Vương Ưng mới vội vàng chạy đến đó.

Vương Thư nghe Vương Đôn đã chết, lại nhìn bộ dạng chó nhà có tang của Vương Ưng, biết thế lớn đã mất, sau này vẫn là phải dựa vào Vương Đạo. Nhưng luận về vai vế, Vương Ưng là cháu của ông ta, ông ta không thể giết hại người cùng tộc được.

Vương Ưng quỳ xuống đất khóc lóc: "Đường thúc, cầu người thả ta đi! Ta biết người không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng bảo vệ ta, ta chỉ cầu xin người thả cho ta một con đường, đưa ta đến Giang Bắc hoặc là Thục Địa, thoát khỏi lãnh thổ Đại Tấn, ta chỉ cầu được bảo toàn tính mạng!"

Vương Thư thở dài: "Nhưng nếu ta thả ngươi đi, cũng sẽ không tiện báo cáo với hoàng thượng."

Vương Ưng tiếp tục khóc. Trong lòng Vương Thư đã có kế hoạch, nói: "Đừng khóc, ta có cách."

Vương Thư lệnh cho thân tín khiêng một con lợn sống đến, buộc chặt miệng con lợn để nó không phát ra tiếng kêu, sau đó nhét vào bao tải, buộc miệng túi lại, như vậy nhìn giống như một người bị trói chặt tay chân đang vùng vẫy.

Bao tải không ngừng động đậy được mang ra khỏi phủ đệ của thứ sử Kinh Châu dưới ánh mắt của tất cả mọi người, bị ném xuống một chiếc thuyền nhỏ trên sông Trường Giang.

Vương Thư chỉ vào bao tải mắng to: "Phụ tử các ngươi mưu triều soán vị, tàn sát trung lương, suýt chút nữa mang đến tai họa cho Lang Gia Vương thị! Vậy mà còn vác mặt đến tìm ta! Bây giờ vì toàn bộ tộc Lang Gia Vương thị, ta không thể không vì nghĩa diệt thân, dìm ngươi xuống sông tạ tội!"

Khi chiếc thuyền nhỏ này đến giữa sông, hai binh sĩ khiêng bao tải lên ném xuống sông.

Lúc đêm tối không trăng không sao, Vương Ưng và mười mấy tâm phúc được Vương Thư cải trang thành ngư dân, lặng lẽ đưa đến bờ bắc sông Trường Giang.

Vương Thư nói: "Năm đó phụ thân ngươi đề bạt ta làm thứ sử Kinh Châu, trong lòng ta vẫn luôn biết ơn. Hơn nữa, ngươi là nhi tử duy nhất của ông ấy, ta không thể để Vương Đôn cắt đứt huyết mạch. Sau này ngươi cao chạy xa bay, cũng đừng quay trở về nữa."

Vương Ưng cảm kích ch4y nước mắt, tạm biệt Vương Thư.

Lúc Vương Thư quay trở lại bờ nam sông Trường Giang, nhóm người Vương Ưng xuất phát về phía bắc, thuộc hạ hỏi hắn ta: "Thế tử, chúng ta đi đâu đây?"

Tất cả cảm kích và hối hận trên mặt Vương Ưng đối với Vương Thư lúc nãy biến mất sạch sẽ, trong mắt hắn bây giờ đều là lệ khí, nói: "Chúng ta đến nước Triệu -- Nước Triệu của Lưu Diệu, đến nương nhờ Dương hoàng hậu. Tổ mẫu của ta cũng đến từ Thái Sơn Dương thị, sau này chúng ta là người của nước Triệu. Một ngày nào đó, ta sẽ mang các ngươi, còn có thiết kỵ của nước Triệu đánh lại, đoạt lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về ta."

Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên: "Thật sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, cái gì là của ngươi."

Người đó đứng trong màn đêm, mặc một thân đồ trắng, giấu cũng không giấu được. Đó chính là Vương Duyệt!

Vương Ưng cả kinh: "Khá lắm Vương Thư! Vì nghĩa diệt thân và giả nhân giả nghĩa, hắn đều muốn cả hai. Hắn thả ta, nhưng quay đầu lại thì bán ta cho ngươi."

“Không phải vậy.” Trong đêm hè, Vương Duyệt nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lông trong tay, nói: “Người của ta đã giám sát Vương Thư từ lâu. Ta đoán sau khi ngươi binh bại sẽ chạy đến tìm ông ta, quả nhiên không ngoài dự liệu. Ta nghĩ là ông ta sẽ giết ngươi, đại nghĩa diệt thân, để bảo trụ vị trí thứ sử Kinh Châu. Nhưng ông ta lương thiện hơn ta nghĩ. Vậy mà thả ngươi đi."

Tất nhiên Vương Ưng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Vương Duyệt đến một mình để ngăn cản hắn ta. Giang Bắc có rất nhiều dân lưu lạc, bọn họ đều là người của Si Giám. Si Giám đã là người của hoàng đế. Sau lưng Vương Duyệt nhất định có rất nhiều dân lưu lạc đang mai phục, chờ bắt hắn ta.

Vương Ưng dở trò cũ, bắt đầu cầu xin tha thứ, nói: "Ngươi và ta đều là người của Lang Gia Vương thị. Đường huynh, cầu xin huynh cho ta một con đường sống."

Vương Duyệt nói: "Nếu Vương Đôn không chết, ngươi và ông ta sẽ cùng nhau chạy trốn đến Giang Bắc, ta sẽ thả Vương Đôn, nhưng ta tuyệt đối không thả ngươi."

Vương Ưng cực kỳ hoảng sợ: "Tại sao?"

Vương Duyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng phải biết lý do."

Vương Duyệt vung quạt lông vũ trong tay: "Bắn tên."

Ngay lập tức những mũi tên b4n ra như mưa, đám người Vương Ưng trong chớp mắt bị xuyên thành con nhím.

Sau trận mưa tên, Vương Duyệt còn kiểm tra thi thể Vương Ưng, xác định đã chết, mới hạ lệnh nhét những thi thể này vào bao tải, ném vào lòng sông. Vương Duyệt tận mắt nhìn thấy Vương Ưng chìm xuống sông Trường Giang mới nhẹ giọng nói: "Ngươi vậy mà dám tơ tưởng công chúa Thanh Hà, ta há có thể nhẫn nhịn? Thanh Hà sợ ta lo lắng, vẫn luôn giấu diếm ta. Ta cố ý giả vờ không biết, nhưng trong lòng ta không mấy dễ chịu, sợ lại mất đi nàng thêm một lần nữa. Tối nay ngươi chết, ta mới có thể an tâm ngủ ngon."

Vương Duyệt xử lý xong mọi việc, quay trở lại Kiến Khang, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.

Vương Thư vì nghĩa diệt thân, quả nhiên bảo vệ được chức thứ sử Kinh Châu, đến chết cũng không biết Vương Ưng chết ngay tại vị trí con heo kia chết.

Thi thể của Vương Đôn được vận chuyển đến thành Kiến Khang. Vì là loạn thần tặc tử, nên thi thể bị quỳ gối chặt đầu, đầu treo ở phía nam cầu Chu Tước.

Anh em Vương gia nội chiến, Vương Đạo trở thành người chiến thắng, nhưng khi nhìn thấy đầu Vương Đôn treo trên cầu Chu Tước, trong lòng rất khó chịu, không vui vẻ chút nào vì chiến thắng.

Con người thật kỳ lạ. Trước kia lúc còn là đối thủ, Vương Đạo muốn chính tay gi3t ch3t Vương Đôn, ngày đêm căm hận, nhưng khi Vương Đôn chết rồi, trong đầu Vương Đạo đều là hình ảnh tốt của Vương Đôn.

Vương Đạo nhìn thấy đầu của Vương Đôn, lại già đi mười tuổi. Vương Duyệt đi bên cạnh dìu ông. Vương Duyệt thở dài: "Nhũ danh của hắn là A Hắc, nhũ danh của ta là Xích Long. A Hắc đã từng cười, nói huynh đệ chúng là là đỏ và đen. Lúc con còn nhỏ, A Hắc thích con nhất, khen con là con kỳ lân của Vương gia. Cho dù hắn đi đâu, cũng đều là nhân vật được mọi người quan tâm, hắn nổi tiếng hơn ta rất nhiều. Hắn đi đâu cũng khen ngợi con, vì vậy con mới thiếu niên đã thành danh. Thành Lạc Dương không ai không biết đến con là kỳ lân của Lang Gia Vương thị."

Vương Đôn dựa vào tính cách đặc biệt và bối cảnh vững chắc (Vương gia danh môn và phò mã của Tương Thành công chúa được sủng ái nhất), là nhân vật giống như KOL* của Đại Tấn. Lời nói của ông ta, có người nghe, cũng có người tin. Vương Đôn điên cuồng khen ngợi cháu trai Vương Duyệt. Vương Duyệt từ đó dính không ít hào quang.

*意见领袖: Dịch nghĩa thô là người dẫn đầu trong việc đưa ra ý kiến, quan điểm, dùng nguồn thông tin và sức ảnh hưởng của mình để đánh động ý kiến và quan điểm của đa số.

Vương Đôn vừa chết, Vương Duyệt cũng không còn hận ông ta nữa.

Vương Duyệt nói: "Phụ thân yên tâm, con sẽ tìm mọi cách để nhặt xác của đường thúc."

Cho dù ra sao, Vương Đôn cũng là người của Lang Gia Vương thị, là kẻ cầm đầu của cuộc chiến hỗn loạn này. Để tránh bị nghi ngờ, người Vương gia không thể trực tiếp cầu tình giúp cho Vương Đôn được.

Vương Duyệt đến Thượng thư phủ của Si Giám. Sáng hôm sau, Si Giám dâng tấu chương, nói: "Trước đây triều đình giết hại đám người Dương Tuấn, trước tiên là áp dụng hình phạt, sau đó là cho phép người thân bằng hữu đến an táng. Thần thấy chính sách hình phạt này biểu thị cho sự công lý, tình nghĩa cá nhân thể hiện sự nhân đức. Hoàng thượng khai ân, cho phép người thân của Vương Đôn đến nhặt xác, làm như vậy mới công lý, cũng thể hiện đại nghĩa."

Thái Ninh Đế là người lương thiện, đồng ý ngay.

Vương Đạo thành công nhặt xác Vương Đôn, lấy đầu đang treo ở cầu Chu Tước xuống, khâu vào cổ, rồi tổ chức tang lễ đàng hoàng cho Vương Đôn -- Lần trước Vương Đôn chưa chết, Vương Đạo đã tổ chức tang lễ cho ông ta.

Dù sao Vương Đôn cũng là một người có tiếng tăm. Mặc dù là nghịch thần nhưng ngưỡng mộ tài hoa của ông ta, thưởng thức tính cách đặc biệt ít người có được của ông ta, ngõ Ô Y nhộn nhịp người đến tế bái Vương Đôn - Ngay cả ái thiếp Tống Huy cũng mặc đồ tang đến tế bái, còn cầm theo sáo ngọc, thổi bài "Quy tuy thọ" mà Vương Đôn yêu thích nhất.

Tang lễ ngày thứ hai, Vương Đạo rơi lệ là thật, khóc cũng là thật, nghe thấy Tống Huy thổi bài "Quy tuy thọ", ông càng gào khóc lớn hơn.

Sau khi hạ táng Vương Đôn. Thái Ninh Đế luận công ban thưởng. Công thần đầu tiên là Vương Đạo, ban thưởng đất phong ba nghìn hộ. Tiếp theo là đại thần thứ năm đại cửu Dữu Lượng của mình, đất phong một nghìn tám trăm hộ. Tiếp đó là đại thần thứ tư Si Giám, đất phong một nghìn sáu trăm hộ. Si Giám phong làm hầu tước. Từ đại vị thống lĩnh di dân thấp kém, lắc mình trở thành hầu tước Cao Bằng của Đại Tấn. Từ đó trở đi, Cao Bằng Si thị trở thành sĩ tộc của Đại Tấn.

Thái Ninh Đế muốn tứ hôn cho Thanh Hà và Vương Duyệt. Vương Duyệt nói: "Bệ hạ, chờ một chút, ta còn có một việc cuối cùng phải làm."

Thái Ninh Đế hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Duyệt nhìn bầu trời: "Ta đang chờ một trận mưa."

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, một tiếng ầm ầm vang lên, mưa xối xả từ trên trời rơi xuống suốt một ngày đêm. Khóm hoa trong ngõ Ô Y ở đình viện Vương gia đều ngâm mình trong nước, bị nước cuốn trôi.

Sau khi tạnh mưa, mặt đất bỗng dưng sụp xuống, lộ ra mấy cái bình lớn to bằng lu nước.

"Lão gia! Phu nhân!" Gia đinh vội vàng bẩm báo với gia chủ: "Trong đình viện chúng ta xảy ra chuyện lạ. Vậy mà dưới đất chôn mấy cái bình lớn, trong bình đều toàn là tiền! Gần một trăm vạn tiền!"

- -----oOo------